Trước Thịnh Thi hội hai ngày, Bách Phong Linh tới khách điếm tìm Tào Cát Lợi và Dương Thanh Trác hỏi thăm về thể lệ của thi hội. Vốn dĩ bọn họ là quan chủ khảo còn nàng chỉ đóng vai trò người chủ trì, không cần quan tâm tới chuyện xảy ra trong thi hội, nhưng mà bây giờ nàng lại muốn hướng bọn họ đưa ra mấy lời yêu cầu.
Thịnh Thi hội hàng năm được tổ chức dành cho những văn nhân thi sĩ có danh tiếng của nhị quốc nên danh ngạch vốn đã được định sẵn. Nhưng mà không biết vì cớ gì mà hai ngày trước hội thi này, nhị quốc lại thống nhất tổ chức thêm một vòng thi nữa để chọn ra năm nhân tuyển. Bố cáo này ghi rõ, người dự thi không phân biệt nam nữ, già trẻ, hay quan phẩm cao thấp. Bố cáo này vừa được dán lên đã gây ra một làn sóng rung động lớn cho dân chúng Thương Thịnh thành.
Thi văn hội trước giờ chưa từng cho phép nữ nhân tham gia, bởi quan niệm chính thống từ Cổ thời đại đến giờ đều đồng ý rằng nữ nhân thích hợp hơn với thêu thùa, may vá, chứ không phải cầm kỳ thi họa, những môn học vấn dành cho với nam tử. Đặc biệt là Tấn quốc trước đây, nơi tư tưởng này đã thấm nhuần trong văn hóa của bọn họ, nữ nhân đều không được phép học tứ nghệ. Trịnh Tề tuy khác biệt, nhưng cũng chỉ có nữ tử nhà quan lại mới thường được luyện cầm kỳ thi họa, còn nữ tử nhà bình thường thì tuyệt đối không có khả năng này. Trịnh quốc được coi là quo mà nữ nhân có vị thế cao nhất trong tam quốc, nhưng nữ nhân nơi này cũng chỉ được phép trổ tài thi thố tứ nghệ ở một số lễ hội nhỏ, giống như Vạn Hoa hội mà Bách Phong Linh đã từng tham gia ngày trước.
Chính vì vậy, tin tức nữ nhân được cho phép tham gia Thịnh Thi hội mới có thể gây nên chấn động lớn như vậy. Nghe nói đây là đề nghị của Vân Vụ các chủ Vân Mộng Điệp đưa ra, nhưng không hiểu sao hai vị kia của nhị quốc Quốc Học viện lại đồng ý với lời đề nghị không hợp lẽ thường này.
Hai ngày sau, tại quảng trường trung tâm Thương Thịnh thành, Thịnh Thi hội chính thức bắt đầu. Tuy tin tức về vòng sơ khảo mới được công bố hai ngày trước, nhưng bởi tài tử bốn phương đã sớm tụ hội ở Thịnh Thi thành, nên số lượng người ghi tên cũng không hề nhỏ.
Sau khi Bách Phong Linh đứng dậy nói mấy lời thì giao lại tất cả mọi việc cho hai vị chủ khảo rồi xuống đài ngồi xem. Ở hàng ghế thứ ba phía sau nàng có ba nữ tử mặc y phục lụa sen, khoác áo bông lông lạc đà, đi giày da linh dương, lại đeo thêm cả trang sức huyết san hô và vòng tay ngọc hổ phách. Ngoại trừ y phục trên người Mộng Điệp cô nương, không nữ nhân nào khác ở đương trường có thể so sánh với ba nàng.
Ba người này dĩ nhiên là Bách gia tam tỉ muội.
Bách gia tam tỉ muội ngoài Bách Nguyệt Nga có chút khả năng họa cảnh vật ra thì đều mù mờ tứ nghệ. Ở đây bọn họ quen thân nhất là Mộc Thanh Di, nhưng hắn hai năm trước đã thông qua khoa cử và trở thành một vị Quốc học viện học sĩ, không cần tham gia vòng sơ khảo này. Lý do bọn họ ở đây cũng giống như lý do của rất nhiều những kẻ khác, muốn nhìn Vân Vụ các chủ Vân Mộng Điệp một lần.
Lúc này, bọn họ không tập trung vào chuyện xảy ra trên đài mà đang xì xào to nhỏ bên dưới.
"Tại sao tỉ lại thấy giọng của Mộng Điệp cô nương nghe quen như vậy?" - Bách Nguyệt Nga nhíu mày.
