Mộng Giang Hồ

Chương 43: 43: Lòng Người






Trần Bạch Hoàng im lặng chờ đợi, không dám làm gián đoạn khúc hồi tưởng của vị sư phụ già.

Phía trước mặt hắn là cảnh Tiểu Ô đang tha một đoạn lòng lợn từ đâu tới, nhẹ nhàng thưởng thức bữa ăn, không quan tâm đến đất trời.
Một khắc sau, Dương lão đầu như thoát khỏi mộng cảnh, trở về với thực tại.

Lão nhân nhìn đến Tiểu Ô đang há mỏ nuốt chửng miếng lòng lợn, ánh mắt trầm xuống, ngữ khí có hơi chút giận dữ: " Khi còn uy người người kính sợ, đến lúc thất cơ lỡ vận chó gà cũng khinh."
Trần Bạch Hoàng ánh mắt lộ ra một tia kinh nghi, chưa hiểu tiếng lòng của Dương lão, vội vã hỏi: " Sao sư phụ lại nói vậy?"
Dương lão đầu thở dài, từ từ hồi tưởng lại, nhàn nhạt kể: " Năm đó ta vì tự phụ tài năng của bản thân, hơn nữa lại được đại trưởng lão, sư phụ và đường chủ đại sư huynh vô cùng yêu quý, ta chẳng hề quan tâm đến người xung quanh nghĩ gì về mình.

Thế nhưng thật không ngờ mầm mống ghen ghét đố kỵ sớm trỗi dậy trong lòng sư huynh đệ đồng môn."
" Ta vừa tròn tuổi mười tám, Long sư qua đời.

Khi ấy, thế gian trước mắt ta giống như mất đi một vầng thái dương, vô cùng tăm tối, bởi vì từ lâu ta đã coi sư phụ như là cha mẹ của mình, bản thân ta không thể chịu nổi đả kích ấy."
" Kể từ khi Long sư qua đời, Nghị Ma Đường nổi lên sóng gió, và ta nghiễm nhiên trở thành cái đích ngầm cho người ta chỉ trích."
" Những năm tháng thanh niên ấy thật không dễ dàng gì.

Nếu không phải đường chủ sư huynh luôn tin tưởng ta, có lẽ ta cũng không thể vượt qua mất mát trong lòng, vượt qua nghi kỵ đồng môn để trở thành cao thủ tuyệt thế khi tuổi mới ngoài hai mươi."
" Đương nhiên trước thực lực cường đại của vi sư, những lục đục nội bộ, tiểu mưu tiểu kế nhằm hãm hại bêu xấu ta khi đó đều vô nghĩa."
" Năm tháng trôi đi, Ma Trảo Long Thánh dần trở nên mạnh mẽ, hô phong hoán vũ trên võ lâm giang hồ, đánh đông dẹp bắc khó kiếm đối thủ, dù là gặp qua Yến Chủ vi sư cũng không sợ hãi đưa thiết trảo lên nghênh tiếp."
Lão nhân vừa đi vừa nói, dáng vẻ tươi cười.

Dường như đến hồi truyện này, người vô cùng đắc ý, tựa như thanh xuân vẫn vương vấn ở trong lòng.

Đột nhiên, ánh mắt lão nhân ngừng lại, tay trái bắn nhẹ ra chỉ kình về phía khóm trúc trước mặt, giống như một hành động phát tiết nỗi bực dọc ẩn sâu trong lòng.
Dương lão đầu ngữ khí đanh lại, nói tiếp: " Những tưởng cục diện cân bằng của Cửu Địa khi ấy sẽ tiếp diễn mấy mươi năm sau khi Yến Chủ qua đời.

Ta có thể đường đường chính chính mượn nhờ thế lực Nghị Ma Đường cùng sự ủng hộ của ma đạo toàn Cửu Địa để lên ngôi Cửu Chủ.

Thế nhưng trời cao chẳng chiều lòng người."
" Yến Chủ mất đi, Cửu Địa không có người nào kịp thời đứng lên vì đại cục làm trọng, bản thân ta khi đó vẫn còn kém một chút lực lượng hỗ trợ, chưa đủ tranh phong cùng thiên hạ."
" Lợi dụng thời cơ đó, đại quân Thiên Quốc xâm nhập Cửu Địa, đánh phá cùng cướp bóc.

