Đoàn người của tam quốc ngũ phái cùng với Vân Vụ các nhem nhem nhuốc nhuốc lúc này đang đứng ở ngoài Hắc Lâm, nhắm mắt hưởng thụ không khí trong lành và ánh sáng mặt trời ấm áp ở nơi này. Bọn họ đã không được nhìn thấy ánh sáng chói chang này gần một tháng trời rồi.
Mặc kệ ánh mắt kì quái của những người đi qua, mấy đại nhân vật ở đây không nhịn được mà phát ra mấy tiếng cười lớn đầy vui vẻ. Bọn họ vừa thoát chết, lại chiếm được một đại bảo tàng, trong lòng không vui sao được.
Từ khi biết tin bọn họ bị mất tích, chư phương lại cử thêm rất nhiều nhân mã tới Hắc Lâm trấn. Hành động bí mật của bọn họ đã sớm không còn là bí mật nữa rồi. May mắn là, Vân Vụ các đã sớm lường trước chuyện này, trước đó đã bí mật vận chuyển bảo tàng tới địa điểm khác.
Các phương thế lực cũng không nán lại Hắc Lâm trấn thêm một ngày nào nữa mà nhanh chóng trở về hoàng cung hoặc tông môn của mình. Cộng cả thời gian đi lại, bọn họ đã bỏ bê chuyện chính sự hơn hai tháng trời rồi, không biết có bao nhiêu chuyện đang chờ bọn họ trở lại giải quyết. Đương nhiên, bởi chuyện phân chia bảo tàng cũng quan trọng không kém, nên chư phương đều cử người ở lại bàn bạc chuyện này.
Nhưng mà, không biết vì cớ gì, ngũ phái trưởng môn và các vị trưởng lão đều mặc kệ chuyện phân chia, vội vàng rời đi, chỉ để lại mấy tên đệ tử trẻ nổi bật. Thiên Môn đạo không ngờ lại cử tới Thiên Môn ngũ tướng, còn Thái Sơn môn lại là kẻ lắm mồm Tiêu Đại Huân. Về phía tam quốc, Trịnh Tề Tấm mỗi bên đều cử tới một vị quan văn cao phẩm.
Bách Phong Linh và tứ đại chủ quản của Vân Vụ các trước tiên chia nhau ra tiếp đãi người của các phương, nghe xem bọn hắn muốn có được những thứ gì trong bảo tàng để các nàng còn biết đường phân chia. Tiểu Lan tính tình nhanh nhẹn được giao cho trọng trách tiếp kẻ lắm mồm Thái Sơn môn, Sở Vĩnh Trung có chút hiểu biết về Thiên Môn đạo thì tiếp đãi Thiên môn ngũ tướng, Chu Thái An sở trường luyện kiếm được cử tới nơi ở của Thượng Thiên Kiếm phái, Hồng Phượng tiếp đãi Đại Lâm tự, còn Vân Giám Binh thì lo phía Thần Nông phái.
Về phần tam quốc, bọn họ đương nhiên là đều muốn gặp trực tiếp Vân Vụ các chủ để bàn bạc.
Đại diện cho Trịnh quốc cư nhiên là Lễ bộ Thượng thư Lương Minh Viễn. Kẻ này Bách Phong Linh có chút quen thuộc, bởi hắn chính là kẻ đã dẫn đầu sứ đoàn hòa thân đưa nàng sang Tấn quốc ngày đó. Cũng không hiểu sao Trịnh Phúc Nguyên kia lại cử người của Lễ bộ tới, việc này rõ ràng là không nằm trong phạm vi của Lễ bộ, cử tới một vị Hộ bộ Thượng thư có lẽ sẽ thích hợp hơn.
