Mộng Giang Hồ

Chương 73: 73: Phiếm





Bỗng nhiên bị đối phương hỏi dồn, Trần Bạch Hoàng đương nhiên trong lòng không yên, song thiếu niên không vì thế mà đổi sắc mặt, vẫn giữ thái độ thận trọng mà trả lời:
" Phải thì sao? Không phải lại như thế nào? Dường như vãn bối cùng phu nhân cũng chẳng có dây mơ rễ má gì với nhau, ta cũng không nhất thiết phải trả lời, có đúng hay không?"
Vị phu nhân này không có vì thiếu niên chất vấn mà nổi nóng, chỉ cười mỉm đáp lời:
" Cũng đúng! Ngươi cũng không cần thiết phải đi trả lời với một người xa lạ, chỉ là ta quá tò mò mà thôi.

Cũng thật không ngờ giữa chốn hoang sơn cùng cốc này lại gặp một tiểu ca nhi như ngươi, trong lòng ta đương nhiên có chút hiếu kỳ."
Nói đến đoạn này, phu nhân bất giác nhìn thẳng Trần Bạch Hoàng, hỏi: " Thiếu niên tên gì?"
Trần Bạch Hoàng không mặn không nhạt đáp: " Vãn bối họ Trần, tên Bạch Hoàng."
" Tên ngược lại khá phô trương, hi hi." – Phu nhân cười nhẹ - " Ngươi có hiểu ý nghĩa của tiêu khúc kia chăng? Trưởng bối nhà ngươi có giải thích bao giờ chưa?"
Trần Bạch Hoàng gật đầu, chợt nhận ra mình bị hớ, rồi lại lắc đầu.

Nhịp bối rối của thiếu niên không thể tránh thoát khỏi ánh mắt của vị phu nhân kia, nàng rõ ràng là đang muốn thăm dò kỹ thân phận của hắn, cái lắc đầu kia rõ ràng vô tình khẳng định vị trưởng bối sau lưng hắn kia tám chín phần mười liên quan đến Ma Trảo Long Thánh rồi.

" Không cần phải đề phòng như vậy.

Ta nói rồi, ta ko có ác ý."
Trần Bạch Hoàng cũng không có đáp thêm cái gì, ý nghĩa Nghênh Phong Khúc đương nhiên hắn biết rõ.

Năm xưa khi mới xuất đạo, Dương Vân Châu dã tâm bừng bừng, mang trên người một cỗ khí phách quyết đấu với đời vấn đỉnh thiên hạ, Nghênh Phong Khúc giống như lời tỏ lòng thuật lại chí hướng của hắn trước thế gian vậy.

Trong suy nghĩ của Ma Trảo Long Thánh lúc đó, một đời nam nhi giống như những cơn gió quanh năm không ngừng thổi giữa thiên địa, mặc cho bốn mùa luân chuyển, mặc cho rừng xanh nước biếc có thể đổi thay, nhưng chí hướng cao xa của người nam nhi vĩnh viễn không bao giờ đổi, một khi đã quyết liền thực hiện đến cùng, không bao giờ ngoảnh đầu lại.
Tuy lời khúc ca là như vậy, nhưng kiến giải của lão Long Thánh lúc về già lại đơn giản là một hồi u buồn cùng tiếc nuối.

Lão nhân họ Dương kia từng cười tự giễu trước mặt ái đồ của mình, cho rằng bản thân lúc đó có chút bồng bột tuổi trẻ, có chút không biết tự lượng sức mình, cho rằng bản thân thiên tư đã cực cao, một thân tuyệt học đã là số một số hai thiên hạ, thế nhưng sau khi chịu đựng những đả kích thật lớn, đặc biệt là sau khi chứng kiến chiến lực vô song của Mai Long Vương cùng với sự phản bội từ huynh đệ đồng môn, đạo tâm của Dương Vân Châu như sụp đổ, y liền biết rằng những chí hướng xa vời khi xưa hóa ra cũng chỉ là ảo mộng, y chỉ là con ếch nhỏ om sòm nơi đáy giếng mà thôi.


Dương Vân Châu từng chua chát nói với Trần Bạch Hoàng rằng: " Thanh phong cũng được, cuồng phong cũng tốt, đứng trước thần sơn vạn trượng như cũ cũng chẳng đáng một xu.

