Mộng Điệp Kỳ Truyện

Chương 63: - Chân Tướng




Kể từ khi Sở Vĩnh Trung vào hoàng cung tìm cơ hội ám sát Hoàng Tử Hàn thì Bách Phong Linh bắt đầu bám lấy Hoàng Thiên Du và Tứ đại Học sĩ. Nhìn bề ngoài thì bọn họ đều là mấy tên quan văn trói gà không chặt, nhưng trên thực tế thì có lẽ bọn họ chính là cao thủ đứng đầu của Tấn quốc. Đi theo bọn họ thì nàng mới không lo sợ mình sẽ bị bị ám toán. Nhất là sau khi phe phái của Đại hoàng tử phát hiện ra Vân Vụ các âm thầm giúp Khương tướng quân bí mật hành quân về hướng Thăng Long thành.

Đương nhiên, mấy người kia cũng rất vui vẻ khi nàng ngày ngày đều ở Cơ Mật viện. Bây giờ Phong Vũ đại lục có ai không biết Vân Vụ các chủ là đệ nhất tài nữ của Trung châu, có nàng góp ý thì kế hoạch của bọn họ đều trở nên hoàn thiện hơn.

Mấy ngày này Hoàng Tử Liêm cũng tới đây, không biết có phải là vì hắn có cùng suy nghĩ với Bách Phong Linh hay là hắn thực sự muôn tới để bàn bạc chính sự với mấy người kia. Tiếp xúc với hắn mấy ngày, Bách Phong Linh cũng phải âm thầm bội phục kẻ này. Kinh Dương đế quả thật có mắt nhìn người. So với Hoàng Tử Hàn lỗ mãng thì Hoàng Tử Liêm có tiềm chất của một bậc minh quân hiền đế hơn rất nhiều.

Lúc này, ở một căn phòng bí mật của Cơ Mật viện, Hoàng Tử Liêm, Bách Phong Linh và Tứ đại học sĩ đều đang ngồi ở đây. Hoàng Thiên Du thì bận lo chuyện của Phúc Tiền kim trang của hắn. Có kim trang đứng sau hỗ trợ giật dây, gần đây cũng đã có vài vị quan viên phe Hoàng Tử Hàn bí mật đầu nhập vào phe của Hoàng Tử Liêm, hứa hẹn đến phút mấu chốt sẽ đứng về phía Nhị hoàng tử.

Tứ đại học sĩ thì vẫn bận chuyện Kinh Dương đế bị ám hại. Hình bộ Thượng thư vốn là người nhà của hoàng hậu. Khi hai bên đã trở mặt với nhau như thế này thì lão ta cũng không nể mặt Cơ Mật viện nữa, trực tiếp ngăn bọn họ nhúng tay vào quá trình điều tra, lấy lý do là Cơ Mật viện không có quyền quản lý hình bộ. Nhưng mà theo thông tin mà bọn họ nghe ngóng được, Kinh Dương đế quả thực đã trúng độc, dù quá trình đó xảy ra như thế nào và ai là thủ phạm đằng sau thì vẫn chưa tra ra được.

Hoàng Tử Liêm nói: "Ta nghĩ chuyện này không phải là do hoàng huynh làm ra đâu. Nếu không, Hình bộ hẳn là đã ngừng hẳn việc điều tra rồi, việc gì phải giả bộ quá mức như vậy. Vả lại, dù hắn canh thời gian rất chuẩn, đúng lúc thân vệ bên người phụ hoàng đều được điều đi hộ tống bảo tàng, nhưng bây giờ cũng không phải thời cơ chín muồi nhất cho hắn. Dù hắn ta có lỗ mãng, nhưng cũng không phải là một kẻ ngu ngốc như vậy."

Bách Phong Linh ngồi một bên gật đầu đồng ý. Nàng cũng có thắc mắc giống như vậy. Thế lực của hoàng hậu tuy mạnh, nhưng thế lực của Diệp phi cũng không yếu. Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử trước giờ đều ngang tay. Lại nói, nếu không phải Đại hoàng tử có hoàng hậu chống lưng thì hắn còn phải yếu thế hơn cả hai người kia.

"Nếu như Đại hoàng tử biết chuyện hoàng thượng sẽ lập Nhị hoàng tử làm thái tử thì sao?" - Chân Tử Ngôn lên tiếng.

