Mộng Điệp Kỳ Truyện

Chương 72: - Vân Các Chủ




Từ ngày thân phận của Bách Phong Linh bị vạch trần, Tào Cát Lợi hàng ngày đều lấy đủ loại cớ trên trời dưới đất tới bái phỏng nàng. Mục tiêu của hắn quá rõ ràng: một là muốn cùng nàng kéo lên một cái quan hệ, hai là muốn cùng Phong Vũ đệ nhất tài nữ thảo luận thế sự.

Kẻ này vốn là người mà Bách Phong Linh muốn gặp từ lâu bởi tư tưởng của hắn vẫn luôn khiến nàng phải thưởng thức. Chính vì thế, khi Tào Cát Lợi tìm nàng thì nàng cũng chẳng chối từ, đồng ý cùng hắn ngày ngày ngồi thưởng trà và đàm đạo chuyện của Trung châu. Chỉ có điều, có một người lại bởi vì việc này mà mặt nặng mày nhẹ với nàng. Rõ ràng là nàng nói muốn đi lữ du với hắn, tại sao nửa đường lại nhảy đâu ra một kẻ xen vào giữa hai người bọn họ?

Bách Phong Linh đương nhiên là hiểu suy nghĩ của Dược Cao Lãng. Sau vài hôm ngồi phòng chữ thiên ở lầu tư đàm đạo, nàng đã hướng Tào Cát Lợi đề nghị rời địa điểm xuống lầu ba của thuyền.

Lầu một là nơi để mái chèo, nha dịch và tỳ nữ cũng là sống ở đây. Tầng hai là nơi ở của khách quan, tầng ba là trù phòng và nơi mọi người tụ tập xem ca vũ hoặc như hiện tại là cùng nhau giao lưu chung sống. 

Tầng trên cùng rất yên tĩnh, chỉ có ba phòng chữ Thiên. Khi Tào Cát Lợi và Hổ Diệu lên thuyền thì hai vị công tử ca ở hai phòng chữ Thiên còn lại đành phải ngậm ngùi nhường phòng cho bọn họ. Hai kẻ này lúc đó cũng nhắm tới căn phòng chữ Thiên còn lại của hai kẻ vô danh các nàng, nhưng sau đó hình như được Tào Cát Lợi cảnh cáo, bọn họ cuối cùng phải chuyển xuống tầng hai.

Bách Phong Linh muốn chuyển nơi đàm đạo xuống tầng dưới cũng là có dụng ý của nàng. Nếu nàng sẽ phải xuất hiện ở Thịnh Thi hội thì chi bằng lộ diện luôn tại nơi này. Phong Vụ thuyền còn phải ghé lại bốn năm thành trấn lớn nhỏ nữa. Với sự giúp đỡ của Vân Vụ các, tin tức về sự xuất hiện của nàng chắc chắn sẽ nhanh chóng lan ra bốn phía, coi như là nàng miễn phí giúp Thịnh Thi hội quảng bá một lần vậy.

Tào Cát Lợi biết nàng muốn sớm một chút lộ diện thì vui mừng không thôi. Ngoài chuyện quảng bá cho thi hội, hắn còn có thể lợi dụng Vân Vụ các chủ để dạy dỗ mấy kẻ mắt cao hơn trán, tự xem mình là giỏi ở dưới kia. Nhìn Vân Mộng Điệp cô nương mà xem, thân là một nữ nhân chịu nhiều hạn chế, tuổi cũng còn rất trẻ, vậy mà thành tựu nàng ấy đạt được trong mấy năm nay thì hiếm một nam nhân nào có thể so sánh được.

Tin đồn về Mộng Điệp cô nương có rất nhiều loại, thực hư ra sao thì không ai rõ. Từ khi Mộng Điệp cô nương lộ diện, những người ở đây có thể chứng thực một tin đồn duy nhất đó là vị Vân Vụ các chủ này dung nhan thực sự là tuyệt mĩ. Dù trên mặt nàng có đeo mạng che mặt, nhưng mà những đường nét tinh tế trên gương mặt của nàng vẫn không thể bị che khuất đi. Đó là chưa nói đến khí chất mà nàng tỏa ra. Có điều, mĩ mạo thì sao cơ chứ? Tài năng của nữ tử này làm sao có thể hơn tất cả bọn họ được.

