Mộng Điệp Kỳ Truyện

Chương 61: - Thăng Long Loạn




Ngày mười lăm tháng Giêng Tân Thiên lịch năm 999, Kinh Dương lịch năm thứ 23, Kinh Dương đế băng hà tại Thiên Định cung.

Thiên Định cung bị Cấm Vệ quân bao vây, hiện tại đang trong tình trạng bất nhập bất xuất. Từng người một, bất luận thân thế, đang lần được Cơ Mật viện và Hình bộ dẫn đi thẩm tra. 

"Kẻ nào nghĩ ra kế này thật độc!" - tiểu Trúc ở bên cạnh Bách Phong Linh lẩm bẩm, "điệu hổ ly sơn, hạ độc Tam hoàng tử dẫn vương gia về Thăng Long, đi đánh cướp bảo tàng, rồi lại nhân cơ hội sát hại Kinh Dương đế, làm thế cục Tấn quốc rối loạn."

Bách Phong Linh gật đầu. Tấn quốc thủ hộ giả hai đời đều không có mặt ở đây, một người lại đã bỏ mạng. Không có ai điều khiển Cơ Mật viện, Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử ở đây làm sao có thể để yên cho Nhị hoàng tử lên ngôi được. Chỉ e là bên ngoài bây giờ đã loạn thành một đoàn rồi.

Bách Phong Linh liếc nhìn sang Hoàng Tử Liêm bên kia, thấy hắn vẻ mặt cực kỳ khó coi, có vẻ như hắn cũng hiểu tình thế hiện tại của mình.

Một canh giờ đã trôi qua, việc điều tra của Cơ Mật viện có vẻ không có tiển triển gì. Lúc này, một thái giám chậm rãi đi vào Thiên Định cung. Hắn là kẻ thân cận nhất bên cạnh Kinh Dương đế. Lúc này hắn đi vào đây, chẳng nhẽ là Kinh Dương đế đã viết sẵn di chiếu?

Bách Phong Linh đoán không sai. Khi lão thái giám này chậm rãi đi lên trên bục lớn, thì hắn mở chiếu chỉ trong tay ra trầm giọng đọc:

"Thuận thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết:

Phàm là các loài sinh vật, không loài nào là không chết. Tử vong là cái lẽ đương nhiên của mọi vật. Đã hai mươi ba năm nay, nhờ anh linh của tổ tông, được trời đất phù hộ cho biên thùy không biến, cuộc sống bá tánh yên ổn, khi chết đi lại được xếp sau các bậc Tiên quân là may mắn của trẫm, không cần các ngươi thương khóc làm gì. Trẫm chỉ mong sau khi chết được chôn cất đơn giản, dân chúng chỉ để tang ba ngày, chớ nên tổ chức điếu phúng linh đình tốn kém mà tổn hại đến quốc khố. Nhị hoàng tử Hoàng Tử Liêm đức độ, thông minh, thành thật, bao dung, có thể theo phép cũ của trẫm mà lên ngôi hoàng đế. Tân hoàng đế chịu mệnh trời, nối nghiệp của ta, phải làm cho Tấn quốc ngày càng phồn vinh, không làm hổ thẹn các bậc Tiên đế đời trước."

Hoàng Tử Liêm mắt rơm rớm nước nhưng giọng nói thì kiên định, quỳ xuống tiếp lấy chiếu chỉ từ trong tay của lão thái giám.

"Nhi thần tuân chỉ, thề không phụ lòng phụ hoàng và các bậc Tiên đế, thề bảo vệ bờ cõi Tấn quốc, chăm lo cho trăm họ, làm rạng danh tổ tiên ta. Xin phụ hoàng trên trời chứng giám!"

Nói xong, hắn dập đầu ba cái trước linh cữu của Kinh Dương đế rồi mới đứng dậy.

"Chờ chút." - một giọng nói vang lên. Là Đại hoàng tử Hoàng Tử Hàn.

"Làm sao có thể chắc được chiếu chỉ này không phải là giả?"

Lão thái giám nhíu mày: "Đại hoàng tử, ở trên này có dấu ấn triện của hoàng thượng. Chẳng nhẽ người nghi ngờ cả ta sao?"

Hoàng Tử Hàn hừ lạnh: "Phụ hoàng đột ngột băng hà chắc chắn là kế hoạch của một kẻ nào đó. Nhị hoàng đệ chưa được phụ hoàng phong làm thái tử, tại sao phụ hoàng lại có thể viết di chiếu truyền ngôi cho hắn cơ chứ? Ai có thể tin được trong chuyện này không có ẩn tình khác. Có khi Vương công công ngươi cũng đã bị hắn mua chuộc rồi phải không?"

