Mộng Điệp Kỳ Truyện

Chương 43: - Binh Khí




Mấy ngày sau đó, Hoàng Thiên Du đều bận tối tăm mặt mũi, không có thời gian tiếp đãi Bách Phong Linh. Nhưng thay vào đó, hắn đã cử một tên môn hạ khác của Thái Sơn môn bồi nàng đi thăm thú.

Tiểu tử này tên là Thái Hạo Nhiên, năm nay mới mười ba tuổi. Vai vế của Thái Sơn môn chỉ xem thực lực, nên tuy hắn tuổi còn nhỏ nhưng hiện tại đã được xếp vào hàng ngũ đệ tử trung tâm của Thái Sơn Môn. Thái Hạo Nhiên xếp hàng thứ tư, chỉ sau mấy người Hắc Nguyệt Dạ Thiên, Tiêu Đại Huân, Hoàng Thiên Du. Bốn người bọn họ cùng nhau được võ lâm gọi chung là Thái Sơn tứ kiêt. Phải biết là môn hạ thế hệ này của Thái Sơn môn dù là trong nội môn cũng có gần trăm người, thực lực của bốn kẻ đứng đầu này đã được xem như là cao thủ võ lâm.

Thái Hạo Nhiên còn nhỏ, lại là một kẻ cuồng tu luyện, vốn không hiểu cách đối nhân xử thế, nên tông môn không cho hắn đi tiếp đãi người của tứ phái. Hoàng Thiên Du thấy hắn rảnh rỗi như vậy, liền lôi vị sư đệ rảnh rỗi này của mình tới làm kẻ tiếp đãi Bách Phong Linh.

Tiểu tử này lúc đầu không tình nguyện làm chuyện nhàm chán này, lại càng không hứng thú với nam nhân ẻo lả trước mặt, rất thẳng thắn từ chối Hoàng Thiên Du. Nhưng mà, lúc hắn đang tính quay người bỏ đi thì Hoàng Thiên Du vội kéo lại, rỉ tai hắn vài câu về quan hệ của hai người. Thái Hạo Nhiên mồm há hốc ngạc nhiên, sau đó trách móc tam sư huynh thành hôn mà không mời hắn, cuối cùng cũng đồng ý dẫn Bách Phong Linh đi thăm thú.

Sơn môn của Thái Sơn môn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng hai người đi một ngày cũng có thể xem hết. Trên đường đi, Thái Hạo Nhiên nhiệt tình giới thiệu mọi thứ với nàng, không còn dáng vẻ cao ngạo lúc đầu.

"Linh Linh tỉ, đây là Tàng Thư các của chúng ta, chính là nơi chứa nhiều võ điển nhất trên Phong Vũ đại lục. Ở đây có thể tìm thấy võ điển của bất kỳ loại binh khí nào trong thập bát ban, còn cả nhiều loại binh khí khác nữa." - Thái Hạo Thiên tự hào khoe khoang.

Lúc Thái Hạo Nhiên gặng hỏi danh tính của nàng, nàng cũng không giới thiệu tên thật, mà nói mình tên là Vũ Linh Linh, người Kim Quy thành của Tấn quốc. Thái Hạo Nhiên tuy ngạc nhiên vì tam sư huynh của mình lại thành hôn với một nữ nhân không thuộc môn phái nào, cũng không biết võ công, nhưng cũng không nói gì thất lễ.

Bách Phong Linh nhìn vào kiến trúc ba tầng phía trước, hai mắt sáng bừng lên.

"Hạo Nhiên đệ, nơi này ngoài võ tịch ra thì có gì nữa không? Đệ biết đấy, ta không có nội công, cũng không hứng thú gì với võ tịch bí điển."

Thái Hạo Nhiên đi trước, Bách Phong Linh đi sau cùng tiến vào Tàng Thư các. Mấy tên đệ tử canh cửa dù thấy Bách Phong Linh lạ mặt, nhưng lại do chính tứ sư huynh dẫn tới, nên cũng không dám ngăn cản hai người. Ai cũng biết Tứ sư huynh cũng không dễ nói chuyện như Nhị sư huynh hay Tam sư huynh, nếu hắn tức giận có thể sẽ đánh ngươi què chân.

Thái Hạo Nhiên tự nhiên dẫn Bách Phong Linh đi vào. Đối với hắn thì Tam tẩu cũng giống như Tam ca, đều là người một nhà, không việc gì phải câu nệ mấy thứ tiểu tiết này. Vả lại, bí tịch quan trọng của môn phái đều được đặt ở lầu hai và lầu ba, do các vị trưởng lão canh giữ, dù là hắn muốn xem cũng phải được các vị trưởng lão nội môn cho phép.