Chân Tử Kim tiếp lời, "Còn có chuyện Tam hoàng tử nhiễm bệnh nữa. Nhị hoàng tử vốn tính tình bình đạm, không thích tranh giành. Mối quan hệ của hắn và Nhị hoàng tử lại rất tốt. Nếu hắn biết hoàng thượng muốn nhường ngôi cho Nhị hoàng tử, lại gặp cảnh biên thùy chiến loạn như thế này, có khi sẽ thành thực phù tá Nhị hoàng tử lên ngôi. Tam hoàng tử gặp chuyện, người được lợi nhất không phải chính là Đại hoàng tử hay sao?"

"Nếu Đại hoàng tử có thể tính toán được như vậy, thì trí tuệ của hắn thực sự không tồi đâu." - Chân Tử Kỳ thêm vào.

Bách Phong Linh nhíu mày. Trong đầu nàng vừa lóe lên một chi tiết quan trọng nào đó. Nhưng mà ý nghĩ này vừa đến đã nhanh chóng vụt bay đi mất, nàng không thể nắm bắt được.

Hình như Chân Tử Long cũng có suy nghĩ như nàng. Hắn nói: "Tại sao ta thấy chuyện này có gì đó không thích hợp nhỉ? Chúng ta nhìn mấy vị hoàng tử lớn lên, cũng coi như là hiểu rõ tính cách từng người. Kế hoạch này vừa chi tiết lại vừa đủ độc, thực sự không giống phong cách của Đại hoàng tử một tí nào."

Kế hoạch này quả thực vừa cẩn mật lại vừa âm hiểm.

Nếu nói về cơ trí cẩn mật thì người đầu tiên Bách Phong Linh nghĩ đến chính là Tề thái tử Tề Nguyệt Dạ Thiên, còn nói về âm hiểm thủ đoạn thì nàng nhớ ngay tới Trịnh vương Trịnh Phúc Nguyên. Lẽ nào là bọn họ? 

Bách Phong Linh rùng mình một cái. Nàng rốt cục cũng hiểu ra. Hay cho Trịnh Tề nhị quốc, nước cờ này của bọn họ thực sự đủ để tên của bọn họ được ghi danh vào sách sử.

"Ta nghĩ là ta đã rõ ràng được chân tướng rồi." - nàng chậm rãi nói ra một câu.

Năm người mười con mắt liền quay ra nhìn nàng. Bình thường Vân Vụ các chủ rất kiệm lời, nhưng mỗi lời nàng nói ra đều đáng ngàn vàng, bọn họ đương nhiên là rất chờ mong.

"Ta chưa hoàn toàn chắc chắn. Suy nghĩ của ta có chút lớn mật, các ngươi có thể trước tiên cho người đi điều tra trước một thứ cho ta được không?"

"Được!" - năm miệng một lời cùng lúc phát ra.

"Ta nhớ đêm đó thái giám bên cạnh Kinh Dương đế có giữ lại tất cả những chén rượu được kính lên. Các ngươi có thể giúp ta lấy được những chén rượu này không?" - Bách Phong Linh hỏi.

"Không thành vấn đề. Nhưng mà, Hồ công công lúc đó đã thử độc từng chén rượu rồi, không hề phát hiện ra độc tính gì. Hình bộ dù có thu thập mấy thứ này lại, nhưng cũng không chú ý đến chúng mà vứt hết vào trong kho rồi. Còn nữa, rượu trong đó không bị đổ đi thì bây giờ cũng đã bị bay hơi hết. Vương phi ngài muốn điều tra cái gì?" - Chân Tử Long thắc mắc.

"Ta nghĩ độc có lẽ không ở trong chén, mà là được bôi lên miệng chén. Các ngươi mau chóng điều tra chuyện này đi. Nếu đây là sự thật, thì có lẽ ta đã biết được hung phạm là ai rồi." - Bách Phong Linh nói.

Sau đó, Chân Tử Kỳ vội vàng sai người của hắn cài trong Hình bộ bí mật trộm chỗ chén rượu đó ra, rồi mời một vị của Thái Y viện tới nhờ hắn kiểm độc. Sau khi vị dược sư này kiểm đến cái chén thứ mười thì quả thật phát hiện ra độc dính trên miệng chén. Loại độc này cũng không có gì hiếm lạ, triệu chứng phát độc của nó cũng đúng với triệu chứng trên người Kinh Dương đế.

