Mộc Lan bộ lạc chào đón Thiết Cương thương đoàn với nghi lễ long trọng, còn vì thương đoàn mà tổ chức một lễ hội dài tới hai ngày hai đêm. Mộc Lan bộ lạc quá xa cách với các bộ lạc thảo nguyên khác, lại không có tập tục du canh du cư, nên bình thường chẳng có khách nhân nào tới nơi sa mạc xa xôi này viếng thăm bọn họ cả. Thiết Cương bộ lạc là nhóm ngoại nhân thứ hai bọn họ gặp trong năm nay, đương nhiên là tất cả mọi người đều nồng nhiệt tiếp đón.
Mộc Lan tộc trưởng nổi danh bát phương hóa ra thực sự là một nữ nhân xinh đẹp quyến rũ. Năm nay vị quý phụ này tuy tuổi đã ngoài tam tuần, thế nhưng mà vẫn chưa có một ý trung quân, càng không nói tới nhi tử nhi nữ nối dõi. Lúc này, vị nữ tộc trưởng này đang mặc một bộ trang phục phóng khoáng ít vải, có lẽ là do thời tiết nóng bức của nơi này.
Bách Phong Linh đại diện cho thương đội làm lễ với Liêu Mộc Lan: "Kính chào Mộc Lan khả hãn vĩ đại. Ta tên là Thảo Kiện Nhã, nhi nữ của Thiết Cương hãn đông bắc thảo nguyên. Kiện Nhã tới đây mang theo thành ý của Thiết Cương hãn, bày tỏ mong muốn được cùng bộ lạc của Mộc Lan hãn vĩ đại trao đổi vật phẩm. Thiết Cương hãn chúng ta giao thương với người đồng bằng và các bộ lạc phía bắc khác, mang tới hải ngư, muối, và lương thực tới để trao đổi một ít lông lạc đà."
Mấy lời này một tháng qua nàng đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần. Tiếp theo, chắc là Mộc Lan tộc trưởng cũng sẽ khách khí nói mấy lời chào hỏi với nàng. Thế nhưng mà nữ nhân Liêu Mộc Lan này lại hành xử khác với những gì Bách Phong Linh tưởng tượng.
Miệng cười tủm tỉm, Liêu Mộc Lan cầm lấy tay của Bách Phong Linh: "Kiện Nhã không cần khách khí như vậy. Chuyện trao đổi hãy để sau hẵng nói, Nhã hãy tới đây ngồi cạnh ta cùng thưởng thức chút thịt rượu đã. Nào!"
Bách Phong Linh trong lòng hơi chút sửng sốt. Vị tộc trưởng này tính tình quả thực rất phóng khoáng, mới gặp mặt mà đã gọi tên nàng một cách thân thiết như vậy rồi. Dù trong lòng cảm thấy kỳ quặc nhưng khí độ của một nhà ngoại giao thì Bách Phong Linh vẫn phải có. Nàng mỉm cười đa tạ Liêu Mộc Lan, rồi để cho Mộc Lan tộc trưởng lôi kéo mình ngồi xuống bên cạnh nàng ta.
Bách Phong Linh ngồi bên trái Liêu Mộc Lan. Bên phải Hoa tộc trưởng là một nữ nhân khác, dáng vẻ xinh đẹp, nhưng nhìn kỹ thì hình như không phải là người thảo nguyên. Bách Phong Linh nàng thời gian vừa qua đi qua nhiều bộ lạc, cũng đã gặp nhiều nữ nhân tương tự như thế này bên người tộc trưởng hoặc những kẻ đức cao vọng trọng trong các bộ lạc đó. Nếu nàng đoán không nhầm, thì bọn họ có lẽ lchính à người của Mị tộc Lam gia. Chỉ có mị thuật của bọn họ mới có thể giải thích được việc nhiều nữ nhân ngoại lai như thế chiếm được sự sủng ái của nam nhân thảo nguyên vốn dĩ tính tình bài ngoại.
Thế vậy mà bên người Mộc Lan tộc trưởng cũng có một nữ nhân như thế. Không phải nói mị thuật của Lam gia Mị tộc chỉ có tác dụng lên kẻ khác phái thôi sao? Trừ khi ...
Bách Phong Linh nghĩ lại thái độ cư xử của Liêu Mộc Lan nãy giờ, bỗng chợt rùng mình một cái. Mộc Lan tộc trưởng này đây là muốn đánh chủ ý lên người nàng sao?