"Tin đồn Lương thượng thư còn trẻ mà đã trở thành cánh tay phải đắc lực của Chính Công vương quả thực không sai. Việc quan trọng như thế này mà Trịnh vương cũng tin tưởng giao phó cho ngài. Quan trường tương lai chắc chắn sẽ rộng mở với Lương gia rồi, sau này Lương gia nhớ thường xuyên tới ủng hộ Vân Vụ các của chúng ta nhé." - Bách Phong Linh mở lời khen ngợi Lương Minh Viễn, làm không khí vốn đang trùng xuống trong căn phòng này trở nên nhẹ nhàng hơn.
Lương Minh Viễn không biết là vui vẻ bởi lời khen của nàng hay bởi cái gì khác, mở miệng ha hả cười.
Hắn nói: "Vân cô nương quá khách khí rồi. Đương nhiên Lương gia sẽ ủng hộ Vân Vụ các, dù sao thì chúng ta cũng đâu phải chỗ xa lạ gì, cô nương nói phải không?"
Bách Phong Linh nhướn mày: "Lời này của Lương thượng thư ta nghe không hiểu. Ngài đã từng gặp qua Mộng Điệp rồi sao?"
"Ồ. Chắc cô nương không nhớ một kẻ nhỏ bé như tại hạ. Nhưng mà, Lạc An kinh biến năm đó, Lương Minh Viễn ta và Vân Vụ các cũng đã từng hợp tác qua rồi." - hắn nói.
Bách Phong Linh ồ lên một tiếng tỏ vẻ đã hiểu. Chuyện này như chỉ mới diễn ra ngày hôm qua, nàng tất nhiên là nhớ rõ. Khi đó, Lương Minh Viễn này vốn là một nhân vật chủ chốt trong phe phái của Trịnh Phúc Thái, không biết vì lý do gì lại dễ dàng phản bội Đại hoàng tử, quay sang ủng hộ Trịnh Phúc Nguyên, lại kéo theo rất nhiều nhân vật phong vân khác đi cùng hắn. Phải nói, Trịnh Phúc Nguyên có thể lên ngôi là nhờ sự giúp đỡ rất lớn từ kẻ này.
"Tuy tại hạ không quá quen thuộc với cô nương," - Lương Minh Viễn lại tiếp, "nhưng mà, ra giêng sắp tới, trưởng tử của ta sẽ thành thân lập chính thất, không biết Vân cô nương có thời gian rảnh để tới uống chén rượu mừng hay không?"
Bách Phong Linh nhíu mày. Kiểu kéo quan hệ này của Lương Minh Viễn có chút kì quặc, không giống thứ mà một vị Lễ bộ Thượng thư nên làm. Nhi tử của hắn thành thân thì liên quan gì tới nàng cơ chứ. Với vị thế của Vân Vụ các ở Trung châu bây giờ, Vân Mộng Điệp có thể được xem như là ngang hàng với mấy vị trưởng môn của ngũ đại môn phái. Nếu là Lương Minh Viễn lập chính thất thì may ra mới có thể thu hút sự chú ý của nàng, còn nhi tử của hắn thì vẫn chưa đủ phân lượng.
Thấy ánh mắt của Bách Phong Linh, Lương Minh Viễn nhẹ mỉm cười: "Ha ha, tại hạ chỉ nói đùa một chút. Nhi tử nhà ta chắc còn chưa lọt vào mắt của Vân cô nương đây. Cẩu tử tên Lương Chí Minh, chỉ là một thành chủ nho nhỏ của Thiên An thành, mà nương tử nó sắp cưới về cũng chỉ là cô nương nhà một thương gia bán vải nho nhỏ."
Mắt Bách Phong Linh lóe lên nét nguy hiểm. Thương nhân bán vải ở Thiên An thành? Chẳng lẽ lại là Bách gia? Không thể nào!
"Không biết, cô nương đó tên gọi là gì?" - nàng lạnh giọng.
"Nương tử của trưởng tử nhà ta tên là Bách Thanh Hạm, là Thập nhị tiểu thư của Bách gia Thiên An thành. Bách gia này Cửu tiểu thư nhà bọn họ chính là Tấn quốc Hạo Hiên vương phi, còn vị Thập nhị tiểu thư thì hẳn là Vân cô nương chưa nghe thấy tên bao giờ đi." - Lương Minh Viễn trả lời.