Hôm nay, đám văn võ sĩ trên Phong Vụ thuyền tự nhiên trở nên hòa hợp một cách lạ thường. Bách Phong Linh không biết đây là kết quả của hình phạt mà Tào Cát Lợi đặt ra cho bọn họ hay là bởi giữa bọn họ xuất hiện một "kẻ thù" chung là nàng ở đây. Nhưng dù lý do là gì, thì hôm nay đám người này bỗng dưng lại đồng ý bắt tay lại cùng tới thách đấu nàng.

Từ ngày Bách Phong Linh lộ mặt tới giờ thì Phong Vụ thuyền cũng đã đi qua thêm hai thành trấn. Tin tức nàng xuất hiện lan ra, Phong Vụ thuyền này bỗng dưng trở nên đắt khách hơn bình thường nhiều lần. Vị trạng nguyên mới đây của Trịnh quốc cũng mộ danh mà tới. Kẻ này là Dương Thanh Trác, chính là kẻ từng đứng giữ cửa cho đại hôn của Thanh Hạm tỉ tỉ. Không thể ngờ được, hắn lại chính là Trịnh quốc tòng nhị phẩm Lễ bộ Tả Tham tri, lại còn là trưởng tử của tân nhiệm Lễ bộ Thượng thư Dương Tâm Nhất. Chính thê của Dương Thanh Trác này lại còn là nhi nữ của Lương tể tướng. Quan hệ hai gia tộc Lương - Dương xem ra rất chặt chẽ, không biết là vị cửu ngũ chí tôn  tính tình đa nghi ở Lạc An đô vì sao mà lại để bọn họ kéo bè kết phái trắng trợn như vậy.

Trở lại chuyện thách đấu, Bách Phong Linh nàng đã sớm dự tính là chuyện này sẽ xảy ra nên cũng không có gì quá bất ngờ. Nước đến tường ngăn, binh đến tướng chặn, lời đề nghị thách đấu của bọn họ đều bị nàng từ chối hết. Lý do thì rất đơn giản:

"Bổn các chủ là một thương nhân, không phải văn nhân cũng chẳng phải võ sĩ. Ta tự nhận thua."

Tiếng xấu đồn xa. Lời dè bỉu Vân Vụ các chủ trong truyền thuyết thực ra chỉ là một kẻ kém cỏi truyền khắp Phong Vụ thuyền. Bách Phong Linh lúc này bỗng nhớ ra mục tiêu của nàng là dùng nhân khí bản thân để an lòng dân chúng chứ không phải là hạ thấp nhân khí của chính mình. Cuối cùng, nàng đành phải quyết định đứng ra giải quyết lũ người lắm chuyện trên thuyền này.

"Vẫn là câu nói cũ. Bổn các chủ trước giờ rất bận rộn, không có thời gian học đòi mấy thứ văn vẻ vô dụng. Ta vốn là người thực tế, thi văn đối với ta chẳng có ý nghĩa gì cả. Nếu các vị ở đây học văn chỉ để đem ra khoe thì ta không biết phải nói gì hơn. Người đọc sách hơn kẻ khác ở chỗ biết cách làm người, biết dùng kiến thức của mình để giúp đỡ bách tính, phò tá nước nhà. Đấu thi văn ta không làm, nhưng nếu có người muốn cùng ta luận bàn chuyện làm thế nào để giải quyết vấn đề hạn hán của dân chúng phía bắc hay vấn đề ngập lụt dọc Hoàng Hà thì ta rất hân hạnh." - đây là những lời của nàng dành cho mấy văn sĩ.

Còn với mấy tướng lãnh của Tề quốc, nàng chỉ đơn giản nói: "Muốn đấu binh kỳ thì tới đây. Muốn so võ lực, nếu các ngươi có thể chống chọi Lãng công tử ở đây nửa khắc đồng hồ thì hẵng tính. Còn nếu kẻ nào muốn so tinh thần lực, bổn các chủ cũng không ngại."