Nhiều môn phái còn đang tranh giành lại địa bản ảnh hưởng sau khi dư uy của Yến Chủ không còn, nào còn tinh lực để tâm đến ngoại xâm.

Ngay lập tức Cửu Địa như ong vỡ tổ, loạn thành một bầy.


Vi sư khi ấy chỉ có thể tạm thời gác lại tham vọng, lui về củng cố nghị đường, cố gắng chờ thời cơ."
" Khi ấy, Long Quốc cũng đang loạn lạc đột nhiên xuất thế mười hai vị kỳ tài.

Những người này mạnh mẽ dẹp trừ nội loạn, phò tân Long Đế lên ngôi, đồng thời phát động chiến tranh đưa đại quân vượt Bách Long Sơn, liên minh với các thế lực Cửu Địa, xua đuổi quân Thiên Quốc ra khỏi bờ cõi Long Tộc.

Mười hai kẽ sĩ đó chính là Thập Nhị Trụ Quốc sau này."
Trần Bạch Hoàng nghe đến đây trong lòng sinh ra một cỗ nghi vấn, bèn xin lời để hỏi: " Đó chẳng phải là một việc tốt hay sao? Sư phụ chẳng phải sẽ có thời cơ để tranh giành Cửu Chủ?"
Dương lão đầu nhếch mép, cười tự giễu: " Ha ha! Tiểu tử ngươi sau này cần suy nghĩ sâu xa hơn.

Đằng sau lớp lá dong chưa chắc đã là bánh nếp xanh, mọi chuyện trên đời không bao giờ đơn giản giống như biểu hiện bên ngoài của nó."
" Giống như đạo lý đó, thế gian nào có bữa cơm trưa miễn phí.

Long Quốc chưa muốn xuất hiện Cửu Chủ, liền sẽ không có Cửu Chủ mới."
" Nếu là thời điểm cân bằng, các thế lực đều an ổn hoặc mâu thuẫn không quá lớn, cao tầng Long Quốc dù muốn cũng vô lực nhúng tay vào việc tranh đoạt Cửu Chủ.

Thế nhưng khi ấy tứ bề loạn, các đại giáo cùng tông môn đều chịu tổn thất nặng nề sau chiến tranh, nào có đủ lực dám cùng Long Quốc xoay cổ tay."
" Hơn nữa, Thập Nhị Trụ Quốc là đồng lòng một ý, võ lực cũng vô cùng cường đại, thậm chí có vài kẻ còn mạnh mẽ hơn ta, đã vậy trong tay lại có thần binh còn mạnh mẽ hơn Ma Long Thiết Trảo một bậc.

Ta nghiễm nhiên chỉ có thể điệu thấp thoái lui, không thể vì tham vọng bản thân mà liên lụy đến môn phái."
" Chỉ một câu nói Long tộc hôm nay Long Quốc quản của Khúc Long khi đó đã đủ chấn nhiếp cả Đông Thành, ai dám dị nghị.

Lý do tất cả đều không dám chính là thực lực.

Thực lực một mình lão Khúc Long khi ấy đã đủ khinh thường thiên hạ anh tài, cho dù là Yến Chủ còn tại cũng chưa chắc là đối thủ của y.

Đã vậy chiến tích một mình giữa thiên quân vạn mã Thiên Quốc lấy đầu Hoàng Đế của hắn còn ở đấy, ai dám không phục."
Trần Bạch Hoàng sửng sốt, thật không ngờ vị sư phụ tính tình luôn cao ngạo của hắn lúc này lại có thể dùng những lời lẽ nâng uy danh người khác.

Hắn không hiểu võ lực của Khúc Long Vương khi ấy có thể lợi hại đến trình độ nào mà có thể ngạo nghễ khinh thường võ lâm Cửu Địa đến vậy.
Thấy được ánh mắt tò mò của thiếu niên, Dương lão đầu chỉ biết thở dài, nói: " Vi sư sở học đều là tuyệt học trấn phái của Nghị Ma Đường, tuy không thể so với một vài vị tiền nhân kinh diễm trong quá khứ, nhưng đương thời ma đạo Đông Thành không người có thể địch.

Thế nhưng giao thủ với Khúc Long cũng chỉ gọi là ngang tay, thậm chí có phần đuối hơn hắn một chút.

Một chút này chính là ở khinh công.