Là Thanh Hạm tỉ? Chết tiệt. Tên khốn kiếp Trịnh Phúc Nguyên còn dám dùng chiêu này với nàng? Quả thực là một tên cáo già vô sỉ. Nàng mất tích, hắn không thèm tìm kiếm mà trở về Trịnh quốc, không ngờ là để làm trò bỉ ổi này. Hắn đây là trắng trợn đe dọa Vân Vụ các à?
Bách Phong Linh phất tay ra hiệu cho người của Vân Vụ các đi ra ngoài. Trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại nàng, Lương Minh Viễn trước mặt và Sát Địch Giả đứng sau hắn.
Nàng không nói gì với bọn họ, chỉ chậm rãi cầm chén trà rỗng trước mặt lên, đặt trên lòng bàn tay. Chén trà này không ngờ lại chậm rãi tan rã, biến thành bụi phấn trước mắt hai kẻ Trịnh quốc kia.
Nắm tay lại, Bách Phong Linh chậm rãi đổ lớp bụi sứ trong tay vào chén trà của Lương Minh Viễn trước mặt.
"Lương Chí Minh phải không? Nếu Lương Thượng thư đã có lòng mời, Vân Mộng Điệp ta làm sao có thể từ chối được. Ngày đó, nhất định bổn các chủ sẽ mang đại lễ tới mừng." - nàng nhìn kẻ trước mặt mỉm cười, giọng nói nhấn mạnh vào hai chữ đại lễ.
Lương Minh Viễn và Sát Địch Giả đồng loạt rùng mình. Lưng bọn họ đều đã toát một tầng mồ hôi lạnh. Vân Mộng Điệp này không ngờ còn có khả năng như vậy. Nếu nàng ta muốn gϊếŧ bọn hắn, không phải chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi sao?
"Chỉ cần Vân cô nương có mặt là được rồi. Đại lễ thì Lương gia chúng ta thực sự không nhận nổi." - Lương Minh Viễn trong lòng sợ hãi nhưng trên mặt vẫn cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc.
Bách Phong Linh hừ lạnh: "Chúng ta nên mau chóng bàn vào vấn đề chính thôi. Người của Tề Tấn hai nước còn đang chờ bổn các chủ."
"Trước tiên, để ta nói thẳng luôn. Dù ta đã hứa với Trịnh Phúc Nguyên sẽ chia thêm cho Trịnh quốc một phần của bảo tàng, nhưng ngày đó khi ta vừa biến mất, nhân mã của Trịnh quốc các ngươi cũng bỏ đi luôn. Thế nên, lời hứa này coi như là xóa bỏ." - nàng nói.
Lương Minh Viễn lắc đầu: "Vân cô nương nói vậy là không đúng rồi. Bệ hạ đã tuân thủ lời hứa cùng Vân Vụ các vào Hắc Lâm, cũng đã cho nhân thủ hỗ trợ tìm kiếm. Chỉ tiếc là năng lực của Trịnh quốc ta có hạn, không thể tìm được những người đã biến mất, nên bệ hạ mới cho người rời đi. Lại nói, Trịnh quốc không thừa nước đục thả câu hãm hãi người của nhị quốc cũng là vì lời hứa này của Vân Vụ các, Vân cô nương không thể trở mặt như thế được."
Trong lòng Bách Phong Linh bây giờ đang tràn ngập tức giận, làm gì có ý định nói lí lẽ với bọn hắn.
Nàng hừ lạnh: "Bổn các chủ không phải một trang quân tử, không quản cái gì mà nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Chỉ cần ta thích, cái gì ta cũng có thể làm. Các ngươi truyền lời ta tới Trịnh Phúc Nguyên, nói hắn Vân Mộng Điệp ta tuy không phải rồng nhưng cũng có nghịch lân, kẻ nào dám động vào thì phải sẵn sàng đón nhận lấy hậu quả. Còn chuyện bảo tàng, các ngươi đừng mơ tưởng được thêm một cắc nào."
