Thủy Vĩnh Tuân cử binh lính đi hộ tống người của Trịnh quốc trên thuyền tới khách điếm, còn bản thân hắn thì lại muốn đích thân hộ tống Bách Phong Linh và Dược Cao Lãng tới trạch viện của Vân Vụ các.
Hắn cưỡi ngựa đuổi theo hai người, ngập ngừng nói với nàng: "Vân ... các chủ, Thương Thịnh thành hiện tại long xà hỗn tạp, để ta hộ tống hai người."
Bách Phong Linh phì cười: "Ở đây không có người ngoài, tuy danh tính kia của muội không thể lộ ra ngoài nhưng Thủy đại ca có thể gọi muội là Mộng Điệp muội muội cũng được."
"Như vậy dường như không được thích hợp lắm." - Thủy Vĩnh Tuân ngượng ngùng. Hắn nghe nói bệ hạ có vẻ rất yêu thích Phong Linh muội muội, nếu bệ hạ mà biết hắn cùng muội ấy xưng hô thân cận như vậy thì không biết sẽ phản ứng ra sao. Hắn vẫn là không nên thử thì hơn.
Bách Phong Linh vẫn cười cười nhìn hắn: "Quan hệ giữa chúng ta xa lạ như vậy sao?"
Dược Cao Lãng nhướn mày quay sang, một lần nữa đánh giá kỹ vị tướng quân trẻ tuổi đang cưỡi ngựa bên cạnh kia. Quan hệ giữa Linh nhi và kẻ này rất thân thuộc sao? Là thân thuộc theo dạng nào? Chẳng lẽ là thanh mai trúc mã? Hắn có nên lo lắng không đây?
Thủy Vĩnh Tuân liếc mắt ra mấy tên binh sĩ đang đi theo đằng sau, như thể sợ bọn họ nghe được mấy câu đối thoại vừa rồi. Nhưng mà hắn sợ cái gì cơ chứ? Bệ hạ chắc chắn đã biết thân phận thật sự của Vân Mộng Điệp, cũng sẽ biết quan hệ giữa muội ấy và huynh đệ Thủy gia nhà hắn. Thân muội muội hắn bây giờ cũng đã nhập cung trở thành phi tần của bệ hạ, chắc bệ hạ cũng sẽ không để ý chuyện hắn gọi Vân Mộng Điệp là muội muội đâu nhỉ.
"Khụ khụ, Mộng Điệp ... muội, trước đây ta vẫn biết muội không phải một nữ nhân tầm thường, nhưng chưa bao giờ ta có thể ngờ được rằng muội lại chính là người đứng đằng sau Vân Vụ các đại danh đỉnh đỉnh. Ài, Vĩnh Tuân ta đúng là có mắt như mù mà!"
Bách Phong Linh bật cười: "Cũng may là huynh không có nhìn ra, nếu không có lẽ ngày đó muội đã phải gϊếŧ huynh diệt khẩu rồi."
Thủy Vĩnh Tuân mồ hôi lạnh chảy xuống dọc sống lưng. Sao câu này nghe giống đang đe dọa hắn như vậy.
"Muội đừng lo, thân phận kia và những chuyện trước đây của muội ta nhất định sẽ không nói cho ai hết. À, đương nhiên là trừ khi bệ hạ hỏi ta." - Thủy Vĩnh Tuân nghiêm túc. Nghe nói thân thủ của Phong Linh muội muội không tồi, muội ấy lại còn có thể tu luyện tinh thần lực. Dù giữa hai người có giao tình nhưng mà hắn biết giao tình này vẫn chưa đủ, hắn vẫn là nên cẩn thận thì hơn. Cứ nhìn Hạo Hiên vương gia là biết, không phải cuối cùng cũng tử vong trong tay tiểu cô nương nhìn qua vô hại này sao...
Thủy Vĩnh Tuân thực ra không biết, Hoàng Thiên Du không phải do Bách Phong Linh nàng gϊếŧ. Ngày hôm đó, nàng đã từng cố cứu mạng hắn. Thế nhưng, Trịnh Phúc Nguyên không hiểu vì cớ gì lại tuyên bố với quan lại Trịnh quốc triều đình rằng Hạo Hiên vương gia bị Vân Vụ các chủ gϊếŧ chết tại Lạc An thành. Trong mắt của quan lại Trịnh quốc hiện tại, Mộng Điệp cô nương đã triệt để trở thành nữ nhân của hoàng đế bọn họ. Nàng ấy còn chậm chạp chưa nhập cung có lẽ bởi vì bệ hạ còn có nhiều nhiệm vụ cần nàng đi làm, cũng chưa thể chính thức tuyên bố Vân Vụ các là sản nghiệp thuộc về Trịnh quốc.
