Mộng Điệp Kỳ Truyện

Chương 70: - Lữ Du




Phần III: Sóng Ngầm Luân Chuyển

"Cao Lãng, chúng ta rời khỏi Hoa Lư được không?" - Bách Phong Linh nàng thực sự đã không còn tâm trạng để ở lại nơi này.

"Được! Muội muốn đi đâu?" - Dược Cao Lãng đồng ý một cách nhanh chóng.

Việc của Minh Y đường cũng chỉ là mấy ca bệnh nan y cần hắn đích thân chẩn trị, Dược Cao Lãng từ mấy ngày trước đã sớm giải quyết xong. Hiện tại, nhiệm vụ duy nhất của hắn là giữ cho nữ nhân trong lòng được vui vẻ.

Bách Phong Linh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói "Hay là trước tiên chúng ta cứ lên thuyền đi dạo dọc Hoàng Hà, sau đó lại tính tiếp. Thế nào?"

"Chỉ cần muội thích là được." - Dược Cao Lãng mỉm cười xoa đầu tiểu nữ nhân trong lòng.

Hoàng Thiên Du vừa bỏ mình thì ngày hôm sau Bách Phong Linh và Dược Cao Lãng đã dắt tay nhau rời khỏi Hoa Lư thành. Lần này đi cùng Dược Cao Lãng, nàng cũng không dịch dung nữa, chỉ đeo một tấm mạng che mặt để tránh rắc rối. Nàng cảm thấy nếu đã đi cùng nam nhân trong lòng thì nàng không muốn che đi gương mặt thật làm gì, ngộ nhỡ hắn lại thích gương mặt sau dịch dung của nàng thì hỏng bét.

Hoàng Hà phía bắc đổ ra đại hải, nhánh chính phía nam lại chảy qua hết chiều dài của Tề quốc, xuống tới cả lãnh địa cũ của Tấn quốc. Đây chính là dòng sông lớn nhất của Trung châu, tất cả các dòng sông nhỏ khác cũng ở một điểm nào đó mà hợp lại với nó.

Phía tây của Hoa Lư không có tường thành, mà thay vào đó là một bến cảng lớn nối liền với Hoàng Hà. Ở Tề quốc, tàu thuyền là phương tiện di chuyển chủ yếu để xuôi nam về bắc. Khác với Tấn quốc đất đai bằng phẳng, Tề quốc có núi non trùng điệp, địa hình nhiều sỏi đá, lại không được bằng phẳng, không thích hợp để di chuyển đường xa bằng ngựa.

Nghệ thuật đóng thuyền ở Tề quốc vì vậy mà rất phát triển. Trước đây khi bán tin tức Cổ đế bảo tàng, thứ Vân Vụ các yêu cầu Tề quốc chính là mượn từ bọn họ một số nghệ nhân đóng tàu thuyền có tay nghề, cùng với rất nhiều bản vẽ thiết kế. Về phần các loại gỗ quý hiếm đương nhiên là đòi từ Trịnh quốc giáp sâm lâm bên kia rồi. Đây chính là những tài nguyên để bọn họ bắt tay xây dựng Phong Vụ đội. 

Tề quốc ngày đó không từ chối yêu cầu của nàng, cũng không mặc cả hay trả giá gì cả. Nhưng thay vào đó, Phong Vụ đội phải phân ra một bộ phận thuyền phụ trách vận chuyển người và vật xuôi Hoàng Hà. Vân Vụ các chở người được phép thu tiền, tất nhiên bọn họ không từ chối. Chỉ là, tô thuế mà Phong Vụ đội phải đóng cho quốc khố của Tề quốc cũng là một con số không nhỏ.

