Mộng Giới (Ranh Giới Thực Ảo)

Chương 12




Ánh nắng của sáng sớm nhẹ nhàng chiếu tới thông báo một đêm đã trôi qua. Làn sương quẩn quanh qua viền lá rồi đọng lại rơi xuống mặt đất. Xung quanh vẫn như cũ không hề có âm thanh của con người, tĩnh mịch.

Tôi ngơ ngẩn mở hai mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm.

Thực ra tôi đã dậy từ sớm, ngồi dậy đưa tay lên day trán một hồi. Tôi cảm thấy đầu có chút đau.

Từng mảnh ký ức hỗn loạn khó khăn lắm mới định hình lại được, lại một nữa tản ra, trở thành một mảnh mơ hồ.

Qua giây lát, tôi mới bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh, bỗng chốc cười khổ.

Hiện giờ tôi đang nằm trên băng ghế ngoài công viên của trường, không thể tưởng được tôi có thể ngủ qua đêm ở đây, mà cũng không phải do tôi muốn vậy.

Đầu óc dần dần tỉnh táo, tôi bây giờ mới có thể suy nghĩ lại cặn kẽ mọi chuyện từ hôm qua đến giờ. Cũng không phải do tôi không có thời gian nghĩ. Chẳng qua tôi muốn nhắc mình nhớ lại lần nữa, thực ra thì nếu có quyển sổ nhật ký nào đó ở đây thì thật tuyệt. Tôi không muốn quên đi chi tiết nào cả.

Từ hôm qua lần đầu mở mắt ở ký túc xá, tiếp đến gặp được anh KanSai và Tina, rồi là xảy ra một vài chuyện và gặp Sarrchi, sau đó là cả bọn cùng nhau đi qua lỗ thông gió tránh thoát khỏi sự công kích của bóng đen, cuối cùng là… Cuối cùng?!

Tôi trừng mắt nhớ đến. Phải rồi! Chúng tôi cùng nhau trèo lên tới đỉnh, sau đó còn cùng nhau ngồi trên cành cây trò chuyện giết thời gian. Tina hát vài câu tạo không khí, Sarchi thì kể một vài câu chuyện hay ho, KanSai thì có vẻ như đã thả lỏng, mặt mày thoải mái cũng góp vài câu.

Thế nhưng chúng tôi ngồi đó chẳng được bao lâu thì bỗng chốc một chùm tia sáng chói mắt từ trên không trung lao thẳng xuống hướng phía chúng tôi. Khiến tôi chỉ còn biết vô thức đưa tay che lại bảo vệ mắt.

Sau đó thì dĩ nhiên tôi mạc danh kỳ diệu được một “vé trải nghiệm” ngủ ngoài đường qua đêm.

Hạ mắt nhìn xuống bên người, phát hiện chiếc ba lô và chiếc đồng hồ tôi mang theo bỗng biến mất. Lại như cũ y như lúc tôi đến.

Tôi thở dài đứng dậy, nhặt lên cành cây rồi lại bỏ xuống, nghĩ nó cũng chẳng giúp được điều gì, đến gậy sắt cũng chưa chắc chống nổi nữa là. Nhưng theo phương châm có còn hơn không, tôi lại nhặt nó lên, dù sao trông cũng chắc chắn.

Lại nói, không biết ba người họ đã đi đâu rồi, có phải là mỗi người một nơi hay không. Vốn chúng tôi định cùng nhau qua căng tin kiếm đồ, nhưng mà…

Tôi không nhịn được lại đưa mắt nhìn quanh, tôi đã là chúa mù đường. Lại ở trên hoàn cảnh xa lạ không có lấy cái gì trợ giúp như la bàn, bản đồ,… thì tôi đành bất lực, đi đến đâu hay đến đấy vậy.

Dựa theo cảm giác đi về hướng tây bắc. Lần trước tôi đi về hướng đông thì gặp được bọn họ, lần này tôi ôm may mắn quay về hướng tây không biết có trúng không.

Ngôi trường này thật kì lạ, sắp xếp bố cục giống như mê cung, trái phải trước sau đều có, dường như bốn khu nhà một là quây thành một vòng, thoát được vòng này lại đến một vòng khác.

Tới lúc này tôi mới cảm thấy không thể ăn uống thật tốt. Ước chừng khoảng một vài tiếng trôi đi, tính cả thời gian tôi hết đi rồi nghỉ, cũng đi được cả quãng đường dài. Vậy mà dạ dày tôi không kêu gào đòi ăn như trước.

Rắc!



Tôi dừng lại bước chân, cẩn thận nghe ngóng. Hình như tôi vừa nghe thấy thanh âm gì, ánh mắt không xác định ngẩng đầu nhìn lên tầng.

Nơi tôi đang đứng là ở trong một khu lớp học, ngay dưới chân cầu thang. Cũng giống như bao khu nhà khác, phòng học nối liền ngay ngắn có trật tự, hành lang sâu hun hút không thấy điểm cuối. Ở đây ánh nắng không thể chiếu tới, khiến cho hành lang thêm một phần âm u.

‘Mình có nên lên không?’ Tôi âm thầm tự hỏi. Nhưng rất nhanh lòng hiếu kỳ đã chiến thắng lý trí. Tôi nhẹ nhàng không tiếng động bước lên cầu thang.

Rắc!

Lại một tiếng động nữa, lần này âm thanh rõ hơn. Dường như là phát ra từ trong lớp học kia. Sau khi bước lên bậc thang cuối cùng, tôi không vội vào ngay mà núp sau bức tường.

Giá như có gương hoặc có gì phản chiếu được thật tốt. Tôi cau mày suy nghĩ, thiếu thốn đồ dùng là một trở ngại không hề nhỏ đấy. Đành cả gan vào xem vậy.

Nghĩ là làm, tôi cầm theo cành cây vừa lụm được từng bước đi ra hướng phát ra thanh âm.

“…”

Nhưng tôi chưa đi được mấy bước thì bị cái gì đó đằng sau bịt mồm kéo lại, đi về một hướng khác của khu nhà. Tôi mở trừng hai mắt bàng hoàng giãy giụa, trong bóng tối tôi không nhìn rõ là ai, khiến tôi cảm thấy hoang mang.

– Đừng ồn.

Giọng nói đột ngột vang lên bên tai tôi, có lẽ thấy tôi giãy quá mới phải miễn cưỡng lên tiếng. Nhưng cũng thành công khiến tôi dừng động tác lại.

Không phải cái quỷ gì là được rồi, là người là được rồi.

Sau đó tôi được đưa đến một căn phòng cuối hành lang. Khi mở cửa bước vào, ánh mắt tôi khẽ nheo lại thích ứng với ánh sáng, nhìn rõ tình huống trong phòng.