Chuyện xưa của Trần gia, của Cổ đế và những người con của ngài đã sớm chìm vào trong dòng sông dài của lịch sử, chẳng mấy ai có thể nhớ được.
Nổi tiếng nhất trong số các vị hoàng tử công chúa năm đó đó chắc chắn là Trần quốc Đại hoàng tử. Trần Huyền Minh thân là trưởng tử của Cổ đế Trần Long Quân, năm đó khi phản loạn xảy ra đã thay phụ hoàng cầm binh dẹp loạn, sau lập nên Tân quốc, đánh dấu sự bắt đầu của tân thời đại. Đáng tiếc là, không lâu sau đó, Trần Huyền Minh bị ám sát, Tân quốc cũng từ đó mà sụp đổ.
Không ai biết, Tân quốc hoàng tộc năm đó bị phản quân sát hại, lại có một đứa trẻ sơ sinh sống sót. Đứa trẻ này được Thái Sơn môn trưởng môn cứu sống, mang về Thái Sơn môn coi như con đẻ nuôi dưỡng. Hài tử này sau lớn lên cũng học phụ thân dựng cờ khởi nghĩa, cầm binh dẹp loạn, sau đó trở thành vị hoàng đế đầu tiên của Tấn quốc, Nhất Minh đế Hoàng Nhất Minh.
Rất ít người biết được thân phận thật của Nhất Minh đế và Tấn quốc hoàng gia, lại càng ít người biết được tại sao năm đó Thái Sơn môn lại lựa chọn cứu hài tử của Tân đế. Bởi không ai có thể biết được rằng, phu nhân của vị Thái Sơn trưởng môn năm đó lại là Trần quốc Tứ công chúa Trần Uyển Như, nữ nhi duy nhất của Cổ đế.
Thế nên, ngoại trừ Nhị hoàng tử Trần Huyền Trang đã xuống tóc gia nhập Đại Lâm tự, thì ba người con còn lại của Cổ đế đều khai chi tán diệp, giúp cho dòng máu của Cổ đế không bị đoạn tuyệt trong dòng sông dài đằng đẵng của lịch sử.
Tấn quốc là hậu duệ của Trần Huyền Minh, Chiến gia là hậu duệ của Trần Huyền Hàn. Còn hậu duệ của Trần Uyển Như nhiều đời đơn truyền, đời nào cũng là trưởng môn của Thái Sơn môn. Nhưng mà, hơn hai chục năm trước, hậu duệ cuối cùng của vị Tứ công chúa này đã được gả cho Tề quốc thái tử lúc ấy, hay cũng chính là Tề vương Tề Nhật Quang bây giờ.
Hai người có một nhi tử duy nhất, không ai khác chính là Tề Nguyệt Dạ Thiên.
Tề Nguyệt Dạ Thiên hiện tại đang ngồi kể đoạn cố sự này cho Bách Phong Linh. Nàng quả thật không ngờ được, Cổ đế Trần Long Quân vốn như một nhân vật thần thoại, lúc này lại có thể trở nên chân thật như vậy. Hậu duệ của ngài, nàng cũng đã quen biết với mấy người.
"Nói vậy là, ngươi có biết về chuyện thủ hộ giả của Tấn quốc. Ngươi có đoán được thủ hộ giả này là kẻ nào không?" - Bách Phong Linh thăm dò.
Hắn nhướn mày nhìn nàng, "Nàng không biết? Chẳng lẽ Vân Mộng Điệp nàng thân là Hạo Hiên vương phi lại không hiểu chút gì về phu quân của mình sao?"
"Hạo Hiên vương phi? Ngươi nói linh tinh gì vậy? Ta nghe không hiểu." - nàng giả vờ hàm hồ nói.
"Thủ hộ giả của Tấn quốc nhiều đời đều gia nhập Thái Sơn môn luyện võ công, điều này là truyền thống của bọn họ. Ví dụ như Tấn quốc thủ hộ giả đời trước, hiện giờ chính là Quốc tử giám tế tửu Hoàng Quý Công, năm đó cũng đã từng là bằng hữu thân thiết của mẫu thân ta trong môn. Thân phận của tiểu tử Du Thiên kia, đương nhiên là ta biết rõ." - hắn giải thích.