Nếu Bách Phong Linh biết được trong đầu Thủy Vĩnh Tuân đang nghĩ gì thì có lẽ nàng sẽ nhanh chóng tới Trịnh đô vấn tội kẻ họ Trịnh kia. Nhưng mà điều đáng tò mò hơn chính là, nếu Dược Cao Lãng biết được những điều này thì hắn sẽ làm gì với Trịnh Phúc Nguyên. Dược công tử thường ngày hiền hòa liệu có thể tức giận rồi gϊếŧ chết Trịnh vương hay không? Trịnh Phúc Nguyên kia nên cầu nguyện cho bản thân đi thôi, bởi vì, Dược Cao Lãng quả thực là có năng lực này.
Sau khi đưa Bách Phong Linh tới tiểu trạch viện của Vân Vụ các, Thủy Vĩnh Tuân nhanh chóng rời đi. Nhị quốc Quần long hội hắn còn phải tham gia, tới Thương Thịnh thành này cũng chỉ là thuận đường đến nhìn vị Vân Vụ các chủ trong truyền thuyết kia một lần, cộng với xác nhận những nghi ngờ trong lòng mình một chút.
Khi Phong Vụ thuyền cập bến Thương Thịnh thành thì còn ba ngày nữa mới tới lúc diễn ra Thịnh Thi hội. Sau nhiều ngày bí bức trên thuyền, Bách Phong Linh quyết định cải trang ra đường, làm việc mà nàng vẫn thường xuyên làm khi tới mỗi một thành trấn mới: dạo bộ. Dược Cao Lãng đã tới Minh Y đường lo chuyện của Dược gia nên Bách Phong Linh nàng chỉ đành đi dạo một mình.
Thương Thịnh thành quả thật giống như tên gọi, đông đúc tấp nập hơn tất cả những đại thành mà nàng đã từng đi qua. Ở đây trước giờ không chỉ có thương nhân của tam quốc tới buôn bán, mà cũng có rất nhiều tiểu bộ lạc và tiểu quốc khác tới đây để trao đổi hàng hóa của bọn họ.
Trịnh Tề tuy là hai quốc gia lớn nhất, nhưng không phải tất cả nhân loại của Phong Vũ đại lục đều sinh hoạt trong hai đất nước này. Phía tây nam của Tấn quốc trước kia, cũng là phía chính nam của Trịnh quốc bây giờ, tồn tại mười hai bộ lạc nhỏ, vốn là dư đảng của thập nhị sứ quân năm xưa. Phía đông nam của Tấn quốc trước kia, cũng là phía nam của Tề quốc bây giờ, lại là một mảng thảo nguyên rộng lớn.
Thảo nguyên này có vài tiểu quốc và bộ tộc lớn nhỏ, nhưng vì tài nguyên khan hiếm, dân chúng thưa thớt, cộng với việc thường xuyên phải du canh du cư, nên mấy tiểu quốc này không gây được sóng gió gì lớn cho đại lục.
Thảo nguyên cằn cỗi so với bình địa của Tấn quốc thì không có gì đáng giá, thế nên Tấn đế nhiều đời chỉ yêu cầu các tiểu bộ lạc và các tiểu quốc này hàng năm cống nạp một lượng nhỏ đặc sản của bọn họ, chứ chưa từng một lần đem quân tấn công về phía nam. Nói đúng hơn, nếu không có nhị quốc còn lại nhìn chằm chằm ở phía sau lưng, có lẽ Tấn quốc đã sớm chiếm lấy vùng phía nam rộng lớn kia để mở rộng giang sơn lãnh thổ rồi.
Bách Phong Linh cao hứng liền bắt đầu vung tay mua sắm. Châu báu trang sức, mua. Y phục vải vóc, mua. Mấy món đồ chơi lạ mắt, cũng mua nốt.
Sau nửa buổi như vậy, Bách Phong Linh cũng trở nên mệt mỏi. Khí lực của nàng không lớn, những lúc như thế này vẫn là nên có một đại nam nhân đi bên cạnh thì tốt hơn.
Nàng quyết định vác đống đồ lỉnh kỉnh tới Thanh Hương lầu nghỉ ngơi với uống thêm chén trà cho giải nhiệt. Vào tới Thanh hương lầu, không ngờ nàng lại gặp được tỉ muội Bách gia. Thực sự là trùng hợp.
Bách Phong Linh kéo ghế ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh ba người bọn họ, dỏng tai lên lắng nghe. Sau một hồi nghe ngóng, nàng cũng hiểu được đại khái cơ duyên khiến mấy vị tỉ tỉ của nàng gặp nhau tại đây.
