Bách Phong Linh vừa rời Cơ Mật viện hơn một canh giờ thì đã quay trở lại, theo sau nàng còn có Vân Giang.
Đón tiếp nàng là Cơ Mật viện Tứ đại học sĩ. Bọn họ thấy nàng thái độ cứng rắn rời đi rồi thái độ mềm mỏng quay lại thì rất ngạc nhiên, không biết vị nữ các chủ này hồ lô rốt cuộc chứa cái gì.
Chờ chút, Chân Tử Long cũng ở đây? Chẳng lẽ đoàn người hộ tống bảo tàng đã trở về Thăng Long rồi sao?
Để trả lời cho thắc mắc của Bách Phong Linh, một bóng tử mãng bào quen thuộc xuất hiện trước mặt nàng.
Hoàng Thiên Du vẻ mặt mệt mỏi, dáng vẻ phong trần, nét mặt như đã già đi cả chục tuổi. Bách Phong Linh trong lòng có chút thương xót, lại không biết phải an ủi hắn như thế nào. Dù sao đi nữa thì những chuyện xảy ra một phần cũng là trách nhiệm của Vân Vụ các nàng.
"Thiên Du, ta xin lỗi." - nàng nói với hắn.
Hoàng Thiên Du nhẹ gật đầu: "Đi vào trong rồi nói."
Trong căn phòng nhỏ mà nàng vừa rời đi một canh giờ trước, lúc này có thêm ba người, tự nhiên lại có chút chật chội.
Vân Giang ở phía sau Bách Phong Linh chậm rãi đem kết quả mà hắn điều tra được nói cho năm người trước mặt.
"Cho nên, chuyện tin tức bị lộ thực sự là trách nhiệm của Vân Vụ các chúng ta. Ta trước tiên xin lỗi tam vị đại học sĩ, lúc nãy thái độ của ta không được tốt. Chỉ là ta thực sự không nghĩ rằng có kẻ lại nghĩ ra kế độc như vậy. Vân Vụ các thứ nhất là muốn tạ lỗi với Tấn quốc, thứ hai là muốn tìm ra kẻ đứng sau hãm hại bổn các. Vậy nên, chúng ta sẽ hết sức phò tá Nhị hoàng tử lên ngôi, đúng như ý nguyện của Kinh Dương đế."
Chân Tử Ngôn nghe nàng nói như vậy thì vui mừng vỗ bàn:
"Tốt quá rồi! Thực sự cảm tạ Vân Vụ các, chúng ta vốn đang rất đau đầu về vấn đề này. Trịnh Tề như hổ rình mồi, nếu tranh đấu kéo dài, Tấn quốc chúng ta sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm."
"Chân đại nhân coi trọng Vân Vụ các quá rồi. Chúng ta tuy có thể giúp, nhưng lại không có thực lực lật chuyển tình thế. Theo tin tức ta vừa biết được, Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử đã huy động mấy cánh quân từ biên giới Trịnh Tấn về Thăng Long, chỉ khoảng mười ngày nữa là có thể đến kinh đô. Các ngươi định đấu với bọn hắn như thế nào." - Bách Phong Linh nhíu mày.
Nghe thấy tin tức này, khuôn mặt của năm kẻ trước mặt nàng cũng không hề biến sắc, có vẻ như bọn họ đã dự đoán trước được tình huống này rồi.
Hoàng Thiên Du gật đầu nói với nàng:
"Chuyện này chúng ta cũng đã dự đoán được. Nếu việc hoàng huynh trúng độc là do bọn họ làm, chắc hẳn là đã có tính toán cụ thể trước. Nhưng mà, bọn hắn lại không có đủ hiểu biết về Tấn quốc Thủ hộ giả. Hiện tại, hoàng thúc đã bỏ mạng, ta chính thức trở thành thủ hộ giả của Tấn quốc, trong tay cũng nắm một lượng binh lực nhất định. Cộng với binh lực trong tay Tử Liêm, chúng ta chỉ hơn chứ không kém Tử Hàn. Lại nói, kim bài của hoàng huynh đang nằm trong tay ta, những kẻ theo phe của bọn họ khi nhìn thấy thứ này chắc chắn cũng phải suy nghĩ lại lập trường của bọn chúng."
