Mộng Điệp Kỳ Truyện

Chương 66: - Thanh Hạm Đại Hôn




Ngày thành thân của Lương Chí Minh và Bách Thanh Hạm, Bách Phong Linh dịch dung mà tới. Tin tức về đám cháy tại Hạo Hiên vương phủ có lẽ đã truyền đến Trịnh quốc, nên một người đã chết như nàng không thể xuất hiện bừa bãi được. 

Hôm nay, nàng lấy thân phận của Vân Vụ các chủ Vân Mộng Điệp tới, đi cùng nàng là tứ đại chủ quản và bốn người trong thập nhị phó quản lĩnh. Bốn người này lần lượt là Vân Giám Binh, Vân Diễm, Vân Yên và Vân Sâm. Ngoài Sở Vĩnh Trung, Chu Thái An và một vài ám vệ không thể lộ ra ánh sáng, thân thủ của bốn người bọn họ là cao thâm nhất trong Vân Vụ các.

Vân Giám Binh thì không cần phải nói. Thân hộ vệ của một vị cổ thế gia trưởng lão đương nhiên võ công phải ở mức thượng thừa, đây là còn chưa kể đến khả năng dùng độc của hắn. Vân Diễm và Vân Yên trước đây đều là cô nương của Vân Hương lâu, sau được Sở Vĩnh Trung thu nhận, chỉ dạy võ học cho bọn họ. Vân Diễm trước được Bách Phong Linh tin tưởng một mình tới hậu cung Trịnh quốc làm nội gián, còn Vân Yên là tì nữ thân cận tiểu Trúc của Bách Phong Linh ở Thăng Long, từng có đoạn thời gian ở bên giúp nàng xử lý chính sự. 

Người cuối cùng, Vân Sâm, là một tên móc túi mấy năm trước được Chu Thái An thu nhận. Vân Sâm thực ra cũng chạc tuổi Bách Phong Linh và Chu Thái An, năm nay chỉ mới mười sáu tuổi. Tiểu tử này tuy không được luyện võ bài bản, nhưng thân thủ lại rất nhanh nhẹn, khả năng học tập cũng rất khá, chỉ qua mấy năm mà đã có thể đánh bại "sư phụ" Chu Thái An của hắn. Chu Thái An có Phong Vân đoàn là đã đủ bận rộn, Phong Vụ đội phía bên này dần dần được giao cho Vân Sâm quản lý.

Nhìn đi nhìn lại, Vân Vụ các thế lực phong vân này cao tầng nếu không phải là tiểu hài tử thì cũng là kỹ nữ, nô tì, khất cái, hoặc cùng lắm là thị vệ. Đến người đứng đầu của bọn họ cũng chỉ là một thứ tiểu thư của một gia đình phú hộ không lớn. Thực sự không hiểu được, mấy kẻ văn võ sĩ ở Trung châu này rốt cục thất bại tới mức nào mới có thể để cho thế lực của một nhóm người tạp nham như vậy phát triển tới mức độ hiện tại. Hoặc là, tam quốc phải thất bại tới mức nào mới có thể bỏ qua nhiều nhân tài ẩn dật như vậy.

Vân Vụ các hôm nay tới hơi muộn. Khi Bách Phong Linh đưa thiệp mời cho kẻ đứng canh cửa ở Thiên An thành chủ phủ thì được nhận lại một ánh mắt đầy nghi hoặc.

"Vị tiểu thư này, không biết xưng hô như thế nào?" - hắn lên tiếng.

Kẻ này có vẻ không phải là gia nô của Lương phủ, trông hắn giống như là một văn nhân thì hơn.

"Ta tên Mộng Điệp." - nàng đáp.

Dương Thanh Trác cúi đầu nhìn xuống tấm thiệp trên tay. Danh tự của người nhận thiệp cũng chỉ đề bốn chữ đơn giản "Mộng Điệp cô nương".

"Tại hạ tên Dương Thanh Trác, là người đón tiếp khách khứa hôm nay. Thứ cho tại hạ ngu dốt, chưa từng nghe qua danh của Mộng Điệp cô nương. Không biết, cô nương hôm nay đại diện cho thế lực nào đến chúc mừng?" - hắn nói tới đây thì chắp tay giải thích, "Mong cô nương hiểu cho, Lương tể tướng đã giao nhiệm vụ, tại hạ không thể qua loa."