Nói xong mấy lời này, nàng cách không ngưng tụ ra một thủy cầu lớn rồi điều khiển nó bắn về phía trước mũi thuyền mấy trượng. Tiếng thủy cầu chạm mặt sông ầm ầm vang lên, bọt nước bắn tung tóe tới cả tầng thứ ba nơi mọi người đang đứng. Tiếng nuốt nước bọt của nhiều người có thể được nghe thấy rõ ràng trong không khí. Đây chính là tinh thần lực trong truyền thuyết ư? Thực sự là quá khủng bố!

Sau đó, không một vị võ tướng nào còn dám tới thách đấu nàng nữa. Nhưng mà bọn họ vẫn ôm một tia hi vọng nho nhỏ đến thách đấu Dược Cao Lãng bên kia. Không cần nói cũng biết, tất cả những người đi lên đều thảm bại trở về, tới Hổ Diệu cũng không phải là ngoại lệ. Hóa ra, một tùy tùng vô danh đi bên cạnh Vân Vụ các chủ cũng có thể mạnh như vậy à...

Chiến lực không so được thì so kỳ thuật. Lần này, bọn họ trận đầu đã cử ra người mạnh nhất, một lão tướng quân được gọi là đệ nhất kỳ thủ của Tề quốc. Kẻ này thực sự không tệ, Bách Phong Linh nàng cuối cùng cũng chỉ là thắng hiểm. Nhưng thắng thì vẫn là thắng, đối thủ của nàng cũng rất biết điều, chắp tay chịu thua. Trước khi lùi xuống hắn còn hướng nàng nói:

"Cơ mỗ yêu thích binh kỳ từ nhỏ. Trước đây tại hạ đấu kỳ với Trịnh quốc Thủy tướng quân còn nghe tướng quân nói Trịnh quốc có một Lạc An Kỳ nữ Bách Phong Linh kỳ thuật còn trên cả hắn, Cơ mỗ vốn rất không phục. Một nữ nhân thôi mà, có thể tài giỏi tới mức nào chứ? Đáng tiếc, Hạo Hiên vương phi không còn tại thế, tại hạ cũng chưa kịp cùng nàng ta so tài cao thấp. Không ngờ hôm nay tại hạ lại có cơ hội cùng Vân các chủ so kỳ. Cơ mỗ trước kia quả thực là suy nghĩ thiển cận. Từ bây giờ, Cơ mỗ sẽ không bao giờ dám có ý khinh thường nữ nhân trong thiên hạ nữa."

Bách Phong Linh mỉm cười chắp tay: "Cơ tướng quân có thể nói được điều như vậy là đã hơn rất nhiều nam nhân trên thế gian này rồi. Mộng Điệp tại đây thay mặt nữ nhân thiên hạ cảm tạ ngài. Sau này nếu Cơ tướng quân muốn tái đấu, có thể bất cứ lúc nào tới Vân Vụ các tìm ta."

Xử lý xong đám võ tướng, nàng lại quay sang đám văn sĩ bên kia, "Thế nào, các vị có muốn cùng bổn các chủ đàm luận không?"

"Đương nhiên."

"Cầu còn không được!"

Kẻ nói ra hai câu này là Tào Cát Lợi và Dương Thanh Trác. Có bọn họ dẫn đầu, những người còn lại cũng lần lượt lên tiếng đồng ý. Ở đây hiện tại toàn là những tài tử kiệt xuất nhất của Tề quốc và cả Trịnh quốc, cũng không phải là một đám chỉ biết làm mấy thứ thi văn vô dụng.