Bách Phong Linh có chút ngạc nhiên. Vị trí thủ hộ giả này quả thực không tầm thường. Còn nữa, nếu trong tay của Hoàng Thiên Du có kim bài của Kinh Dương đế, thì không phải là lão hoàng đế đã lường trước được việc mình bị ám sát sao?
Chẳng nhẽ kẻ đứng đằng sau âm mưu này thực sự là Hoàng Tử Hàn? Thế phản ứng kì lạ của Trịnh Hải Quỳnh ngày hôm đó là như thế nào? Có lẽ là nàng quá đa nghi rồi.
Xua tan suy nghĩ trong đầu, Bách Phong Linh lại tập trung vào nhiệm vụ trước mặt.
"Nếu chàng đã có kế hoạch cụ thể như vậy, thì Vân Vụ các của chúng ta có thể giúp được gì?" - nàng hỏi Hoàng Thiên Du.
"Điều chúng ta cần nhất bây giờ là tạo ra yếu tố bất ngờ. Binh lực trong tay ta thực ra là đại binh đoàn của đại tướng quân Khương Hữu Vũ. Khương tướng quân trước giờ luôn đứng ở vị trí trung lập, không thiên vị bất cứ một vị hoàng tử nào. Vì thế, chắc chắn Tử Hàn không thể đoán được là tướng quân sẽ dẫn quân về Thăng Long. Chuyện này nếu có thể được che giấu càng dài, chúng ta càng có lợi." - hắn nói.
"Che giấu một đại quân?" - Bách Phong Linh nhíu mày, "chuyện này không dễ, nhưng không phải là không thể. Nếu Khương tướng quân chịu chia quân theo nhiều đường khác nhau, thì ta có thể giúp hắn cải trang thành người của Phong Vân đoàn. Vũ khí, quân trang và lương thực có thể giả làm hàng hóa, một bộ phận người lại giả làm thương nhân. Nhưng mà, muốn đi qua nhiều thành trấn như vậy, để không bị phát hiện là rất khó."
Kế hoạch này không tệ. Mỗi lần Phong Vân đoàn hộ tống thương đội, đoàn người của bọn họ tính cả gia nhân và người hầu cũng phải tới trăm người. Chỉ cần Vân Vụ các tìm thêm chút nữ nhân hòa vào đại quân của Khương Hữu Vũ, kẻ khác làm sao mà nghi ngờ được cơ chứ. Nhưng vấn đề mà nàng chỉ ra cũng rất hợp lý. Đoàn người đông như vậy muốn vào bất cứ thành trấn nào đều sẽ bị lục xoát, như vậy thì binh khí và áo giáp tất sẽ lộ ra.
Hoàng Thiên Du gõ gõ bàn, ngẫm nghĩ cách giải quyết chuyện này. Một lúc sau, hắn lên tiếng.
"Chuyện đó không thành vấn đề, ta có thể sắp xếp được. Khương tướng quân đóng quân ở Tề Tấn biên giới, muốn từ đó tới đây có không ít cách. Ta có thể sắp xếp lộ tuyến cho bọn họ đi qua những thành trấn theo phe của chúng ta, rồi báo cho người của chúng ta hỗ trợ dọc đường. Chuyện truyền tin này, có lẽ nhờ Vân Vụ các nàng làm thì tốt hơn."
Bách Phong Linh gật đầu đồng ý. Bọn họ bàn bạc chi tiết thêm về mấy vấn đề, rồi Tứ đại Học sĩ và Vân Giang đều rời đi, nhanh chóng làm theo kế hoạch đã định. Tình huống của Thăng Long thành như lửa xém tới lông mày, không thể chậm trễ thêm một giây phút nào nữa.