Bách Phong Linh nhíu mày. Người bình thường có thể không biết nàng, nhưng chẳng nhẽ Lương Minh Viễn không đặc biệt dặn dò kẻ này về thân phận của nàng?

"Ta tới đây dưới danh nghĩa cá nhân, không đại diện cho bất kỳ phương thế lực nào." - nàng lạnh nhạt, "ta đã có thiếp mời do chính Lương tể tướng chấp bút, người lằng nhằng cái gì vậy?"

Dương Thanh Trác ngập ngừng: "Nhưng mà, ...", xong rồi lại thôi, "là tại hạ nhiều chuyện, mời cô nương vào."

Bách Phong Linh gật đầu, xong chỉ vào tám người phía sau: "Bọn họ đi theo ta."

Dương Thanh Trác toát mồ hôi. Hôm nay không phải không có người mang theo tùy tùng tới, nhưng mà đến hoàng thượng cũng chỉ đem bốn người. Nữ nhân này không ngờ dám mang tới tám người, mà mấy người này nhìn đi nhìn lại cũng không có chỗ nào giống hạ nhân nhà người khác. Trừ mấy nữ nhân và một nam nhân trông có vẻ chân thành chất phác ra thì mấy kẻ còn lại đều trông như lũ hung thần ác sát vậy. Bên người bọn họ còn ẩn hiện mấy thanh vũ khí, nhìn kiểu gì cũng không giống có ý đồ tốt.

Dương Thanh Trác đưa tay lên lau mồ hôi lấm tấm trên trán, tìm lời mở miệng:

"Mộng Điệp cô nương, những người không có thiếp mời thì không thể đi vào. Thành chủ phủ không lớn, hôm nay các vị đại nhân cũng không ai mang tùy tùng theo. Cô nương xem ..."

Bách Phong Linh nheo mắt, quay lại ra dấu cho mấy kẻ phía sau. Hôm nay nàng đến để thị uy, tất nhiên là đã có chuẩn bị trước.

Tám người thủ hạ của nàng bước lên, lần lượt hô to:

"Vân Vụ các Yên Vụ quán chủ Vân Hỏa Phụng và Vân Giám Binh tới chúc mừng đại hôn của Lương thành chủ."

"Vân Vụ các Vân Hương lâu chủ Vân Thanh Ly tới chúc mừng Lương thành chủ."

"Vân Vụ các Thanh Hương lầu chủ Vân Diễm ..."

"Vân Vụ các Phong Vân đoàn trưởng Vân Lăng Quang ..."

"Vân Vụ các Phong Vụ hạm đội trưởng Vân Sâm ..."

"Vân Vụ các Ám Vân đường chủ Vân Mạnh Chương ..."

"Vân Vụ các Vân Yên sơn trang trang chủ Vân Yên ..."

Cuối cùng, Bách Phong Linh lên tiếng: "Vân Vụ các chủ Vân Mộng Điệp, tới chúc mừng Bách tiểu thư và Lương thành chủ."

Phủ thành chủ nãy còn huyên náo, tự nhiên bây giờ lại im lặng tới mức kỳ lạ. Dương Thanh Trác trước mặt bọn họ thì miệng há hốc, tay chân không khống chế được mà run rẩy.

"Vân ... Vân Vụ các chủ?" - hắn lắp bắp, "còn có, các vị đại nhân .... ta, ta, ..."

May mắn thay cho Dương Thanh Trác, lúc này cửa của thành chủ phủ được mở ra, kẻ đi ra chính là Lương Minh Viễn. Hắn niềm nở đón chào:

"Mộng Điệp cô nương tới rồi sao? Lương gia thực sự rất hân hạnh. Mong các vị thứ lỗi cho Thanh Trác, hắn mới vào Lễ bộ, còn nhiều việc chưa thông thạo, ta thay hắn xin lỗi Vân Vụ các. Mời các vị vào."

Bách Phong Linh gật đầu: "Không sao. Là do Vân Vụ các đường đột tới nhiều người như thế này."