Bách Thanh Hạm đáp: "Phải không? Muội cũng nghĩ như vậy đấy. Từ lần Mộng Điệp cô nương xuất hiện ở đại hôn của muội thì muội đã nghĩ như vậy rồi. Giọng của cô nương ấy ... có phần ... giống với Linh nhi."
Bách Thanh Hạm nói ra mấy lời này một cách ngập ngừng. Cái chết Bách Phong Linh là nỗi đau lớn trong lòng của tỉ muội bọn họ. Trước đây Bách Thanh Hạm không dám nói ra nỗi ngờ vực trong lòng là bởi nàng sợ chính mình quá thương tâm nên mới nghe nhầm. Nhưng hiện tại, Bách Thanh Nhã và Bách Nguyệt Nga đều có suy nghĩ giống nàng vậy.
Quan trọng nhất là Bách Nguyệt Nga có cùng chung suy nghĩ với nàng. Phải biết rằng, Bách Thanh Hạm và Bách Thanh Nhã một năm chỉ có cơ hội gặp Thập tam muội của các nàng có vài lần, còn Bách Nguyệt Nga chính là ngày nào cũng ở bên cạnh Linh nhi, là người quen thuộc với muội ấy nhất. Nếu Cửu tỉ cũng nghĩ là giống, thì nhất định là rất giống.
Cách ba nàng mấy thước, Bách Phong Linh âm thầm thở dài khiến Tào Cát Lợi và Dương Thanh Trác ở hai bên phải tò mò quay sang nhìn. Vân Vụ các chủ làm sao vậy? Bài thơ vừa rồi rõ ràng là mang tính trào phúng chứ đâu phải một bài tình thi thương tâm não nề.
Giấy khô khó gói được lửa. Tuy người trước đây đã từng gặp Bách Phong Linh nàng rất ít, nhưng không phải là không có. Nàng lần này đem thân phận của mình bại lộ ra ngoài sáng, không biết bao lâu nữa thì kẻ khác sẽ có thể tra lên đầu của Bách gia đây.
Vòng sơ tuyển kết thúc, thế mà lại có một nữ tử thông qua!
Khi Bách Phong Linh yêu cầu nhị quốc cho thêm vòng sơ khảo này, nàng vốn chỉ muốn cho những kẻ bình dân một cơ hội thể hiện, coi như là hướng bọn họ nói hai vị hoàng đế rất chú trọng tới việc tìm kiếm nhân tài trong dân gian. Cho phép nữ tử tham gia thuần túy là muốn hướng thiên hạ nói nhị quốc coi địa vị của nữ nhân không quá thua kém nam nhân. Nàng muốn dần dần thay đổi địa vị của nữ nhân, nhưng chưa hề nghĩ rằng có nữ tử thực sự muốn tham gia Thịnh Thi hội lần này, lại còn có thể vượt qua nhiều người bước vào hội thi chính thức.
"Tiểu thư, nữ tử này trông rất quen." - giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu Bách Phong Linh.
Đây là truyền âm nhập mật của Ngũ giác thuật! Còn giọng nói này là ... Vân Giám Binh?
Bách Phong Linh mắt không chớp, nhưng tinh thần lực lại tỏa ra bốn phía để tìm kiếm. Ở mấy trượng phía sau lưng, nàng cảm nhận được một giao động tinh thần lực quen thuộc. Quả thực là Vân Giám Binh.
Nàng truyền âm hỏi lại hắn: "Tại sao ngươi lại ở đây? Hồng Phượng đâu?"
Đáp lại nàng, giọng của Vân Giám Binh lại vang lên: "Thương Thịnh thành này không khí ấm áp, lại còn có nhiều thương nhân qua lại. Từ lúc tiểu Phượng ốm nghén thì nàng thèm rất nhiều đồ ăn vặt kỳ quái, hai người chúng ta liền tới đây dưỡng thai. Tiểu thư, chúng ta đã gửi thư cho người rồi mà?"
Hình như ba tháng trước nàng có nhận được một bức thư như vậy thật. Hừ, chắc chắn là tại ở bên Dược Cao Lãng làm nàng bỏ bê mấy người Hồng Phượng bọn họ. Chờ thi hội hôm nay khép lại, nàng phải tới thăm tiểu bảo bối trong bụng Hồng Phượng mới được. Nếu nàng tính toán không nhầm, thì tiểu hài tử đã được khoảng sáu tháng rồi.
Cơ mà, hình như Vân Giám Binh nói hắn quen nữ tử vừa rồi. Nữ tử này vừa nói tên mình là gì ý nhỉ? Hình như là Lục Quân Dao. Cái tên này hình như có chút quen thuộc.