Hoàng Thiên Du sau nhiều ngày bôn ba, lại thêm trên người có nhiều vết thương lớn nhỏ, nên cơ thể đã sớm không còn sức lực gì. Hắn bước lên chiếc xe ngựa chờ sẵn bên ngoài Cơ mật viện, chuẩn bị về Hạo Hiên vương phủ nghỉ ngơi. Hạo Hiên vương gia bên ngoài không có thực quyền, thế nên chuyện tranh đấu này cũng không lan đến vương phủ của hắn. Còn về phần Bách Phong Linh, đương nhiên là nàng cùng hắn lên xe ngựa đi về.
Đường phố Thăng Long thành bây giờ đã trở nên yên ắng hơn lúc sáng, có vẻ hai phe đều đang án binh bất động, chờ viện binh tới. Tin tức Kinh Dương đế băng hà đã được truyền ra. Có lẽ, mấy vị hoàng tử thực sự muốn làm theo lời Kinh Dương đế, dùng ba ngày thời gian để tưởng nhớ phụ hoàng của bọn họ.
Lúc này ,không khí trong xe ngựa cũng âm trầm không kém.
Xe ngựa đi được một đoạn, Bách Phong Linh mới mở lời, nhẹ nhàng nói với nam nhân ngồi đối diện nàng:
"Về chuyện của Hoàng tế tửu, ta thực sự xin lỗi. Nhưng mà, chàng cũng đừng quá đau buồn. Tấn quốc còn cần chàng, Nhị hoàng tử cũng cần chàng, bây giờ chàng phải mạnh mẽ lên mới được."
Hoàng Thiên Du lúc này tự nhiên lại nở một nụ cười. Nhưng không phải là một nụ cười vui vẻ hay buồn bã, mà nụ cười của hắn lại mang một vẻ cay đắng và chua xót nồng đậm. Kẻ này tính tình bình thường rất hoạt bát, nàng chưa bao giờ thấy hắn tỏ ra như thế này.
Hắn nói: "Nàng biết không, phụ thân ta mất sớm, hoàng thúc nuôi dưỡng ta từ nhỏ, dạy ta thành nhân, có thể coi là phụ thân thứ hai của ta. Còn hoàng huynh, vì để che giấu thân phận của ta, hoàng huynh trước mặt người ngoài luôn tỏ ra lạnh nhạt. Nhưng thật ra, huynh ấy đối xử với ta rất tốt. Huynh ấy tin tưởng ta, cho ta có thế lực riêng, có thực quyền, lại chưa từng nghi ngờ ta. Trước khi ta rời Thăng long đi tiếp ứng cho hoàng thúc, hoàng huynh đã có dự cảm không lành, trao cả kim bài và ấn triện của hắn cho ta. Ta hỏi "huynh không sợ ta tạo phản sao?" Nàng biết huynh ấy đã nói gì không? Huynh ấy chỉ cười và nói: "trẫm nghĩ đệ có thể trở thành một vị vua tốt." Thế đấy, trong mấy ngày ngắn ngủi, ta đã mất đi hai thân nhân quan trọng nhất của mình. Nàng nói, ta phải mạnh mẽ thế nào bây giờ?"
Bách Phong Linh thở dài, vươn người tới trước, đưa một tay ra ôm bả vai hắn, tay còn lại vòng qua sau nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.
"Thực xin lỗi."
Lúc này, xe ngựa cũng đã đi đến cửa Hạo Hiên vương phủ. Hai người bọn họ không xuống xe, mà cứ mãi giữ tư thế này trong yên lặng.
Một lúc sau, Hoàng Thiên Du có vẻ đã lấy lại được bình tĩnh. Hắn buông nàng ra, chậm rãi xuống xe ngựa, rồi đưa tay ra đỡ nàng.
"Nàng đừng lo. Dù ta đau buồn, nhưng vẫn biết việc quan trọng trước mắt là gì. Hoàng thúc và hoàng huynh dùng cả đời bọn họ bảo vệ giang sơn Tấn quốc, thì ta cũng sẽ dùng cả tính mạng của mình đễ giữ vững giang sơn này."
***
Sáu ngày sau, Hạo Hiên vương phủ, sảnh chính.
