Mộng Điệp Kỳ Truyện

Chương 80: - Lục Quân Dao Thân Phận




Khi tin tức của Thủy Vĩnh Tuân được đưa tới tay của Bách Phong Linh thì nàng và Dược Cao Lãng đã lên Vân thuyền xuôi nam. 

Hồng Phượng và Vân Giám Binh hiện tại đã quyết định lâu dài định cư ở Thương Thịnh thành. Hài tử của bọn họ mới ra đời, Bách Phong Linh đương nhiên muốn đi nhìn tiểu nam hài Vân Anh Kiệt kia một cái.

Trên suốt quãng sông Hoàng Hà, Bách Phong Linh ngày nào cũng cặm cụi nặn mấy tiểu đồ vật xinh xắn bằng đất sét để làm quà ra mắt cho tiểu tử kia. Mẫu thân hắn chưởng quản Yên Vụ quán nhiều năm đã sớm trở thành một đại phú bà, tiểu Kiệt hài tử của nàng cũng không thiếu thốn thứ gì cả, Bách Phong Linh chỉ đành tặng mấy đồ vật nho nhỏ do chính tự tay nàng làm.

Dược Cao Lãng tu Ngũ Hành thuật có thể hư không phóng lửa, nghiễm nhiên trở thành cái lò nung cho Bách Phong Linh. Nhìn vẻ mặt nhiều ngày u ám của hắn, Bách Phong Linh phải hứa sẽ làm tặng hắn hai hình nhân lớn cỡ bàn tay của hai người bọn họ thì mới có thể dỗ dành cái lò nung này thôi đình công.

Tới thượng tuần tháng tám, Thương Thịnh thành đã ở ngay trước mặt, Bách Phong Linh cũng kịp thời hoàn tất mấy món đồ chơi đất sét cho tiểu hài tử.

Tới Thương Thịnh thành, hai người Bách Phong Linh không tới viện phủ trước đây bọn họ ở mà lại đi về hướng phía Phượng phủ. Sau khi Trịnh vương lập hậu, con đường của Phượng phủ và trạch viện của Vân Sâm này được đổi tên thành đường Vân Hành, thể hiện rõ địa sản nơi này đều thuộc về Vân Vụ các. Tin đồn về việc quan hệ bất thường giữa Tề thái tử và Mộng Điệp cô nương từ đó cũng bị giải trừ. 

Bên cạnh Phượng phủ có một phủ đệ mới xuất hiện. Phủ đệ này không có tên, nhưng trước cửa lại có một tấm bảng lớn đề bốn chữ Thiên Cổ ngữ hoa mỹ "Tình Lãng Điệp Phi". Tình lãng trong Thiên Cổ ngữ có nghĩa là trời quang mây tạnh, bốn chữ này đơn giản là ngụ ý hồ điệp bay trong trời nắng. Nhưng mà, chữ tình này cũng đồng âm với chữ tình trong ái tình.

Người biết Thiên Cổ ngữ, lại còn có thể viết ra mấy câu tình tứ đầy tục khí như thế này để tỏ bày với nàng thì chỉ có thể là Dược đại thiếu ở bên cạnh nàng thôi. Bách Phong Linh lườm nam nhân bên người một cái, cố tỏ ra tức giận hỏi hắn: "Huynh lúc nào lại có thời gian rảnh rỗi để bày trò như thế này?"

"Muội thích không?" - Dược Cao Lãng ôm nàng vào lòng rồi hỏi.

"Dược công tử thực sự là quá tục khí." - nàng bên ngoài bĩu môi nhưng trong lòng thì vui vẻ không ngớt. Đương nhiên là nàng thích rồi, nàng chính là thích những thứ tục khí như vậy!

Hắn cười ha hả: "Ta bị muội trêu trọc đùa giỡn nhiều lần như vậy, hiện tại cuối cùng cũng tìm được cách để làm muội đỏ mặt ngượng ngùng rồi."