Bách Phong Linh lúc đó cũng khá bội phục kẻ nghĩ ra kế này. Đây có khác nào là chính phủ đầu tư cho doanh thương nghiệp tư nhân để doanh nghiệp giúp phát triển quốc gia đâu cơ chứ. Kẻ này nghe nói là một kẻ hai năm trước đã đỗ Trạng Nguyên trong lần khoa cử ba năm một lần của Tề quốc. Nàng thực sự muốn gặp hắn một lần, hỏi hắn xem liệu có phải hắn cũng từ nơi đó xuyên qua hay không.

Bách Phong Linh và Dược Cao Lãng cầm hai tấm vé thiên cấp đi lên một chiếc thuyền xa hoa. Đón tiếp bọn họ là một tiểu cô nương khả ái với nụ cười tít mắt:

"Chào mừng khách quan đến với Phong Vụ thuyền. Để tiểu nữ dẫn hai người đi tham quan nơi này một chút. Lần này chúng ta xuôi nam thời tiết thích hợp, dự tính là sẽ mất khoảng một tháng thời gian. Điểm đến cuối cùng là Thương Thịnh thành, trên đường đi cũng sẽ dừng lại ở mười thành trấn lớn nhỏ. Còn có, đây là danh sách những hoạt động ca vũ kịch sẽ diễn ra trong thời gian này, mời hai vị tham khảo."

Bách Phong Linh gật đầu hài lòng, Vân Sâm quản lý Phong Vụ đội không sai, Phong Vụ thuyền này cũng rất thú vị, chắc chắn có thể thu hút rất nhiều kẻ có tiền đến để hoang phí.

"Không biết tiểu cô nương tên gì?" - Dược Cao Lãng hỏi. Bách Phong Linh ném cho hắn một ánh mắt không biết là có ý vị gì.

"Tiểu nữ tên Vân Sam." - tiểu cô nương cười tít mắt trả lời.

"Ồ, Vân Sam cô nương, thuyền nào của Phong Vụ đội cũng là loại xa hoa như thế này sao?" - hắn ôn hòa hỏi.

Vân Sam lắc đầu: "Không phải đâu công tử. Đây là hoa thuyền hạng nhất dành riêng cho những khách quan vừa muốn xuôi nam dọc theo Hoàng Hà vừa lữ du vừa hưởng thụ. Phong Vụ đội còn có thuyền hạng nhì, có thể tốc hành chở khách tới Thương Thịnh thành trong mười ngày, thường là dành cho những vị đại nhân có công chuyện trong người. Phong Vụ thuyền hạng ba chủ yếu là cho thương nhân buôn bán qua lại giữa các thành trấn. Còn rẻ nhất chính là Phong Vụ thuyền hạng bốn. Loại này chủ yếu là để chở hàng cộng với chở một số bách tính bình thường. Thuyền hạng bốn dù có chút chậm lại hơi chật chội, nhưng người nào muốn lên thuyền này thì hoàn toàn không phải trả phí."

Dược Cao Lãng gật gù: "Quả thực là suy nghĩ chu toàn, lại còn có thể miễn phí cho bình dân bá tánh đi thuyền. Vân Vụ các bây giờ lại chê tiền tài quá nhiều sao?"

Bách Phong Linh đảo mắt. Huynh ấy đây là mắng nàng à.

Vân Sam cười cười, rồi trả lời hắn với nét mặt tự hào: "Ta nghe nói Phong Vụ đội trưởng Vân Sâm đã từng nói qua, Vân Vụ các kiếm được rất nhiều tiền từ quan lại và phú thương, cũng là tiền mồ hôi xương máu mà bọn họ lấy được từ tô thuế của dân chúng. Như vậy, Vân Vụ các giúp bọn họ trả lại dân chúng một chút ít lợi tức thì đâu có gì sai. Lại nói, chắc công tử và tiểu thư không biết, Vân Sam ta chính là một nô ɭệ được Vân Vụ các lúc trước thu mua, sau đó liền xé luôn giấy tờ bán thân của ta rồi cho ta chức vụ trên Phong Vụ thuyền. Tiểu nữ đã làm ở đây mấy tháng, tháng đầu tiên khi ta nhận được tiền công liền bị chỗ tiền đó làm cho hoa cả mắt."