Chân tướng đã rõ. Vị dược sư kia sau khi tra ra độc thì run rẩy không ngừng, bởi vì hắn biết, kẻ hạ độc chắc chắn là một trong bốn vị hoàng tử. Mà Nhị hoàng tử và bốn vị học sĩ cũng hoảng sợ không kém gì hắn.

Trong tam quốc, Tấn quốc nổi tiếng là nước có lễ nghĩa cực kì khắt khe. Ví dụ như ngày đó ở Thiên Định cung, chuyện các vị hoàng thân quốc thích lần lượt dâng rượu cho Kinh Dương đế cũng thể hiện rất rõ điều này. Ngoài thứ tự dâng rượu rõ ràng, cách thức dâng rượu nghiêm ngặt thì đến chén rượu cũng phải phù hợp với địa vị và danh phận của người dâng. Bách Phong Linh đại diện cho Hạo Hiên vương gia, chén rượu của nàng được làm bằng bạch kim. Còn bốn vị hoàng tử thân là trực hệ của Kinh Dương đế, chén rượu của bọn họ đều được làm từ hoàng kim tinh khiết. Thân thích càng gần thì chất liệu của chén rượu càng quý.

Chén rượu có độc này, chính là một chén rượu được làm từ hoàng kim.

Sau khi dặn dò vị dược sư kia và đuổi hắn đi, năm người kia mới quay ra nhìn nàng.

"Thực sự là Đại hoàng huynh sao?" - giọng Hoàng Tử Liêm run run. Dù đã nghi ngờ từ trước nhưng mà hắn vẫn không thể tin được, Đại hoàng huynh lại có thể nhẫn tâm ra tay với phụ hoàng. Chẳng lẽ hắn thực sự có thể vứt đi máu mủ tình thâm chỉ vì hoàng vị ư?

Bách Phong Linh lắc đầu: "Ta không nghĩ vậy. Nếu là Hoàng Tử Hàn hay Hoàng Tử Vũ, bọn hắn sẽ không trực tiếp đi làm chuyện này đâu."

Không phải hai người đó, cũng không phải Hoàng Tử Liêm hắn, vậy chỉ còn một khả năng.

"Ý vương thẩm là chỉ Tam hoàng tử phi sao?" - Hoàng Tử Liêm ngạc nhiên.

"Không sai."

"Vương phi chắc chứ?" - Chân Tử Ngôn hỏi lại.

"Hôm đó ta ngồi cạnh nàng ấy. Cảm xúc của nàng ấy trước khi dâng rượu cho Kinh Dương đế rất không ổn định, nhưng sau đó thì lại không sao nữa. Ta vốn đã nghi ngờ từ trước, nhưng lại không giải thích được lý do. Giờ thì ta đã hiểu ra rồi."

Hoàng Tử Liêm nhíu mày: "Chẳng lẽ, chuyện Tam hoàng đệ lâm bệnh cũng là do nàng ta sao?"

"Chín phần là vậy."

"Tại sao chứ?" 

"Các ngươi chẳng lẽ quên rồi, Tam hoàng tử phi họ Trịnh, nàng ấy vốn là Trịnh quốc công chúa đó."

Năm người nhìn nhau, đều bắt được nét sợ hãi trong ánh mắt của đối phương.

Chân Tử Kỳ ngập ngừng: "Ý vương phi là, kẻ đứng đằng sau mọi chuyện là Trịnh quốc ư?"

"Phong cách hành xử này có một nửa rất giống Trịnh Phúc Nguyên, nửa còn lại .... lại giống Tề Nguyệt Dạ Thiên."

Chân Tử Ngôn sợ hãi: "Không thể nào! Móng vuốt của hai người bọn họ sao có thể vươn xa như vậy chứ?"

Bách Phong Linh thở dài:

"Các ngươi nghĩ đi, mọi chuyện xảy ra không phải là một cái lưới khổng lồ chờ Tấn quốc nhảy vào sao? Giả lệnh bài của ta, chín phần là Trịnh Phúc Nguyên. Hắn trước đây vốn nổi tiếng là học thức uyên bác, lại có trí nhớ khó lường. Ngoài người Vân Vụ các ra thì có lẽ hắn và thủ hạ thân thích của hắn là những kẻ đã thấy lệnh bài của ta nhiều nhất. 

