Mộng Đổi Đời

Chương 41




Gần đây, mỗi lần về đến nhà, công việc đầu tiên của Lâm Gia Bách là đi thẳng vào phòng ngủ của Lâm Phương Sinh. Hắn mượn cớ là kiểm tra việc học tập của thằng bé nhưng mục đích chính là tìm 1 cơ hội thích hợp để nói cho nó biết ý định ly hôn. Có điều, khi nhìn vào đôi mắt ngái ngủ nửa nhắm nửa mở của nó, Lâm Gia Bách bỗng mềm yếu hẳn đi, miệng như đang ngậm vật gì đó, không thể nào há ra được. Phương Sinh hình như cũng nhận ra điều gì đó bất thường ở bố nhưng nó không nghĩ đến những điều tệ hại mà chỉ đơn thuần nghĩ là bố đang gia tăng sự kỳ vọng vào bản thân mình mà thôi. Do vậy mà nó lo lắng, mỗi đêm chưa kịp chờ Lâm Gia Bách vào phòng, nó đã miệt mài làm bài tập. Lâm Gia Bách thường ngồi trên chiếc ghế đối diện, yên lặng ngắm Phương Sinh. Nó rất đẹp trai, mắt to, sống mũi thẳng, khi cười là có 2 chiếc lúm đồng tiền. Nói 1 cách công bằng, nó đẹp trai hơn hắn nhiều, càng lớn lên càng giống Phương Tri Chi. Phương Tri Chi không đẻ ra nó, sao nó lại giống cô ấy được nhỉ? Các nhà sinh lý học đã từng giải thích rằng, trẻ con mà sùng bái ai thì lớn lên tướng mạo nó sẽ giống người ấy, có lẽ nào... Mỗi khi gặp phải bài tập hóc búa, Phương Sinh cau mày nhăn trán, lúc thì răng cắn chặt môi, tập trung chú ý, hình như không ý thức là có bố ngồi trước mặt nó, nếu có thì đó không phải là hắn mà chỉ là 1 cái bóng vô hình mà thôi. Giường chiếu được chính Phương Sinh sắp xếp rất chỉnh tề, bức tường sau lưng nó treo đầy những giấy khen qua các năm học, tất cả đều được Phương Tri Chi lồng trong khung kính. Không có 1 vết bẩn nào trên tường, không có 1 tờ giấy nào rơi vãi trên nề nhà, ngay cả địa cầu đặt rất cao trên tủ quần áo cũng được nó lau chùi không vương 1 hạt bụi... Khi cần cắt móng tay thì cắt, cần cắt tóc thì cắt, cần thay quần áo thì thay, tất cả đều do Phương Sinh chủ động làm; chưa bao giờ nghỉ học, chưa bao giờ đi học muộn về sớm... Một đứa con ngoan đến như thế muốn tìm thấy 1 khuyết điểm của nó thì e là phải tốn nhiều công sức. Nó có khuyết điểm không? Đương nhiên là có. Khuyết điểm lớn nhất của Phương Sinh là hay khóc, động đến 1 tí là nước mắt vòng quanh. Nó nhạy cảm, gan thì bé, chỉ cần 1 tiếng rơi của 1 cái nắp xoong trên mặt đất là đã hốt hoảng.

Một buổi tối, sau khi làm xong bài tập, Phương Sinh ngước đầu lên nhìn bố nói: Bố à, con đã làm xong bài tập rồi, bố vẫn chưa về phòng sao? Lần sau bố hãy chờ con làm xong bài tập rồi hãy vào phòng con có được không? Lần này Lâm Gia Bách còn gì để nói nữa? Cổ họng hắn tắc nghẹn, 1 tiếng cũng không thể phát ra. Những gì định nói ra bị hắn nuốt xuống như nuốt nước miếng, đứng dậy lẳng lặng đi ra khỏi phòng, cũng lẳng lặng như khi hắn đến. Một tiếng "cách" vang lên sau lưng Lâm Gia Bách, đó là âm thanh hắn thuận tay kéo cánh cửa phòng khóa lại. Lại 1 lần nữa, Lâm Gia Bách để cho cơ hội nói chuyện trôi qua. Đôi khi Lâm Gia Bách đã muốn từ bỏ ý định, cho rằng con ruột chưa chắc đã tốt bằng con nuôi, huống hồ hiện tại gia đình ba nhân khẩu của hắn không phải vẫn có những ngày tốt đẹp đấy sao? Có điều, mỗi lần về huyện, Lâm Gia Bách thường không dám gõ cửa nhà bố mẹ mình, 1 triệu phú như hắn lại trở thành 1 đứa con độc đinh đứng ngoài cửa, hai chân run lẩy bẩy, bởi hắn biết, mỗi khi hắn bước qua khỏi cánh cửa này là bao nhiêu trách nhiệm của 1 đứa con sẽ tới tấp đổ dồn lên đầu hắn. Mẹ hắn sẽ nói, tao muốn ôm cháu nội đích thực của mình, bố hắn sẽ nói nhà họ Lâm không thể tuyệt tự, cô ruột hắn sẽ nói không đẻ được con thì cho dù kiếm tiền như núi cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi sẽ không ai kế thừa gia sản... 