Nói xong, Bách Phong Linh không đợi bọn họ trả lời mà đứng dậy bỏ đi luôn. Đang định đưa tay ra mở cửa, nàng lại nghĩ tới cái gì đó, xoay người lại rồi ném mấy vật lên bàn.
"Đem mấy thứ này trả cho hắn."
Là Thượng Thiên lệnh và Trịnh vương kim bài.
Lương Minh Viễn nhìn thấy kim bài trên bàn thì sợ hãi, hắn không ngờ bệ hạ lại đưa thứ này cho nữ nhân trước mặt. Quan hệ giữa nàng ta và bệ hạ rốt cục là loại quan hệ gì?
Sát Địch Giả đứng đằng sau lúc này cũng giật mình không kém. Hắn không ngờ Vân Mộng Điệp lại quyết liệt như vậy. Thấy nàng quay đi, hắn vội vàng cầm kim bài trên bàn, hai tay dâng lên cho nàng:
"Mộng Điệp cô nương, Thượng Thiên lệnh ta có thể giúp cô nương chuyển cho bệ hạ, nhưng kim bài này ta và cả Lương Thượng thư đều không thể cầm. Nếu chúng ta dám động vào khi chưa được sự cho phép của bệ hạ thì cũng đồng nghĩa với cái chết. Xin cô nương hãy tự mình đem trả lại vật này cho bệ hạ."
Bách Phong Linh không nói gì, chỉ cầm lại kim bài trong tay hắn rồi bỏ đi, không một lời cáo từ.
Lương Minh Viễn và Sát Địch Giả bốn mắt nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Lương Minh Viễn thở dài: "Có phải ta đã vừa phá hoại quan hệ tốt đẹp của Vân Mộng Điệp này và bệ hạ không?"
Sát Địch Giả lắc đầu: "Lương Thượng thư không cần lo sẽ bị bệ hạ sẽ trách phạt. Chúng ta chỉ theo lệnh mà làm. Tính tình của Mộng Điệp cô nương bệ hạ hẳn là hiểu rõ hơn hai người chúng ta. Nếu bệ hạ đã làm như vậy ắt hẵn là có tính toán riêng của người."
***
Sau khi gặp mặt Lương Minh Viễn, Bách Phong Linh mang tâm trạng tồi tệ tới gặp vị Hộ bộ thượng thư của Tề quốc. Vị này thấy nàng tâm trạng không tốt, cộng thêm đã được Tề Nguyệt Dạ Thiên dặn dò trước, nên đối với nàng rất khách khí. Hắn chỉ đưa ra danh sách những thứ Tề quốc muốn, cũng không đòi hỏi thêm cái gì quá đáng rồi nhanh chóng cáo từ ra về.
Tiếp đãi Tề quốc xong, tâm trạng của Bách Phong Linh cũng trở nên bình ổn hơn một chút. Chuyện của Thập nhị tỉ và Lương đại công tử kia có lẽ cũng không phải một chuyện xấu. Nếu Lương Minh Viễn đã biết thân phận của nàng, có lẽ cuộc sống của Thập nhị tỉ ở Lương phủ cũng sẽ không có quá nhiều khó khăn. Một Bách gia nho nhỏ mà có thể kéo ra một cái quan hệ với đại gia tộc như Lương gia, chắc gia gia của nàng nằm mơ cũng có thể nhếch miệng lên cười.
Điều chỉnh lại tâm trạng, Bách Phong Linh liền sai người cho gọi người của Tấn quốc vào. Tấn quốc cử tới một vị Đại học sĩ và một vị Quốc tử giám Tế tửu. Điều khiến Bách Phong Linh bất ngờ đó là, vị chánh nhất phẩm Đại học sĩ kia không ngờ lại có vẻ nhún nhường với một vị quan chánh tứ phẩm thấp hơn hắn tới mấy giai vị.