Bọn họ hăng say ngồi đàm thoại cả một buổi chiều, đến đám võ tướng thô tục cũng phải chăm chú lắng nghe. Chủ đề bọn họ nói ngoài một số vấn đề cấp bách của bách tính ra còn có cả cách Vân Vụ các trước giờ vận hành. Đương nhiên, chuyện thu thập tình báo của các thì Bách Phong Linh không thể tiết lộ; nhưng một vài bí quyết vận hành trà lâu tửu quán hay tiêu cục hải đội thì nàng cũng đem ra chia sẻ một chút. Trọng điểm của nàng là, thứ quan trọng nhất giúp Vân Vụ các thành công như vậy chính là bởi bọn họ có thể tìm được ưu điểm của tất cả mọi người, kể cả những người ở tầng lớp thấp kém nhất như khất cái hay kỹ nữ.

Điều khiến mọi người sợ hãi nhất đó chính là tư tưởng chúng sinh bình đẳng của Vân các chủ. Nàng nói với bọn họ: những kẻ có thể trong điều kiện tồi tệ nhất mà sinh tồn thì đều là những kẻ mạnh và tài năng hơn người. Nếu bọn họ có được cơ hội bình đẳng với những người đang ngồi ở đây thì nàng có thể đảm bảo, những người đó chắc chắn sẽ đạt được nhiều thành công khó có thể tưởng tượng. 

Nàng còn nói:

"Vân Vụ các chúng ta tuy là thương nhân thích tiền tài, nhưng điều mà ta muốn làm nhất chính là cho kẻ khác một cơ hội để thay đổi cuộc đời của bọn họ. Các ngươi có thể không biết, tứ đại chủ quản cùng với thập nhị phó quản lĩnh dưới trướng của ta đều từng là hài tử mồ côi, khất cái, trộm vặt, kỹ nữ mà Vân Vụ các thu nhận. Nếu ta không cho bọn họ cơ hội, bọn họ vĩnh viễn cũng chỉ là một tảng đá tầm thường ở bên vệ đường, tùy ý cho kẻ khác đạp lên. Nhưng chính vì thâm tâm bọn họ cũng hiểu điều đó, bọn họ càng trân trọng cơ hội trong tay hơn, lại càng tạo áp lực khiến bản thân cố gắng nhiều hơn."

Bách Phong Linh nói xong lời này thì xung quanh nàng biến thành một mảnh trầm lặng. Một lúc lâu sau, tiếng thút thít từ xa bỗng dưng vang lên. Người đầu tiên rơi nước mắt lại chính là tiểu nha đầu Vân Sam mà nàng gặp lúc mới lên thuyền.

Thực ra thì, những quan lại ở đây cũng có nhiều kẻ vốn thân mặc bố y, đã từng trải qua quá khứ bần hàn khắc khổ. Dù bọn họ không ở trong hoàn cảnh cơ cực như những người mà Vân Vụ các thu nhận, nhưng bọn họ cũng có thể hiểu được phần nào những điều mà những người đó phải trải qua. Chỉ tiếc là, đến ngày bọn họ công thành danh toại thì lại nghiễm nhiên coi mình là một phần của xã hội thượng lưu, quên đi nơi dơ bẩn mà mình đã lớn lên. Những kẻ thứ dân thấp kém kia không thể nào so sánh với bọn họ. Nô ɭệ, kỹ nữ, khất cái, những kẻ sinh ra đã bần tiện đó là những kẻ mà ông trời đã chú định sẵn sẽ mãi là những viên đá tầm thường để cho bọn họ đạp lên.

Chẳng nhẽ suy nghĩ của bọn họ là sai sao? Không thể nào. 

Những quy tắc này ngàn năm nay vẫn không thay đổi, đâu thể dễ dàng bị một nữ nhân lung lay như vậy. Sinh ra bần tiện, dù có cố gắng như thế nào thì mãi mãi cũng sẽ là kẻ bần tiện. Vân Vụ các chứa chấp toàn những kẻ như vậy thì cũng không phải là một thứ gì hay ho. Đương nhiên, suy nghĩ này không ai dám nói ra miệng. 

Dù văn sĩ võ sĩ ở đây trong lòng đều không đồng ý với tư tưởng cấp tiến của Bách Phong Linh nàng, nhưng kẻ đại trí giả như Tào Cát Lợi thì lại cảm thấy mình được mở mang kiến thức rất nhiều sau lần đàm thoại này. Hắn nghĩ, có lẽ hắn đã nhìn ra được bí quyết của việc trị quốc và bình thiên hạ rồi. 