Bách Phong Linh nắm tay lại, khẽ đấm nhẹ lên ngực của hắn rồi mắng: "Hừ, ta có nhiều điểm tốt mà sao huynh lại học thứ thói hư tật xấu này cơ chứ?"

Dược Cao Lãng đang há miệng tính trả lời nàng thì cánh cửa của phủ đệ bên cạnh đột nhiên được kẻ nào đó mở ra. Ló đầu ra ngoài là một khuôn mặt ranh mãnh của một nữ nhân. Giọng nói nàng ta vang lên lanh lảnh:

"Ai da, ta còn đang tự hỏi là đôi phu phụ nhà ai mới sáng sớm tinh mơ đã ồn ào nói chuyện buồn nôn như vậy. Hóa ra là người nhà a! Tiểu thư và cô gia đứng giữa đường tình tứ như thế mà không sợ người khác nhìn thấy sao?"

Bách Phong Linh ho khù khụ, thoát ra khỏi lồng ngực của Dược Cao Lãng. Lườm nữ nhân kia một cái, nàng nói: "Nha đầu nhà ngươi ngày càng to gan đấy. Có phải ở bên cạnh Tiêu Đại Huân lâu ngày nên học được tính mồm mép của hắn không?"

Tiểu Lan chạy tới ôm lấy một cánh tay của nàng, le lưỡi: "Chính là học được trong nhiều năm ở bên cạnh tiểu thư đó."

Bách Phong Linh mặc kệ để cho tiểu Lan lôi kéo mình đi vào Phượng phủ, miệng vẫn to nhỏ tranh cãi với nha đầu này như hai tiểu nữ hài.

"Ta làm gì có khi nào nói chuyện kiểu đó a. Tiểu thư nhà ngươi chính là cô nương chốn khuê các, đâu có dung tục giống tú bà thanh lâu như thế cơ chứ."

"Không chỉ có thanh lâu, mà tửu lâu, trà quán, sòng bạc gì đó tiểu thư cũng mở vài cái. Đấy là còn chưa kể đến tiêu cục, hải đội rồi cả sơn trại đó. Thế mà tiểu thư cũng không ngượng ngùng nhận mình là tiểu thư khuê các à. Tiểu Lan mắc cười quá. Ha ha!" - tiểu Lan ôm bụng cười nắc nẻ.

Bách Phong Linh gõ đầu nàng, nhẹ mắng: "Sơn trại cái đầu ngươi! Là sơn trang, sơn trang biết không. Ngươi cứ nói lung tung như vậy cẩn thận Trịnh Tề nhị vương đem quân tới dẹp Vân Yên sơn trang của chúng ta đó."

Tiểu Lan bĩu môi hừ giọng: "Với gian tình giữa tiểu thư và Trịnh vương với lại Tề thái tử, ta chắc chắn dù tiểu thư có làm sơn tặc thì bọn họ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua thôi."

Bách Phong Linh lại gõ đầu nàng ta: "Cao Lãng còn ở đây đó! Ngươi còn nói linh tinh nữa thì ta sẽ đánh mông ngươi."

Dược Cao Lãng vừa cười vừa lắc đầu ngán ngẩm đi theo hai nữ nhân trước mặt vào Phượng phủ. 

Bây giờ cũng không phải sáng sớm, người trong phủ cũng đều đã thức dậy, hiện tại đang cùng nhau tập trung ở đại sảnh chuẩn bị ăn điểm tâm.

Tứ đại chủ quản của Vân Vụ các đều ở đây. Ngoài bọn họ, Phượng phủ còn có thêm mấy nhân vật khác nữa.

Thái Sơn môn Tiêu Đại Huân từ lần gặp nhau ở Hắc Lâm trấn đã để mắt đến tiểu Lan, sau nhiều tháng theo đuổi thì tiểu nha đầu kia đã phải gục ngã trước miệng lưỡi trơn tru của hắn. Lần này, Tiêu Đại Huân theo tiểu Lan rời núi đã đem sính lễ tới Lạc An hướng phụ mẫu nàng cầu hôn. Tuy tiểu Lan bị bọn họ bán tới chợ nô ɭệ từ bé, nhưng máu mủ tình thâm vẫn không thể rũ bỏ, Tiêu Đại Huân vẫn muốn tuân theo đạo lễ tới nhìn bọn họ một lần.