Tiễn nhóm người đi vào xong, Lương Minh Viễn mới quay sang Dương Thanh Trác nói:

"Nhớ kĩ những người này. Về sau, nếu không cần thiết thì đừng đắc tội bọn họ. Cố gắng giúp đỡ bọn họ, quan trường của ngươi sau này sẽ rộng mở."

Dương Thanh Trác gật đầu vâng dạ, tay đưa lên trán lau những giọt mồ hôi vẫn đang túa ra. Mấy người "tùy tùng" vừa rồi của Mộng Điệp cô nương kia, lời nói của một người trong số họ cũng đủ để bóp chết hắn rồi.

Chín người tạo thế lớn như vậy, khi bọn họ đi vào thì đương nhiên ánh mắt đều tập trung lên người bọn họ. Những người ở đây dù đã cố nhỏ giọng bàn tán, nhưng giọng nói của bọn họ tới tai của Bách Phong Linh thì vẫn rất rõ ràng.

"Thực sự không ngờ mấy tửu quán trà lâu kia thế mà lại là sản nghiệp của Vân Vụ các."

"Chết tiệt, chuyện nhận hối lộ lần trước chúng ta bàn ở Thanh Hương lầu, có khi nào đã bị Vân Vụ các biết được hay không?"

"Ám Vân đường là thứ gì, chẳng nhẽ Vân Vụ các cũng nuôi ám vệ à?"

"Phong Vụ đội, hải hạm đội mới thành lập này không ngờ cũng là của bọn họ. Tại sao hoàng thượng lại đồng ý cho bọn họ lập hạm đội trên hải phận của Trịnh quốc chúng ta chứ?"

"Bọn họ còn ngang nhiên lập Vân Yên sơn trang để huấn luyện thủ hạ, cướp lấy nhân tài của tam quốc ngay dưới mũi của ba vị đế vương kìa. Kể cũng lạ, sao cả ba vị đế vương đều ngầm chấp thuận việc này vậy? Vân Vụ các này rõ ràng là một mối hiểm họa tiềm tàng mà." 

"Phong Vân đoàn và Phong Vụ đội đều là của Vân Vụ các, giờ lại thêm một ám đường. Chiến lực dưới tay bọn họ quả thực không nhỏ đâu."

Bách Phong Linh nhếch miệng lên cười. Cái này chính là ảnh hưởng mà nàng muốn có. Bọn họ cần biết Vân Vụ các không phải là thế lực mà Trịnh quốc có thể thoải mái chơi đùa.

Những tiếng xôn xao lúc này bỗng nhiên nhỏ dần đi. Một thân ảnh mặc hoàng bào bỗng hiện ra trước mắt Bách Phong Linh. Kẻ này từ nội viện đi tới, câu nói đầu tiên của hắn đã triệt để làm toàn bộ người trong Lương phủ rơi vào trong yên lặng.

"Tiểu Điệp, trẫm đã chờ nàng rất lâu rồi, sao bây giờ nàng mới đến."

Hoàng thượng cư nhiên gọi Vân Vụ các chủ là "tiểu Điệp", lại còn bằng một giọng nói đầy trách cứ. Đây là chuyện gì a?

Khóe miệng Bách Phong Linh giật giật. Mối quan hệ thù địch của bọn họ dường như không hợp với cách gọi thân mật này cho lắm thì phải.

"Khụ khụ, ra mắt Chính Công vương. Chính Công vương đừng đùa, cứ gọi ta Mộng Điệp là được rồi. Tiểu Điệp hai tiếng này thực sự có vẻ không thích hợp cho lắm."

Trịnh Phúc Nguyên tới trước mặt nàng. Ánh mắt hắn nhìn nàng tràn đầy nhu tình mật ý, khiến Bách Phong Linh toàn thân sởn gai ốc.

"Nàng giận dỗi gì chứ." - hắn nhẹ giọng nói, đủ để cho tất cả những người ở đây nghe được. "Đến Trịnh quốc kim bài trẫm cũng đã giao cho nàng rồi mà nàng còn không tin trẫm?"

"Chính Công vương lại đùa rồi. Mộng Điệp nào giận dỗi gì ngài đâu cơ chứ?" - Bách Phong Linh vừa nói xong thì tự mình chột dạ. Tại sao nghe câu này lại giống như tiểu cô nương giận dỗi tình nhân của mình như vậy nhỉ?