Cuối cùng, Lâm Gia Bách cũng hạ quyết tâm, nói: Con trai à, bố cho con xem 1 bản hợp đồng. Đôi mắt Lâm Phương Sinh mở rất to. Trên bàn là 1 bản hợp đồng song ngữ, Anh ngữ và Hán ngữ. Bên A là 1 đơn vị nào đó của Algeria và bên B là công ty của Lâm Gia Bách. Hắn nói, công ty đã thỏa thuận 1 hợp đồng xây dựng 1 con đường ở tận châu Phi, mấy ngày nữa bố phải dẫn người của công ty sang bên ấy. Lâm Phương Sinh hỏi cần phải đi bao lâu, hắn nói nếu nhanh thì cũng hai năm, chậm thì phải từ ba đến năm năm.

- Ba năm? Thế thì con vào trung học phổ thông bố mới về sao?

- Con đường dài đến mấy trăm cây số, lại phải băng qua sa mạc, không đủ ba năm thì e là làm không xong.

- Mẹ có biết không?

- Mẹ không có ý kiến gì?

- Mấy con đường trước nhà mình vẫn chưa trùng tu được, việc gì bố phải chạy đến 1 nơi xa xôi như vậy để làm đường?

- Đi kiếm đô la Mỹ mà con. Có đô la Mỹ tron tay, sau này mới có thể cho con đi du học ở Mỹ.

- Con không cần phải đi học ở nước ngoài thì bố có thể không đi được không?

- Bố cần phải đi. Mỗi tháng bố đều phải phát lương cho công nhân của mình.

Lâm Phương Sinh im lặng, không ngừng lau nước mắt, mu bàn tay ướt đẫm. Lâm Gia Bách nói:

- Bố ký được 1 hợp đồng lớn thế này, đáng ra con phải vui mới đúng chứ.

Lâm Phương Sinh miễn cưỡng mỉm cười, nhưng nụ cười tắt ngấm ngay sau đó, nói:

- Bố à, con cũng rất muốn vui vì bố ký được hợp đồng, nhưng không hiểu vì sao con lại không thể vui được.

Sống mũi Lâm Gia Bách cay cay, đưa tay lau nước mắt cho Lâm Phương Sinh, nói:

- Con sẽ trưởng thành rất nhanh, đàn ông con trai không việc gì phải khóc cả. Đặc biệt là ngày bố đi, con không được khóc, nhớ chưa? Chỉ cần con rơi 1 giọt nước mắt là bố đi không đành, như thế cũng không ai đi làm đường bên châu Phi cả. Còn điều này nữa, bố đi xa đến như vậy, khi rời khỏi nhà mà nghe thấy tiếng khóc là điềm không may. Nhớ kỹ, cho dù gặp phải bất kỳ khó khăn nào, con phải cắn răng chịu đựng. Bố tạm thời giao phó gia đình này cho con, con cần phải dũng cảm, cần phải kiên cường lên chút nữa.

Lâm Phương Sinh gật đầu, nói:

- Khi bố rời khỏi nhà, con không được khóc, thế thì lúc này con khóc có được không?

Nói xong, hai vai nó rung lên, nước mắt đã chan hòa trên mặt.