Nghĩ thế, nàng không bỏ chén rượu trước mặt xuống rồi âm thầm nuốt xuống một viên giải độc đan. Liêu Mộc Lan không phát hiện ra chỗ kỳ lạ của nàng, vẫn sán vào rót rượu vào chén, lại còn như có như không chạm vào bàn tay của Bách Phong Linh.
Nữ nhân bên kia nhìn Bách Phong Linh với ánh mắt đánh giá, lại còn nghi ngờ nhíu mày nhìn nàng. Ngũ Giác thuật của Bách Phong Linh mở ra, trong một thoáng chốc cảm nhận được dao động tinh thần lực hướng tới nàng dò xét.
Hai nữ nhân ngồi hai bên Liêu Mộc Lan đồng thời giật mình, híp mắt nhìn đối phương.
Theo Bách Phong Linh biết, có thể dùng tinh thần lực để dò xét tinh thần lực của người khác ngoài tinh thần thuật của Dược gia và những người tu luyện tới tầng cuối của Ngũ Giác thuật ra thì cũng chỉ có mị thuật của Mị tộc. Bách Phong Linh hiện tại đã có thể khẳng định, nữ nhân này là người của Lam gia.
Liêu Mộc Lan ngồi giữa nhìn thấy cảnh "liếc mắt đưa tình" này, miệng hừ lạnh hai tiếng tỏ thái độ bất mãn. Nữ nhân Lam gia kia vội rời mắt khỏi Bách Phong Linh, ném cho Liêu Mộc Lan một nụ cười phong tình. Đưa cốc rượu trong tay lên miệng Mộc Lan tộc trưởng, nàng ta dịu dàng mở lời: "Hãn đừng sinh khí, ta chỉ là thấy vị tiểu muội này rất hợp với sở thích của hãn thôi, chứ ta không hề có ý gì khác cả."
Liêu Mộc Lan hài lòng mỉm cười: "Phải không?"
Bách Phong Linh ném cho Lam gia nữ nhân kia một ánh mắt tràn đầy sát khí.
"Mộc Lan hãn vĩ đại, có thể giới thiệu cho ta vị bên cạnh này không?" - Bách Phong Linh hướng Liêu Mộc Lan thăm dò.
Liêu Mộc Lan gật đầu: "Đây là một thành viên mới gia nhập Mộc Lan bộ lạc chúng ta, nàng gọi là Lam Nhược Vũ."
Bách Phong Linh nhướn mày. Cái tên này nàng đã nghe qua một lần rồi, không phải chính là nữ nhân được coi là đệ nhất thiên tài của Mị tộc, kẻ ngang hàng với Cao Lãng của nàng sao. Chết tiệt, nếu nàng ta biết được nàng tới đây để phá hoại kể hoạch của Chiến gia thì chắc chắn sẽ lập tức gϊếŧ chết mối tai họa là nàng. Mà với năng lực của nàng ta thì Bách Phong Linh chẳng nắm chắc chút phần thắng nào cả. Đùa gì chứ, tinh thần lực của nàng tuy mạnh mẽ nhưng mà khả năng tấn công là không có! Đây còn chưa nói đến trình độ luyện khí của nàng chỉ là một con số không.
Bách Phong Linh lo lắng, mà Lam Nhược Vũ cũng hoảng sợ không kém. Nữ nhân thảo nguyên lạ mặt kia thế mà lại có tinh thần lực ngang bằng với nàng ta, lại còn có thể nhìn ra được nàng ta có tu luyện tinh thần lực. Nữ nhân này rõ ràng không phải người Dược gia, vậy rốt cục là đệ tử của cao thủ ẩn danh nào? Thảo nguyên từ khi nào lại có một người như vậy? Tại sao Chiến gia và Lam gia đều không có một chút thông tin gì về nhân vật thần bí này?
Bách Phong Linh và Lam Nhược vũ cùng chìm trong suy nghĩ và lo toan của chính mình, chỉ có Liêu Mộc Lan ở giữa là tâm trạng vui vẻ vì được ngồi bên cạnh hai nữ nhân như hoa như ngọc, say sưa nói chuyện với hai mĩ nhân bên người.
Khi lửa trại lụi tàn thì tất cả mọi người cũng đi nghỉ ngơi. Thương đoàn ở đây hai ngày, Liêu Mộc Lan cũng hai ngày quẩn quanh làm phiền Bách Phong Linh. Ý đồ của nàng ta rõ như ban ngày, nhưng nàng không nóng không lạnh vẫn cứ cự tuyệt nàng ta ngoài ngàn dặm. Điều duy nhất khiến cho Bách Phong Linh khó hiểu là trong hai ngày nàng ở Mộc Lan bộ lạc, Lam Nhược Vũ không có động thái gì khác thường. Ngược lại, sau lần gặp mặt đêm đầu tiên thì nàng không nhìn thấy nữ nhân kia một lần nào nữa.