Giấy bán thân của tiểu Lan thì Bách Phong Linh đã đốt từ lâu. Tiểu Lan muốn gả cho kẻ nào thì cũng không cần xin phép nàng, nhưng nha đầu này cũng giống như Hồng Phượng năm đó, dù ngoài miệng đùa giỡn nàng như hai người bằng hữu nhưng trong lòng vẫn đối với nàng như đối với đấng sinh thành. Chính vì vậy, tiểu Lan muốn mang Tiêu Đại Huân tới gặp mặt nàng một lần. Dù bọn họ đã từng gặp nhau ở Thái Sơn Môn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt Vân Mộng Điệp.

Phượng phủ có Tiêu Đại Huân và tiểu Lan trú nhờ, lại còn chứa chấp thêm cả Sở Vĩnh Trung và Lục Quân Dao. Xem ra, mộc đầu Sở Vĩnh Trung cuối cùng cũng thu phục được nữ nhân trong lòng hắn rồi. Không tồi!

Dược Cao Lãng đi ngay đằng sau Bách Phong Linh. Hắn vừa vào tới đại viện, mấy người trong sảnh đã nịnh nọt gọi hắn hai tiếng cô gia. Dược Cao Lãng cũng mỉm cười đáp lại từng người. Đến khi tầm mắt đảo qua Lục Quân Dao kia, lông mày hắn bỗng nhiên chau lại.

"Sao vậy?" - Bách Phong Linh để ý tới nét khác thường liền hỏi hắn.

Dược Cao Lãng mỉm cười trấn an nàng tỏ ý không sao rồi quay sang phía một người nói: "Tiêu huynh đệ thì mấy năm trước ta đã từng gặp qua một lần. Phụ mẫu của Tiêu huynh dùng phương thuốc kia có tốt không?"

Tiêu Đại Huân lúc này mới nhận ra hắn, vội đi tới chắp tay cúi đầu: "Thì ra là Dược huynh, không ngờ hôm nay lại có dịp gặp Dược huynh ở đây. Bệnh ho của gia phụ và gia mẫu đã tốt hơn rất nhiều rồi. Tại hạ nhiều lần tới Minh Y đường để tìm Dược huynh cảm tạ mà chưa lần nào có thể gặp được Dược huynh."

Những người ở đây đều tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ hai nam nhân trước mặt còn có tầng quan hệ này. Người tỏ ra sửng sốt nhất lại là Lục Quân Dao, nhưng lý do của nàng ta khác với những người còn lại, nàng ta ngạc nhiên là bởi nghe được vị bạch y công tử thế mà lại mang họ Dược.

Lúc này, Dược Cao Lãng lại hướng mắt sang phía Lục Quân Dao, nói: "Còn vị cô nương này rất lạ mặt, có thể giới thiệu một chút không?"

Lục Quân Dao che giấu cảm xúc trong lòng, nhún gối nói: "Ra mắt Dược công tử! Tiểu nữ tên Lục Quân Dao, chỉ là một nữ tử giang hồ bình thường."

"Lục cô nương đa lễ rồi. Nghe nói tinh thần lực của Lục cô nương mấy năm trước đã tu luyện tới mức nội liễm, được coi là kỳ tài trong gia tộc. Nếu không phải tinh thần lực của Dược mỗ gần đây cũng có tiến triển, cộng với có sự giúp đỡ của bí thuật Dược gia ta thì chắc hôm nay Dược mỗ cũng không nhận ra được thân phận của cô nương rồi."

Phượng phủ bỗng chợt trở nên tĩnh lặng lạ thường. Lục Quân Dao trong lòng run sợ, bên ngoài thì chỉ mím môi không nói gì. Sở Vĩnh Trung trân trân nhìn nàng ta với ánh mắt khó nói thành lời.