Một cơn gió cùng lắm lay động chút cỏ cây, lay động chút sỏi đá, nhưng làm sao có thể lay động được núi cao kia."
" Mai Đình Việt thực lực mạnh mẽ như vậy, thế lực sau lưng lớn như vậy, khi thế lúc đó chẳng khác một trận cuồng phong là mấy, thế nhưng y chẳng phải cũng trở thành nạn nhân của thiên hạ mưu mô, trở thành cô hồn dã quỷ sao.

Ta đây ngay cả một đao của y cũng phải dùng toàn lực bình sinh mà chống đỡ, tính nết lại lạnh nhạt với người trong thiên hạ, tự hỏi có tư cách gì đòi tranh đua với đời."
" Thần sơn vô hình kia là gì? Là thế nhân, là mưu mô cùng thực lực của toàn thế nhân a."
" Ta làm không được, ta là cả đời làm không được.

Cái gì chó má nghênh phong, còn thần sơn tại, lão phu cả đời cũng không thể trở thành gió kia."
Nhớ lại khoảnh khắc kích động của lão Long Thánh, Trần Bạch Hoàng không khỏi thở dài, hắn còn quá nhỏ, hắn không có kiến giải của riêng mình về những điều sư phụ hắn nói, thế nhưng hắn hiểu được tâm trạng đau lòng của lão nhân lúc kia.

Lòng người cũng không phải sỏi đá, chứng kiến đả kích lớn trước mặt làm sao có thể dễ dàng ứng đối, làm sao có thể giữ vững bản tâm cho được.
Thế nhưng mặc cho lời bi sầu lúc tuổi già của lão Long Thánh, Trần Bạch Hoàng cũng không ghét bỏ bài nhạc này.

Thiếu niên thường thổi tiêu khúc này lúc rảnh rỗi, chỉ là muốn ôm cái hàm ý cao xa thuở trẻ của sư phụ mình, chỉ cần biết được phương hướng của cuộc đời liền một lòng một dạ tiến về phía trước, quyết không ngoái đầu…
………………….
Vị phu nhân nhan sắc mỹ lệ động lòng người kia mắt vẫn long lanh nhìn về phía thiếu niên, miệng duyên mỉm cười khiến cho họ Trần tựa như tắm gió xuân, tạo cho hắn cảm giác ấm áp lạ kỳ.

Thiếu niên bất giác thầm so sánh mỹ phụ với mẫu thân của hắn.

Về phần nhan sắc và khí thế, mẫu thân hắn đương nhiên không thể nào sánh được với mỹ phụ kia, dù sao mẹ hắn cũng chỉ là một phụ nhân nơi thôn dã quanh năm lam lũ, thế nhưng cỗ cảm tình kia thật khiến hắn có chút khó so sánh.
" Không cần quá để ý, ta chỉ là vô tình gặp thiếu niên ngươi nơi này, nghe được một đoạn nhạc xưa cũ khiến cho tâm ta có chút quyến luyến không rời mà thôi."
Trần Bạch Hoàng lấy làm lạ, bèn hỏi: " Nếu như theo lời phu nhân nói, chẳng phải người nghe được bài hát này hiếm lại càng hiếm? Vậy phu nhân đã từng gặp qua trưởng bối nhà ta? Từng được nghe người tấu đoạn nhạc này sao?"
Mỹ phụ quay mặt nhìn về nơi xa, ánh mắt trầm mặc xen lẫn chút u buồn, nàng nói:

" Đã từng gặp qua, nhưng chưa từng được nghe qua? Nhưng ta được người khác thổi cho nghe."
Trần Bạch Hoàng nghe vậy liền giật mình, nghĩ thầm: " Người khác? Chả nhẽ sư phụ ta còn có một đồ đệ khác? Không thể nào! Lão nhân gia nói rằng ta là đệ tử duy nhất của người."
Thiếu niên lại một lần nữa hướng ánh mắt chờ mong về phía vị phu nhân kia, muốn từ nàng biết thêm một chút cố sự liên quan đến sư phụ mình, cũng muốn biết lai lịch kỳ nhân kia là ai.
" Không cần nhìn ta như vậy! Ta đoán được tiểu ca nghĩ cái gì, nhưng ta cũng không có biết nhiều hơn ngươi là mấy.