Thăng Long thành mấy ngày vừa rồi đều trôi qua trong trạng thái sóng yên biển lặng. Viện binh của cả hai vị hoàng tử đều còn ở tại khá xa kinh thành, không thể trong thời gian ngắn chạy tới đây được.
Nhưng mà, tin tức mà những người ở đây mới nhận được còn đáng sợ hơn rất nhiều việc Hoàng Tử Hàn đánh bại Hoàng Tử Liêm, giành được ngôi vị hoàng đế.
Tin tức này là tin khẩn cấp từ biên thùy truyền tới. Trinh quốc và Tề quốc đã đồng thời đem quân đánh sâu vào biên giới cùng với Tấn quốc. Đáng sợ hơn nữa là, bọn họ lựa chọn thời điểm cực kỳ thích hợp, chính là ba ngày sau khi quân đội của Tấn quốc ở cả hai phía bên giới đều chia một phần binh lực ra hành quân tiến về kinh thành.
Nếu tin tức này đã về tới Thăng Long thành, thì chắc chắn người của hai phe kia cũng đã biết chuyện. Đại hoàng tử tính tình bình thường lỗ mãng, lại thêm bị chuyện ngôi vị làm mờ mắt, chắc chắn sẽ không cho viện binh của hắn quay lại Tấn Trịnh biên giới. Bây giờ, việc những người ngồi đây cần bàn là liệu bọn họ có nên ra lệnh cho Khương tướng quân quay trở lại biên giới để phòng thủ hay không.
Cơ Mật viện Tứ đại học sĩ đều thống nhất đồng ý cho Khương tướng quân quay đầu lại, nhưng Hoàng Thiên Du còn chưa quyết. Bây giờ hắn đã là người đứng đầu Cơ Mật viện, quyết định của hắn còn quan trọng hơn ý kiến của cả bốn người kia cộng lại.
"Ý kiến của nàng là như thế nào?" - Hắn do dự, quay sang hỏi Bách Phong Linh.
Nàng nhíu mày đăm chiêu: "Ta nghĩ Khương tướng quân vẫn nên tiếp tục tới Thăng Long thì hơn. Không dẹp loạn trong thì không thể bình loạn ngoài, nếu Thăng Long thành tiếp tục tình trạng như thế này, Tấn quốc tất sụp đổ. Lại nói, Đại hoàng tử tuy cũng có khí độ của bậc đế vương, nhưng tính tình hắn quá lỗ mãng, thực không thích hợp dẫn dắt Tấn quốc trong thời chiến. Chiến tranh đại lục nổ ra, người thích hợp nhất phải là Nhị hoàng tử. Hoàng Tử Liêm tuy thiếu chút sắc bén, nhưng hắn am hiểu mưu lược, lại biết co biết dãn, là nhân tuyển thích hợp nhất cho hoàng vị. Nếu Khương tướng quân không kịp thời tiếp ứng, đến chín phần là Đại hoàng tử sẽ lên ngôi, Tấn quốc dưới tay hắn không sớm thì muộn cũng sẽ bại trận."
Hoàng Thiên Du gật đầu: "Ý nàng rất giống ý của ta. Điều chúng ta có thể làm bây giờ là giúp Tử Liêm nhanh chóng lên ngôi, sau đó mới quay ra đối phó với nhị quốc."
Tứ đại học sĩ thấy hai người có ý kiến trái ngược với bọn họ thì tỏ ra trầm ngâm. Nghe thế nào thì bọn họ vẫn thấy cách này không ổn.
Hoàng Thiên Du hừ lạnh: "Chuyện này cứ quyết như vậy đi. Hãy báo cho Khương tướng quân dùng hết tốc lực mau chóng tới tiếp viện, không cần tiếp tục che dấu hành tung nữa."
Chân Tử Kỳ đứng dậy đi truyền tin, còn ba đại học sĩ còn lại vẫn ngồi ở đó. Chân Tử Long lên tiếng: "Vương gia, nếu chúng ta không tìm cách xúc tiến việc chuyển giao ngai vàng, thì có lẽ ngai vàng cũng không còn để mà ngồi nữa. Vương gia cũng biết mà, từ biên thùy mỗi bên rút ra một vạn đại quân. Đây không phải là con số nhỏ, chưa kể cánh quân của Khương tướng quân là quân chủ lực của Tấn quốc ta. Không có bọn họ, những kẻ còn lại sao chịu nổi áp lực cơ chứ?"