Bách Phong Linh ngạc nhiên, "Vậy thì, hắn có biết thân phận Cổ đế hậu duệ của ngươi không?"
Thấy nàng không có vẻ gi là ngạc nhiên về thân phận của thủ hộ giả, Tề Nguyệt Dạ Thiên âm thầm nheo mắt. Quả nhiên là Hoàng Thiên Du, quả nhiên là nàng biết chuyện này. Không ngờ chuyện thủ hộ giả mà Tấn quốc giấu sâu như thế, Vân Vụ các nàng cũng có thể tra ra được.
"Có thể hắn cũng biết." - Tề Nguyệt Dạ Thiên không nặng không nhẹ nói. Nếu Hoàng Thiên Du biết thì cũng có sao chứ? Thân phận Cổ đế hậu duệ cùng lắm cũng chỉ có thể khiến người khác ngạc nhiên trầm trồ, chứ đâu thể gây nên sóng gió gì trên Phong Vũ đại lục bây giờ.
"Vậy ngươi nói xem, nếu việc ngươi và Tấn quốc đều là hậu duệ của Cổ đế được đưa ra ánh sáng, quan hệ Tề Tấn liệu có thay đổi không? Trịnh quốc có nên lo lắng về chuyện này hay không?" - Bách Phong Linh lại hỏi.
Tề Nguyệt Dạ Thiên lắc đầu: "Không thể! Nếu nói như nàng, tất cả nhân loại đều có chung tổ tiên, thì có phải Phong Vũ nên mãi mãi hòa bình không?"
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: "Tại sao không thể chứ?"
"Chung nguồn gốc tổ tiên thì sao chứ? Không phải có những kẻ là thân huynh đệ ruột thịt vẫn có thể gϊếŧ nhau vì quyền lực hay sao. Kẻ tham quyền thế rất nhiều, thế giới này tất không thể có hòa bình đích thực. Nếu muốn một thứ như vậy xảy ra, điều kiện tất yếu chính là tồn tại một kẻ mạnh hơn tất cả những kẻ còn lại, sau đó kẻ này đứng lên nhất thống đại lục." - hắn chậm rãi nói ra phân tích của mình.
"Như vậy, không phải sẽ đổ máu rất nhiều sao?" - nàng thở dài.
"Không phá thì làm sao có thể lập. Thế chân vạc của tam quốc đã tồn tại cả ngàn năm, đâu phải muốn thay đổi là có thể thay đổi được." - hắn nói, "Thế nào? nàng muốn tham gia vào bàn cờ này?"
Bách Phong Linh lại thở dài: "Hình như, ta đã ở sẵn trên bàn cờ này rồi."
Tề Nguyệt Dạ Thiên gật đầu: "Cũng đúng. Vân Vụ các vừa khai trương đã mở màn bằng cách phò tá Chính Công vương hạ bệ huynh trưởng rồi lên ngôi. Sau đó, các nàng đã hai lần thành công ngăn chặn ám sát ở Long Hổ Thành, cứu tính mạng của một vị vương và một vị thái tử, gián tiếp thay đổi cục diện chính trị của cả đại lục. Còn bây giờ, Vân Vụ các lại trực tiếp đứng giữa tam quốc ngũ phái và Cổ đế bảo tàng. Dù hành động của các nàng là vì hòa bình đại lục, nhưng vô hình chung lại khiến Vân Vụ các bị vây giữa bàn cờ chính trị của Phong Vũ. Bây giờ, nàng có muốn thoát ra có lẽ cũng đã muộn rồi."
"Ài. Ngươi không hiểu đâu. Nếu ngày đó Trịnh quốc Đại hoàng tử Trịnh Phúc Thái không có ý định với ta, không có thù diệt tộc với bằng hữu của ta, lại không chăm chăm nhắm vào Vân Vụ các, thì chúng ta nhất định không xen vào tranh đấu lúc đó. Còn có, nếu như ngày ngươi ám sát Trịnh Phúc Nguyên ta không vô tình có mặt ở đó, ta nhất định cũng sẽ không biết chuyện ba người các ngươi rỗi hơi tới đó gϊếŧ nhau. Còn lần này, nếu ta không vô tình phát hiện ra vị trí nơi này, ta cũng sẽ không nhảy vào giữa trận tranh đấu của các ngươi làm gì." - Bách Phong Linh lại than thở, "Nhưng bây giờ ta có muốn hối hận thì cũng đã muộn rồi."