Bách Phong Linh và Dược Cao Lãng đồng thời bật cười. Tiểu cô nương này thực sự rất khả ái, rất khiến người khác yêu thích.

Dược Cao Lãng sau đó nhìn sang Bách Phong Linh: "Vân Vụ các chủ chắc chắn là một nữ nhân có tấm lòng bồ tát."

"Đúng đúng." - Vân Sam gật đầu như mổ thóc, "tiểu nữ cũng nghĩ y hệt như công tử vậy đó. Các chủ chắc chắn là một nữ nhân xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, tấm lòng của các chủ bao dung lại độ lượng, giọng nói thánh thót như chuông, nụ cười đẹp như hoa hải đường."

"Ngươi đã gặp nàng rồi?" - Dược Cao Lãng ngạc nhiên nhìn về phía nữ nhân bên cạnh.

Bách Phong Linh nhẹ lắc đầu. Nàng chưa từng gặp qua tiểu nha đầu này mà, càng không nói đến chuyện cho nàng ta thấy dung mạo thật của mình.

"Chưa từng." - Vân Sam lắc đầu, "nhưng mà ta nghe mọi người của Vân Vụ các đều nói như vậy."

Tiểu cô nương à. Tin đồn đều không thể tin được đâu ...

Dược Cao Lãng phì cười, gật đầu đồng ý với Vân Sam: "Các chủ của Vân Vụ các các ngươi quả thực là giống y như ngươi đã miêu tả vậy."

Lúc này, bọn họ đã đi xong một vòng quanh thuyền. Vân Sam dẫn hai người đến một gian phòng ở tầng cao nhất của thuyền, rồi cáo từ đi xuống tiếp khách quan khác.

Không còn người khác ở đây, Dược Cao Lãng liền ôm Bách Phong Linh vào lòng, sủng nịch hôn nhẹ lên trán của nàng.

"Linh nhi à, trong đầu muội rốt cuộc chứa bao nhiêu ý tưởng kỳ quái thú vị nữa vậy?" 

Bách Phong Linh nhìn hắn tươi cười: "Dần dần rồi huynh có thể khám phá hết."

Phong Vụ thuyền mới được đưa vào hoạt động trong một tuần trở lại đây nên vẫn còn là một thứ khá mới lạ. Lại nói, Vân Sâm lựa chọn thời điểm Tề Trịnh vừa chiến thắng để khai trương Phong Vụ đội quả là một quyết định sáng suốt. Chiến tranh đã kết thúc, mọi người đều có thể buông bỏ lo lắng và sợ hãi trong lòng, lại có nhu cầu đi tìm những thứ mới mẻ để giải tỏa bức bối kìm nén lâu nay. 

Bách Phong Linh và Dược Cao Lãng ở đây hai ngày, đã nhìn thấy được rất nhiều vị tướng lãnh phẩm hàm cao của Tề quốc, chưa kể vài vị quan văn từ kinh đô lấy cớ đi thăm thú địa phương, còn có khá nhiều văn nhân thi sĩ của Tề quốc và cả Trịnh quốc. Nghe nói, Thương Thịnh thành tháng sau có tổ chức một thi hội do Quốc Học viện của Trịnh Tề nhị quốc phối hợp tổ chức, mấy vị tài tử ở đây là vì lẽ đó nên mới xuôi nam.

Quốc Học viện của nhị quốc chính là cấu trúc tương đương với Quốc tử giám của Tấn quốc trước kia. Điểm khác biệt duy nhất đó là Tấn quốc Quốc tử giám chủ yếu đóng vai trò một tàng thư các lớn, cộng với đây là nơi con cháu của hoàng tộc và quan lại tới học tập. Quốc Học viện cũng dạy học, nhưng bọn họ tuyển người qua hình thức thi cử, không quan tâm đến gia thế và địa vị xã hội.