Về phần người kia, người kia cũng chẳng liên quan đến trưởng bối của ngươi, chỉ là một lần duyên phận gặp gỡ được lão nhân gia truyền thụ một đoạn tiêu khúc mà thôi, cũng không có truyền hết kỹ thuật thổi đoạn nhạc cuối."
" Đoạn nhạc cuối!?" – Trần Bạch Hoàng nhướng mày khó hiểu.
Phu nhân liền giải thích: " Đoạn nhạc cuối có kỹ thuật thả hơi điều khí quá độc đáo, người kia cũng chưa có kịp học được vì y bất đắc dĩ bị gián đoạn, đây là một chút tiếc nuối chưa thể buông trong lòng hắn."
Trần Bạch Hoàng nghe vậy liền minh bạch, quả thật đoạn nhạc cuối cùng có chút đặc thù, kỹ thuật thả hơi này lúc trước thiếu niên cũng phải mất mấy ngày mới có thể luyện thành, đương nhiên lúc đó hắn cũng bị Dương lão gõ đầu mấy lần vì chậm hiểu…
" Đa tạ phu nhân kể chuyện."
Trần Bạch Hoàng thấy được mỹ phu nhân không có vì mình là thân xa lạ mà hời hợt đối đãi, dù là duyên bèo nước nhưng nàng lại ôn tồn giảng giải nghi vấn nhỏ trong lòng khiến thiếu niên cảm kích vô cùng.
" Nói đến đây rồi hẳn tiểu ca cũng không muốn giấu giếm ta nữa chứ? Ma Trảo Long Thánh là gì của ngươi.?"
" Người là lão gia sư của vãn bối." – Trần Bạch Hoàng cũng từ bỏ thái độ thận trọng, nhã nhặn đáp.

– " Vãn bối là cô nhi, gia sư một lần vô tình cứu mạng rồi thương tình đem về dạy dỗ."
Nữ nhân thích tò mò, như được giải đáp thắc mắc trong lòng, vị phu nhân kia cười thỏa mãn.

Bất chợt nàng đưa ánh mắt thâm thúy lên trên người của thiếu niên, khiến y không khỏi rùng mình.
" Đừng hoảng! Ta chỉ là thấy ngươi không có ma khí trong người.

Lão Long Thánh xưa nay nổi tiếng là ma đạo cự đầu, làm sao ái đồ lại không có kế thừa y bát của người.

Ta từng kiến thức qua lão nhân gia người thi triển trấn môn bí kíp của Nghị Ma Đường là Hỗn Thế Ma Công, một thân ma khí kinh người.


Ngươi vì sao mảy may một tia ma khí cũng không có?"
Trần Bạch Hoàng bắt đầu cảm thấy tê cả da đầu, vị phu nhân này không khỏi hỏi đến quá nhiều.

Hết cách, thiếu niên chỉ có thể chống chế:
" Sư phụ ta là người có nguyên tắc.

Mặc dù vãn bối là đệ tử của người, nhưng cũng không phải hạch tâm đệ tử của Nghị Ma Đường, làm sao có thể động chạm đến hạch tâm công pháp của Nghị Ma Đường cơ chứ."
Vị phu nhân kia dường như cũng không có vì câu trả lời qua loa của thiếu niên làm khó chịu, cười nói: " Cũng đúng a.

Lấy mâu thuẫn giữa lão Long Thánh cùng cao tầng Nghị Ma Đường, lão nhân gia hắn cũng không thể nào để ngươi dính vào mớ bòng bong kia."
Trần Bạch Hoàng vô cùng đau đầu, vị phu nhân này không khỏi quá thông minh đi, nhưng mà cũng không cần nói rõ ra như vậy a, hắn dẫu sao cũng là cái thiếu niên, cũng không muốn dính dáng nhiều đến mấy cái cố sự đau đầu này.
" Lão Long Thánh tuy từng là ma đạo cự đầu một thuở, nhưng nguyên tắc làm người cũng là thiên hạ hiếm có, ta là vô cùng ngưỡng mộ.

Chỉ mong danh sư xuất cao đồ, hi vọng tiểu ca ngươi cũng sẽ như vậy."
Trần Bạch Hoàng cũng không có vội phiếm luận thêm lời gì, hắn dù sao cũng ít va chạm nhân gian, còn chưa hiểu rõ lợi hại của ma đạo, chính đạo.
Yên lặng một hồi, thiếu niên mới cả gan hỏi: " Phu nhân biết rất nhiều về sư phụ ta, hẳn xuất thân cũng là bất phàm.

Dám hỏi quý tính đại danh của người là gì?"
" Ha ha ha! Quý tính đại danh a! Lão nương chỉ là một cái gái già bỏ chồng, tiếng đủ dơ dáy, nào có quý tính đại danh gì.