"Thôi bỏ đi. Chuyện này tính sau đi. Bây giờ chúng ta phải tìm cách thoát ra khỏi nơi này đã." - nàng lắc lắc đầu nói tiếp.
Tề Nguyệt Dạ Thiên gật đầu đồng ý. Từ nãy tới giờ, mắt hắn vẫn chăm chú dán vào hồ nước nhỏ trước mặt.
Hắn nói: "Nàng nhìn nơi này đi. Có phải có điểm gì đó kì quái không?"
Nàng nhướn mày: "Điểm nào kì quái?"
"Nàng có nhìn tới được đáy hồ nước này không?" - hắn nhíu mày.
"Ừm, không có. Nhưng mà điều này có gì kì lạ? Ánh sáng dưới hồ quá chói, không thấy đáy là chuyện bình thường, không phải sao?" - nàng nói.
"Vậy nàng nói xem, tại sao Cổ đế lại đặt dạ minh châu dưới hồ này?"
"Nơi này là trung tâm cổ uyển, không đặt ở đây thì đặt ở đâu?"
"Chính xác. Hồ nước này là trung tâm cổ uyển. Chỉ từng đó thôi là đủ kì quái rồi."
Sau một hồi nói qua nói lại, rốt cục Bách Phong Linh cũng hiểu Tề Nguyệt Dạ Thiên muốn nói gì.
"Ngươi nghĩ lối ra nằm ở đáy hồ?" - nàng hỏi.
Hắn gật đầu.
"Vậy ngươi còn không mau nhảy xuống dưới nhìn xem đi." - nàng xua xua tay về phía hắn.
Tề Nguyệt Dạ Thiên nghệt mặt ra, "bổn thái tử không phải là người của Vân Vụ các nàng, không phải người có thể để nàng sai bảo." nhưng nói xong vẫn cởi bỏ lớp áo choàng ngoài rồi nhảy xuống hồ nước. Bách Phong Linh ngồi một bên, nhìn bóng hắn biến mất trong ánh sáng mờ ảo của dạ minh châu.
Một lúc sau, bóng hắc y trồi lên, gấp gáp thở ra hít vào.
"Thế nào?" - nàng hỏi.
Hắn vừa trèo lên khỏi hồ vừa lắc đầu: "Vẫn chưa thấy đáy."
Nàng nhíu mày. Nếu nhịn thở lặn còn không thể nhìn tới được đáy hồ, vậy chỉ còn một cách duy nhất.
"Để ta!"
"Nàng được không?" - hắn chau mày nghi hoặc.
Nàng gật đầu chắc nịch, "Ta có thể dùng tinh thần lực hút lấy không khí hòa tan trong nước để thở."
"Không khí có thể hòa tan trong nước hồ?" - hắn kinh ngạc.
"Đúng vậy! Nếu không ngươi nghĩ cá thở kiểu gì a?" - nàng tỏ vẻ khinh bỉ. Thái tử một nước cũng chỉ thế mà thôi. Chút kiến thức căn bản này mà cũng không biết.
"Cá cũng có thể thở như con người? Lý giải của nàng thực kì lạ" - hắn nói. "Được rồi, nếu nàng đã có cách thì nàng xuống đi."
Bách Phong Linh bây giờ bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện. Nàng chỉ có một bộ y phục này, nếu mặc như thế này nhảy xuống hồ nước thì chốc nữa lên nhất định sẽ bị cảm lạnh.
Nàng nhẹ ho hai cái để che giấu vẻ ngại ngùng rồi nói với Tề Nguyệt Dạ Thiên:
"Khụ khụ, ngươi có thể quay ra chỗ khác một chút được không. Ta muốn cởi đồ."
Hắn nghe thấy câu nói trực tiếp như vậy thì cũng vô cùng ngại ngùng, nhanh chóng quay lưng về phía nàng. Hai người không nói gì với nhau, âm thanh duy nhất trong không gian là tiếng sột soạt của y phục Bách Phong Linh đang bị tháo xuống.
"Ta xuống dưới đây." - nàng nói với hắn, rồi nhanh chóng nhảy vào hồ nước trước mặt.