Hoàng Tử Liêm tức giận, đứng bật dậy: "Đại hoàng huynh đừng có nói bậy. Chiếu chỉ của phụ hoàng mà huynh cũng dám nghi ngờ sao? Ta thấy ở đây huynh mới là kẻ có tâm làm phản." 

Chỉ có hoàng đế đã băng hà mới biết, ngay trước khi hắn ngã xuống, điều hắn muốn làm chính là tuyên bố phong Hoàng Tử Liêm làm thái tử. Đúng là thiên mệnh đã đinh a!

Lúc này, Tứ hoàng tử Hoàng Tử Vũ cũng xen vào: "Hừ. Nhị hoàng huynh người còn chối à? Có khi Tam hoàng huynh ngã bệnh cũng nằm trong kế hoạch của huynh phải không?" 

Tứ hoàng tử và Đại hoàng tử là từ cùng một mẹ sinh ra, đương nhiên lúc này phải bênh vực cho nhau rồi. Xem ra, Hoàng Tử Liêm muốn lên ngôi cũng không phải là dễ dàng như vậy.

Hoàng Tử Hàn phất tay đi ra cửa Thiên Định cung.

"Ta không muốn ở lại nơi này thêm một giây phút nào nữa, các ngươi mau tránh đường cho ta. Phụ hoàng băng hà, ta thân là đại hoàng tử đương nhiên có trách nhiệm điều tra chuyện này. Còn chiếu chỉ kia, Hoàng Tử Hàn ta không tin!" - Những lời này không biết là hắn đang nói với mấy tên cấm vệ quân trước mặt hay là để cho những kẻ trong cung nghe.

Hoàng Tử Liêm tức giận: "Phụ hoàng đã truyền ngôi cho ta, kẻ nào dám kháng chỉ? Người đâu, nhốt Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử lại. Ta nghi ngờ bọn họ có liên quan tới chuyện này."

Cấm vệ quân hết nhìn từ Hoàng Tử Hàn lại nhìn sang Hoàng Tử Liêm, không biết nên làm sao mới phải.

Lúc này, một trong tứ đại học sĩ xuất hiện. Kẻ này là Bạch Hổ Điện Chân Tử Ngôn. Hắn lên tiếng:

"Lý do hoàng thượng băng hà vẫn chưa tra ra, kẻ nào cũng không được rời khỏi đây. Tân đế còn chưa chính thức lên ngôi thì Cơ Mật viện chúng ta sẽ tạm thời chấp chính. Mời ba vị hoàng tử đi cùng chúng ta, ta và hai vị đại học sĩ sẽ thẩm vấn ba người."

Hoàng Tử Liêm gật đầu đi theo Chân Tử Ngôn. Hoàng Tử Hàn và Hoàng Tử Vũ dù không cam lòng, nhưng lời của Cơ Mật viện thì bọn họ vẫn phải nghe.

Hoàng Tử Hàn trước khi đi còn liếc mắt nhìn một tên Cấm vệ quân một cái, không biết là có hàm ý gì. Bách Phong Linh trong lòng âm thầm cảm thấy không ổn nhưng cũng không biết làm gì khác. Dù một số cung nữ thái giám ở đây là người của Vân Vụ các, nhưng mà với Thiên Định cung trong tình trạng phong bế như hiện tại, nàng không thể nào truyền tin ra ngoài được.

Linh cảm của Bách Phong Linh quả thật không sai. Khoảng bốn canh giờ sau, bên ngoài Thiên Định cung bắt đầu vang lên tiếng kim loại va chạm vào nhau và tiếng hét của Cấm vệ quân.

Hai tên kia rốt cục cũng không chờ được, đã bắt đầu làm phản rồi.

Chỉ chưa đầy một khắc đồng hồ sau, tiếng đánh nhau đã lan tới của của Thiên Định cung. Hoàng Tử Hàn và Hoàng Tử Vũ không che giấu hai nụ cười đắc thắng, ung dung đi ra khỏi cửa Thiên Định cung.

"Người đâu. Bắt Hoàng Tử Liêm lại. Bổn hoàng tử nghi ngờ hắn có liên quan tới cái chết của phụ hoàng và bệnh của Tam hoàng đệ."

Lúc này, trong Thiên Định cung đã loạn thành một đoàn. Đám nữ quyến sợ hãi chỉ dám co ro lại một góc, có mấy kẻ đã bắt đầu khóc thút thít thành tiếng.