Ví dụ như Tề Nguyệt Dạ Thiên hai năm trước đã tham gia kì thi của Quốc Học viện, dù được đặc cách qua hết những vòng thi của địa phương, nhưng hắn vẫn phải tự mình tham gia vòng thi cuối cùng ở Hoa Lư. Kết quả là, hắn chỉ đoạt được bảng nhãn, để thua trạng nguyên vị cho một thường dân vô danh tiểu tốt nào đó, hình như tên gọi là Tào Cát Lợi.

Phong Vụ thuyền sau mấy ngày rời bến thì cơ hồ được phân ra làm hai nhóm lớn: một nhóm văn nhân thi sĩ ngày nào cũng ngâm thơ xướng họa, và một nhóm võ quan tướng lĩnh ngày nào cũng nói chuyện binh thư yếu lược, chém chém gϊếŧ gϊếŧ. Kết quả đã được dự đoán trước đó chính là, tới ngày thứ năm sau khi lên thuyền thì hai nhóm người này nhìn nhau gai mắt, bắt đầu đứng ra mắng nhau. Bọn họ mắng nhau những cái gì thì chắc là ai cũng đoán được. 

Mọi việc bắt đầu vào một tối Phong Vụ đội mời mấy ca kỹ tới biểu diễn cho tất cả khách quan trên thuyền. Chuyện là, mấy tướng sĩ ở đây thường ngày quen ăn to nói lớn, rượu vào thì càng nóng người, bắt đầu nói mấy tiếng tục tĩu với mấy ca nữ phía trước. Mấy vị tài tử kia đương nhiên là trong lòng không vui, có một kẻ liền đứng ra nói bóng gió mắng bọn họ phàm phu tục tử.

Mấy kẻ này tính tình hiếu chiến, lúc đó lại đã ngà ngà say, cộng thêm có nữ nhân bên người nên càng không muốn mất mặt mũi, liền xông tới đánh kẻ vừa lên tiếng.

Sau một hồi, đến những người lao ra can ngăn cũng bị cuốn vào trận ẩu đả này. Tới khi người của Phong Vụ đội lên đến nơi thì mặt mũi mấy tên văn nhân kia cũng đã bầm dập không nhận ra hình dáng rồi. Cũng may, mấy tên võ tướng vẫn còn biết suy nghĩ, không ai dám đụng tới đao kiếm. Nếu không, kết quả của chuyện này sẽ còn trở nên khó coi hơn nữa.

Sau năm ngày nghỉ ngơi dưỡng sức, mấy tên văn nhân kia dù mặt mũi vẫn có vết xanh vết tím nhưng tinh thần thì đã sinh long hoạt hổ trở lại. Phong Vụ thuyền hôm qua vừa ghé vào một đại thành, bọn họ cũng từ thành này tìm được thêm mấy "viện binh". Được tiếp sức, một đám văn nhân hừng hực khí thế kéo tới thách đấu mấy kẻ võ tướng kia. Mà mấy kẻ võ tướng thì đương nhiên là đáp ứng.

Lý do chuyện dài dòng vô nghĩa này được kể ở đây chính là bởi Bách Phong Linh và Dược Cao Lãng, hai kẻ không thuộc phe phái nào, cuối cùng lại bị bắt làm trọng tài cho hai phe. Phong Vụ thuyền không phải là không có những vị khách khác không phải văn nhân hay võ tướng và không dính dáng tới vụ ầm ĩ này, nhưng người thuê phòng chữ thiên cũng chỉ có mấy người. Ngoài hai người bọn họ ra thì chỉ có vài công tử thế gia khác là có tiền thuê phòng chữ thiên này.  Hơn nữa, hai người Bách Phong Linh còn có khí chất khiến người khác không thể không tin tưởng. Cuối cùng, nhiệm vụ phân giải này cũng rơi lên người bọn họ.