Ùm.
Nghe thấy tiếng nước vang lên thì Tề Nguyệt Dạ Thiên mới quay người lại. Nhìn tới đống y phục lộn xộn, hắn nhẹ hắng giọng rồi quay mặt đi. Nữ nhân này sao lớn mật như vậy.
Thời gian một chung trà trôi qua, Bách Phong Linh vẫn còn ở dưới hồ. Nếu không phải Tề Nguyệt Dạ Thiên vẫn thấy bong bóng nước thỉnh thoảng lại nổi lên, thì hắn nhất định sẽ nghĩ là nàng đã chết đuối dưới đó.
Khi tâm trạng hắn bắt đầu có chút lo lắng thấp thỏm, thì dưới mặt hồ hiện lên một thân ảnh nhỏ bé.
Bách Phong Linh ngoi đầu lên khỏi mặt nước, thấy nam nhân trước mặt đang nhìn chằm chằm vào mình thì sững lại, không dám đi lên nữa.
"E hèm. Ngươi có thể quay đi được không?" - nàng hắng giọng.
Tề Nguyệt Dạ Thiên lại ngại ngùng quay đi. Nàng lên bờ, vừa mặc lại y phục vừa nói với hắn:
"Ngươi đoán không sai. Ở dưới đáy hồ quả thực có một cánh cửa. Nhưng mà thủy áp quá lớn, ta không mở ra được. Ta nghĩ với sức của ngươi có lẽ sẽ mở được, nhưng mà, nếu ở dưới thực sự là bảo tàng thì chúng ta cũng không thể đổ mấy tấn nước vào trong đó được."
Tề Nguyệt Dạ Thiên nhíu mày: "Vậy chỉ còn cách chuyển rời hết nước trong hồ ra ngoài thôi. Chuyện này không dễ dàng chút nào. Với tinh thần lực của nàng, có lẽ phải một tháng mới có thể di rời hết chỗ nước hồ này. Kể cả nếu ta có học được phương thức tạo ra thủy cầu như nàng, thì cũng phải mười ngày nửa tháng chúng ta mới có thể làm xong. Tới lúc đó thì không biết Phong Vũ sẽ loạn tới mức nào nữa."
Lúc này, Bách Phong Linh đã mặc xong y phục. Nàng nói, "ngươi có thể quay người lại rồi."
"Thực ra lúc ở dưới hồ, ta đã nghĩ tới một cách. Dù không biết là có khả thi hay không, nhưng ta nghĩ chúng ta có thể thử."
"Vậy nàng nói ta nghe một chút."
Bách Phong Linh gật đầu, "Chúng ta tu luyện Cửu Chuyển Tinh Thần, tinh thần pháp này đặc biệt ở chỗ tạo ra tinh thần trường, cho chúng ta khả năng khống chế tuyệt đối một phạm vi nhất định ở quanh người. Từ nhất chuyển lên cửu chuyển, phạm vi này càng lớn, sự khống chế cũng trở nên càng mạnh. Chúng ta có thể lợi dụng điều này."
Tề Nguyệt Dạ Thiên nhíu mày khó hiểu: "Nhưng mà, chúng ta cũng không thể di chuyển những thứ trong tinh thần trường ra ngoài một cách dễ dàng được. Ra khỏi phạm vi khống chế, tinh thần lực của chúng ta đâu điều khiển vật như khi ở trong tinh thần trường."
Bách Phong Linh mỉm cười bí hiểm: "Ta đâu có nói là chúng ta sẽ di chuyển chỗ nước này đi. Chúng ta chỉ cần kích động bọn chúng rồi để bọn chúng tự đi là được rồi."
Tề Nguyệt Dạ Thiên nhướn mày: " Kích động nước hồ? Ý nàng là?"
"Ngươi có biết tại sao nước lại bay hơi không? Đó là do các phân tử nước di chuyển quá nhanh, phá vỡ liên kết với nhau, sau đó bay lên hòa vào trong không khí. Muốn nước bay hơi, ngoài tăng nhiệt độ ra còn có một cách khác đó chính là trực tiếp tăng tốc độ của chúng. Thế nên, chúng ta có thể đơn giản dùng tinh thần trường điều khiển nước di chuyển, khiến chúng bốc hơi." - nàng giải thích cho hắn một chút kiến thức khoa học cơ bản, thứ kiến thức mà đối với nơi này có lẽ là một thứ rất cao siêu không thể hiểu nổi.