Hoàng Thiên Du vừa xoa huyệt thái dương vừa thở dài: "Ta biết chứ, nhưng mà, chúng ta còn cách nào khác sao?"
Lúc này, Bách Phong Linh mới hết trầm mặc. Nàng nói: "Chuyện này không phải là không có cách."
Bốn người tám đôi mắt quay sang nhìn nàng, bốn miệng một lời: "Cách gì?"
"Ám sát Đại hoàng tử." - ánh mắt nàng lóe lên một tia nguy hiểm.
Thực ra thì, cách này mấy người bọn họ cũng đã từng nghĩ ra rồi. Nhưng mà, Hoàng Tử Hàn không phải là một kẻ ngu ngốc. Mấy ngày nay hắn đều ở trong hoàng cung, lại tăng cường nhân thủ bảo hộ bản thân từ ngoài sáng vào tới trong tối, kín bưng không có kẽ hở. Đến cung nữ, thái giám xung quanh hắn cũng là người hắn và hoàng hậu của hắn hết mực tin tưởng. Nói muốn ám sát hắn quả thực là người si nói mộng. Dù là cao thủ tuyệt thế cũng không thể xuyên qua tầng tầng phòng hộ này mà tới được chỗ của hắn.
Nhưng mà, chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Có truyền thuyết kể rằng, nhiều năm trước đây từng tồn tại một cổ thế gia sở trường về ám sát. Đường gia. Ám khí của Đường gia vô ảnh vô tung, người của Đường gia vô hình vô dạng. Người mà Đường gia muốn gϊếŧ nhất định sẽ chết. Đó cũng là lý do Đường gia biến mất trong dòng sông lịch sử. Bởi vì, đến các cổ thế gia khác cũng phải sợ hãi năng lực gϊếŧ người đáng sợ của bọn họ.
Đường gia tuy không còn, nhưng không ai biết được, truyền thừa của bọn họ còn chưa bị đoạn tuyệt. Trùng hợp là truyền nhân duy nhất còn lại của Đường gia Bách Phong Linh có quen thuộc. Kẻ này không phải ai khác, chính là thủ hạ thân cận của nàng, Sở Vĩnh Trung.
Bách Phong Linh không nói rõ ràng ý định của nàng cho mấy người Hoàng Thiên Du. Nàng chỉ nói bọn họ chờ đợi kết quả. Nếu mấy ngày nữa mà Hoàng Tử Hàn lăn đùng ra chết thì người nàng tìm đã thành công, còn nếu không thì bọn họ có thể kiếm cách khác. Cứ như vậy, nàng bỏ đi tìm Sở Vĩnh Trung.
Trong mấy thủ hạ thân thích của Bách Phong Linh, Sở Vĩnh Trung luôn là người ở gần nàng nhất, đại khái chịu trách nhiệm bảo vệ nàng chính là hắn. Trong Vân Vụ các, nhiệm vụ chính của hắn là quản lý Ám Vân đường. Ám Vân đường này đúng ra mà nói thì chính là bộ phận được thành lập đầu tiên của Vân Vụ các, bởi nó được thành lập nhiều năm trước khi chủ các ra đời. Chính vì vậy, đây cũng là bộ phận mà ít cần quản lý nhất.
Bởi Tấn quốc tình hình phức tạp nên mấy ngày nay Sở Vĩnh Trung đều ở trong Hạo Hiên vương phủ. Theo kinh nghiệm của Vân Vụ các, mỗi lần mấy chuyện tranh đấu như thế này xảy ra, tiểu thư nhà bọn họ rất có khả năng sẽ bị ám sát. Thế nên, Sở Vĩnh Trung bây giờ phải túc trực ở đây, tránh cho việc đó thực sự xảy ra.