Tuy Vân các chủ không thể thuyết phục những kẻ đã ngồi sẵn ở trên cao, nhưng mấy câu nói của nàng lại có thể thu phục lòng dân trăm họ. Mà tới cuối cùng thì, được lòng bách tính vẫn là điều quan trọng nhất mà bậc đế vương cần phải làm.

Sau sự việc ngày hôm đó, không có kẻ nào dám tới thách thức Bách Phong Linh nữa. Mà danh tiếng của nàng trong dân gian sau khi những lời nàng nói ngày đó được truyền ra thì càng ngày càng lên cao. Nhân khí của nàng còn có xu thế đàn áp cả nhị vương của Trịnh Tề. May mắn nàng chỉ là một nữ nhân không gốc gác, nếu không nàng tin rằng hai vị đế vương kia sẽ dùng mọi cách để lấy xuống cái đầu trên cổ của nàng.

Tới mấy bến đỗ gần cuối mà Phong Vụ thuyền tới, Bách Phong Linh đều không dám xuống thuyền. Dù là nàng có thể dịch dung, nhưng hiện tại nhất cử nhất động của nàng đều bị người ta nhìn chằm chằm, đi xuống thuyền thực sự không tiện. Chỉ khổ cho Dược Cao Lãng, tới mỗi bến dừng hắn đều phải vào trấn mua một ít đặc sản và quà vặt trở về cho tiểu cô nương ủ dột chán chường nhà hắn.

Một tháng kể từ khi bọn họ rời Hoa Lư đô, Phong Vụ thuyền cũng đi tới điểm đến cuối cùng - Thương Thịnh thành.

Chỉ cần nghe tên là ai cũng có thể hiểu, Thương Thịnh thành này chính là một nơi giao thương trọng điểm của Tề quốc. Thương Thịnh thành là thủy thành, bốn phía không có tường thành, cấu trúc lại giống như một chợ giao dịch khổng lồ. Nơi này cách nằm ở phía bắc của Long Hổ thành khoảng hai ngày đường, trước kia chính là nơi thương nhân tam quốc tới trao đổi hàng hóa.

Có lẽ cũng chính bởi vì nơi này đông đúc nhộn nhịp nên Trịnh Tề lần này lựa chọn tổ chức thi hội ở đây. Thi hội lần này được gọi là Thịnh Thi hội, là thi hội đầu tiên mà nhị quốc bắt tay tổ chức. Mục tiêu chính của bọn họ đương nhiên là giao lưu thi văn, thúc đẩy quan hệ hữu nghị của đôi bên, nhưng mục tiêu thực sự lại là dùng sự kiện lần này bình ổn nhân tâm. Nhị quốc thứ nhất muốn hướng bách tính nói chiến hỏa thực sự đã kết thúc, bọn họ chỉ muốn chia cắt Tấn quốc chứ chưa có ý định thôn tính lẫn nhau. Thứ hai, hai vị đế vương muốn nhân cơ hội này để nói với dân chúng trước đây của Tấn quốc rằng dưới sự cai trị của bọn họ, bách tính vẫn có thể yên ổn sống cuốc sống bình phàm trước kia.

Để chứng minh mấy điều này, Trịnh Tề bỏ công sức mời rất nhiều học sĩ nổi danh tới tham gia thi hội. Ngoài Vân Vụ các chủ, một số quan văn đã quy phục của triều đình Tấn quốc trước kia cũng được bọn họ mời tới để áp tràng. 

Đồng thời, Nhị quốc Quần Long hội tại Long Hổ thành năm nay nghe nói cũng sẽ có nhiều đặc sắc. Hổ Diệu kia chính là muốn tới Quần Long hội trổ tài, còn đi qua Thương Thịnh thành chỉ là do hắn tiện đường. Danh tướng Thủy Vĩnh Tuân của Trịnh quốc nghe đồn là cũng sẽ tới tham gia võ hội này. Giải thưởng lớn của năm nay cũng không phải do Chiến thành chủ đưa ra, mà là Trịnh Tề cắt ruột bỏ ra mấy món vũ khí và cả võ kĩ bí tịch mà bọn họ chiếm được từ trong Cổ đế bảo tàng.