"Linh Linh tỉ, có rất nhiều loại võ tịch ở đây không cần tu luyện nội công vẫn có thể tập được. Tập binh khí có thể kiện thể, tu thần, lại có thêm chút năng lực tự bảo vệ bản thân. Luyện tập nội công sơ cấp tập trung vào cường gân kiện cốt, những loại võ tịch này cũng có thể làm được vậy, chỉ là hiệu quả không lớn bằng thôi."

Bách Phong Linh trầm ngâm suy nghĩ. Cách nói này quả thực cũng không sai. Nàng bây giờ quả thật rất cần có phương pháp tự vệ. Trong mấy tháng này nàng đã bị ám sát ba lần. Dù mấy lần đều may mắn bảo mạng, nhưng không biết lần sau vận khí của nàng có còn tốt vậy không.

"Đệ nói rất đúng, Phong Vũ loạn, Du Thiên tất sẽ gặp nhiều nguy hiểm, như là lần bị ám toán mấy hôm trước vậy. Hắn cũng không thể bảo vệ ta mãi được, ta quả thật cần biện pháp phòng thân."

Nhãn thần của Thái Hạo Nhiên lóe lên một tinh mang không rõ ràng. Vị tẩu tử này của hắn thì ra cũng không phải một nữ nhân đơn giản như vậy, không ngờ cũng nhìn được sóng ngầm hiện nay của đại lục.

"Tỉ nói không sai. Để ta giúp tỉ chọn, thế nào? Những bí tịch cấp này Thái Sơn môn ta cũng có một vạn quyển, tỉ lấy đi mấy cuốn cũng không thành vấn đề."

Bách Phong Linh gật đầu đồng tình. Hai người đi về một góc khuất ở lầu một, bắt đầu cầm võ tịch lên xem.

"Tỉ nói xem, tỉ nghĩ muốn tập loại binh khí nào?" - Thái Hạo Nhiên hỏi.

Bách Phong linh nhíu mày suy nghĩ.

"Ta không có nội công, những thứ chuyên về lực lượng như côn, bổng, phủ, chùy có lẽ là không dùng được. Cung nỏ không có tác dụng trong cận chiến, vả lại lực lượng quá yếu cũng không thể phát huy hết tác dụng của chúng được. Những vũ khí dài như xoa, việt, kích, thương, mâu cũng không thích hợp. Còn đao với kiếm, ta nghĩ nếu không có nhiều năm tập luyện, có lẽ đến da lông cũng không nắm được."

Thái Hạo Nhiên gật đầu đồng ý. Vỉ tẩu tử này của hắn quả thật rất thông minh. Thật đáng tiếc là nàng không có chút tiềm chất tu luyện nội công nào.

"Tỉ nói không sai. Ta nghĩ thích hợp nhất với tỉ chỉ có trảo, tiên hoặc là nhị khúc côn. Trảo sử dụng rất đơn giản, nhưng chỉ có thể đánh áp sát, đối diện với đối thủ dùng nhưng vũ khí dạng dài thì rất vô dụng. Tiên và nhị khúc côn chiều dài ngang nhau, lại đều là vũ khí linh hoạt. Nguyên lý của nhị khúc côn chủ yếu dựa vào lực ly tâm, khi tấn công rất dễ gặp phản lực, nên cánh tay ngoài linh hoạt phải rất mạnh mẽ. Còn tiên là món vũ khí thích hợp nhất với những người có lực tay yếu. Dùng tiên chú trọng thủ thuật, tốc độ và linh hoạt, nhưng đổi lại thì lực sát thương không lớn."

Thái Hạo Nhiên không hổ danh là một trong Thái Sơn tứ kiệt, kiến thức về binh khí của hắn rất sâu rộng, có vẻ như môn nào hắn cũng đã từng học qua rồi. Bách Phong Linh giống như một đồ đệ ngoan ngoãn ở một bên chăm chú lắng nghe sư phụ chỉ dạy, thỉnh thoảng lại lên tiếng đặt câu hỏi.

Hai người dùng hai canh giờ lục lọi Tàng Thư các, cuối cùng chọn quyết định luyện cả trảo và trường tiên. Dù sao nàng cũng có hai tay, hai thứ này mỗi thứ cũng chỉ cần dùng có một tay.

Người luyện võ bình thường chỉ tập trung vào một loại vũ khí, nhưng Thái Sơn môn lại khuyến khích môn hạ tập nhiều thứ cùng lúc. Sở dĩ như vậy chính là bởi lối suy nghĩ bách nghệ đồng quy của người sáng lập Thái Sơn môn. Bọn họ dù tập luyện nhiều vài vũ khí cũng lúc, nhưng thường thường những thứ này sẽ có chút liên hệ nào đó. Tập luyện một thứ cũng giúp cho những thứ còn lại tiến bộ.