Ngày Lâm Gia Bách đi, có ba người đàn ông lạ mặt đến nhà, mỗi người mang 1 cái va li to đùng ra khỏi nhà, mỗi chiếc va li đều dừng lại rất lâu trước cửa, hình như không muốn ra khỏi nhà. Lâm Phương Sinh đứng lặng nhìn những gì đang diễn ra, không rơi 1 giọt nước mắt. Trước khi rời khỏi nhà, Lâm Gia Bách ôm nó thật chặt, đưa ngón tay cái lên tỏ ý tán dương. Nó định theo chân Lâm Gia Bách xuống cầu thang, hắn đẩy nó vào nhà, nói các thủ tục chia tay đã kết thúc, nói xong thì khóa cửa lại từ bên ngoài. Tiếng bước chân của Lâm Gia Bách đi xuống cầu thang vẳng lại, Lâm Phương Sinh chạy lên sân thượng, thấy họ bỏ ba chiếc va li vào 1 chiếc xe thể thao màu đen. Ba người đàn ông lạ mặt chui vào xe, chỉ còn lại Lâm Gia Bách đứng ở ngoài, trông thấy Lâm Phương Sinh trên sân thượng, hắn lại giơ ngón tay cái lên. Lâm Phương Sinh vẫy tay, nói tạm biệt bố. Lâm Gia Bách cũng vẫy tay rồi chui vào xe, cánh cửa xe đóng mạnh rồi phóng đi. Lâm Phương Sinh vẫn đứng trên sân thượng vẫy tay cho đến khi chiếc xe chạy mất hút mới quay về nhà, thấy Phương Tri Chi đang đúng khóc ở ngoài phòng khách thì cầm 1 chiếc khăn giấy lên lau cho mẹ, nói: Mẹ à, bố nói là khi bố rời khỏi nhà không ai được khóc, khóc là điềm không may. Không ngờ, tiếng khóc của Phương Tri Chi càng to hơn. Không phải cô khóc vì Lâm Gia Bách chia tay mình mà bởi thương xót Lâm Phương Sinh vẫn chưa được biết sự thật. Lâm Phương Sinh sợ hãi, đưa tay bụm chặt lấy miệng mẹ.

Khi ăn tối, Lâm Phương Sinh nhận ra tất cả các món ăn đều mặn hơn so với thường ngày. Cậu bé không thể ngờ được rằng, bố đi công tác lại khiến cho việc nấu ăn của mẹ bị ảnh hưởng lớn đến như vậy. Nhưng trước đây bố vẫn thường đi công tác cơ mà, những lần ấy thức ăn lại không mặn? Có lẽ nào nguyên nhân lại chính là thời gian dài, đi xa, công việc lại quan trọng? Các món ăn mỗi ngày 1 mặn thêm, mặn đến độ không thể ngậm vào miệng được nữa. Lâm Phương Sinh nói:

- Mẹ à, có phải là mẹ không bằng lòng để bố đi châu Phi?

- Làm gì có! Không phải là bố thường xuyên đi xa bay đi bay về mãi đó sao? Mẹ đã quen rồi, không còn quan tâm nữa.

- Thế có phải là khi nấu thức ăn, mẹ đã bỏ hai hoặc ba lần muối? Còn tiếp tục ăn thế này nữa không chừng con sẽ biến thành cá muối mất thôi.

- Thật thế sao? - Phương Tri Chi gắp các món ăn nếm thử - Đâu có mặn? Miệng con bị làm sao thế?

Lâm Phương Sinh nghĩ vị giác của mẹ đã có vấn đề như thế thì nhất định đã có chuyện gì đó phát sinh. Lục lại trong trí nhớ, cậu bé mới phát hiện 1 số chuyện có vẻ khác thường, chẳng hạn như lúc bố đi, tại sao mẹ lại không tiễn bố? Tại sao mẹ lại khóc? Mẹ vốn là người đàn bà cứng cỏi, lại có phần hiếu thắng, từ trước đến nay chưa hề khóc trước mặt cậu. Lại còn chuyện này nữa, thời gian gần đây gương mặt mẹ tại sao lại đanh lại như thế? Trước đây, mỗi lần nói năng hoặc tiếp xúc là nét mặt mẹ đều biểu hiện rõ những trạng thái tình cảm, còn lúc này, khi nói chỉ thấy miệng mẹ chuyển động, còn tất cả các thớ thịt trên mặt mẹ đều im lìm, thậm chí có khi miệng cũng chẳng chuyển động nữa. chỉ nghe thấy những tiếng nói cứng như những chiếc gậy văng ra, sẵn sàng đập vào đầu người nghe. Tuy đêm nào mẹ cũng kiểm tra vở bài tập của cậu nhưng hình như không còn nghiêm khắc như ngày xưa nữa, thậm chí có những chỗ sai, mẹ cũng chẳng bào cậu phải làm lại. Thế thì, suy cho cùng đã xảy ra chuyện gì? 

