Mộng Hồ Điệp

Chương 2: Hồ điệp – đệ nhị chương




Đệ Nhị Chương

Lửa tựa đóa sen, ai là cánh bướm kia lao đầu vào lửa bỏng?

Vô Trinh dọn vào đông cung, là vào tháng chín năm ấy.

Đêm đầu thu, mưa hơi lạnh, mưa bụi mờ mịt giăng, phả mờ mặt, lạnh đến thấu xương.

Cung nữ xiêm voan áo mỏng cầm theo cung đăng ( đèn cung đình), xuyên qua hành lang gấp khúc thật dài, lúc đi tới thiên điện, đã lạnh đến mức run lẩy bẩy

Nơi đây trước kia là Huyền Hoa cung của Thất hoàng tử, thích bày trí đăng hỏa rực rỡ. Cho dù là giờ đây, sau nửa đêm cũng nhất định phải thắp đủ mười hai ngọn đèn cung đình

Vô Trinh trong đáy mắt cung nữ, dưới đăng hỏa rực rỡ ánh lên sự si mê không nói nên lời.

Cam, đỏ, vàng, lam…đóa đóa lửa bỏng đều đẹp đến khiến người khác run rẩy, dưới gảy hạ của ngân châm, chợt cao chơt thấp, nở rộ thành những cánh hoa đủ màu quyến rũ.

Vô Trinh dùng tâm tình vui sướng mà lại run rẩy của mình nhìn ngọn lửa kia, y yêu dụ hoặc nóng bỏng không ngừng lay động kia, lại ẩn ẩn trong tâm tồn tại một nỗi sợ hãi khó hiểu.

Sở thích yêu lửa của Vô Trinh tồn tại đã lâu, từ khi còn nhỏ, y thường xuyên nằm mộng thấy lửa, mà tâm động thật sự chính vào đêm hôm ấy, trong cung có một đám cháy.

Mai phi bị nhốt ở trong lãnh cung, vào một đêm mùa đông, giống như điên cuồng phóng hỏa ở trong cung. Lập tức, cung điện lạnh lẽo chợt ồn ã huyên náo. Cứu hỏa có, trốn chạy có, tiếng người rối loạn.

Lửa nóng hừng hực nuốt gọn cả một tòa lãnh cung rộng lớn.

Chỉ riêng nàng phi tử áo trắng kia, không biết từ khi nào đã leo lên mái lâu cao nhất, thong thả ca múa.

Tiếng ca thanh cao mà uyển chuyển, như khúc ca năm xưa khi nàng được sủng ái vừa lòng đẹp ý, điệu múa của Mai phi thật đẹp, trong ánh lửa vô biên xoay tròn, nở rộ như hoa mai.

“Điên rồi! Điên rồi! Mai phi nhất định ở lãnh cung quá lâu, hóa điên rồi”

“Nghe nói Mai phi năm xưa lấy ca múa xuất chúng mà nhận sủng hạnh của quân vương. Không ngờ giờ phút này đây trở nên điên loạn phóng hỏa ở trong cung”

Tiếng người huyên náo, lửa đỏ một góc trời, Vô Trinh hãy còn nhỏ lén núp ở chỗ khuất nhìn, một khắc kia, y khó đè nén được vui sướng điên cuồng. Vì sao lại có thứ mĩ lệ như thế tồn tại? Tuyệt vọng đến thế, điên cuồng đến thế, ngọn lửa thiêu đốt hết thảy, đẹp tựa một tai họa không hề oan trá

Sâu thẳm trong tâm Vô Trinh dâng lên một cảm xúc khác thường, lửa đỏ, áo trắng, ai múa ca, dây phi tử nóng bỏng đẹp đến quỷ dị khiến kẻ khác tim đập loạn nhịp.

Từ khắc ấy trở đi, Vô Trinh tựa hồ cũng bị nhiễm lấy sự điên cuồng của nàng, yêu vẻ mĩ lệ tàn khốc đến vô pháp kiềm chế.

Từ đó về sau hàng đêm, y đều gọi người trong cung dâng lên rất nhiều đăng hỏa, nhìn nhìn, ngắm ngắm, gặm nhấm khoái ý trong đáy lòng mông lung.

Vô Trinh ngắm ngắm nhìn nhìn rồi bật cười, không chút động tĩnh, sư yên lặng mà nguy hiểm, giống như ngọn lửa vô tình kia cháy trong đêm.

Các cung nữ trông thấy, toàn bộ run rẩy như sắp lao vào lửa, hoàng tử thiên chi kiêu tử, lại có loại đam mê quái dị như vậy.

Vô Trinh yêu lửa, Vô Trinh cũng trầm mê loài bướm đêm lao thân vào lửa.