"Vị công tử này, các hạ nói xem chúng ta nên đấu gì mới hợp lý đây?" - một thư sinh khiêm tốn hỏi Dược Cao Lãng.

Dược Cao Lãng không trả lời hắn, mà quay sang hỏi Bách Phong Linh: "Muội nghĩ sao?"

Tất cả ánh mắt trên thuyền đổ dồn về phía nàng. Khi Bách Phong Linh nhướn mày nhìn Dược Cao Lãng thì hắn chỉ nhẹ nhún vai, tỏ ý nhà chúng ta chính là lão bà làm chủ.

"Không thể thi văn thơ, cũng không thể đấu võ" - nàng đăm chiêu suy nghĩ, "vậy thì các vị trước hết hãy thi giải đố đi."

Giải đố? Mọi người đều tỏ ra khó hiểu.

"Các vị đừng lo. Mấy câu đố của ta chính là kiểm tra trí tuệ, không phải văn cũng chẳng phải võ, chắc chắn là đủ công bằng. Người hơn người, không phải chính là ở trí tuệ sao?" - Bách Phong Linh mỉm cười giải thích.

"Được, vị cô nương này nói rất hay, ta đồng ý. Chỉ sợ mấy kẻ chỉ suốt ngày biết đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ bên kia sợ trí tuệ không bằng chúng ta nên không dám ứng đấu thôi." - một thư sinh vừa cầm quạt phe phẩy, vừa lên tiếng khích tướng phe đối phương.

"Hừ, mấy kẻ suốt ngày chỉ biết học đòi văn vẻ các ngươi chỉ là đám tiểu hài tử hỉ mũi còn chưa sạch, làm sao có thể so trí tuệ với những người thường xuyên phải bày binh bố trận như chúng ta. Nếu cho mấy kẻ các ngươi ra chiến trường, có khi chưa nhìn thấy địch nhân thì đã đái ra quần rồi, nói gì tới suy nghĩ chiến thuật cơ chứ!" - một lão tướng râu ria xồm xoàm nhanh miệng đáp trả.

Mấy tài tử kia nghe thế thì mặt đỏ phừng phừng, nhưng khi đang chuẩn bị lên tiếng cãi lại thì bị Bách Phong Linh xen vào.

"Được rồi được rồi," - Bách Phong Linh day day trán, "chư vị đấu võ mồm ở đây để làm gì cơ chứ? Cứ thi mấy vòng đã rồi hẵng nói, có được không?"

"Được!" - lúc này thì nhiều kẻ cùng đồng loạt lên tiếng. Khí thế chiến đấu trên Phong Vụ thuyền càng lúc càng trở nên nóng hừng hực.

"Được! Vậy năm câu thắng ba phân thắng bại. Mời các vị nghe câu đầu tiên." - Bách Phong Linh mỉm cười gian xảo, nhưng với mạng che mặt của nàng, trừ Dược Cao Lãng bên cạnh ra thì không ai có thể nhìn thấy được nụ cười này.

"Câu đầu tiên:

"Cày trên đồng ruộng trắng phau.

Khát xuống uống nước giếng sâu đen ngòm?" 

Đây là cái đang chỉ cái gì?"

Tiếng xôn xao bàn luận nổi lên tứ phía. Ở đây ngoài người của hai phe thi đấu còn có rất nhiều kẻ tới để góp vui. Phong Vụ thuyền lớn như vậy cần rất nhiều mái chèo, nên số lượng phu chèo thuyền cũng không ít. Ngoài ra, trên thuyền còn có rất nhiều nha dịch, tỳ nữ, trù sư và rất nhiều người khác. Hiện tại thuyền đang ghé vào bờ, bọn họ không có việc gì đều lên tầng trên cùng này để xem thi đấu.

Một nha dịch là a Ngưu lên tiếng nói với người bên cạnh: "Nhà ta mấy đời làm ruộng mà tại sao ta chưa từng biết có loại ngưu nào cày ruộng bông lại uống nước bùn nhỉ?"