"Vị này hẳn là Quốc tử giám Tế tửu Hoàng đại nhân đi. Mộng Điệp đã đọc qua Vân Vụ luận của đại nhân ngài, lí luận rất sâu sắc và chặt chẽ, Mộng Điệp thực sự rất bội phục." - Bách Phong Linh trước tiên hướng tới Hoàng Quý Thông nói mấy lời khách khí.
Hướng người còn lại, nàng hỏi: "Còn vị đại nhân này không biết là vị nào trong tứ đại học sĩ?"
Người trả lời nàng không phải là vị đại học sĩ kia, mà lại là Hoàng Quý Thông trước mặt.
"Ta đúng là Hoàng Quý Thông, nói về Vân Vụ luận thì nó còn rất nhiều điểm không chính xác, khiến Vân cô nương chê cười rồi. Còn đây là Thanh Long điện Chân Đại học sĩ Chân Tử Long."
Chân Tử Long làm lễ: "Lần này tới đây là Hoàng đại nhân làm chủ, tại hạ chỉ đi theo phụ giúp. Vân các chủ cứ trực tiếp bàn bạc mọi chuyện với Hoàng đại nhân, không cần để ý tới tại hạ."
Bách Phong Linh âm thầm đánh giá lại tình hình. Từ khi nào mà chức Quốc tử giám Tế tửu không chút thực quyền này lại có giá trị như vậy. Phải biết là Chân Tử Long này là một trong tứ đại Học sĩ, tứ trụ của Tấn quốc triều đình, quyền lực còn lớn hơn cả sáu vị Lục bộ Thượng thư, ngang hàng với Trịnh quốc Tể tướng và Tề quốc Phụ chính Đại thần.
Có vẻ như là, Tấn quốc Thủ hộ giả chức danh này không đơn giản như nàng nghĩ. Chẳng lẽ, Thủ hộ giả lại là người chính thức đứng sau Tấn quốc Cơ mật viện ư? Điều này không phải là không có khả năng. Ngoài nhiệm vụ giúp nhà vua quản chuyện triều chính, thì Cơ mật viện tứ đại Học sĩ nắm trọng trách trở thành Phụ chính Hội đồng trong trường hợp Tấn đế băng hà và Tấn quốc gặp phải nguy cơ lớn. Việc bọn họ được cai quản bởi Thủ hộ giả, kẻ có nhiệm vụ bảo vệ huyết mạch hoàng gia cũng không phải là vô lý.
Tân quốc hoàng tộc ngàn năm trước rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục rồi trở nên sợ bóng sợ gió mới thiết lập nhiều cơ chế tự bảo vệ như vậy, quả thực là mất hết phong phạm của Cổ đế và Trần quốc ngày xưa.
Trở lại với căn phòng nhỏ và ba con người đều đang ôm tâm tư riêng, Hoàng Quý Thông sau khi chào hỏi xong liền nhanh chóng lôi ra một bản danh sách, đưa tới cho Bách Phong Linh.
"Đây là yêu cầu của Tấn quốc ta." - hắn nói, "ngoài những thứ đã bàn bạc từ trước, chúng ta cũng không đòi hỏi gì nhiều."
Hoàng Quý Thông nhấn mạnh vào mấy từ "bàn bạc từ trước", Bách Phong Linh đương nhiên hiểu ý của hắn là gì. Nàng gật đầu:
"Những gì ta đã hứa với Hạo Hiên vương gia thì ta sẽ làm. Thuận Thiên kiếm của Cổ đế và Trần quốc ấn triện sẽ về tay các ngươi. Nhưng mà, những thứ khác thì Tấn quốc sẽ được chia ít hơn một phần. Nếu không, ta cũng sẽ không thể giải thích với những phương còn lại được."