Bọn họ trước tiên hại Tam hoàng tử, khiến Tấn quốc lơ là hộ tống bảo tàng, sau lại thừa dịp cận vệ quân của Kinh Dương đế rời Thăng Long đi bảo hộ bảo tàng, lại hạ độc ám sát Kinh Dương đế, dấy lên tranh đấu giữa hai vị hoàng tử. Nếu đội cận vệ quân đó ở trong kinh, ai dám nói chiếu chỉ là giả? ai dám mang quân đánh thẳng vào hoàng cung? Sau đó, bọn họ tính toán thời gian quân đội ở biên thùy bị điều bớt đi liền đánh vào Tấn quốc. Các ngươi đều nói người được lợi nhất là Đại hoàng tử, nhưng lại quên mất rằng, ngư ông đắc lợi ở đằng sau lại chính là nhị quốc bên kia."

Căn phòng đột nhiên rơi vào trầm lặng. Năm người ở đây vẫn còn đang chậm rãi tiêu thụ những phân tích vừa rồi của Bách Phong Linh.

Nếu những gì nàng nói là thật, thì Trịnh Tề hai nước chắc chắn đã tính toán rất kĩ càng, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho Tấn quốc bọn họ.

Nếu những gì nàng nói là thật, thì Tấn quốc có lẽ đang ở trong thời khắc nguy hiểm nhất từ thời điểm lập quốc đến giờ.

Nếu những gì nàng nói là thật, thì ....

Bọn họ quả thực không dám nghĩ tiếp nữa.

Bách Phong Linh lại thở dài: "Chuyện duy nhất ta có thể giúp các ngươi là nhanh chóng giúp Nhị hoàng tử lên ngôi, ổn định cục diện nội quốc. Còn lại, các ngươi phải tự mình nghĩ cách rồi. Vân Vụ các dù sao cũng là thế lực trung lập, ta không muốn để nó rơi vào tranh đấu này."

Lúc này, tiếng gõ cửa lại đột ngột vang lên.

"Ai?" - Hoàng Tử Liêm tức giận. Bọn họ đã sớm nói hạ nhân không cho kẻ khác tới làm phiền rồi, kẻ nào lại dám lớn mật như vậy.

Một giọng nói trầm thấp vang lên: "Vân Vụ các Vân Giám Binh. Có tin tức khẩn cần báo với các chủ."

Vân Giám Binh và Hồng Phượng hôm qua đã tới Thăng Long thành. Chủ các của Vân Vụ các hiện tại đang ở Thăng Long thành, nhưng với tình hình hiện tại, nàng muốn dời chủ các tới Hoa Lư thành, Tề quốc kinh đô. Trung châu nếu xảy ra chiến hỏa, nơi này sẽ là nơi an toàn nhất cho Vân Vụ các của nàng. Mà làm việc này thích hợp nhất chỉ có Hồng Phượng.

"Vào đi." - Bách Phong Linh tự tiện nói, "Có chuyện gì vậy?"

Vân Giám Binh đi vào, liếc mắt nhìn năm người còn lại thì có chút ngập ngừng, nhưng sau vẫn nói: "Tiểu thư, nhiệm vụ hoàn thành. Người của chúng ta tuy bị thương nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng. Hắn dù bị truy đuổi nhưng đã kịp trốn tới một nơi bí mật để dưỡng thương, hiện tại rất an toàn." 

Bách Phong Linh vui vẻ ra mặt. Cuối cùng thì hôm nay cũng có một tin vui rồi. Nàng quay sang nói với năm người kia:

"Hoàng Tử Hàn đã chết. Việc còn lại, các ngươi hãy xử lý đi." 

Nói xong, nàng cùng với Vân Giám Binh rời đi. Những gì có thể làm, nàng đều đã làm rồi. Hiện tại Sở Vĩnh Trung bị thương, nàng cần phải đi thăm hắn.

***

Năm ngày sau.

Bách Phong Linh hiện tại đang ở trong một cơ sở bí mật của Vân Vụ các. Thăng Long loạn, Hạo Hiên vương phủ cũng không phải là một nơi thích hợp để ở nữa.

Trên tay nàng là một con chim bồ câu đưa thư. Nàng lấy cuộn giấy buộc ở chân nó mở ra đọc, nhẹ thở dài một tiếng rồi nhanh chóng viết một dòng hồi âm. Lại buộc tờ giấy vào chân bồ câu, nàng mở hé cửa sổ trước mặt, thả cho nó bay đi. Chờ bồ câu bay khuất rồi, nàng mới ngồi xuống, cầm lấy một quyển sách lên đọc.