"Nàng còn nói không? Nếu không phải Thủy tướng quân báo tin có người dùng kim bài muốn vào Trịnh quốc thì trẫm còn tưởng nàng vẫn đang bận rộn xử lý chuyện ở Thăng Long thành chứ. Tại sao nàng rời Tấn quốc mà không báo cho trẫm biết?" - Hắn nhẹ giọng trách cứ.

Bách Phong Linh tức giận nhăn mặt: "Tại sao ta rời Thăng Long thành phải báo cho Chính Công vương biết?"

Bách Phong Linh nhìn biểu cảm hóng hớt của những kẻ đang đứng xem kịch bên cạnh, lại liếc qua Trịnh Phúc Nguyên. Nàng dường như đã hiểu ra một chút thâm kế của kẻ này. Hắn là đang muốn kéo nàng xuống bùn đây mà.

"Chính Công vương, chuyện của chúng ta hay là tìm một nơi yên tĩnh để nói đi. Nơi này nhiều người như vậy thật sự không tiện." - Bách Phong Linh nhún nhường.

Trịnh Phúc Nguyên cười ha hả: "Tiểu Điệp a tiểu Điệp, nàng vội vàng gì chứ? Chờ lễ thành thân của Lương ái khanh xong rồi, nàng muốn tâm sự như thế nào trẫm cũng đồng ý."

Nghe Trịnh Phúc Nguyên nhấn giọng vào hai chữ tâm sự, ánh mắt những người ở đây càng trở nên quái lạ. Không hổ là Vân Vụ các chủ, không ngờ nữ nhân này có thể bạo dạn đến vậy, giữa thanh thiên bạch nhật lại dám chủ động đề nghị chuyện như vậy với hoàng thượng.

Bách Phong Linh đen mặt. Oan uổng a! Trịnh Phúc Nguyên khốn khiếp này dám bôi nhọ danh dự của nàng, thực sự là quá đáng mà.

"Vậy chúng ta có thể đi vào trong không?" - Nàng nhịn hắn a. Quân tử trả thù mười năm cũng chưa muộn.

"Đương nhiên. Nàng tới đây ngồi cạnh trẫm." - hắn mỉm cười. Bách Phong Linh lại một lần nữa rùng mình.

Phong tục của Trịnh quốc có rất nhiều điểm khác với Tấn quốc. Khi Bách Phong Linh thành thân, nàng chưa từng được nhìn thấy khách khứa trong Hạo Hiên vương phủ. Thời gian nàng từ hỉ kiệu bước xuống, vào lễ đường bái lạy, cho tới lúc được đưa vào hỉ phòng cũng chỉ chưa hết một nén hương. Mà một nén hương này nàng đều bị khăn trùm đầu che hết tầm nhìn, chỉ có thể dựa vào bàn tay của Hoàng Thiên Du để mò mẫm đi.

Trịnh quốc thì khác. Theo thông tục, tân nương sau tam bái sẽ được tân lang tháo bỏ khăn trùm đầu ngay tại chỗ, sau đó cùng tân lang lần lượt dâng rượu cho tất cả trưởng bối và nhận lại lễ vật từ bọn họ. Ở đây vai vế Trịnh Phúc Nguyên là lớn nhất, đương nhiên người đầu tiên bọn họ kính rượu phải là hắn.

"Chúc khanh và hiền thê chóng sanh quý tử." - Trịnh Phúc Nguyên nói xong thì đưa chén rượu lên nhấp môi. 

Thấy hắn không uống một giọt rượu nào thì Bách Phong Linh âm thầm bĩu môi. Hừ, chắc chắn là hắn đang nhớ tới Lạc An biến năm ngoái, Bách Phong Linh đã lén lút đầu độc vào ly rượu của Trịnh Phúc Thái. Hắn đây là sợ bổn cô nương lại dùng chiêu cũ đây mà, đúng là một kẻ đa nghi.

Trịnh Phúc Nguyên ra dấu cho tùy tùng phía sau. Kẻ này hóa ra lại là Sát Địch Giả. Người khác tới tham dự lễ thành thân mang tùy tùng, Trịnh vương lại mang ám vệ, chẳng nhẽ sợ bị người ta ám toán à?