"Phân tử di chuyển nhanh sẽ phá vỡ liên kết với nhau và bay hơi? Vân Mộng Điệp, dù ta không hiểu những suy nghĩ kì quái này của nàng ở đâu mà ra, nhưng quả thực nàng đã cho ta mở rộng tầm mắt." - Tề Nguyệt Dạ Thiên nhìn nàng bằng ánh mắt cực kì nể phục.
"Nhưng hình như nàng quên mất một điều," - hắn nói tiếp, "hơi nước tích tụ nhiều sẽ biến thành nước và rơi xuống. Chuyện này chúng ta làm thế nào để giải quyết?"
"Ta cũng đã nghĩ tới điều này rồi. Ngươi tinh thần lực mạnh hơn ta một chút, có thể ở dưới hồ biến nước thành hơi. Sau đó ta ở trên này sắp xếp lại cấu trúc phân tử nước, biến hơi nước thành băng." - Bách Phong Linh nói.
Nếu nàng muốn trực tiếp biến nước thành băng thì nàng sẽ phải phá liên kết của các phân tử nước, rồi từ đó dùng cách liên kết mới để tạo ra đá. Nhưng các phân tử nước trong hơi nước không có liên kết, hoặc là liên kết rất lỏng lẻo, từ đó mà tạo ra băng đá đối với nàng mà nói thì dễ dàng hơn rất nhiều.
Tề Nguyệt Dạ Thiên gật gù như thể đã hiểu ra: "Một người phá, một người lập, quả là một cách không tồi. Ta thấy danh Lạc An kỳ nữ của nàng nên bỏ đi rồi, phải gọi là Phong Vũ tài nữ. Kiến thức và cách suy nghĩ của nàng thực sự khiến người khác phải ghé mắt mà nhìn. Quả thực ta rất khâm phục."
Thấy hắn chắp tay hướng nàng, Bách Phong Linh cũng giả vờ khiêm tốn: "Không có gì, không có gì, chỉ là chút kiến thức cơ bản thôi. Chỉ là chưa ai từng nghĩ tới những điều nhỏ nhặt này thôi. Dù sao thì những thứ này cũng không quan trọng như là văn thơ hay binh pháp, phải không?"
Hắn lắc đầu: "Không có kiến thức nào là thừa. Bây giờ chưa quan trọng vì người ta không biết dùng nó như thế nào. Nhưng nếu được dùng vào việc quan trọng, tất trở thành thứ quan trọng. Như bây giờ chẳng hạn."
Bách Phong Linh nhẹ mỉm cười. Làm sao nàng lại không hiểu điều đó cơ chứ. Những điều nhỏ bé này chính là nền tảng của khoa học kĩ thuật hiện đại. Nhưng mà, Tề Nguyệt Dạ Thiên này không hổ là thái tử một nước, tầm nhìn của hắn thực sự đủ lớn. Một thứ khi được dùng vào việc quan trọng tất nhiên sẽ trở nên quan trọng. Dù thứ đó có là một thứ nhỏ bé tới mức nào đi nữa.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi nhưng vẫn không quên chuyện chính sự. Thảo luận phương pháp cụ thể xong, Tề Nguyệt Dạ Thiên nhảy xuống hồ, còn Bách Phong Linh ngồi bên bờ hồ cạnh hắn, chuẩn bị dùng Cửu Chuyển Tinh thần biến nước thành sương, biến sương thành đá.
Cổ uyển không khí mát mẻ, vậy mà từ hồ nước ở trung tâm hiện giờ lại là một tầng yên vụ dày đặc do hơi nước bốc lên mà thành. Kì lạ hơn nữa là, yên vụ này không ngưng đọng thành nước, mà lại ngưng đọng thành những tảng băng lanh lẽo, rơi xuống chất thành một đống ở một bên hồ. Nếu ai đó có thể nhìn được tới cảnh này, nhất định sẽ nghĩ hai nhân ảnh mờ ảo ở kia là hai con quái vật đang làm trò ma quỷ.