Mộng Điệp Kỳ Truyện

Chương 81: - Đường Môn Chân Tướng




Trong con mắt của đại đa số nhân loại Phong Vũ đại lục, Cổ đế Trần Long Quân là một tượng đài vĩnh cửu của đấng minh quân toàn tài, trí dũng song toàn. Người của đại lục coi mình là long tử, còn Cổ đế là tổ tiên vĩ đại của bọn họ, với mong muốn Phong Vũ có thể một ngày đạt được sự phồn thịnh của Trần quốc xưa kia.

Tân thời đại đã trôi qua gần một ngàn năm, Phong Vụ đại lục cũng phần nào lấy lại được sinh khí của ngàn năm trước. Cuộc sống sung túc ấm no vốn chỉ là truyền thuyết viển vông nay đã gần trở thành sự thực, mà câu chuyện về Cổ đế cũng dần phai nhạt trong lòng của mỗi người. Cổ đế Trần Long Quân bây giờ chỉ còn là một truyền thuyết hư ảo, một quá khứ xa xăm.

Việc Cổ đế đột ngột mất tích không phải là không một ai trên đời hiểu rõ nguyên nhân. Thật ra, mấy hoàng tử hoàng nữ năm đó của Trần quốc đã sớm biết được phần nào kế hoạch kinh hồn của phụ hoàng bọn họ. Nói thẳng ra là, cổ tân chi chuyển và một hồi gió tanh mưa máu năm đó đều nằm trong kế hoạch vĩ đại của vị đế vương tôn kính kia.

Mà tất cả những điều này đều là vì để mở ra một thứ được mấy cổ đại thế gia gọi là Thượng giới Thần môn.

Thượng giới là nơi như thế nào thì không có ai biết, nhưng có một điều rõ ràng đó là, chỉ có tới được thượng giới thì bình cảnh tu luyện tinh-khí-thần của tất cả cường giả nơi này mới có thể được phá vỡ. Điều đó đồng nghĩa với việc bọn họ có thể đạt tới cảnh giới cao hơn, và có thể, chỉ là một chút khả năng nhỏ bé, sẽ chạm được tới cánh cửa của vĩnh hằng.

Phong Vũ đại lục có lịch sử dài dòng hơn những gì được ghi chép lại rất nhiều. Theo cổ thư của những thế lực lâu đời, lịch sử Phong Vũ cứ khoảng một ngàn năm sẽ lại chứng kiến nhiều cao thủ đỉnh cấp mở ra Thần môn đi tới thượng giới. Lần gần nhất Thần môn được mở ra chính là vào khoảng một ngàn năm trước, khi cánh cửa này đưa Cổ đế tới địa phương thần bí kia.

Truyền thuyết kẻ lại rằng: cứ một ngàn năm trôi qua thì linh khí trời đất sẽ ngưng tụ lại, vách ngăn giữa hai giới cũng bởi điều này mà trở nên yếu ớt, đủ để một số cường giả có thể xé rách vách ngăn này và đi qua địa phương bên kia. Nhưng không biết vì lý do gì mà linh khí trên đại lục càng ngày càng mỏng manh, Thần môn cũng vì thế mà nhiều năm luôn đóng chặt. 

Cho tới một ngàn năm trước, đệ nhất cao thủ của đại lục lúc đó đã nghĩ ra một bí thuật nghịch thiên - tụ tập tử khí thành năng lượng phụ thân để đả thông lối đi tới thượng giới. Mà người này lại chính là Cổ đế Trần Long Quân, vị quân vương vĩ đại trong lòng mỗi người Phong Vũ kia.

Từ thành công của Cổ đế năm đó, các phương thế lực liền lập tức bắt tay vào nghiên cứu phương pháp tự thông mở Thần môn. Bởi vì một là sinh khí của đại lục sau chiến hỏa khi xưa đã trở nên yếu ớt, hai là nhiều người không đồng ý dùng biện pháp độc ác như vậy để đi thượng giới, nên giữa các cổ đại thế gia đã có một hiệp định chung - không cho phép dùng phương thức của Cổ đế để thông mở Thần môn.

Nhưng có một thế gia lại nằm ngoài hiệp định này, đó chính là Chiến gia, thế gia có lịch sử ngắn nhất trên đại lục. Bởi vì khi các thế lực kia ký kết hiệp định này, Chiến gia bọn họ vẫn còn chưa xuất hiện.

Trên lòng sông dài dằng dặc của lịch sử, có thế lực trở nên lớn mạnh thì cũng có những thế lực khác sụp đổ rồi biến mất. Trong gần ngàn năm trở lại đây, Phong Vũ đại lục có năm thế lực mạnh nhất đã tìm ra được phương pháp dùng khí phụ thân, coi như là chạm được một ngón tay vào cánh cửa thượng quốc Thần môn. Năm thế lực này lần lượt là Dược gia, Mị tộc, Chiến gia, Đường môn và Thượng Thiên Kiếm phái.