Đèn được thắp lên, sinh linh nhỏ bé sẽ nhanh chóng bay tới, ngoài chao đèn cung đăng múa khúc tử vong, dáng múa khuynh tẫn mĩ lệ nhất cuộc đời này, lưu luyến si mê cám dỗ chết người kia. Múa, múa, thề quyết phá vỡ những cách trở trùng trùng.

Mỗi khi ấy, Vô Trinh nhẹ nhàng nhấc chao đèn lên, ngắm bọn chúng không chút do dự lao thân vào lửa, môt tiếng xèo, thịt nát xương tan, hôi phi yên diệt, trong khoảng thời gian ngắn ngủi hoàn tất số mệnh trong cõi niết bàn hoa mỹ nhất.

Nhìn ngọn lửa như đóa hoa sen, Vô Trinh bỗng nhớ, Vô Trinh chợt nhớ tới người đã lao thân vào lửa vì y – Tịch phu nhân

Cái chết của Tịch phu nhân, đối với Vô Trinh cũng không phải đã kích quá lớn, có lẽ ngay từ đầu, điều y thích, chính là trong tâm của nàng tiềm tàng ngọn lửa điên cuồng này, mà không phải con người của nàng.

Vô Trinh không rõ lắm, vì mình trời sinh bạc tình, mới hờ hững như thế, hay là vì yêu chưa tới, cho nên mới vô tình vô tâm vậy.

Giờ đây, hoài niệm Tịch phu nhân, lại không thể không nghĩ tới vị hoàng tử vốn được cưng chiều trở thành tội nhân – thập tứ hoàng tử Tiểu Nhạn. Mới mười một, mười hai tuổi thôi, đột nhiên cùng lúc mất đi người thân nương tựa cùng địa vị tôn quý, bị biếm vào lãnh cung. Có lẽ những ngày tháng của vị hoàng tử sa cơ này cũng không mấy khá giả.

Vô Trinh bỗng nhiên với vị đệ đệ chưa từng gặp mặt kia có chút hứng thú.5

Nhưng, vị thái tử cao quý còn quá non trẻ, Vô Trinh phải củng cố địa vị quyền lợi bản thân, quét sạch ý kiến phản đối bên người, cũng cần một khoảng thời gian không ít, đợi cho đến khi hết thảy rác rưởi bay đi, khi Vô Trinh nhớ tới đến thăm vị hoàng đệ nào đó đã bị mọi người sớm quên đi, thì trời đã lập đông giá rét.

Mùa đông năm ấy tới sớm lạ thường, khoảng tháng mười mà đã giáng xuống mấy trận tuyết dài. Cung điện Tần quốc đều bị một mảng trắng xóa bao trùm, khí lạnh hòa tan mùi máu chết chóc nồng đậm nguyên thủy. Màu trắng của tuyết chôn vùi hết thảy, gộp cả những kịch liệt trước đó, những dấu vết của cuộc chiến cung đình tàn khốc cùng nhau vùi lấp sạch sẽ.

Vô Trinh vào cuối thu này đã ra tay quét sạch thậm chí chém đầu vài vị đại thần dã tâm bừng bừng, đám phi tử không có bọn chúng làm chỗ dựa, không khí căng thẳng trong cung đã bình ổn đi rất nhiều. Cũng không có ai dám ở trước mặt Tần vương góp lời muốn nói phế thái tử.

Tần vương đã già, tuổi cao lại ham mê thanh sắc khiến đầu óc hoàng đế trị quốc bình bình này càng không minh mẫn, cùng việc chính sự rườm rà chẳng chút hứng thú, nếu thái tử nguyện ý vì lão chia sẻ chính vụ, Tần vương cũng dư dả chút thời gian ngoạn nhạc vui vẻ. Thậm chí có người nói Vô Trinh nhiếp chính, lão cũng chẳng để tâm.

Vô Trinh vào lúc xế chiều bước vào Cúc Sí Cung ( Cung Cúc Rực) của Tiểu Nhạn. Y không ngờ tới, chỉ qua nửa năm ngắn ngủi, Cúc Sí Cung lại tàn lụi đến vậy. Ngày xưa khi Tịch phu nhân ở đây, nô tỳ trong cung thành nhóm, ra ra vào vào, rất náo nhiệt. Tịch phu nhân thích hoa cúc, cho nên trong viện vốn đầy ắp các loại hoa cúc đủ màu quý báu. Thu vàng lộng lẫy, nhất định ngạo sương mà nở, một mảnh biển cúc vàng ươm lóa mắt người. Mà sâu trong biển cúc, có thể nhìn thấy Tịch phu nhân một thân xiêm y vàng ấm, ở trong vườn cúc du ngoạn. Ánh dương sáng rực như ân sủng của quân vương bao phủ toàn thân của nàng, khiến nàng lại càng tươi đẹp.