Duy khoái bất phá, khinh công một đạo, Khúc Long đương thời vô địch."
" Mới chỉ một Khúc Long đã mạnh mẽ như vậy, những kẻ khác cũng chẳng xê xích bao nhiêu.

Tạm chưa nói đến những kẻ khác, chỉ nói đến Mạc Thiên Vũ với thần binh Diệt Thiên Huyền Đao, Vũ Văn Thanh với Nhật Nguyệt Long Đao đã đủ đánh ngang cơ với nhiều cường giả các đại giáo ở Cửu Địa.

Long Quốc thịnh thế như vậy, kẻ nào dám có ý làm loạn."
" Nếu như chúng muốn giữ yên cục diện lệ thuộc của Cửu Địa khi ấy thì cũng thôi đi, thế nhưng trong mười hai người đó lại xuất hiện cái tên khốn kiếp Mai Đình Việt, khiến cho lòng người không khỏi tê tái."- Nói đến đây, Dương lão đầu gằn giọng, ánh mắt vô cùng tức giận.
Trần Bạch Hoàng hơi nhướng mày vì lần đầu nghe được cái tên này.

Hắn không hề biết hết tên đầy đủ của Thập Nhị Trụ Quốc, nên cũng chưa thể nhận ra ngay lai lịch y, nhưng thấy thái độ của sư phụ với người này khiến thiếu niên tò mò không biết y đã làm ra điều gì để sư phụ phải tức giận đến vậy.
" Mai Đình Việt? Người này rất lợi hại sao?" Trần Bạch Hoàng bất giác lên tiếng, không kịp để ý kính ngữ.
Dương lão đầu không bận tâm, chỉ thấy ánh mắt lão nhân trầm xuống, cố giữ vững ngữ khí bình tĩnh: " Là đại ca của Khúc Long, đứng đầu Thất Tướng Long Vương, đồng thời cùng với Phùng Việt tạo nên Song Việt Long Quốc, ngươi nói xem hắn có lợi hại không?"
" Hắn so với Khúc Long lợi hại hơn nhiều.

Long Quốc hai trăm năm qua xuất ra một Mạc Kiến Thành tinh thông kim cổ, võ học phong thần vốn đã là vô cùng đáng sợ, thật không ngờ sau đó vô thanh vô tức toát ra một cái Mai Đình Việt cũng là trời sinh ưu tú, lấy hết tài thiên hạ."
" Kẻ này trời sinh thể chất ưu việt, thân thể cao đến bảy thước, cơ bắp như tạc, dáng vẻ vô cùng khủng bố.

Võ công của y lại toàn là bí kíp trong bí kíp của Long Quốc, lại cầm trong tay thần binh Xích Thiên Đao làm từ Hải Dương Cương Thiết, chiến lực chính là Long tộc vô địch."
" Nếu chỉ nói đến võ lực không thì không thể nói hết sự ưu tú của hắn.

Mai Đình Việt còn là trời sinh mưu lược, dám nghĩ dám làm, không hề biết sợ.

Hắn từng lập ra kế hoạch thống nhất thiên hạ Long tộc về một mối.

Chính vì điều này khiến bách giáo Cửu Địa coi y là một mối họa, một nguy cơ tiềm ẩn đến lợi ích các thế lực Cửu Địa."
" Hai mươi năm trước, vi sư cùng chư vị cao thủ Cửu Địa xuất động, thậm chí còn có một vài cường giả Thiên Quốc đến trợ lực, quyết diệt trừ mối họa ngầm này.

Chúng ta nắm chắc một điều là Long Quốc sẽ không phản ứng đến chuyện Mai Đình Việt bởi vì nội bộ Long Quốc lúc đó còn khá bất mãn với kế sách mạo hiểm của y, đồng thời e sợ hắn sẽ trở thành một Mạc Kiến Thành thứ hai."
" Thế nhưng chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của hắn, thậm chí cả đám hộ vệ của hắn cũng rất mạnh."
" Ngày đó tại hẻm núi Long Côn, đông nam Đoài Xứ.

Vi sư cùng mười một vị cao thủ Thiên Quốc cùng Cửu Địa phục kích hắn.

Chúng ta mất rất nhiều sức lực mới giải quyết được đám hộ vệ bằng độc công, thế nhưng chỉ một mình Mai Đình Việt đã chém chết tám vị cao thủ, bốn người còn lại bao gồm cả ta đều bị trọng thương, thật quá đáng sợ."