Dược gia luyện dược và hấp thụ tinh hoa từ dược đan. Mị tộc tu luyện dựa trên hoa cỏ và tự nhiên năng lượng. Thượng Thiên Kiếm phái tích lũy kiếm khí, tu luyện kiếm thần, dựa vào một chữ tâm để đi tới đỉnh cao. Còn Chiến gia và Đường môn lại đi đi trên con đường tương đồng, dùng sát khí phụ thân để tăng cường thực lực.

Khoảng năm trăm năm trước, mấy thế lực này đều cảm nhận được linh khí đại lục càng ngày càng mỏng manh thưa thớt. Cường giả của ngũ phương đều cảm thấy phương pháp tụ khí phụ thân của mỗi nhà đều sẽ không thể đạt được kết quả như mong muốn. Từ đó, bọn họ bắt đầu xuất sơn để tìm kiếm thêm phương thức khác. 

Dược gia mở Minh Y đường, dùng y dược cứu trị bách tính Trung châu, tụ tập thiện lực. Mị tộc có một nhánh vẫn đi con đường cũ, còn lại một nhánh lựa chọn con đường bàng môn tả đạo, dùng mị lực quyến rũ nam nhân thiên hạ, tụ tập tinh khí. Thượng Thiên Kiếm phái thì lại để mắt tới hoàng quyền ở Trung châu, âm thầm ủng hộ nhiều thế hệ đế vương của lưỡng quốc lên ngôi, đổi lại là những kẻ này phải giúp bọn họ tụ tập tín ngưỡng lực trong nhân gian. 

Cuối cùng là Chiến gia và Đường môn, hai thế lực nhiều năm nay luôn hướng sát khí về phía đối phương. Bọn họ đều hiểu được, chỉ khi một trong hai nhà đánh bại kẻ kia thì phe chiến thắng mới có thể có được một tia cơ hội với thượng giới. Nhưng mà, hai bên đã âm thầm thỏa thuận với nhau, chỉ khi giờ phút cuối cùng tới thì bọn họ mới được phép tung ra đòn sát thủ với đối phương.

Lại kể đến mười hai năm trước, khi cảm ứng thạch trong mật thất của Chiến gia rung động. Cảm ứng thạch này vốn là bảo vật Trần Long Quân để lại, có khả năng cảm nhận được dao động biến hóa của vách ngăn không gian trên đại lục. Bảo vật này rung động đồng nghĩa với việc đã đến lúc Thần môn trở nên yếu ớt nhất.

Dù thời gian Thần môn mở ra không đúng với chu kỳ ngàn năm bình thường, nhưng Chiến gia vẫn lựa chọn tin tưởng cảm ứng thạch. Biết thời gian đã tới, Chiến gia xuất bất kỳ ý phát động tấn công lên sơn môn của Đường môn. Đường môn vốn yếu thế hơn trong chiến đấu trực diện, lại gặp phải bất ngờ, nên đã trở tay không kịp. Trong vòng vỏn vẹn hai ngày, toàn sơn môn của bọn họ đã ngổn ngang biết bao nhiêu máu xác. 

Đường môn diệt tộc, Chiến gia tụ tập hết sát khí và tử khí thu được lên người gia chủ của bọn họ, Chiến Hoàng. Thế nhưng mà, khi Chiến Hoàng dùng hết năng lượng và sinh khí của mình đánh sâu vào thượng giới Thần môn thì thứ hắn nhận lại chỉ là lực phản chấn cường đại, đủ khiến cho vị đệ nhất cường giả của Chiến gia này ngay lập tức tan xương nát thịt.

Đường môn vô ích ngã xuống, còn Chiến gia lại tổn thương nguyên khí tích lũy gần ngàn năm, coi như cũng mất đi cơ duyên với Thần môn. Không một ai trong Chiến gia hiểu được, tại sao cảm ứng thạch lúc đó lại có thể phát ra tín hiệu sai lầm, hại gia tộc bọn họ rơi vào tình huống nhục nhã như vậy. 

Thực ra, cảm ứng thạch không có sai, chỉ là, vách ngăn không gian trên Phong Vũ đại lục không phải chỉ có một cái. Mà vách ngăn bị phá vỡ mười năm trước không phải là Thần môn, thay vào đó lại là thông đạo đi tới một thế giới kỳ lạ khác. Vách ngăn đó không hiểu vì lý do gì lại bị khai mở trong một tích tắc ngắn ngủi, đem một tiểu linh hồn nhỏ bé từ thế giới kia đi tới Phong Vũ đại lục bên này.

Mười hai năm trước, trái bom của Interpol tình cờ đả thông đường hầm không gian tới Phong Vũ đại lục, lại mang một hồi tai họa tới cho Đường môn. Bách Phong Linh xuất hiện ở thế giới này, hại Sở Vĩnh Trung mất đi tất cả thân nhân trên đời của hắn. Tiểu tử Đường gia năm đó mới mười tuổi được ám vệ Đường môn mang tới Trịnh quốc Lạc An, cuối cùng lại trở thành thân vệ của chính tiểu nữ nhân gián tiếp gây ra thảm án gia tộc hắn. 