Bách Phong Linh vào tiểu viện của nàng, hướng lên mái nhà lớn tiếng gọi: "Vĩnh Trung, ta có chuyện cần bàn với ngươi." - ở đây toàn người nàng tin tưởng nên nàng có thể gọi thẳng tên thật của hắn.
Một hắc ảnh nhảy từ mái nhà xuống đứng trước mặt nàng. "Tiểu thư cần ta làm gì?"
"Đi, vào đây rồi nói."
Hai người đi vào khuê phòng của nàng. Sau khi ra hiệu cho mấy ám vệ trong phòng đi ra hết, lại cẩn thận đóng cửa, nàng mới kể đầu đuôi câu chuyện rồi nói cho hắn suy nghĩ của mình.
"Ta muốn ngươi vào cung ám sát Hoàng Tử Hàn. Ngươi là kẻ duy nhất có thể làm được chuyện này. Nhưng mà, ta biết là chuyện này có thể gây nguy hiểm cho bản thân ngươi. Nếu ngươi cảm thấy không thích hợp thì không cần đi. An nguy của Tấn quốc tuy quan trọng, nhưng đối với ta mà nói thì an nguy của ngươi vẫn quan trọng hơn."
Sở Vĩnh Trung trầm ngâm thật lâu. Một lúc sau, hắn mở miệng:
"Hoàng Tử Hàn không chết, Tấn quốc tất loạn. Tấn quốc càng loạn, khả năng bọn họ bị Trịnh vương Tề vương hợp lực xơi tái càng cao. Tấn quốc mất nước, thế chân vạc cũng theo đó mà mất đi. Sau đó thì, Trịnh Tề nhất định sẽ phải phân cao thấp, Phong Vũ sẽ càng ngày càng loạn. Tiểu thư, ta nói thế có phải không?"
Bách Phong Linh gật đầu, rồi lắc đầu, cuối cùng thì thở dài:
"Chiến tranh đại lục xảy ra đã là điều không tránh khỏi rồi. Dù chúng ta có muốn hay không, Tấn quốc có muốn hay không, cuộc chiến nay vẫn sẽ tới, cho đến khi tam phương mệt mỏi, hoặc là tìm ra kẻ chiến thắng cuối cùng mới thôi. Nhưng mà theo hiểu biết của ta về Trịnh Phúc Nguyên, cơ hội này hắn nhất định sẽ không từ bỏ, hắn nhất định sẽ làm tới cùng. Nếu chúng ta lựa chọn gϊếŧ Hoàng Tử Hàn thì cũng chỉ là giúp Tấn quốc có thêm một tia cơ hội, coi như trả nợ bọn họ chuyện vị trí mật đạo bị lộ. Nhưng nợ không trả thì thôi, nếu thân thế của ngươi bị lộ, không chỉ ngươi, mà cả Vân Vụ các cũng sẽ không yên ổn. Chuyện này còn đáng sợ hơn rất nhiều."
Sở Vĩnh Trung lại tiếp tục trầm ngâm. Tới một lúc lâu sau, hắn mới làm ra quyết tâm nào đó. Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng rồi nói:
"Tiểu thư, món nợ này chúng ta vẫn nên trả cho bọn họ thì hơn. Vả lại, tiểu thư người trong lúc này vẫn lựa chọn không từ bỏ thân phận Hạo Hiên vương phi là ta có thể hiểu ý nguyện của người là gì rồi. Tiểu thư yên tâm đi, Hoàng Tử Hàn sẽ chết, Thăng Long sẽ bình ổn."
Bách Phong Linh trầm ngâm. Ý nguyện của nàng ư? Đúng vậy, nàng thực sự cầu mong Hoàng Thiên Du không xảy ra chuyện gì nên mới quyết định khiến Vân Vụ các ra tay, chia sẻ gánh nặng này với hắn. Nàng cũng là con người, cũng có thất tình lục dục. Nàng quý mến hắn, nàng cảm thấy có lỗi với hắn. Dù nàng không yêu hắn, nhưng vị phu quân này, nàng vẫn là muốn bảo vệ. Còn về vị trí trung lập của Vân Vụ các, ài ... để đến sau chuyện này rồi nói đi.