Nghe đến đây, Trần Bạch Hoàng vô cùng kinh sợ, lại có thể một mình đánh cho mười hai cao thủ thương vong thảm trọng đến như vậy.

Thiếu niên lắp bắp: " Đáng...!đáng sợ."
" Cũng không hẳn! Cao thủ so chiêu, một khắc phân tâm cũng đủ vong mạng.

Lúc đó những người kia còn đang loay hoay với đám lâu la, Mai Đình Việt lợi dụng cơ hội đó mà ra tay.

Cần phải nói, tên biến thái đó là kẻ ăn nằm nơi sa trường nhiều hơn ở nhà, làm sao có thể bỏ qua cơ hội ấy."- Dương lão đầu nói.
" Tuy nói hắn cường đại như vậy, nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ.

Lúc chỉ còn bốn kẻ chúng ta, một vị cao thủ Thiên Quốc trong giây phút biết mình sắp tử vong, đã dùng Huyết Ma Độc, đồng quy vu tận với Mai Đình Việt.

Kết quả đã ngã ngũ, chỉ còn lại vi sư cùng hai người nữa trọng thương nhưng vẫn sống sót.

Trong đó, một kẻ hiện đang là Nhiếp Chính Quan Thiên Quốc tên Lưu Bình, một kẻ thần bí không rõ xuất thân nơi nào, chỉ biết hắn tu cả đao cả kiếm, kẻ này bị thương không quá nặng, thực lực chỉ kém lão phu một chút."
" Sau khi đắc thủ, đám người chúng ta thậm chí còn không dám nán lại nhặt thần binh Xích Thiên Đao, bởi vì chúng ta biết đại quân Long Quốc cách đó không xa.

Nếu Khúc Long hay Mạc Thiên Vũ tới kịp, với tình trạng khi ấy thì chúng ta chắc chắn sẽ phải bỏ mạng lại."
Dương lão đầu ngừng nói, tỏ vẻ may mắn khi năm đó mình quả quyết rời đi, nếu không ở lại có khi đã vong mạng.

Trần Bạch Hoàng nghe đến đây cũng hiểu được tình huống nguy hiểm lúc đó.

Hắn cũng chỉ biết thở dài, cao thủ cũng không phải là bất khả chiến bại đấy.
Dương lão đầu trong ánh mắt lộ ra nét sầu khổ, vô cùng không cam tâm: " Những tưởng chiến tích khi ấy về đến nghị đường sẽ được mọi người chào đón, thật không ngờ những kẻ khốn nạn vẫn luôn đố kỵ kia bắt đầu ra mặt, chia rẽ nội bộ, muốn ép chết ta."
Trần Bạch Hoàng sửng sốt, vội lên tiếng hỏi: " Sư phụ nói thế là sao? Lẽ nào lại vậy?"
Dương lão đầu quay người lại, nhìn sâu vào đôi mắt của thiếu niên, sau đó dứt khoát vạch ra áo chẽn, để lộ ra một vết sẹo dài nơi đan điền.

Trần Bạch Hoàng ánh mắt kinh nghi, lần đầu hắn thấy một vết sẹo lớn đến vậy, mép thịt thừa của nó phải to bằng ba ngón tay thiếu niên.
" Sư phụ! Người đây là có ý gì?" – Thiếu niên vẫn chưa hết bàng hoàng, gặng hỏi.
Dương lão lắc đầu, không cam lòng nói: " Năm đó, ăn một đao của Mai Đình Việt may mắn không chết, thế nhưng vết thương này khiến lão phu trở thành một tên vô dụng.

Đan điền bị nội hư, chiến lực rớt xuống thảm hại."
Đến đoạn hồi tưởng này, lão nhân lại cười lớn: " Lúc đó thật không ngờ, ta sẽ có ngày bị chính sư huynh đệ đồng môn đâm thêm sau lưng một nhát, ha ha ha."
" Đám khốn nạn kia cho rằng ta cầm trong tay Xích Thiên Đao, giấu làm của riêng, nên lời ra tiếng vào muốn hạ bệ ta, thậm chí có kẻ còn muốn dồn vi sư vào chỗ chết.

Chúng muốn nhân cơ hội này tiếm quyền truất đi danh ngạch tân đường chủ của ta.