Nhưng, Cúc Sí Cung hôm nay, phủ trắng một cảnh thê lương. Cúc nở, trời lại xui tuyết giáng sớm cho cúc kia chết yểu. Cúc chống chọi nghiêm sương, không chịu nổi tai ương bất thần vẫn giữ phong thái cứng cỏi chôn vùi trong trận tuyết lớn mờ mịt.

Vô Trinh đi vào viện, trong viện tuyết thật sự dày, một bước đi vào, chôn vùi cả mặt giày, ước chừng 3 tấc có thừa. Xem ra rất lâu rồi không có ai đi quét tuyết. Đường mòn trong viện đều bị vùi lấp, nơi nơi đều là lãnh địa của gió bắc càn quét, một chính điện to như vậy lại không thấy có nô bộc, chỗ như thế, thật sự có người ở được sao?

Vô Trinh còn đang nghi hoặc, hậu viện rốt cuộc truyền đến một tiếng vang rất nhỏ.

Vừa đi đến hậu viện, nhìn thấy hai, ba gốc cây dương liễu lá rơi tan tác, ở ven hồ nước kết băng bất lực run rẩy, một thái giám tuổi cao ở trong vườn quét tuyết. Mới vừa quét đến một khúc đường mòn quanh quanh co co, cuối đường có một giếng đá xanh vững chắc, một cung nữ thanh y đang ở bên cạnh giếng múc nước.

Có lẽ thùng nước kia quá nặng, thanh y cung nữ hai tay cố hết sức nhấc lên, lảo đảo vài lần, dường như sắp ngã.

Lúc này một bóng nhỏ gầy gầy đi tới, đỡ lấy thùng nước.

“Điện, điện hạ, sao có thể để cho ngài chạm vào mấy thứ bẩn thỉu này, mau mau buông, để nô tỳ làm là được rồi” Cung nữ ấy thật kích động, một tay đoạt lấy thùng nước, đặt xuống dưới đất

“Thứu Nhi, nếu ta không giúp cô, chỉ sợ đến tối mịt, ta vẫn chưa uống gì được” Thanh âm trong trẻo có chút trẻ con phát ra từ bóng người nho nhỏ kia.

Có lẽ phát hiện ở có người đang đứng ở phía sau, đứa nhỏ kia phút chốc xoay người, quát “Là kẻ nào can đảm dám xâm nhập tẩm cung hoàng tử?”

Hóa ra nó chính là đứa con của Tịch Yên, thập tứ hoàng tử Tiểu Nhạn. Vô Trinh không khỏi chăm chú quan sát.

Nhìn thấy gương mặt non nớt đoan chính lại có vài phần thanh tú, hai gò má ở trong gió đông lạnh đến đỏ bừng. Đôi mắt trong veo óng ánh rất giống Tịch phu nhân, khi nhìn thẳng vào ai đó ánh mắt đầy quật cường và kiên định, sẽ không như những đứa trẻ bình thường mà lộ vẻ nao núng, ẩn ẩn chất chứa đại khí của một hoàng tử.

Tịch Yên thật sự có một đứa con rất khá.

Không biết vì sao, lần đầu tiên mắt Vô Trinh nhìn thấy nó, liền cảm thấy rất hợp duyên. Nghe thấy âm thanh hắn to giọng quát mình, cũng không để tâm, ngược lại còn có một ý thích không biết nói sao với vị tiểu hoàng đệ này, lập tức mỉm cười: “Tiểu Nhạn, ta là thất hoàng huynh của ngươi, Vô Trinh”

“Tham kiến thái tử điện hạ!” Nghe thế, cung nữ và thái giám bên cạnh sớm hành đại lễ, quỳ lạp rạp đất.

Tiểu Nhạn tựa hồ nghiền ngẫm thật lâu cái tên không tầm thường này, cúi đầu không đáp. Khi ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen láy như sơn sớm khôi phục sự tĩnh lặng.

Nó khom người hành lễ với Vô Trinh một cái, cung kính nói “Tiểu Nhạn ra mắt Thất hoàng huynh, có chút mạo phạm, thỉnh hoàng huynh tha thứ”

Đứa nhỏ này, tuổi tác nhỏ nhoi không tương xứng với tâm trí chín chắn. Phản ứng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Vô Trinh, Tiểu Nhạn mười hai tuổi cung kính câu nệ thật với y thật bất ngờ. Lời nói không siểm nịnh, khéo léo ứng đối, lại khiến cho khoảng cách giữa đôi bên càng xa thêm.