Sau khi trao đổi thương phẩm xong, Bách Phong Linh cùng người của Thiết Cương bộ lạc vội vã rời đi trước sự tiếc nuối của Mộc Lan tộc trưởng. Nếu không phải Bách Phong Linh kiên quyết tìm cớ thoái thác rời đi thì chắc chắn là Liêu Mộc Lan sẽ tìm mọi loại lý do để giữ nàng ở lại thêm một thời gian nữa.
***
Thiết Cương thương đoàn rời sa mạc đi về phía bắc hướng bộ lạc của bọn họ mà đi. Trên đường đi, bọn họ vốn dự tính ghé qua mấy bộ lạc khác để trao đổi chỗ lông lạc đà của Mộc Lan bộ lạc lấy những loại sản phẩm khác với giá cao hơn. Nhưng mà, một sự cố xảy ra ở Thiết Cương bộ lạc khiến Bách Phong Linh và đoàn người phải từ bỏ chuyện buôn bán, nhanh chóng quay về.
Sau một tháng bôn ba, Bách Phong Linh lại trở về với Thiết Cương bộ lạc. Điều khiến nàng phải vội vàng trở về như vậy chính là cái chết đột ngột của mẫu thân và cả ba vị huynh trưởng của Thảo Kiện Nhã. Bọn họ bị người sát hại ở bên ngoài, sau đó được tộc nhân khác mang về bộ lạc. Nhóm người gϊếŧ bọn họ có vẻ là một đám cướp từ một bộ lạc thổ phỉ khét tiếng thảo nguyên, lý do thì được cho là gϊếŧ người cướp của bình thường. Thảo nguyên nghèo khó hơn đồng bằng, chuyện cướp bóc này cũng không phải việc hiếm lạ gì.
Về tới bộ lạc, quỳ trước nấm mộ của vị phu nhân nàng còn chưa gặp mặt, Bách Phong Linh chỉ biết thở dài nhẹ giọng:
"Khả tôn, chờ ta xử lý mọi chuyện xong rồi sẽ dẫn nha đầu Thảo Kiện Nhã trở về thăm viếng người. Nhưng bây giờ thì chưa thể được! Kẻ sát hại người còn có ý đồ với cả khả hãn và bộ lạc của người, và có lẽ cả thảo nguyên này cũng là thứ bọn họ muốn hi sinh cho mục đích cá nhân. Thảo Kiện Nhã là một người tốt, khả tôn ắt hẳn cũng mà một vị mẫu thân vĩ đại, chắc chắn cũng không muốn nhìn thảo nguyên bị kẻ khác tàn phá, phải không? Tuy ta sức lực có hạn, nhưng ta hứa với khả tôn sẽ cố gắng ngăn chặn kế hoạch xấu xa của bọn họ, cứu giúp thảo nguyên, cũng sẽ báo thù cho người. Mong khả tôn hãy yên tâm nghỉ ngơi."
Bách Phong Linh nói xong thì dập đầu ba cái thật mạnh. Khi nàng đứng lên, Quách Mộc Trăn và Quách Mộc Trú đứng ở đằng xa lúc này mới đi lại gần phía nàng.
"Nhã đừng quá đau buồn. Khả tôn nhất định muốn Nhã phải tiếp tục vui vẻ sống." - Quách Mộc Trăn ôm lấy nàng an ủi.
"Ta không sao!" - Bách Phong Linh bình thản, nhẹ đẩy vị bằng hữu này ra.
Quách Mộc Trăn nhìn nàng với vẻ ngờ vực. Thảo Kiện Nhã hiện tại khác xa với Thảo Kiện Nhã mà nàng ta quen biết. Với tính tình của Nhã, có lẽ bây giờ sẽ khóc bù lu bù loa lên rồi đòi đi tìm bọn cướp báo thù cho a mụ của mình. Thảo Kiện Nhã bây giờ lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Ba người sánh vai đi về khu lều trại, không ai mở lời nói gì nữa.
Bách Phong Linh đi tới lều vải trung tâm. Khi nàng lên tiếng cầu kiến a ba của Thảo Kiện Nhã thì bị từ chối từ ngoài cửa. Vị Thiết Cương hãn này còn không thèm nhìn gặp nhi nữ của hắn, người thân cuối cùng của hắn, một cái.