Bởi vì lúc đó đường chủ sư huynh lâm bệnh nặng, khó lòng qua khỏi, ý định khi mọi chuyện xong xuôi sẽ cho ta lên nắm quyền."
" Chó má! Lão phu nếu không phải vì ơn Nghị Ma Đường, vì ơn Long sư, vì ơn đại sư huynh, lão phu khinh thường làm cái chức đường chủ của lũ vô dụng đó.

Ngoại xâm đến gần nhưng trong lại nội loạn, thật không hiểu lũ thiểu năng đấy nghĩ cái gì trong đầu."

" Niềm tin của ta trong khoảnh khắc đó hoàn toàn sụp đổ, làm loạn cả lên, tắm máu đệ tử trong nghị đường.

Cho rằng ta đang có ý làm phản, đám huynh đệ môn đồ của Ngũ Vân sư thúc hợp lại có ý giết ta.

Nếu không phải đường chủ sư huynh vốn chỉ còn chút hơi tàn trên giường bệnh đứng ra giải vây, có lẽ với tình trạng của ta khi ấy thì đã mười phần chết chín."
" Sư huynh vì ta mà bệnh tình tái phát, qua đời không lâu sau đó.

Một người thân nữa tiếp tục rời bỏ ta, đạo tâm của ta không thể chịu nổi đau thương đó.

Từ đó, ta mặc kệ lũ người kia muốn làm gì thì làm, từ bỏ giang hồ, ngao du thiên hạ một thời gian rồi về đây sống tạm chờ chết."...
Dường như mọi chuyên đã hết, Dưỡng lão đầu thở dài, vẫy vẫy Tiểu Ô bay về phía lão.

Chim nhỏ hiểu ý, bay tới đậu lên mu bàn tay lão nhân.

Lão nhân vừa vuốt ve quạ đen, vừa cảm khái: " Có nhiều lúc ta nghĩ bản thân đúng là cái mệnh quạ đen mang tới, vô cùng đen đủi.

Hai mươi năm qua ta sống như một cái vong hồn, vô định, không có mục đích sống.

Chịu đựng vết thương trên da thịt đã đủ khổ, chịu thêm cả đau đớn trong tâm can thật sống không bằng chết."
Lão nhân mắt không nhìn nhiều Trần Bạch Hoàng, chỉ liếc qua rồi nói: " Ta đợi nhiều năm ở đây chỉ mong có gì mới lạ đến với cõi nhân sinh đầy tủi hờn của ta hay không? Cuối cùng hóa ra điều mới lạ đó là tiểu tử ngươi."
" Đúng, đời này ta chưa từng thu đồ đệ cho đến khi ngươi đến.

Được ngươi gọi một tiếng sư phụ, lại khiến ta nhớ về Long sư, nhớ về những kỉ niệm đẹp thời thơ ấu, nhớ về bóng lưng già nua của một lão nhân đang từ từ dìu dắt một đứa trẻ nghịch ngợm đi qua năm tháng.

Nghĩ đến vậy, rõ ràng trong lòng có chút hoài niệm a."
Trần Bạch Hoàng cười nhẹ, cũng không nói điều gì, hắn hiểu được tâm trạng của Dương lão.

Đến thời điểm này, thiếu niên cảm thấy bản thân có thể được làm đồ đệ của Dương lão đã rất may mắn.

Mặc dù ban đầu đúng là trong tâm tư của hắn có chút toan tính, muốn dùng tiểu thông minh hòng mong Dương lão thu làm đệ tử sau khi thấy lão nhân đại triển thần uy.

Thế nhưng từ đầu đến cuối, lão sư phụ không có vạch trần hắn, vẫn đối với hắn hết lòng, điều này khiến hắn không khỏi có hơi chút xấu hổ về nhân phẩm của mình.

Thế gian nhân duyên vốn khó đoán, nào có thể toan tính mà xong.
..................................
Lần mới viết, tại hạ lỡ để đơn vị đo lường là 1 thước TQ= 0.33 m, 7 thước là hơn 2m.

Thực ra ban đầu muốn lấy đơn vị thước của các cụ nhà mình, thế nhưng gõ Google thấy nó ghi là 1 thước VN=0.4 m, nghe người cao 5 thước cứ thấy bé nên đành thôi.

Hi vọng chư vị không để ý..