Hành động của nhị quốc lần này khiến Bách Phong Linh như thể ngửi ra chút mùi nguy hiểm nào đó. Bọn họ vội vàng ổn định nhân tâm như vậy, chẳng lẽ là lo sợ chiến hỏa sẽ sớm nổ ra. Nhưng nếu bọn họ đã chặt chẽ bắt tay nhau như vậy thì chẳng lẽ mối đe dọa này là đến từ bên ngoài?

Dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng nàng bây giờ cũng chưa thể nhìn ra cái gì. Ném chuyện này ra sau đầu, Bách Phong Linh tập trung tâm trí vào Thịnh Thi hội sắp tới. Theo kinh nghiệm của nàng, những sự kiện tầm cỡ như thế này mà nàng từng tham gia thì đều xảy ra biến cố lớn nào đó. Mà nàng, khả năng cao cũng sẽ không biết gì mà bị cuốn vào tranh đấu.

Ngày Phong Vụ thuyền cập bến Thương Thịnh thành, đoàn người được chào đón bởi rất nhiều dân chúng không biết đã đứng chờ ở bến thuyền từ lúc nào. Cũng không có gì lạ, trên Phong Vụ thuyền bây giờ toàn những danh nhân có danh tiếng nhất định của Trung châu, bách tính đương nhiên là đều muốn nhìn mặt mũi bọn họ một lần.

Binh sĩ của Trịnh quốc và Tề quốc đã sớm chờ bọn họ ở bên cảng. Nhị quốc rất quan tâm đến thi hội lần này, nên đồng thời cử quân tới chấp hành nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho Thịnh Thi hội. Người dẫn đầu binh sĩ Trịnh quốc lần này không ngờ lại chính là Thủy Vĩnh Tuân. Có lẽ hắn cũng giống như là Hổ Diệu, thuận đường ghé qua Thịnh Thi thành trước khi tới Long Hổ thành tham gia Quần Long hội.

Thủy Vĩnh Tuân tự mình tới bến cảng nghênh đón, di theo hắn là một chi quân binh của Trịnh quốc và một chi quân binh của Tề quốc, chắc là nhân mã dưới trướng Hổ Diệu. Mọi người được họ tống tới khách điếm, còn Bách Phong Linh và Dược Cao Lãng thì tách ra đi tới một trạch viện của Vân Vụ các. Vân Vụ các các nàng tuy không kinh doanh khách điểm bởi bình thường nơi này không thích hợp cho việc thu thập tình báo, nhưng ở các đại thành Vân Vụ các đều mua một vài trạch viện lớn nhỏ để nhân thủ trong các có nơi trú thân khi tới những thành trì này để làm nhiệm vụ.

Giây phút Thủy Vĩnh Tuân xuyên qua khăn che mặt nhìn thấy dung mạo của Vân Vụ các chủ Vân Mộng Điệp cô nương, trong đầu hắn nổ ra một trận chấn động rất lớn. Dung mạo này hắn chưa gặp, nhưng mà lại có bảy thành tương đồng với một người mà hắn biết. 

Đó chính là Hạo Hiên vương phi Bách Phong Linh mà người đời đều tưởng đã từ trần. 

Thế gian tưởng nàng đã chết, nhưng hắn biết, Phong Linh muội muội còn sống tốt, bởi vì chính hắn đã gặp nàng mấy ngày sau vụ cháy ở Hạo Hiên vương phủ. Hắn biết nàng là người Vân Vụ các, hắn cũng đã từng nghi ngờ vị trí của nàng trong các không tầm thường, có lẽ chính là một trong mấy vị quản sự cao cấp đã tới tham gia đại hôn của Lương thành chủ. 

Nhưng mà hắn lại không thể tin được rằng, Phong Linh muội muội lại chính là Vân Mộng Điệp, Vân Vụ các chủ, Phong Vũ đệ nhất tài nữ!