Trong lều của Thiết Cương tộc trưởng bỗng vang lên tiếng cười thô lỗ đến chói tai. Đây không phải tâm trạng của một người vừa mất nương tử và ba nhi tử nên có. Thảo Thể Kiện mà Bách Phong Linh biết không phải là một người như vậy!
Lại nghe thấy thêm tiếng nữ nhân khúc khích vang lên, Bách Phong Linh nghiến răng, dứt khoát quay người bỏ đi. Lam gia! Lại là Lam gia!
Bách Phong Linh cả đêm nằm trằn trọc không ngủ được, trong lòng tính toán nhiều chuyện. Nàng đã đoán được chín phần kế hoạch của Chiến gia, hiện tại đã có thể trở về Vân Vụ các được rồi! Chỉ cần nàng báo tin tức này cho nhị vương, để cho nhị quốc sẵn sàng chuẩn bị cho chiến tranh xong là có thể phủi tay mặc kệ bọn họ.
Nhưng mà, nếu nàng cứ như vậy bỏ đi thì chắc chắn Thiết Cương bộ lạc cùng với nhiều bộ lạc thảo nguyên sẽ sớm rơi vào khống chế của Lam gia. Thảo Thể Kiện chín phần là sẽ chết trong tay của nữ nhân mà hắn hiện tại đang đầu gối tay ấp cùng kia. Ở lại tham gia vào mớ hỗn độn này có thể có nghĩa là chấp nhận hy sinh cả mạng sống của mình, nhưng cũng có thể giúp cầm chân kế hoạch của Chiến gia thêm một thời gian.
Nàng không biết cánh cửa thần kỳ kia sẽ mở ra lúc nào, nàng chỉ nghĩ rằng nếu thảo nguyên có thể cầm cự tới lúc đó thì có lẽ Chiến gia sẽ thất bại. Không có thảo nguyên giúp đỡ, bọn họ chắc chắn sẽ không có đủ chiến lực để náo loạn Trung châu.
Nhưng mà, Chiến gia có thể còn có con cờ khác, mà nàng cũng có thể không có đủ khả năng để đối đầu với Lam gia. Vả lại, và không có nàng thông báo tin tức thì nhị quốc sẽ không thể chuẩn bị kịp thời được.
Bách Phong Linh vắt tay lên trán, mắt trừng trừng nhìn nóc lều vải. Nàng vẫn không thể quyết định được mình nên làm gì.
Tới khi trời bắt đầu tờ mờ sáng, bên ngoài lều vải của nàng bỗng có tiếng di chuyển nhẹ nhàng.
Bách Phong Linh ngồi bật dậy, vội lôi trường tiên giấu trong góc phòng ra nắm chắc trong tay.
"Kẻ tới là ai?" - nàng trầm giọng hỏi. Nữ tử Lam gia kia cũng thực là to gan. Thảo Kiện Nhã hôm nay vừa mới về mà nàng ta đã vội đánh chủ ý lên người thừa kế cuối cùng còn sót lại của Thảo Thể Kiện luôn sao?
"Nhã, là ta!" - một giọng nói quen thuộc vang lên. Đây không phải là giọng của Quách Mộc Trăn, bằng hữu thân thiết của Thảo Kiện Nhã sao? Không đúng, ngoài lều có tới hai tiếng bước chân riêng biệt.
"Còn ai nữa?" - giọng nàng lúc này đã nhẹ nhàng hơn. Không phải Lam gia. Nữ nhân Lam gia kia không thể nào khống chế được Quách Mộc Trăn đúng không?
"Còn có ta, Mộc Trú." - một giọng nói khác vang lên.
Hai hài tử nhà họ Quách? Bách Phong Linh nhíu mày. Bọn họ tới tìm nàng vào lúc này để làm cái gì?
"Vào đi!" - nàng vẫn quyết định cho bọn họ vào. Hai người này thì nàng tin mình có thể dễ dàng khống chế được.
Hai huynh muội họ Quách vén cửa đi vào, lần lượt ngồi xếp bằng trước mặt nàng, vẻ mặt nghiêm túc.
Bọn họ không nói gì, Bách Phong Linh cũng chẳng lên tiếng. Hai mắt cứ đấu bốn mắt mãi cho tới khi Quách Mộc Trăn không chịu được nữa phải mở miệng:
"Ngươi là ai? Nhã của chúng ta đâu rồi?"