"Nàng nói gì đi chứ!" - cuối cùng Sở Vĩnh Trung cũng phải mở miệng.

Lục Quân Dao nhìn hắn trân trân, sau đó cũng thở dài rồi quay sang Dược Cao Lãng nói: "Công tử hẳn là Dược gia đại công tử Dược Cao Lãng đi! Năng lực của Dược huynh so với lời đồn đoán trong mấy gia tộc thì còn đáng sợ hơn rất nhiều. Theo ta thấy, Chiến Huyền hay Lam Nhược Vũ cũng không thể bằng với Dược Huynh được. Quân Dao tự nhận mị thuật của mình so với anh tài cùng lứa của Mị tộc thì không kém, vậy mà Dược huynh vẫn có thể nhận ra được. Bội phục!"

Lục Quân Dao là người Mị tộc? Là một trong mấy cổ đại thế gia, Mị tộc?

Bách Phong Linh trong lòng âm thầm sợ hãi. Nhìn sang Sở Vĩnh Trung, nàng thấy được đủ ngũ vị tạp trần trên gương mặt hắn. Sở Vĩnh Trung nắm tay lại thành nắm đấm rồi lại buông ra, không biết là trong đầu đang cân nhắc chuyện gì. Cứ như thế một lúc lâu, hắn mới dứt khoát làm ra quyết tâm, lùi lại hai bước rồi nói với Lục Quân Dao: "Nàng đi đi! Đừng trở lại gặp ta nữa. Nếu lần sau ta gặp lại nàng, ..."

"Vĩnh Trung, khoan đã!" - Dược Cao Lãng đột ngột ngắt lời hắn, "Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Nhưng mà Lục cô nương và Mị tộc không cùng một phe. Nếu tin tức của ta không nhầm, thì có vẻ Lục cô nương hiện tại đã thoát li Mị tộc. Còn chuyện năm đó là do Lam gia tự ý chủ trương, không liên quan gì tới Lục gia của Lục cô nương. Ngươi đừng vì chút hiểu lầm mà bỏ lỡ hạnh phúc trăm năm của bản thân."

Ngoại trừ Bách Phong Linh hơi mơ hồ, những người còn lại đều u mê không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lục Quân Dao nhíu mày, "Đúng là ta đã bị trục xuất khỏi Mị tộc. Còn về chuyện năm đó? Ý Dược huynh đang nhắc tới là vụ thảm sát hơn mười năm trước sao? Chẳng lẽ, Vĩnh Trung lại là ..."

Lục Quân Dao chưa nói hết câu thì tự nhiên dừng lại, cảnh giác nhìn về bốn phía xung quanh.

Bách Phong Linh lúc này cũng đã hiểu ra sự tình. Xem ra chuyện năm đó Chiến gia ra tay với Đường môn, Mị tộc bên kia cũng có phần. Thảo nào vừa rồi Vĩnh Trung hắn lại có phản ứng mạnh như vậy.

Sở Vĩnh Trung khuôn mặt tỏ rõ vẻ bối rối. Chuyện năm đó mười phần có liên quan tới Mị tộc. Lục Quân Dao là người Mị tộc, làm sao chuyện năm đó lại không quan hệ tới Lục gia được?!?

"Chuyện này không tiện nói ở đây. Hay là mấy người các ngươi từ từ ngồi xuống nói chuyện đi." - Bách Phong Linh lên tiếng. "Thái An, điều người của Ám Vân đường bảo vệ xung quanh thư phòng phía nam để cho bọn họ bàn bạc. Chuyện này rất hệ trọng, cũng chưa phải là lúc các ngươi nên biết."

Ngập ngừng một hồi, nàng lại quay sang Vân Giám Binh rồi nói: "Giám Binh ngươi cũng biết một số chuyện mà phải không? Hay là nhân lúc này, ngươi cũng đem những gì ngươi đoán nói luôn cho mấy người bọn họ đi. Nếu ta không nhầm, thì trong tay bốn người đã có đầy đủ mảnh ghép để tìm ra sự thật đằng sau chuyện năm đó rồi."