Không biết là bất hạnh hay may mắn, cả hai người Bách Phong Linh và Sở Vĩnh Trung không hề biết tới chuyện này, và vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được mối quan hệ sâu xa giữa bọn họ. Chỉ có điều, luật nhân quả luôn luôn là thần kỳ như vậy. Bách Phong Linh nàng năm xưa đã gieo "nhân" thì hiện tại cũng tới lúc nàng phải chấp nhận đi sửa chữa cái "quả" này.

Quả của nàng không chỉ có Đường gia và Sở Vĩnh Trung, mà còn là quả của cả Trung châu bách tính. Chiến gia sát khí ngưng tụ trong ngàn năm qua đã dùng hết lên người Chiến Huyền, nhưng thân là Cổ đế hậu nhân, bọn họ vẫn còn một phương pháp khác - tử khí phụ thân.

Mà cách duy nhất để bọn họ tụ tập đủ tử khí trong vòng vài chục năm ngắn ngủi chỉ có một - khiến chiến tranh đại lục nổ ra. Chiến gia tiết lộ thông tin Cổ đế bảo tàng, âm thầm lưu truyền phương thức mở nguyệt thạch trận pháp trong nhân gian, ở trong tối khống chế ván cờ đại lục. Tiếc là bọn họ chưa tính tới Thượng Thiên kiếm phái đi theo đường tín lực, cần bách tính phải sống sót thì tín ngưỡng lực mới đủ đầy. Có kiếm phái này dắt dây, Trịnh Tề lưỡng quốc đánh bại Tấn quốc xong thì dừng tay. Chiến hỏa đại lục bùng lên chưa được một năm thì đã đột ngột dừng lại.

Lý do Tấn quốc bị đại thế lực này từ bỏ cũng là một câu chuyện buồn. Tấn quốc Hoàng gia mỗi đời đều tự xưng là chân thiên tử, nhiều lần được Thượng Thiên kiếm phái tiếp cận đều phũ phàng đuổi bọn họ đi. Tấn quốc không hiểu thời thế, tất sẽ bị thời thế loại bỏ. Dân chúng Tấn quốc sau khi hoàng triều của bọn họ ngã xuống thì tất nhiên phải ngả về lưỡng quốc kia, khiến cho tín ngưỡng lực của cả Trung châu rơi vào túi của Thượng Thiên kiếm phái.

Lại nói về Chiến gia. Chiêu Cổ đế bảo tàng tuy không đạt được hiệu quả như mong muốn, nhưng may thay là bọn họ vẫn còn giữ hậu chiêu. Hậu chiêu này có thể được tóm tắt ngắn gọn trong mấy chữ - Mị tộc Lam gia và nam phương thảo nguyên. 

Mị tộc Lam gia chính là phe phái năm xưa chọn con đường bàng môn tả đạo để đi. Mà đã là bàng môn tả đạo thì chắc chắn không thể thành công được. Cuối cùng, bọn họ chỉ đành chấp nhận làm một con cờ cho Chiến gia, để rồi chờ ngày Chiến gia thành công thì phân cho bọn họ một chén canh nhỏ.

Mà nhiệm vụ Chiến gia giao cho Lam gia chính là dùng mị thuật của bọn họ để quyến rũ mấy quốc vương của các tiểu quốc và các tộc trưởng bộ lạc phía nam, đem hết thảo nguyên nắm vào tay rồi từ nơi này phát động chiến tranh đại lục.

Khi những mảnh ghép của kế hoạch này phần nào được phơi bày ra ánh sáng trong thư phòng nhỏ bé ở Phượng phủ Thương Thịnh thành thì Mị tộc đã hoàn thành xong nhiệm vụ của bọn họ rồi. Khi Mị tộc bắt đầu kế hoạch này thì Lục Quân Dao đã bị trục xuất khỏi gia tộc. Khi thảo nguyên đã sắp thành vật trong túi của Chiến gia thì Trịnh Tề lưỡng quốc, Thượng Thiên kiếm phái, Dược gia, hay là cả Vân Vụ các đều còn đang mơ mơ màng màng với dự tính riêng của mỗi phương bọn họ.

Sóng ngầm luân chuyển dưới mặt nước phẳng lặng của Phong Vũ đại lục. Những gợn sóng lăn tăn trên bề mặt dần trở nên to lớn và mạnh mẽ hơn.

Mười nữa là tròn một ngàn năm Thần môn lần trước mở ra. Thế cục của Phong Vũ đại lục trong năm năm này chắc chắn sẽ biến chuyển nghiêng trời lệch đất. Nhưng mà, kết quả cuối cùng sẽ là như thế nào? Liệu Chiến gia rồi có thành công? Liệu Trung châu có lại rơi vào cảnh lầm than như ngàn năm trước? Bách Phong Linh, Vân Vụ các, Dược Cao Lãng, Dược gia, rốt cục những điều gì đang chờ đợi bọn họ ở tương lai?

Không một ai biết rõ câu trả lời cho những câu hỏi này. Nhưng có một điều chắc chắn là, tử khí sắp sửa bao trùm lên khắp Trung châu.