Nửa đêm, Lâm Phương Sinh nhẹ nhàng bò dậy, chui vào thư phòng của Lâm Gia Bách, bật đèn, đóng cửa lục lọi khắp nơi như muốn tìm câu trả lời từ căn phòng này. Có điều, bàn làm việc không có gì bất bình thường, những hộc tủ, ngăn kéo vẫn như xưa, tủ quần áo vẫn gọn gàng. Cậu mang tất cả những cuốn album ảnh gia đình trong tủ ra xem kỹ, thậm chí tất cả mặt sau của các khung ảnh treo trên tường cũng bị cậu lôi ra xem xét, có điều không hề nhận thấy điểm nào đáng nghi ngờ. Trong ảnh, 1 gia đình ba người sao mà thân thiết đến thế! Có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều chăng? Lâm Phương Sinh định tắt đèn về phòng, nhưng đột nhiên cậu phát hiện ra có rất nhiều giấy vụn trong sọt rác, bèn đổ cả sọt giấy lên bàn, lục tung lên, cuối cùng tìm thấy trong đống giấy vụn ấy 1 lá thư đã bị vò viên lại. Cậu cẩn thận mở viên giấy ra. Đó chính là những dòng chữ mà "Hành Giả Võ Tòng" đã viết gửi cho Lâm Gia Bách, đại ý là khuyên hắn đừng nên tìm hôn nhân ngoài giá thú, nếu không sẽ có cách xử lý. Như sét đánh ngang tai, Lâm Phương Sinh choáng váng. Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, cậu mới hoàn hồn, nhét vội tờ giấy vào túi áo rồi mới ra mở cửa. Phương Tri Chi hỏi, con vào đây làm gì? Cậu nói, con nhớ bố, muốn xem ảnh của bố. Phương Tri Chi nhìn con dò xét 1 lúc rồi mới đưa mắt quan sát căn phòng, nghi ngờ là Lâm Phương Sinh đã phát hiện ra điều gì đó, có điều những gì có trong căn phòng này đều không có gì đáng nghi cả. Có lẽ nào Phương Sinh nhớ bố nó thật? Thật là 1 đứa con có hiếu! Về ngủ đi con. - Phương Tri Chi nói. - Nếu không sáng mai con không dậy kịp để đi học.

- Muộn rồi sao mẹ vẫn chưa ngủ?

- Mẹ đã ngủ rồi nhưng thức dậy vì nghe thấy tiếng động trong phòng này.

Lâm Phương Sinh thừa biết đó chỉ là 1 cách nói khỏa lấp thôi, bởi cậu nhìn thấy đôi mắt mẹ đang đỏ ngầu, căn bản không giống với đôi mắt có được những giấc ngủ ngon, vả lại cậu có thể khẳng định là mình không hề phát ra 1 tiếng động nào đủ sức lay tỉnh 1 người đang ngủ ngon ở phía bên kia bức tường, trong 1 căn phòng khác. Có điều, cậu không muốn tranh cãi, tắt đèn, rời khỏi phòng, chúc mẹ ngủ ngon. Phương Tri Chi cũng chúc con trai ngủ ngon rồi ai về phòng người nấy, nhẹ nhàng khóa cửa như sợ làm kinh động đến người kia. Trở về phòng, Lâm Phương Sinh nằm nhìn trừng trừng lên trần nhà, không thể ngủ được. Cậu tính toán múi giờ lệch nhau giữa châu Phi và Trung Quốc, biết lúc này đang là buổi sáng bên châu Phi nên bò dậy khỏi giường, nhẹ nhàng mở cửa, đi đến chiếc điện thoại ngoài phòng khách, bấm số điện thoại di động của Lâm Gia Bách. Gọi đến mấy lần nhưng trong điện thoại chỉ có 1 câu nói: Số điện thoại này không tồn tại. Lâm Phương Sinh lấy làm lạ: Tại sao nó lại không tồn tại nhỉ? Trước đây, bố đi công tác, kể cả đi nước ngoài, mình gọi vẫn được kia mà, bất kể lúc nào, cho dù đó là hai hay ba giờ sáng. Trước đây, mỗi lần đi công tác, khi đặt chân đến địa phương công tác là bố gọi ngay điện thoại cho mình, tại sao lần này đi lâu lắm rồi mà không có cuộc gọi nào? Lâm Phương Sinh nhẹ nhàng quay trở lại thư phòng, mở cánh cửa góc dưới bên phải của chiếc tủ sách, bên trong có 1 chiếc tủ sắt nhỏ. Chiếc tủ sắt này là của riêng Lâm Gia Bách chuyên dùng. Lâm Phương Sinh nghĩ, nếu chiếc tủ vẫn còn khóa, có nghĩa là bố sẽ còn quay lại. Cậu hít 1 hơi thật sâu để trấn tĩnh, thầm khấn trời phật phù hộ rồi đặt tay lên chỗ núm khóa, nếu ấn ngón tay vào đây mà không có tiếng kêu nào phát ra, có nghĩa là nó vẫn còn khóa kín. Cậu đặt tay thật lâu lên núm nhưng do dự không quyết là có nên ấn ngón tay hay không. Rất lâu sau đó, cậu thu hết can đảm, ấn mạnh. Hy vọng sẽ không có âm thanh nào phát ra, nhưng thực tế là đã có. Một tiếng "cạch" khô khốc vang lên, cửa chiếc tủ đã mở, bên trong trống rỗng. Lâm Phương Sinh biết, chắc chắn là bố không quay lại nữa, bố đã bỏ 2 mẹ con rồi!