"Ngươi nói ngươi nhận ra nữ tử vừa rồi?" - Bách Phong Linh lại truyền âm hỏi Vân Giám Binh.
"Đúng vậy tiểu thư. Nữ tử này năm ngoái đã từng tham gia Quần Long hội, chính là một trong những người mà chúng ta không tra ra được gốc gác. Nàng ta cũng đã từng giao chiến với Chính Công vương." - Vân Giám Binh nói.
Không cần hắn nói hết thì Bách Phong Linh cũng đã nhận ra nữ nhân tên Lục Quân Dao này. Năm ngoái ở Quần Long hội, nữ tử cầm đại đao đấu một trận với Trịnh Phúc Nguyên tạo cho nàng một ấn tượng rất sâu sắc. Tuy nàng ta cuối cùng vẫn thua, nhưng lúc đó nàng có cảm giác như thể nàng ta cố tình nhường Trịnh Phúc Nguyên vậy.
Vân Vụ các không có thông tin về Lục Quân Dao, Bách Phong Linh ngày đó còn cho Sở Vĩnh Trung theo dõi nữ tử này một thời gian, nhưng cuối cùng cũng không tra được gì. Nàng ta không ngờ còn có thể cắt đuôi Sở Vĩnh Trung, biến mất không chút tung tích. Khi Bách Phong Linh hỏi Sở Vĩnh Trung ngày đó đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ trầm mặc không nói, tai còn có chút ửng đỏ. Phải biết là, Sở Vĩnh Trung nói tử tế thì là một thiết diện nam tử, còn ngoa ngoắt hơn thì chính là một tên đầu gỗ. Rất hiếm khi người khác thấy được hắn bộc lộ cảm xúc, càng không nói tới đỏ mặt ngại ngùng.
Chẳng nhẽ Vĩnh Trung hắn thích nữ tử này sao? Hắn ngốc nghếch như vậy, liệu nàng có nên giúp hắn một tay không?
Sau vòng sơ khảo, năm người thông qua cùng với bốn mươi vị học sĩ đến từ Quốc học viện của nhị quốc bước vào Thịnh Thi hội chính thức. Thịnh Thi hội này chỉ mang tính chất giao lưu học hỏi, không phân chia thắng thua. Tuy thế, mỗi vòng thi sẽ có một bài thơ phú hay nhất được chọn ra để trao thưởng.
Đề bài của vòng đầu tiên là luận phong cảnh, thời gian chuẩn bị là nửa canh giờ. Sau khi tất cả bốn mươi lăm người lần lượt đứng lên xướng thơ cộng thêm thời gian hai vị chủ khảo ở đây nhận xét chấm điểm thì cũng đã là xế chiều. Bài thơ về mĩ cảnh Phong Vũ của một vị học sĩ Trịnh quốc được đánh giá cao nhất, cuối cùng được Bách Phong Linh lên đài trao thưởng. Phần thưởng này cũng không có gì lớn, chỉ là một chút vàng bạc ít ỏi.
Hội thi hôm nay tạm dừng ở đây, Bách Phong Linh cáo từ hai kẻ bên cạnh rồi bí mật truyền âm nói Vân Giám Binh dẫn đường tới viện tử của hắn.
Phượng Phủ.
Bách Phong Linh nhìn lên mấy nét bay bổng trên tấm biển gỗ này, khẽ nhướn mày. Dù chữ Phượng ở đây là chỉ một loài hoa màu đỏ rực của miền bắc Trịnh quốc, nhưng chữ này đọc lên vẫn có cảm giác đại nghịch bất đạo nhất định. Ài, nhưng mà gọi là Vân phủ thì quá lộ liễu, còn gọi là Binh phủ thì cũng không ổn cho lắm. Thôi thôi, Phượng phủ nghe cũng không quá tệ đi. Tề vương chắc cũng không quan tâm tới mấy chuyện vặt vãnh này đâu.
Lúc Bách Phong Linh tới thì Vân Giám Binh vừa bưng mấy đĩa thức ăn lên, còn Hồng Phượng thì đang thư thả cho cá ăn bên tiểu hồ trước đại viện. Thấy dung mạo của người mở cửa viện đi vào, nàng mỉm cười ngọt ngào đứng lên. "Giám Binh mới nói với ta tiểu thư muốn tới đây. Vừa khéo, tiểu thư chắc cũng đói rồi, mau tới đây ăn cơm. Hôm nay ta còn làm mấy món ngọt mà tiểu thư vẫn thích."
Bách Phong Linh tự nhiên ngồi xuống cùng hai người bọn họ ăn cơm, vừa tâm sự những chuyện xảy ra mấy tháng nay. Xem ra, sức khỏe của cả Hồng Phượng và tiểu bảo bảo của nàng vẫn rất tốt.