Ví dụ như Hoàng Thiên Du sở trường dùng đoản côn và nhị khúc côn. Hai thứ này đều là côn, phương thức sử dụng có rất nhiều điểm tương đồng. Ngoài ra hắn còn dùng bổng, tính ra thì cũng giống như một cây đoản côn kéo dài, hoặc là một món nhị khúc côn mà hai khúc được ghép lại vậy. Hoàng Thiên Du cũng biết dùng kiếm, bộ kiếm pháp hắn luyện tập cũng có nét tương tự với bộ côn pháp của hắn.

Thái Hạo Nhiên cuối cùng chọn ra cho nàng bốn quyển võ tịch, một về trảo, một về tiên, một quyển vũ kỹ, quyển còn lại là nói về phương pháp luyện tập hai tay dùng hai loại vũ khí khác nhau. Việc này trong Thái Sơn môn cũng không được coi là hiếm gặp. Tuy thế, càng luyện tập lên cao điều này càng khó làm, nên cao tầng của Thái Sơn môn hình như cũng không có ai làm chuyện này.

Cái khó của nó nằm ở việc nhất tâm nhị dụng. Khi tốc độ chiến đấu tăng cao, việc phân tâm điều khiển hai loại vũ khí sẽ trở thành một bất lợi rất lớn. Tuy nhiên, Bách Phong Linh cũng không quá lo lắng về điều này. Thứ nhất là nàng không có nội công, tốc độ thân thể không thể vượt qua tốc độ của não bộ. Thứ hai là bởi có tinh thần lực, việc phân tán tư tưởng đối với nàng dễ dàng hơn đối với kẻ khác rất nhiều.

Khi võ giả có nội công tới một mức nhất định, tinh thần lực là thứ mà bọn họ thèm muốn nhất. Ngoài những tác dụng phụ trợ như khống vật hay những tác động lên não bộ của đối thủ, thì tăng cường tinh thần lực cũng đồng nghĩa với tăng cường tốc độ xử lý thông tin của não bộ, cũng có nghĩa là tăng tốc độ phản ứng trong chiến đấu. Đáng tiếc, đại đa số phương pháp tu luyện tinh thần lực sau Thiên Cổ đại đã thất truyền.

Dù ngàn năm nay cũng có nhiều người chạm đến được cánh cửa tu luyện tinh thần lực, cũng có nhiều người tài mò mẫm ra cách tu luyện, nhưng nhìn chung những thứ này không thể bằng những phương pháp tu luyện đã thất truyền kia được.

Tuy nói như vậy, nhưng Bách Phong Linh đoán là các cổ thế gia nhất định có cách tu luyện tinh thần thuật của riêng họ. Cũng có thể nói, địa vị của họ trên đại lục có liên quan rất lớn tới việc họ có phương pháp tu luyện tinh thần lực. Chiến gia là cổ gia tộc có lịch sử ngắn nhất cũng có thể tiện tay đem một quyển tinh thần tu luyện thuật ra tặng người, thì có thể hiểu được thứ mà các môn phái coi là báu vật đối với họ cũng không phải thứ gì to tát.

Thật ra thì lối suy nghĩ này của Bách Phong Linh cũng không quá chính xác. Tinh thần tu luyện thuật quả thật rất chân quý, dù là đối với các cổ thế gia cũng như vậy. Việc Chiến gia tặng bí tịch, thứ nhất là bọn họ có mục đích riêng, thứ hai là bởi Cửu chuyển tinh thần hơn mấy trăm năm qua, Chiến gia không có ai có thể luyện được. Thứ giữ không được mà vứt cũng không xong này chính là món mồi thích hợp nhất để hướng ánh mắt của đại lục về phía Cổ đế bảo tàng, giúp bọn hắn thực hiện mục đích của mình.

Bách Phong Linh tâm tình vui vẻ cùng Thái Hạo Nhiên ra khỏi Tàng Thư các. Nàng ban đầu chỉ muốn đi dạo thăm thú một chút, không ngờ lại có thu hoạch lớn.

Bên cạnh Tàng Thư các trùng hợp lại là Khí các, một tòa nhà ba tầng lầu khác chuyên để vũ khí của Thái Sơn môn. Thái Hạo Nhiên lôi kéo nàng đi vào, lại chọn cho nàng một món thiết trảo làm bằng tinh thiết, nhẹ mà sắc, và một món trường tiên làm từ da, dẻo dai lại chắc chắn.

Bách Phong Linh tay cầm hai món đồ đi ra khỏi Khí các, nhìn ánh mắt của mấy tên đệ tử trên đường thì có chút xấu hổ. Nàng đi dạo một hồi, lại lấy của Thái Sơn môn bốn quyển võ tịch và hai món vũ khí tốt.