"Cảm tạ Vân các chủ đã vì Tấn quốc của chúng ta mà suy nghĩ." - Hoàng Quý Thông nói chuyện đầy ẩn ý. "Đợi chuyện ở đây xong rồi, không biết Vân cô nương có muốn cùng bản quan thưởng trà bàn luận thế sự không?"
Bách Phong Linh mỉm cười khách sáo: "Tất nhiên là có thể. Nghe nói Hoàng Tế tửu ngài hiểu biết rất rõ về Mộng Điệp và mấy vị Đại chủ quản của Vân Vụ các, ta rất muốn nghe xem rốt cuộc ngài có biết nhiều quá hay không. Vân Vụ luận có nhiều thông tin quan trọng như thế, e rằng sẽ trở thành một mối đe dọa cho Vân Vụ các mất thôi."
Câu nói nửa đùa nửa thật này phía sau lại mang một chút sắc lạnh. Mục đích của Bách Phong Linh là ngầm răn đe Hoàng Quý Thông này, cảnh cáo hắn bớt hướng kẻ khác nhiều lời về Vân Vụ các với kẻ khác. Kẻ này trước biết thân phận của Hồng Phượng, bây giờ có lẽ đã biết thêm cả thân phận của nàng và ba người thủ hạ còn lại.
Hồng Phượng, tiểu Lan còn có thân nhân bằng hữu, nàng còn có Bách gia, còn Sở Vĩnh Trung thì cần điệu thấp, dù sao thì kẻ thù diệt tộc nhà hắn vẫn ở đâu đó ngoài kia, nhìn chằm chằm vào Trung châu này chờ động tĩnh. Tóm lại là, thân phận của bọn họ không thể để lộ ra ánh sáng.
"Cái này Vân cô nương không cần lo. Vân Vụ luận chỉ là thứ ta viết ra cho vui, quyển thư tịch này chắc chắn sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Còn Hoàng Quý Thông ta thì giỏi nhất chính là giữ mồm giữ miệng." - Hoàng Quý Thông đảm bảo.
Bách Phong Linh gật đầu: "Ta tin tưởng vào uy tín của Hoàng đại nhân. Vậy được rồi, chuyện hôm nay tới đây thôi. Ta và mấy vị Đại chủ quản bàn bạc xong, sẽ đưa phần của Tấn quốc tới nơi bí mật đã chỉ định trước. Khi ta trở về Thăng Long thành, nhất định sẽ tới bái phỏng Hoàng đại nhân."
Hoàng Quý Thông và Chân Tử Long thấy đã đạt được mục đích thì cáo từ rồi ra về. Lúc này, năm người đi tiếp đãi ngũ đại môn phái cũng đã trở lại, mang theo danh sách yêu cầu của năm phái.
Bách Phong Linh và bọn họ bàn bạc cả đêm, đưa ra quyết định phân chia có lợi cho cả bát phương rồi ngay khi trời còn tối, bí mật vận chuyển bảo tàng tới những địa điểm đã sắp đặt trước. Bảo tàng này quan trọng như vậy, không thể đảm bảo là có một bên thèm thuồng phần của cải của những bên còn lại, quyết định cướp lấy. Vân Vụ các đã tính toán địa điểm để cho bát phương không thể đụng mặt nhau, còn việc bảo hộ được bảo tàng về kinh đô hay môn phái thì bọn họ phải tự lo thôi.
Chuyện Cổ đế bảo tàng tới đây xem như là chấm dứt. Bách Phong Linh sau ba tháng bôn tẩu, cuối cùng cũng được trở về Hạo Hiên vương phủ nghỉ ngơi dưỡng sức.
Ngồi trên xe ngựa cùng với Tiểu Lan, Bách Phong Linh vén rèm, yên lặng nhìn những hạt mưa đang tí tách rơi xuống đất.
"Hôm nay là giao thừa phải không?" - nàng hỏi.
"Đúng vậy tiểu thư." - tiểu Lan nhẹ giọng đáp.
Mùa xuân thế mà lại sắp tới rồi.