"Hồng Phượng," - nàng đột nhiên nói, "chờ tiểu bảo bảo sinh ra rồi, ngươi có muốn lui về sau không?"
Hồng Phượng sửng sốt: "Tiểu thư không cần ta nữa sao?" Nàng không hề đoán được tiểu thư sẽ lại nói điều này.
Bách Phong Linh nhăn trán lắc đầu: "Nói linh tinh gì vậy? Không có ngươi là mất mát lớn của Vân Vụ các. Tuy ta không nỡ để ngươi đi, nhưng ta sợ tiểu hài tử trong bụng ngươi sẽ vì Vân Vụ các mà không thể lớn lên yên ổn. Trong bốn người thân tín nhất bên cạnh ta, Hồng Phương ngươi là người có thân phận lộ liễu nhất. Nay Vân Vụ các danh tiếng đi lên, khả năng chúng ta gặp phải minh sát ám sát cũng tăng theo. Ngươi không biết võ công, thân phận lại rõ ràng như vậy, tất sẽ trở thành cái đích cho kẻ khác nhắm vào. Ta thực sự không thể yên tâm được."
Hồng Phượng trầm mặc. Nàng thực sự cảm động. Đương nhiên là nàng hiểu ý tứ của tiểu thư, nhưng mà làm sao nàng lại có thể bỏ mặc tiểu thư, bỏ mặc Vân Vụ các mà đi chứ.
"Tiểu thư, gần đây ta có nghe rất nhiều lời đồn về người." - Hồng Phượng đột ngột chuyển chủ đề, "Đặc biệt là những lời tiểu thư nói trên Phong Vụ thuyền. Những lời đó ra rất đồng ý. Ta muốn tiểu hài tử của ta không lớn lên trong nhung lụa rồi trở thành một cường hào ác bá chèn ép dân lành. Ta và mấy người tiểu Lan lớn lên cùng sự phát triển của Vân Vụ các, ta đương nhiên mong tiểu hài tử cũng có thể giống như vậy. Không có khó khăn, một miếng kim thiết sao có thể được mài dùa thành một thanh kiếm sắc bén được."
Bách Phong Linh thở dài: "Tiểu hài tử thì vẫn là tiểu hài tử. Thân làm phụ mẫu, làm gì có ai không muốn hài tử của mình lớn lên an tường, trải qua một cuộc sống hạnh phúc đâu cơ chứ. Ngươi hà cớ gì phải vậy."
"Tiểu thư, ta và Giám Binh đã bàn bạc rồi. Chờ tiểu hài tử lớn một chút, chúng ta muốn đưa hắn tới Vân Yên sơn trang."
Bách Phong Linh nhìn sang Vân Giám Binh đang cưng chiều gắp đồ ăn cho Hồng Phượng. Hồng Phượng hồ đồ, sao hắn lại cũng hồ đồ theo đây. Thở dài một tiếng, nàng cúi xuống tiếp tục ăn, không nói đến chuyện này nữa.
Hồng Phượng đang mang thai, ăn xong một lúc là lập tức vào phòng nghỉ ngơi. Vân Giám Binh đỡ Hồng Phượng vào phòng xong thì ra ngồi xuống bên cạnh Bách Phong Linh lúc này đang ở bên bờ hồ nhìn mấy con cá nhẹ nhàng bơi qua bơi lại.
"Giám Binh ngươi không thể khuyên nương tử của ngươi một chút sao?" - Bách Phong Linh nhẹ giọng trách cứ. Nàng không tin là hắn không muốn bảo bọc tiểu hài tử của bọn họ. Chuyện để tiểu hài tử tới Vân Yên sơn trang mà hắn cũng đồng ý được, thực sự là ...
Vân Giám Binh gãi đầu cười ha ha: "Tiểu thư biết mà, nhà chúng ta vẫn là tiểu Phượng làm chủ."
Bách Phong Linh quay sang lườm hắn một cái: "Cũng là hài tử của ngươi đó."
Vân Giám Binh không cười nữa, ngồi thẳng lưng dậy, mặt mày nghiêm túc hắn lên: "Tiểu thư trong lòng có lo lắng sao? Nếu tiểu thư không ngại, có thể nói cho ta nghe."