Ngươi lại cũng không cần thắc mắc nhiều mà làm gì, ta cũng là một nữ nhân lang thang, không có cái gì gia thế cả."
" Hôm nay chỉ là vô tình gặp gỡ, ngày sau chưa chắc có thể gặp lại, như vậy tránh biết tên nhau cho nhọc lòng, ta không hỏi tên ngươi, ngươi cũng không cần thiết biết tên ta."
Trần Bạch Hoàng nhíu mày khó hiểu, mỹ phụ quả là cái quái nhân, mỗi lời nói đều mang câu từ khiến người khác bối rối.

Không để bầu không khí tĩnh lặng quá lâu, mỹ phu nhân liền nói tiếp:
" Ta chỉ không ngờ nhân gian lại thường xảy ra chuyện trùng hợp đến lạ.

Tên ngươi ta không có hỏi, nhưng thân phận ngươi thì ta đã rõ."
" Ngày trước, ta nghe nói có một hồi huyết chiến tại rừng trúc gần đầm Di Trạch, nghe nói ngày hôm đó Ma Trảo Long Thánh tiền bối xuất thế sau hai mươi năm ở ẩn, đánh cho tứ phương long trời lở đất, hẳn là tiểu ca ngươi cũng tham dự a.


Nếu là tham dự, ngươi có thấy một thanh niên họ Bích tay cầm huyết kiếm khảm nạm long phượng cuốn vào quần ẩu hay không?"
Phu nhân này ngày hôm trước cũng là vừa tham dự một hồi chém giết để tìm kiếm tin tức về người thân của mình, hôm nay vô tình gặp qua Trần Bạch Hoàng, nàng liền không chậm trễ mà đưa lời hỏi thăm.
Trần Bạch Hoàng đương nhiên cũng không phải kẻ có tâm nhãn yếu kém, hắn lập tức nhận ra rằng dường như phu nhân này với Bích Hải Triều hẳn là có quan hệ thân thuộc với nhau.

Nghĩ là như vậy, Trần Bạch Hoàng vẫn giữ thái độ thận trọng, dù sao cũng không biết nàng là địch hay là bạn với Bích Hải Triều, tốt nhất kín miệng vẫn hơn.
Cảm thấy Trần Bạch Hoàng dường như vẫn chưa hết tâm đề phòng với mình, nữ nhân bật cười thành tiếng, cũng không có miễn cưỡng, chỉ hỏi:
" Không nói cũng không sao! Chỉ là ngươi không ngại cáo tri ta hắn là sống, đã chạy thoát?"
" Còn sống! Đã rời đi! Vãn bối cũng không biết tình hình kế tiếp."
Dường như đã nhận được câu trả lời hợp ý mình, phụ nhân thở dài, im lặng một nhịp, nàng hướng tay thi lễ về phía Trần Bạch Hoàng: " Đa tạ.

Ngày sau có duyên gặp lại, tất có hậu báo cho tiểu ca ngươi."
" Chỉ là sau này nếu ngươi có duyên gặp gỡ một lần người có thể thổi Nghênh Phong Khúc kia, ta khuyên ngươi nên hỗ trợ hắn nốt đoạn nhạc cuối.

Lấy tính cách hào phóng của hắn, ngươi chắc chắn nhận được cơ duyên lớn từ hắn."
Trần Bạch Hoàng vội vã khoát tay, ý vị không dám nhận lễ.

Nhìn ra phụ nhân không có lời nào để nói thêm, thiếu niên phân vân không biết có nên hỏi cố lai lịch của nàng hay không.

Nghĩ là vậy, thế nhưng rốt cục hắn đè nén sự tò mò của mình, lập tức ôm quyền hướng mỹ phụ, tỏ ý rời đi.
Phụ nhân lạ cũng không có ý lưu hắn, chỉ mỉm cười gật đầu chào hỏi, lặng lẽ đứng yên tại chỗ nhìn thiếu niên khuất bóng dưới sườn dốc.

Hai mắt phu nhân từ từ nhắm nghiền lại, cảm nhận từng cơn gió nhẹ chạm lên dung nhan mỹ miều của mình.

Lệ nóng bắt đầu xuất hiện nơi khóe mắt nàng, phụ nhân lộ ra dáng vẻ cô đơn giữa sườn núi.
" Ngươi đã đến từ lâu! Vì sao không có xuất hiện?" – Mỹ phụ giọng nói nhỏ nhẹ, thế nhưng lại phát ra chân khí khiến âm thanh vang vọng tứ phía, dường như nàng đang nói chuyện với ai đó.
- ---------------------------------------------
P/S: đang giai đoạn lông bông nên đầu óc có chút rối, thành ra thời gian ra chương châm trễ, chư vị lượng thứ.