Hoàng tử lúc này, vẫn chưa cách nào có thứ tình cảm huynh đệ thông thường. Vô Trinh có chút cảm thán. Trước đó không ngờ để cho nó thấy thân phận thái tử của y, lại khiến nó dùng thứ quần thần chi lễ đáp lại. Không thể ngờ tới lại là như thế.

“Mấy cung nữ khác trong Cúc Sí Cung đâu rồi?”

“Sau khi mẫu phi ra đời bỏ đi hết rồi” Khi nói chuyện, ánh mắt rõ ràng của Tiểu Nhạn vẫn dũng cảm đón lấy ánh mắt Vô Trinh.

Vô Trinh thật tán thưởng khí thế không chút sợ hãi này của tiểu hoàng đệ.

“Vậy, sư phụ của ngươi còn đến đây dạy học không?”

“Không còn nữa” Câu trả lời vẫn đơn giản rõ ràng vắt tắt như vậy.

Trong vòng thâm cung, quyền thế ân sủng quyết định hết thảy. Vị hoàng tử thất thế so với thần tử sa cơ lại càng bất kham. Tiểu Nhạn tuổi nhỏ chắc chắn đã cảm nhận được điều này.

Không ai đến giúp đỡ nó sao? Quả thật vậy, mẫu phi từng được sủng ái mang tội chết đi, chút nhớ nhung của đế vương mỏng manh như tờ giấy đã sớm chiều phai nhạt vô tung. Có lẽ, cả cuộc đời này nó sẽ sống trong suy sụp. Nhưng, đứa nhỏ thông minh như vậy, nếu đã vậy mà mai một, không khỏi đáng tiếc. Nếu có thể cho nó một sự giáo dưỡng thích hợp, mai sau trưởng thành sẽ trở thành người như thế nào đây?

Vô Trinh bất chợt giật mình, cõi lòng hờ hững đã lâu nay lại có một ý tưởng không bình thường.

Như vậy sau này, để cho ta trở thành chỗ dựa cho nó đi.

Chủ ý đã định, Vô Trinh đem tầm mắt rời khỏi người Tiểu Nhạn. Bóng đêm đã dần dày, bầu trời mới vừa rồi còn thiêu đốt trầm ám đã phủ lên. Y thấy Tiểu Nhạn trong gió đêm càng lúc càng mạnh chịu không nổi run lên bần bật.

Có lẽ do ăn mặc có chút đơn bạc…

Cởi chiếc áo choàng màu đen trên người mình, Vô Trinh đưa tay vòng quanh Tiểu Nhạn. Áo choàng quá dài, lết hơn phân nửa trên mặt đất, mặt mũi Tiểu Nhạn bề ngoài tuy rằng chưa thoát vẻ trẻ con, nhưng cử chỉ nét mặt lại khiến người ta cảm thấy không thể coi thường.

Vô Trinh nở nụ cười: “Sau này, ngươi thiếu thứ gì cứ nói với hoàng huynh. Khi rảnh rỗi cũng đến đông cung một chút, được không?” Ra lệnh, nhưng ngữ khí lại có gì đó như thương lượng.

Trong mắt Tiểu Nhạn giấu không được khó hiểu cùng mê muội, nhưng vẫn chậm rãi gật đầu.

“Vậy thì tối nay, trước hết đến chỗ của hoàng huynh ở đi, chờ sáng mai ta cho người đến quét tước sạch sẽ lại nơi này, rồi ngươi hãy về” Không chờ Tiểu Nhạn trả lời, Vô Trinh liền nắm tay nó, dẫn nó bước ra ngoài cung.

Tiểu Nhạn vì ân sủng này làm rối loạn cả tâm. Vô Trinh lúc này hoàn toàn không giống với ý nghĩ đáng ghét thường ngày của nó. Tay hoàng huynh ôn nhuận mà mềm mại, giống như lôi kéo nó đi từng bước vào một tương lai không thể biết tới. Trong trí nhớ của Tiểu Nhạn, ngay cả mẫu phi cũng không nắm tay nó như vậy, trước đây đi đường vào ban đêm luôn có một cảm giác sợ hãi kinh hoàng, giờ phút này đây, ở trong bóng đêm mông lung, Tiểu Nhạn lại cảm thấy được sự an tâm một cách kỳ lạ.

Nhưng, tâm tình thấp thỏm bất an luôn xuất hiện trong những ngày nó cùng ở với Vô Trinh

Hoàng huynh, tâm của y đang xếp đặt những gì? Tiểu Nhạn thường xuyên nghi hoặc như vậy.

Cảm giác không thể đoán trước làm cho mỗi bước đi của Tiểu Nhạn, mỗi câu nói đều nơm nớp lo sợ, như lớp băng mỏng bao trùm.