Hoàng Tử Liêm vừa đánh vừa lùi, hỗ trợ hắn là người của Cơ Mật viện. Không biết là cố tình hay vô ý, Nhị hoàng tử lại dần di chuyển về hướng Bách Phong Linh đang đứng bên này. 

Một phút sau, Bách Phong Linh có thể khẳng định là hắn cố ý, bởi vì hắn vừa liếc mắt nhìn nàng với ánh mắt cầu xin. Bách Phong Linh lại âm thầm thở dài. Bổn cô nương đâu biết võ công, ngươi tới đây làm gì a?

Nhân lúc hắn mất tập trung, kẻ trước mặt liền tìm được sơ hở, đánh cho hắn một chưởng vào giữa ngực. Hoàng Tử Liêm bay về phía sau, trùng hợp thế nào lại rơi xuống bên cạnh Bách Phong Linh.

Nàng đen mặt. Phiền phức không rủ cũng tới a. Bách Phong Linh trong lòng than thầm, cơ thể lại giả vờ ngã xuống, tiện tay đút một viên thuốc vào miệng của Hoàng Tử Liêm. 

"Là giải dược. Nếu ngươi tin ta thì nuốt xuống." - nàng nhỏ giọng.

Làm xong, nàng nhanh chóng đứng lên rồi lùi về sau. Miệng nàng thét lên mấy tiếng sợ hãi, nhưng tay thì đút cho tiểu Trúc bên cạnh một viên giải dược, ra hiệu cho nàng uống vào.

Làm xong, nàng bí mật dùng tinh thần lực thả một loại bột phấn vào không khí. Đây chính là một loại mê hồn hương, kẻ hít vào một lượng lớn thứ này sẽ ngất ngay trong vòng ba giây. Nhưng mà Thiên Định cung quá lớn, dược hương trong tay nàng cũng không nhiều nên những kẻ ở đây sẽ chỉ có thể bị choáng váng mất phương hướng một lúc.

"Tiểu Trúc, dưới long ỷ có một lối đi bí mật, ngươi mau đưa hắn đi. Tiễn hắn một đoạn đường rồi đi báo tin cho tứ đại các chủ, bảo bọn hắn mau cử nhân thủ tới đây. Thăng Long thành sắp loạn rồi."

Tiểu Trúc gật đầu rồi nhanh chóng đỡ Hoàng Tử Liêm đi. Thấy bọn họ đi khuất rồi, Bách Phong Linh mới thở phào một cái. Cũng may là nàng lo xa, đã sớm biết về mật đạo này. Thế mới nói, những người nhỏ bé như cung nữ và thái giám đôi khi lại là những kẻ quan trọng nhất, quyết định thành bại của một chuyện.

Bách Phong Linh quét mắt qua Thiên Định điện. Những kẻ ở đây chắc còn trong trạng thái đầu váng mắt hoa thêm một lúc nữa. 

Hừm, hình như có ba kẻ không bị làm sao đang đứng kia nhìn nàng. Phải biết là, thứ dược phấn này là một loại dược cao cấp do Dược gia sáng tạo ra. Bất kể trình độ luyện khí cao thấp như thế nào, chỉ cần người hít phải không tu luyện tinh thần lực thì đều sẽ gặp tai họa. Nói chính xác thì thứ này là thứ mà Dược Cao Lãng đặc biệt nghiên cứu ra giúp cho nàng phòng thân, gần đây mới sai Vân Vụ các chuyển tới cho nàng.

Ba kẻ có tinh thần lực kia không ai khác chính là ba người trong Tứ đại học sĩ của Cơ Mật viện.

Kẻ đứng đầu nhìn thấy ánh mắt nàng đảo qua, liền chắp tay nói với nàng: "Vân Mông Điệp các chủ. Thỉnh đi với chúng ta một chuyến."

Bách Phong Linh thở dài, tự suy ngẫm lại quyết định cứu Hoàng Tử Liêm vừa rồi của mình. Rắc rối nối tiếp rắc rối a. Nàng chậm rãi đi theo ba người bọn họ, rồi biến mất sau một bức bình phong trước khi những kẻ trong cung này lấy lại được ý thức. Tấn quốc hoàng tộc đúng là đã học được bài học lớn từ thất bại của Tân quốc, hoàng cung này ở đâu cũng phải xây mấy cái lối đi bí mật để phòng trường hợp xấu xảy ra.

Một canh giờ sau, Bách Phong Linh đang ngồi trong một căn phòng nhỏ ở Cơ Mật viện, trước mặt nàng là mấy vị Đại học sĩ kia.