Trong lòng Bách Phong Linh đúng là có lo lắng mơ hồ. Thế cục của Trung châu và Phong Vũ đại lục mấy năm nay rất kỳ lạ, cảm giác như khói lửa có thể bùng lên bất cứ lúc nào. Trịnh Tề hai nước có vẻ cũng cảm nhận được điều này, nên vừa thu phục Tấn quốc xong đã nhanh chóng bắt tay hợp tác. Biên giới phía nam mấy trăm năm nay yên bình bây giờ lại có động tĩnh lạ, hai vị ở kinh đô kia không thể nào mà không lo cho được. Chưa nói đến Chiến gia nhả ra Cổ đế bảo tàng, lại âm thầm làm nhiều chuyện khó hiểu, chắc chắn là có khuất tất.
Bách Phong Linh nàng đến từ một nơi mà phương thức đấu tranh giữa các phe phái đã tiến hóa đến một tầng thứ thượng thừa. Minh tranh ám đấu ở nơi này tuy nhiều người chưa nhìn ra được, nhưng nàng có thể âm thầm đoán được một hai. Đại cục của Phong Vũ đại lục trong vòng mười năm tới chắc chắn sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất. Vân Vụ các của nàng không thể nào mà không bị cuốn vào tranh đấu này.
Bách Phong Linh đã từng đem suy nghĩ này của nàng nói với Dược Cao Lãng, không ngờ hắn thế mà cũng đồng ý. Việc Dược gia cử hắn tới Trung châu nhiều năm như vậy cũng là vì Dược gia trưởng lão hội cũng nhìn ra được xu thế chuyển mình của đại lục.
Vân Vụ các mấy năm nay kiếm được rất nhiều tiền, rời nhân gian lui lại ẩn thế chục năm không phải là vấn đề lớn đối với bọn họ. Chỉ là, Bách Phong Linh nàng không buông bỏ được, tứ đại chủ quản mấy người bọn họ không buông bỏ được, thập nhị phó quản lĩnh không thể, mà những người phía dưới của Vân Vụ các lại càng không. Vân Vụ các được xây dừng bởi những con người ở tầng dưới, nên không thể bỏ mặc bách tính lầm than rồi tự mình cắp đuôi bỏ chạy được.
Bách Phong Linh đem một phần suy nghĩ của mình nói cho Vân Giám Binh. Hắn chậm rãi lắng nghe nàng, khi nàng nói xong hết thì mới trả lời: "Tiểu thư cũng biết ta từng là thân vệ của Dược gia trưởng lão. Thật ra thì, trước đây hắn cũng đã từng mơ hồ nói với ta chuyện này. Theo ta thấy, Trung châu biến đổi chỉ là một nước cờ nhỏ trên kỳ bàn này thôi. Trung châu là tốt thí, còn mấy đại thế gia mới là xa mã của ván cờ. Ngày đó, lão già đó hại chết nhiều người như vậy cũng vì muốn tăng cường sức mạnh tự thân, chuẩn bị cho mưa gió đại lục."
Bách Phong Linh mở to mắt nhìn hắn. Chuyện này là lần đầu tiên nàng nghe Vân Giám Binh kể. Trung châu chỉ là một con tốt thí? Ván cờ này, là ai đang chơi cơ chứ?
"Vậy mà ngươi vẫn ủng hộ Hồng Phượng sao?"
"Tiểu thư, Vân Vụ các không phải là một thế lực tầm thường. Ta và tiểu Phượng không phải hai kẻ tầm thường, hài tử của chúng ta cũng không thể tầm thường được. Vân Vụ các là một phần của Trung châu, Trung châu bị thí, hài tử của chúng ta làm sao bình ổn mà sống được. Nếu vậy, chi bằng mài dũa hắn mạnh mẽ lên, lại mài dũa người Trung châu cùng mạnh mẽ. Chúng ta có thể cho kẻ khác thấy rằng, một con tốt cầm kiếm lên thì thành tướng, cưỡi ngựa thì thành mã, mà đội miện lên thì thành vương."
Bách Phong Linh sửng sốt nhìn nam nhân bên cạnh. Giám Binh hắn ngày thường chất phác trầm ổn, hôm nay lại tỏa ra một khí chất sắc bén kỳ lạ, khiến nàng ngồi bên cạnh cũng sinh ra một chút nể phục và sợ hãi. Nhưng mà, Trung châu từ tốt thành tướng mã thì có thể, chứ muốn thành vương thì, thôi quên đi. Dẫu vậy, làm tướng mã thì cơ hội sống sót trong phong vũ cũng lớn hơn là một tiểu tốt rất nhiều.
Bách Phong Linh liếc về hướng hậu viện nơi Hồng Phượng đã say giấc. Tiểu hài tử à, chờ ngươi lớn lên, Vân Vụ các có lẽ phải nhờ ngươi giúp gánh vác rồi.