A Cẩu bên cạnh hắn phì cười: "Những kẻ ít học như chúng ta thì làm sao hiểu được ý tứ của mấy vị đại nhân. Ta thấy, vị cô nương này hẳn là dùng phương thức ẩn dụ đi."

"Ẩn dụ? Đó là cái gì vậy?" - A Ngưu gãi gãi đầu.

"Đường ca của ta cũng là kẻ chăm chỉ dùi mài kinh sử, chính là hắn nói cho ta biết. Ta cũng không muốn giải thích cho ngươi. Ngươi ngốc như vậy làm sao mà hiểu được." - A Cẩu hất mặt, khinh bỉ nhìn a Ngưu.

Lúc này, một vị thư sinh vỗ tay cái đét rồi đứng lên nói lớn: "Tại hạ đã biết."

Bách Phong Linh nhìn sang, kẻ này mặt mũi còn nguyên vẹn, hẳn là mới được mời tới ngày hôm nay. Hắn cầm quạt phe phẩy đầy đắc ý rồi nói với Bách Phong Linh và tất cả mọi người ở đây:

"Chính là chiếc bút. Ruộng trắng phau là chỉ tờ giấy, còn giếng sâu đen ngòm là chỉ mực đen. Ta nói không sai chứ Điệp cô nương."

Điệp chính là họ giả của Bách Phong Linh bây giờ, còn danh tính giả của Dược Cao Lãng chính là họ Lãng.

"Đúng vậy." - nàng mỉm cười gật đầu với kẻ vừa trả lời.

Mấy tên võ tướng biết mình thua lượt này thì đập bàn tức tối. Tại sao bọn họ không nghĩ ra sớm hơn cơ chứ? A Ngưu ở phía xa cũng phải gật gù trầm trồ, hóa ra ẩn dụ là như vậy a!

"Câu tiếp theo," Bách Phong Linh lại lên tiếng:

"Tứ phương cổng kín thành cao

Sông không có nước, ngư giành vào ra

Tượng đi đến đó chẳng qua

Nhị phương văn võ nghĩa mà làm sao?"

Lần này, một ví tướng trẻ là người đầu tiên giành trả lời: "Đáp án phải chăng là binh kỳ?" 

Bách Phong Linh gật đầu. Thứ người Tề gọi là binh kỳ cũng chính là thứ Trịnh quốc gọi đơn giản là kỳ. 

Đến lượt mấy tên văn sĩ bên kia buồn bực. Bọn họ thường ngày không chơi binh kỳ, bây giờ cũng không thể nghĩ đến thứ này ngay được."

"Câu tiếp, câu tiếp!" - những người đứng xem nhao nhao nói. Mấy câu đố này thực sự thú vị, bọn họ rất tò mò không biết vị cô nương kia còn có những câu đố hay ho gì phía sao nữa.

Không cô phụ sự mong đợi của đám đông, Bách Phong Linh lập tức ra đề tiếp theo:

"Tám sào chống cạn. Hai nạng chống xiên. Con mắt láo liên. Đó là thứ gì?"

Đến câu hỏi này thì một lúc lâu sau hai bên đều chưa có ai nghĩ ra câu trả lời. Khi bọn họ còn đang xì xầm to nhỏ thảo luận thì Bách Phong Linh để ý từ đằng xa có một kẻ đang bồn chồn nhìn nàng với ánh mắt như kiểu có điều muốn nói.

"Nếu bất kỳ người nào có đáp án thì cũng có thể trả lời." - nàng nói câu này thì nhìn về hướng nha dịch kia.

A Ngưu gãi gãi đầu: "Tiểu nhân ... tiểu nhân có thể thử đoán không? Tiểu nhân có lẽ đã có câu trả lời."

Bách Phong Linh mỉm cười khuyến khích hắn: "Ngươi nói đi."