Sát Địch giả lôi ra một thanh đao, đưa cho Lương Chí Minh.

"Đây là bảo đao từ Cổ đế thời đại, hôm nay trẫm tặng cho khanh. Hi vọng khanh có thể cùng với thanh đao này, giúp trẫm bảo vệ và mở rộng bờ cõi Trịnh quốc." - Trịnh Phúc Nguyên nói với Lương Chí Minh.

Lương Chí Minh vội quỳ xuống dập đầu ba cái: "Đội ơn hoàng thượng. Vi thần thề sẽ mãi mãi trung thành với hoàng thượng, nguyện trở thành một thanh đao sắc bén trong tay của người."

"Được rồi, đứng lên đi, hôm nay còn là đại hôn của ngươi đó." - Trịnh Phúc Nguyên ôn hòa nói.

Lương Chí Minh cảm tạ đứng dậy, chuẩn bị đi kính rượu người tiếp theo. Trật tự kính rượu đương nhiên là được sắp xếp theo chỗ ngồi, mà bên cạnh Trịnh Phúc Nguyên lại chính là Bách Phong Linh. Lương Chí Minh thấy thế thì bỗng nhiên bối rối ra mặt, hắn không nhận ra nữ nhân này.

"Minh nhi, còn không mau kính rượu cho Vân Vụ các chủ Mộng Điệp cô nương." - Lương Minh Viễn ở gần đó lên tiếng nhắc nhở nhi tử.

Lương Chí Minh vội vàng đưa lên một chén rượu: "Thất lễ rồi, cảm ơn Mộng Điệp cô nương đã tới tham gia đại hôn của tại hạ. Mời."

Bách Phong Linh tiếp lấy chén rượu từ trong tay hắn rồi uống cạn.

"Chúc Lương thành chủ và phu nhân bách niên giai lão, trọn đời hạnh phúc." - nàng mỉm cười nhìn sang Bách Thanh Hạm.

Bách Thanh Hạm nhẹ nhíu mày. Giọng nói này sao có vẻ quen thuộc như vậy, nghe giống như là giọng của Thập Thất muội. Nhưng mà, Phong Linh muội ấy đã ... Không được, Thanh Hạm ngươi không được nghĩ đến muội ấy lúc này. Hôm nay là đại hôn của ngươi, ngươi không thể ở trước mặt nhiều người như vậy mà khóc lóc được.

"Ta cũng có vài lễ vật muốn tặng cho tân lang tân nương." - Bách Phong Linh nói.

Tiểu Trúc đứng sẵn đằng sau nàng lúc này liền mở một cuộn giấy ra, hắng giọng đọc:

"Vân Vụ các lễ vật bao gồm: một bộ ấm chén bạch ngọc tinh khiết, sáu xấp lụa tơ sen thượng hạng từ Tề quốc, sáu xấp vải bông lạc đà từ Mộc Lan bộ lạc, sáu tấm da Hắc Lâm linh dương, ba tấm chăn lông chồn tuyết, ba bộ phấn thượng hạng, hai bộ trang sức huyết san hô, một vòng tay ngọc hổ phách, một viên dạ minh châu, phượng trâm của Tấn quốc cố hoàng hậu."

Lương phủ lại một lần nữa rơi vào yên lặng. Chỗ lễ vật này cũng thật quá phô trương mà. Mối quan hệ giữa Vân Vụ các và Lương gia chẳng nhẽ lại tốt tới mức đó? Nhưng mà hình như, trong đống lễ vật này, thứ duy nhất mà Lương đại công tử có thể dùng được hình như cũng chỉ có ... bộ ấm trà bạch ngọc kia thôi. Phải biết, đây chính là thứ tầm thường nhất trong số những thứ vừa được kể tên. Đống tặng phẩm này chẳng nhẽ đều là cho Bách gia tiểu thư kia? Sao có thể chứ!