Vân Giám Binh trầm mặc gật đầu, nhanh chóng đi theo ba người kia tới thư phòng rồi đóng cửa lại.

Hồng Phượng nhìn sang Bách Phong Linh với vẻ mặt lo lắng, nhưng Bách Phong Linh chỉ đáp lại nàng bằng một cái lắc đầu nhẹ nhàng.

***

Bốn người bọn họ ở trong thư phòng từ lúc trời sáng cho tới lúc mặt trăng đã lên tới đỉnh đầu. Tới khi bọn họ đi ra thì khuôn mặt ai nấy đều mang vẻ trầm trọng khó hiểu. Bách Phong Linh tới bên cạnh Dược Cao Lãng, nhẹ giọng hỏi hắn về suy đoán của nàng. Dược Cao Lãng cũng không giấu diếm, đem toàn bộ đầu đuôi câu chuyện ra kể cho nàng.

Kể xong, Dược Cao Lãng ôm nàng vào lòng rồi thủ thỉ: "Linh nhi, bốn người bọn ta sẽ phải lập tức xuất phát, cùng đi tới Dược gia một chuyến. Dược gia đã bế quan mấy năm nay, bỏ bê rất nhiều chuyện quan trọng của mấy đại thế lực. Với tình thế đại lục như bây giờ thì ta nghĩ có lẽ chúng ta phải rời núi rồi. Chiến gia và Mị tộc bắt tay, Dược gia mà còn án binh bất động thì có khả năng sẽ bị bọn họ nhắm vào, ta không thể để chuyện đó xảy ra được."

Bách Phong Linh dang tay ôm chặt lấy hắn. Nàng nhẹ giọng nói: "Ta hiểu mà."

"Ta đi lần này nhanh thì ba bốn tháng, nhưng chậm thì không biết bao giờ mới có thể quay lại. Chuyện Lục Lam hai gia phân tranh, ta muốn trở về khuyên nhủ mấy vị trưởng lão ra tay giúp đỡ Lục gia để cân bằng lại thế cục. Chiến gia và Lam gia bắt tay, nếu Lam gia khống chế được Mị tộc thì đại lục sẽ không thể cứu vãn được nữa. Nhưng mấy chuyện tranh đấu này vốn hung hiểm, ta không nắm chắc được dù là một thành kết quả. Nếu ta không về được thì muội nhất định không được đi trả thù cho ta. Muội có nghe không?"

Bách Phong Linh vụиɠ ŧяộʍ lau nước mắt vào vạt áo của hắn. Ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt lo lắng của nam nhân trước mặt, nàng túm cổ áo hắn lôi xuống gần mình rồi trịnh trọng nói: "Huynh nhất định phải trở về. Cao Lãng, tới lúc huynh trở lại, ta sẽ gả cho huynh. Huynh nhớ đó, ta sẽ chờ huynh."

Nhìn ánh mắt đỏ hoe của tiểu nữ nhân trong lòng, Dược Cao Lãng thật sự không đành lòng làm nàng thất vọng. Hắn cúi người xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu, như thể đây là lần cuối cùng hắn được ôm hôm nữ nhân trong lòng vậy.

"Ta sẽ trở về!"

Nửa đêm canh hai, bốn đầu thượng phẩm hãn mã từ Phượng phủ vội vã tung vó chạy đi về phía xa. Chờ đến khi tiếng vó ngựa tan biến trong không khí và mấy thân ảnh kia mất hút trong bóng đêm, Bách Phong Linh mới lưu luyến xoay người đi vào Phượng phủ.

Dùng ánh mắt trấn an nhìn Hồng Phượng, tiểu Lan và Chu Thái An, Bách Phong Linh cố che giấu vẻ mệt mỏi và sợ hãi trong lòng mình rồi nói: "Đừng lo! Bọn họ sẽ sớm trở về thôi!"

Chỉ là, lời nói này của nàng đến cả chính bản thân nàng cũng không thể thuyết phục được.