Đây là tổng kết tình hình Thăng Long thành gần đây. Hoàng Tử Hàn đã chết, phe phái của hoàng hậu dù có viện quân tới trợ giúp nhưng cũng không thể lật ngược được tình thế. Dù sao thì Hoàng Tử Vũ còn quá trẻ, không thích hợp để lên ngôi lúc này. Mà quan lại Tấn quốc cũng đã nhìn ra được biên thùy lâm nguy, dần dần đều ngả về phe của Nhị hoàng tử.

Hoàng Tử Vũ và hoàng hậu tuy còn cố gắng chống cự, nhưng không còn được lâu nữa. Có lẽ trong mấy ngày này, bọn họ sẽ phải đầu hàng.

Bách Phong Linh dự đoán quả không sai. Đúng hai ngày sau, kết quả của cuộc chiến tranh giành ngôi vị này đã ngã ngũ. Tứ hoàng tử bỏ mạng, hoàng hậu treo cổ tự sát trong Đông cung. Nhị hoàng tử tay trái cầm ấn triện, tay phải cầm kim bài, sau khi di chiếu của Kinh Dương đế được tuyên bố rộng rãi thì nghiễm nhiên trở thành tân đế.

***

Ngày mùng một tháng hai năm 999 Tân Thiên Lịch, Hoàng Tử Liêm lên ngôi hoàng đế, lấy hiệu là Thái Bình, ý tứ trong này không cần nói cũng rõ.

Cũng trong tháng hai Thái Bình lịch năm thứ nhất, Thiên Thuận vương gia Hoàng Tử Lam nhiễm bệnh mà qua đời. Được Thái Bình đế cho phép, Thiên Thuận vương phi tự mình xin được tuẫn táng theo.

Không ai biết được, trước ngày hai người nhập hoàng mộ, thật ra đã có một người từ cửa chính của Thiên Thuận vương gia đi vào, trên tay nàng lúc đó còn ôm theo một bạch ngọc kỳ bàn tinh xảo.

"Hải Quỳnh tỉ tỉ, tới đây, chúng ta cùng nhau đánh cờ một lần cuối cùng."

Bách Phong Linh còn nhớ, bầu trời ngày hôm đó dù rực nắng nhưng cũng không sưởi ấm được khung cảnh lạnh lẽo của Thiên Thuận vương phủ. Nàng còn nhớ mình đã hỏi người đã từng bằng hữu thân thiết kia "đáng sao?", cũng nhớ như in câu trả lời của nàng ấy: "ta sinh ra là công chúa của Trịnh quốc, vì Trịnh quốc hi sinh thì có gì mà không đáng chứ?"

"Nhưng hắn đã hại chết thân huynh của tỉ, hại chết mẫu thân của tỉ, còn đẩy tỉ tới Tấn quốc cầu thân nữa."

"Nhị hoàng huynh là Trịnh vương, là vua của ta. Việc bệ hạ muốn làm là vì Trịnh quốc, ta thân là bậc thần tử đương nhiên là phải nghe theo. Thù hận ư ..., sinh ra trong hoàng tộc phải có giác ngộ của hoàng tộc. Ta hận hắn, nhưng để Trịnh gia nắm được giang sơn, chút thù hận này có gì mà không bỏ qua được chứ?"

Bách Phong Linh thở dài. Tư tưởng này nàng thực không thể hiểu nổi, cũng sẽ không bao giờ hiểu được. 

"Vậy còn muội thì sao?" - Trịnh Hải Quỳnh đột nhiên nói, "Tín niệm của muội nằm ở nơi nào? Bách gia là người Trịnh quốc, chẳng nhẽ muội quyết định đứng về phía Tấn quốc sao?"

Bách Phong Linh thở dài: "Tiểu muội chỉ là một nữ nhân nhỏ bé, có thể làm ra đại sự gì cơ chứ."

Trịnh Hải Quỳnh mỉm cười yếu ớt nhưng ánh mắt lại đầy thâm thúy.

"Một tiểu cô nương mà đến Hoàng Tử Liêm cũng phải nể mặt, lại còn cho phép vào đây đánh cờ và nói chuyện với kẻ đã gϊếŧ phụ hoàng và hoàng đệ của hắn sao? Phong Linh muội, Hải Quỳnh ta cũng không có ngốc như vậy. Sự kiện Thiên Định Cung hôm đó, cũng chỉ có muội mới có thể nghi ngờ lên đầu của ta thôi. Ta nói có phải không?"