Đại khái câu chuyện là Mộc gia công tử Mộc Thanh Di tới Thương Thịnh thành tham gia thi hội, Cửu tỉ của nàng không muốn xa rời phu quân của mình quá lâu liền đòi đi theo. Mộc Thanh Di hết mực cưng chiều nương tử của hắn, lại nhân cơ hội này muốn cùng nàng ấy ra ngoài lữ du, nên không nghĩ ngợi nhiều mà đồng ý. Lương Chí Minh thì sẽ tham gia Quần Long hội, không hiểu sao cũng đồng ý cho Thanh Hạm tỉ đi theo, còn dẫn theo cả Thanh Nhã tỉ. Nhưng mà, Long Hổ thành hỗn tạp không phải chốn nữ tử khuê các nên lui tới. Vừa khéo tỉ muội Bách gia gặp nhau ở Thi Thịnh thành, nên Lương Chí Minh để hai người kia ở tạm đây luôn, chờ Quần Long hội xong sẽ quay lại cùng hai nàng về lại Thiên An.
Ba tỉ muội lâu ngày mới gặp nhau nên có rất nhiều chuyện để tâm sự. Nhưng mà không biết là vô tình hay cố ý, các nàng đều tránh nhắc tới những điều liên quan đến một chủ đề nào đó. Bởi vì sợ khi nhắc đến rồi, sẽ làm mọi người cùng thương tâm...
"Thanh Hạm, ngày đại hôn của muội muội đã từng gặp qua vị Vân Vụ các chủ kia, nàng ấy trông như thế nào vậy?" - Bách Nguyệt Nga hỏi. Dù ngày đó nàng và Thanh Nhã cũng ở Lương phủ, nhưng thân phận bọn họ không đủ để được ngồi trong nội viện nên chuyện ngày hôm đó là sau này bọn họ mới được nghe.
Bách Thanh Hạm nghĩ ngợi một hồi rồi nói: "Dung mạo cũng không phải quá mỹ lệ như lời đồn, nhưng mà Lương quân nói với ta đó chỉ là dịch dung của nàng ấy, căn bản không phải dung nhan thực."
"Vậy muội có biết tại sao nàng ấy lại âm thầm tặng nhiều lễ vật hiếm lạ như vậy không?" - Bách Nguyệt Nga lại hỏi. Sau lễ đại hôn hôm đó, Thanh Nhã và Nguyệt Nga hai người về lại Bách phủ thì thấy được rất nhiều lễ vật quý giá được đưa đến. Lương thành chủ còn nói, mấy đồ này là chia đều cho tỉ muội ba người. Mấy loại vải vóc quý cũng là mỗi loại sáu xấp, đủ để chia cho mỗi người hai xấp.
Không chỉ vậy, Vân Vụ các chủ này còn tặng bọn họ hai bộ trang sức huyết san hô và một vòng tay ngọc hổ phách. Trùng hợp là, Thanh Hạm Thanh Nhã cặp song sinh tỉ muội này trước giờ vẫn luôn mơ ước có được một món trang sức làm từ huyết san hô, còn Bách Nguyệt Nga lại vốn rất yêu thích các loại ngọc thạch, đặc biệt là ngọc hổ phách.
Bách Thanh Hạm hơi nhíu mày: "Cái này muội cũng không rõ, nhưng Lương quân đoán là nàng ấy muốn phô trương thanh thế một chút, ..."
Bách Phong Linh gật đầu thầm nghĩ, cái này không sai, nàng đúng là muốn phô trương thanh thế một chút để dằn mặt Trịnh Phúc Nguyên kia. Chỉ là ai lại ngờ được hậu chiêu của hắn lại khủng khiếp như vậy. Ài...
"... để âm thầm nói với quan tướng của Trịnh quốc ta là nàng ấy dù xuất thân từ trong dân gian nhưng cũng có vị thế xứng để làm nữ nhân bên người hoàng thượng. Chính vì vậy, nàng ấy mới thâm ý tặng lễ vật nhắm vào nữ nhân như thế. Cuối cùng cũng là ba người chúng ta lại được hưởng lợi." - Bách Thanh Hạm hoàn thành câu nói của mình.
Cánh tay gắp đồ ăn trên bàn của Bách Phong Linh dừng lại cứng đơ giữa không khí. Lương Chí Minh kia có biết suy nghĩ không vậy?
"Ồ! Chuyện này thì ta có biết một chút." - Bách Nguyệt Nga lên tiếng. Nàng đè thấp thanh âm của mình xuống rồi nói: "Thanh Di cũng nói với ta, trong cung có lời đồn đại là hậu vị là bệ hạ để dành cho Vân các chủ. Chỉ là bây giờ ở bên ngoài còn nhiều việc cần nàng ấy giúp hoàng thượng xử lý, chưa phải thời điểm thích hợp nhất để vào Đông cung. Hai muội chắc không biết," - giọng Bách Nguyệt Nga bây giờ đang nhỏ như tiếng thì thầm, nhưng may mà Bách Phong Linh thính lực còn rất nhạy bén, "Hạo Hiên đô thống chính là do nàng ấy vâng lệnh hoàng thượng mà đi ám sát."