Nàng giọng không tình nguyện, nói với ba kẻ trước mặt: "Đầu tiên, ta muốn nói là Vân Vụ các sẽ không xen vào tranh đấu nội bộ Tấn quốc. Lúc nãy ta cứu Nhị hoàng tử cũng chỉ vì sợ hắn để bảo mệnh mà làm càn, kéo ta chết chung thôi."

Chân Tử Ngôn nhìn nàng gật gật đầu, nói một câu không đầu, không đuôi, cũng không liên quan tới lời nàng vừa nói:

"Vương phi, không biết mật đạo của Vân Vụ các có an toàn không?"

Bách Phong Linh bỗng nhiên hiểu cuộc gặp mặt lần này là có chuyện gì. 

"Tin tức từ Thiên Du đã tới Thăng Long rồi sao?" - nàng hỏi.

"Tin tức từ Hạo Hiên vương gia đã tới Thăng Long rồi." - Chân Tử Ngôn lặp lại lời nàng.

Bách Phong Linh thở dài: "Việc này chắc chắn là có hiểu lầm, thực sự không phải do chúng ta tiết lộ ra. Nhưng mà, Tấn quốc dùng mật đạo của Vân Vụ các mà bị cướp, ta đã cho người đi điều tra, sẽ sớm cho các ngươi một cái công đạo."

Chân Tử Ngôn lắc đầu: "Tổn thất của chuyện này, công đạo nào mới có thể đền bù nổi."

Hai người nói ít hiểu nhiều. Bách Phong Linh đương nhiên là hiểu ẩn ý của hắn.

Nàng nhíu mày: "Vân Vụ các chỉ có trách nhiệm phân chia, không có trách nhiệm vận chuyển. Cho các ngươi mượn đường đã là rất nể mặt rồi, các ngươi đừng có mà được lợi còn lên mặt. Bổn các chủ là nữ nhân, nhưng không phải là một quả hồng mềm để các ngươi thích nắn bóp thế nào cũng được. Chuyện tranh giành ngôi vị, Vân Vụ các sẽ không xen vào, các ngươi đừng mơ tưởng nữa."

Chân Tử Ngôn có vẻ bất ngờ với thái độ cứng rắn của nàng, không biết nói gì mà chỉ nhìn nàng chằm chằm. Sau một hồi, hắn mới thở dài:

"Là ta thất lễ rồi. Mong vương phi không cần tức giận. Chúng ta sẽ ở đây chờ kết quả điều tra của Vân Vụ các."

Bách Phong Linh hừ lạnh, đứng dậy cáo từ rời đi. Nàng tỏ thái độ như vậy cũng chỉ vì không muốn Vân Vụ các lại lún quá sâu vào vũng bùn chính trị này. Nhưng mà, việc thông tin của đoàn vận chuyển bị lộ ra thực sự rất cổ quái, nhất định cần phải tra rõ. Nếu không, uy tín của Vân Vụ các coi như sẽ bị đổ xuống sông xuống bể.

Nàng bí mật trở về Hạo Hiên phủ. Đường phố Thăng Long thành bây giờ đang tràn ngập một không khí căng thẳng. Tam hoàng tử không biết khi nào thì mới tỉnh dậy. Người theo phe hắn bây giờ có lẽ sẽ lựa chọn chuyển sang phe phái của Đại hoàng tử hoặc Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử thoát khỏi Thiên Định cung xong cũng đã tập hợp phe phái của mình phản công, đánh ngược vào hoàng cung. 

Dân chúng Thăng Long thành sáng tinh mơ vừa tỉnh dậy đã thấy cảnh đánh nhau đầu rơi máu chảy. Bọn họ dù vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cũng không dám ló mặt ra đường mà chỉ ở trong nhà đóng cửa, cầu trời khấn phật cho tranh đấu không lan đến trên đầu bọn hắn.

Bách Phong Linh trên đường không gặp cản trở nào, thuận lợi theo cửa sau của Hạo Hiên phủ đi vào. Vào tới viện tử của mình, nàng đã thấy tiểu Lan và một kẻ nữa đang nhỏ giọng nói chuyện, vẻ mặt lo lắng có thừa. Người này Bách Phong Linh đương nhiên nhận ra, tên hắn là Vân Giang, một trong thập nhị phó quản lĩnh, chủ yếu lo việc lưu thông tin tức của Vân Vụ các ở Tấn quốc.

Nhìn thấy nàng trở về, hai người kia vui mừng chạy lại. Tiểu Lan vỗ vỗ ngực:

"Tiểu thư làm ta sợ hết hồn. Ta cứ tưởng tiểu thư mắc kẹt trong chiến đấu ở Thiên Định cung rồi cơ chứ."