Lụa tơ sen mỗi năm Tề quốc chỉ có thể làm ra hai mươi sấp, trong đó đa số là được cống cho hoàng thất của bọn họ. Vải bông làm từ lông lạc đà? Mộc Lan bộ lạc từ khi nào mà chịu bán thứ này cho kẻ khác? Huyết san hô là sản vật từ phía Bắc Hải của Trịnh quốc, nhưng mà từ khi nào mà thứ san hô cao cấp này lại dễ kiếm như vậy, đủ để làm tới hai bộ trang sức? Còn có dạ minh châu, thứ này không phải là đã thất truyền từ Cổ thời đại rồi hay sao? Cuối cùng, phượng trâm của Tấn quốc cố hoàng hậu sao lại ở trong tay Vân Vụ các chủ, mà tại sao nàng ta lại có thể dễ dàng đem nó đi tặng như vậy. 

Bách gia buôn bán vải, thứ khác Bách Thanh Hạm có thể không rõ, nhưng giá trị của mười tám sấp vải và ba tấm chăn lông chồn tuyết này thì nàng biết. Chính vì nàng biết rõ, nên mới càng sợ hãi.

"Mộng Điệp cô nương, chỗ lễ vật này quá giá trị rồi." - Lương Chí Minh nói.

"Lương thành chủ đừng khách khí. Chỗ lễ vật này là ta tặng cho phu nhân của ngươi, nếu nàng ấy không dùng hết thì có thể chia bớt cho tỉ muội trong nhà cũng được, ta không có ý kiến." - Bách Phong Linh không nặng không nhẹ nói. Chỗ lễ vật này đương nhiên là có cả phần của Thanh Nhã tỉ và Nguyệt Nga tỉ. 

Bách Thanh Hạm được Lương Chí Minh ra hiệu thì cũng phải rụt rè nói:

"Lễ vật quá nặng, Thanh Hạm không thể nhận được, hay là Vân các chủ cứ thu lại đi."

"Chỉ là mấy đồ vật nhỏ mà nữ nhân yêu thích thôi, có gì to tát chứ. Lương thành chủ không nhận là không nể mặt Vân Vụ các ta sao?" - Bách Phong Linh nghiêm mặt.

Trịnh Phúc Nguyên ngồi bên cạnh thấy vậy bèn xen vào: "Nếu tiểu Điệp đã có lòng thì các ngươi cứ nhận đi."

Lương Chí Minh thấy hoàng thượng gọi Vân Vụ các chủ thân mật như vậy thì như thể đã hiểu ra cái gì đó. Theo hắn thấy, chắc chắn hoàng thượng đây là muốn tạo thế cho Mộng Điệp cô nương đây mà. Hậu vị bỏ trống lâu như vậy, xem ra hoàng thượng đã sớm có nhân tuyển thích hợp.

"Vậy đa tạ Mộng Điệp cô nương rồi." - Lương Chí Minh kéo Bách Thanh Hạm cúi đầu cảm tạ.

Bách Phong Linh mỉm cười: "Lương phủ hôm nay đông đúc chật chội như thế này nên ta không mang theo lễ vật. Chỗ lễ vật này đã sớm được Vân Vụ các chuyển tới Bách phủ, dù sao thì Lương thiếu phu nhân muốn may đồ cũng cần mang chỗ vải này tới Bách gia, làm như vậy thì sau này phu nhân đỡ phải chuyển tới chuyển lui."

Trịnh Phúc Nguyên liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy thưởng thức. Nàng rõ ràng là muốn tặng đồ cho mấy vị tỉ tỉ của nàng, lại không muốn kẻ khác nhúng tay vào đó mà. Mấy vị tiểu thư phu nhân khác mà thấy Bách gia tỉ muội mặc bộ y phục lụa sen, khoác áo bông lông lạc đà, đi giày da linh dương, lại đeo thêm trang sức huyết san hô và dùng bộ phấn trang điểm dành riêng cho Tấn quốc đông cung kia thì chắc chắn sẽ ghen tị tới chết mất thôi.

Bách Phong Linh mặc kệ ánh mắt kỳ quái của nam nhân bên cạnh. Trong lòng nàng lúc này là tư vị vui buồn trộn lẫn. Những gì nàng có thể làm cũng chỉ có vậy. Ý tứ của nàng đã rõ như vậy rồi, chỉ mong rằng cuộc sống sau này của Thanh Hạm tỉ ở Lương gia sẽ được hạnh phúc, chỉ mong rằng Lương Chí Minh kia sẽ không phụ bạc nàng ấy.