Bách Phong Linh không biết phải trả lời nàng ấy như thế nào. Quả thực là đúng như vậy. Đúng ra mà nói thì, nàng chính là người đã đưa Trịnh Hải Quỳnh vào chỗ chết.

"Xin lỗi tỉ. Dù chúng ta là bằng hữu, nhưng mà, có những việc ta không thể không làm. Ta thực sự nợ tỉ rất nhiều lời xin lỗi." - Bách Phong Linh nhỏ giọng.

"Chỉ xin lỗi là đủ sao?" - Trịnh Hải Quỳnh bật cười thành tiếng, "Ta đã biết hết rồi. Hại hoàng huynh và mẫu thân cũng là ngươi, hại ta cũng là ngươi, phá hỏng kế hoạch của Trịnh quốc cũng là ngươi. Bách Phong Linh, ngươi đi chết đi." 

Trịnh Hải Quỳnh bỗng nhiên hét lớn. Không biết từ lúc nào, trong tay của nàng ta đã cầm một thanh chủy thủ sắc bén. Nàng ta vừa hét, vừa dồn hết sức lực toàn thân nghiêng người về phía trước, đâm con dao trong tay về phía Bách Phong Linh.

Bách Phong Linh sửng sốt, nhưng phản ứng của nàng nhanh hơn tưởng tượng của Trịnh Hải Quỳnh rất nhiều. Nàng vội bật dậy, lùi ra sau ba bước, rồi rút trường tiên bên người ra quất về phía Trịnh Hải Quỳnh.

Trường tiên quất đổ mọi thứ trên bàn rồi quấn lấy cổ tay của Trịnh Hải Quỳnh. Bách Phong Linh dùng sức kéo trường tiên về hướng của mình. Cổ tay của Trịnh Hải Quỳnh liền tê dại, buộc nàng ta phải thả chủy thủ trong tay ra. Lúc này, ám vệ được bố trí xung quanh đã kịp phản ứng. Một ám khí được tung ta đâm thẳng vào cổ họng của Trịnh Hải Quỳnh.

Trịnh Hải Quỳnh sững người, mắt nàng ta trợn tròn rồi thân thể nàng ta bất ngờ ngã về phía sau.

Bách Phong Linh nắm chặt trường tiên trong tay, tâm trạng trong lòng hết sức phức tạp.

Sau một phút đấu tranh tư tưởng, nàng quyết định đi về phía thân thể vừa ngã xuống kia. Bách Phong Linh chậm rãi ngồi xuống, đưa tay vuốt mắt cho nữ nhân trước mặt, dù sao người này cũng đã từng là một bằng hữu thân thiết của nàng.

Bách Phong Linh cố nén nước mắt, đứng dậy quay người rời đi. Trên mặt bàn đá hai người vừa ngồi, mấy quân cờ bằng ngọc thạch đã vỡ vụn hết, ở giữa kỳ bàn là một thanh chủy thủ lún sâu một tấc. Vết nứt trên mặt kỳ bàn đang từ từ lan ra. 

Bách Phong Linh đứng yên, nhìn vết nứt đó chậm rãi lan tỏa ra hai phía.

Rắc.

Dưới tác động của chủy thủ, kỳ bàn bị chia thành hai nửa, thanh chủy thủ cắm trên mặt cũng theo đó mà ngã xuống.

"Tiểu thư?"

Nghe thấy tiếng gọi, Bách Phong Linh mới giật mình ngẩng mặt lên.

Là Chu Thái An.

"Chúng ta đi thôi!" - hắn nhẹ giọng nói.

"Ừ." - nàng đáp, giọng nói như người bị mất hồn.

"Nói với Hoàng Tử Liêm, hãy cho nàng ấy được chôn cất tử tế. Chết thì cũng đã chết rồi, đừng phá hủy thanh danh của nàng ấy làm gì. Cứ coi như là ta nợ hắn một ân huệ."

Nàng nợ Trịnh Hải Quỳnh rất nhiều thứ, nhưng điều duy nhất mà nàng có thể làm được cũng chỉ có như vậy.

Hải Quỳnh tỉ tỉ, hãy yên nghỉ thôi. Ván cờ này, không cần tỉ phải chơi tiếp nữa rồi.