"Ta không sao. Chuyện này nói sau đi. Nếu hai người ở đây thì có phải đã tra ra chuyện tin tức mật đạo bị lộ không?"

Vân Giang gật đầu, vẻ mặt rất trầm trọng: "Tiểu thư, theo ghi chép của chúng ta, tin tức này được xuất ra ở Hắc Lâm trấn, mà người yêu cầu tin tức này lại chính là ... tiểu thư?"

"Ta?" - Bách Phong Linh thảng thốt. Nàng đã nghĩ đến nhiều phương án, nhưng chưa từng nghĩ tới đáp án này.

"Đúng vậy." - Vân Giang khẳng định, "Tiểu thư dịch dung thần kì, hình dáng luôn biến đổi bất định. Vân Vụ các trước giờ đối với các chủ thì chỉ nhận lệnh bài, không nhận mặt mũi tướng mạo. Vào mười ngày trước, tại Vân Vụ các ở Hắc Lâm trấn có một nam nhân lạ mặt thông qua ba cửa của Minh các, tiến vào Ám các, lại đưa ra lệnh bài của tiểu thư, đòi thông tin về đường đi nước bước của Tấn quốc. Dù Hắc Lâm trấn quản sự thấy lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, đã đưa thông tin này cho hắn."

"Khốn kiếp. Về mật lệnh thì rất nhiều người có thể biết, lộ ra cũng không phải chuyện gì kì lạ. Thế nhưng mà, lại có kẻ có thể làm giả lệnh bài của  ta?" - Bách Phong Linh tức giận. Đây là bất cẩn của nàng, nàng thực sự chưa nghĩ tới việc lệnh bài thân phận có thể bị làm giả. 

Lệnh bài của nàng cùng với tứ đại chủ quản Vân Vụ các đều được làm bằng đá hổ phách. Cũng không phải loại hổ phách tinh khiết mà lại là loại hổ phách có rất nhiều đường vân đan xen vào nhau. Những đường vân này đều là độc nhất vô nhị, rất khó để làm giả. Rất khó, nhưng không phải là không thể.

Bách Phong Linh không thể không khâm phục kẻ có thể nghĩ ra cách này. Phải biết là, hình dạng và cách sắp xếp vân ngọc trên lệnh bài của nàng trong Vân Vụ các chỉ có người cấp quản sự trở lên mới có thể biết được. Nhưng những kẻ này chắc chắn không thể phản bội nàng. Cũng có kẻ khác cũng đã từng nhìn thấy lệnh bài của nàng, nhưng nếu nói là bọn họ có thể nhớ như in từng đường vân trên đó thì thật là khó tin.

"Chuyện kẻ nào đứng sau trò này để sau hẵng nói. Trước mắt, xem ra chúng ta thực sự nợ Tấn quốc một lời xin lỗi rồi." - Bách Phong Linh thở dài, xong lại trầm ngâm suy nghĩ gì đó.

"Tiểu thư, người lại định can thiệp vào chuyện tranh đấu hoàng quyền sao?" - tiểu Lan hỏi.

Bách Phong Linh gật đầu: "Ta đã định đứng ngoài chuyện này, nhưng xem ra, có kẻ đã sớm lôi Vân Vụ các chúng ta xuống vũng bùn này rồi. Để Tấn quốc tin tưởng chúng ta không cố tình hãm hại bọn họ thì chỉ có thể làm như vậy. Vả lại, nếu ta đoán không nhầm, tranh đấu có thể sẽ kéo dài này chính là mục tiêu của kẻ đứng sau màn mọi chuyện, mục đích thật của bọn họ có lẽ chính là mảnh đất của Tấn quốc. Mà nếu bọn họ đã chọc vào chúng ta thì ta lại không thích nhìn bọn đạt được tâm nguyện dễ dàng như vậy."

Vân Giang nhíu mày: "Tiểu thư, người nói xem kẻ đứng sau rốt cục là Trịnh quốc hay Tề quốc đây?"

Nàng lắc đầu: "Ta không biết. Có thể là Trịnh vương, có thể là Tề vương, cũng có thể là cả hai người bọn họ. Tấn quốc lớn mạnh như vậy, nếu ta là bọn họ, ta cũng sẽ bắt tay hợp tác, cùng nhau hạ bệ con hổ dữ này."

Bách Phong Linh buông một tiếng thở dài não nề. Cuối cùng, nàng vẫn phải lựa chọn xen vào chuyện của tam quốc.