Choang.
Tiếng chén vỡ từ đằng sau làm ba tỉ muội đang chụm đầu lại với nhau ở bên này giật mình quay người. Sau khi nữ tử lạ mặt phía sau mỉm cười chắp tay xin lỗi các nàng, ba người lại quay lại tiếp tục nói chuyện.
Ba người vừa quay đi thì nụ cười trên mặt Bách Phong Linh cũng thu lại. Tin đồn kiểu gì vậy? Trịnh Phúc Nguyên, ngươi được lắm. Chờ bổn cô nương xong việc ở đây rồi nhất định sẽ cùng Cao Lãng tới Lạc An làm rõ cái tin đồn chết tiệt này.
"Hạo Hiên đô thống kia" - Bách Thanh Nhã bỗng nhiên nói, "chính là phu quân của của Linh nhi nhà chúng ta."
Bách Phong Linh nghe thấy câu này liền hít sâu một hơi. Chuyện tin đồn vừa rồi lập tức bị nàng ném ra phía sau đầu. Nàng lúc này thực sự muốn chạy sang bên đó, nói với ba vị tỉ tỉ là nàng vẫn sống rất vui vẻ, bọn họ không cần phải vì nàng mà thương tâm.
"Tất cả là lỗi của ta." - Bách Nguyệt Nga sụt sùi, "Nếu người đi hòa thân là ta thì chắc bây giờ Linh nhi sẽ không phải tới nơi đất khách quê người, cũng sẽ không phải bỏ mạng tại đó. Năm đó muội ấy mới có mười lăm tuổi, ở Trịnh quốc chúng ta còn chưa đủ tuổi để được gả đi nữa. Tất cả là do ta hại muội ấy."
Bách Phong Linh nắm chặt đôi đũa trong tay, kìm nén lại những giọt nước mắt đang chực chờ chảy xuống. Ở trong lòng, nàng đang gào thét: không phải là do tỉ, thực sự là do ta tự muốn đi. Ta cũng không bị ức hiếp gì, Hoàng Thiên Du đối với ta rất tốt, tỉ không cần tự trách như vậy!
"Tỉ đừng tự trách như vậy." - Thanh Hạm và Thanh Nhã đồng thời vỗ lưng an ủi Cửu tỉ. "Nếu Linh nhi thấy tỉ buồn như vậy chắc chắn sẽ rất đau lòng."
Ừ. Nàng đương nhiên là đau lòng.
"Linh nhi?" - một giọng nói bật chợt vang lên.
Bách Phong Linh giật mình nhìn ra phía cửa. Là Dược Cao Lãng.
Lúc nãy nàng tới Minh Y đường tìm hắn thì hắn còn đang bận, nên đã nhắn tiểu dược đồng nói với hắn xong xuôi thì tới Thanh Hương lầu tìm nàng. Ai dè hắn lại ở đây mà lớn tiếng gọi nàng như vậy.
Bách Phong Linh đảo mắt, để một cắc bạc lên bàn rồi nhanh chóng kéo tay Dược Cao Lãng đi ra ngoài. Sáu con mắt sững sờ vẫn đang bám theo bóng lưng xa dần của nàng.
"Muội làm sao vậy?" - hắn nhìn qua ba tỉ muội kia rồi hỏi nàng với giọng lo lắng.
"Vừa rồi là mấy vị tỉ tỉ của ta." - Bách Phong Linh thở dài.
"... là ta vừa lỡ lời sao?" - Dược Cao Lãng cảm thấy hắn vừa làm điều rất có lỗi với nàng.
"Không sao!" - nàng lắc đầu, "Cách gọi này cũng không phải hiếm lạ gì, chắc bọn họ không nhận ra muội đâu."
Trong Thanh Hương lầu, tỉ muội Bách gia quay ra nhìn nhau.
"Cô nương vừa rồi ... gọi là Linh nhi sao? Hay là do tỉ tỉ đang không tỉnh táo?" - Bách Nguyệt Nga hỏi.
"Muội cũng nghe thấy vậy." - Bách Thanh Hạm nhẹ giọng.
"Muội cũng thế!" - Bách Thanh Nhã ngập ngừng.
Ba người bọn họ nhìn nhau, thấy được một chút hy vọng lóe lên rồi nhanh chóng vụt tắt. Nhìn ánh mắt buồn bã trên khuôn mặt đối phương, ba tỉ muội đồng loạt thở dài. Tiểu muội muội của bọn họ cũng đâu còn tại thế nữa.