Lúc Thái Hạo Nhiên đưa Bách Phong Linh về tới tiểu viện của Hoàng Thiên Du thì hắn cũng đã trở về. Thái Hạo Nhiên vừa nhìn thấy hắn liền mở miệng kể công, còn làm bộ trách móc hắn không biết suy nghĩ cho nương tử của mình, lại để sư đệ phải ra tay.

Hoàng Thiên Du thấy tiểu sư đệ hống hách khoe khoang thì cũng dở khóc dở cười. Nhưng cũng trách hắn không nghĩ tới việc này sớm hơn. Với thân phận của nàng, việc có vũ khí phòng thân quả thực là cần thiết. Mà thực ra, hắn cũng không hiểu tại sao một vị chưởng quản của Vân Vụ các như nàng không biết võ công mà giờ vẫn còn có thể sống tốt.

Hoàng Thiên Du lại bỗng nhớ đến việc thấy nàng dùng khinh công mấy hôm trước. Hắn không rõ nàng cách nào mà làm được như vậy, nhưng hắn có thể khẳng định nàng không có một chút nội lực nào. Vân Vụ các thần bí quỷ dị, mấy vị chủ quản cũng không thể là người bình thường được.

Hoàng Thiên Du thấy Thái Hạo Nhiên khoác lác không ngớt mồm, liền ném cho hắn một trái pháo:

"Đã như vậy rồi thì, tiểu sư đệ, việc luyện tập của Linh Nhi giao cho ngươi. Từ ngày mai, ngươi hãy bồi nàng luyện vũ khí đi. Nếu sau này Linh Nhi nhà ta có gặp chuyện gì bất trắc, sư huynh sẽ đem hết mọi trách nhiệm quy cho ngươi."

Thái Hạo Nhiên á khẩu, tại sao lại đổ trách nhiệm lên đầu hắn nữa?

Nhưng mà, cuối cùng hắn vẫn vui vẻ đồng ý với đề nghị của Hoàng Thiên Du. Cả ngày hôm nay đi với Bách Phong Linh, hắn cũng bắt đầu quý mến vị tẩu tử này. Lại nói, dạy dỗ nương tử của sư huynh của mình là một việc rất có mặt mũi, cũng không tốn công sức gì, đương nhiên là hắn nhận lời.

Thái Hạo Nhiên tuổi trẻ khí thịnh, tinh thần hào hứng, nghĩ đến chuyện làm sư phụ người khác thì đêm còn mất ngủ, mới sáng sớm canh ba đã tới lôi Bách Phong Linh lên núi tập luyện.

Hắn không bắt tay vào việc luyện binh khí ngay, thay vào đó, hắn bắt đầu bằng việc bắt Bách Phong Linh chạy lên đỉnh núi với tốc độ nhanh nhất của nàng. Đây một là kiểm tra thể lực, hai là kiểm tra độ nhạy bén của cơ thể. Đường lên núi không dễ đi, khi chạy còn phải để ý tránh né cây cối trước mặt và cả gỗ đá dưới chân.

Việc này với Bách Phong Linh không khó. Kiếp trước làm gián điệp, dù sống trong thời đại vũ khí nóng nhưng thân thể cũng cần được rèn luyện. Đến nơi võ công và vũ khí lạnh làm chủ này, ngay từ nhỏ nàng đã ý thức được việc rèn luyện thân thể. Nàng không tu luyện võ tịch, nhưng phương pháp luyện tập được đúc kết mấy ngàn năm ở thế giới kia cũng không phải là thứ vô dụng. So với nam nhân bình thường không có nội công, nàng có tự tin có thể đánh bại bọn họ.

Còn nói về việc nhạy bén, nàng chỉ cần dùng tinh thần lực bao quanh thân thể là có thể biết được hết thảy những thứ xung quanh mình. Tránh cây với tránh đá đối với nàng mà nói là hết sức đơn giản.

Thái Hạo Nhiên bất ngờ với khả năng của nàng, lại càng hừng hực khí thế muốn dạy nàng dùng vũ khí. Bách Phong Linh cũng khâm phục vị "tiểu sư phụ" này của mình. Nàng biết vũ khí hắn thường dùng là chùy và phủ, hai món binh khí chú trọng nhất đến lực lượng thân thể. Vậy mà hắn vẫn hiểu biết về những món binh khí chú trọng kỹ xảo và tốc độ như trảo và trường tiên.

Mấy ngày nữa Thái Sơn đại hội mới chính thức bắt đầu. Trong mấy ngày này, Bách Phong Linh và Thái Hạo Nhiên hôm nào cũng lên núi. Thái Hạo Nhiên chỉ hướng dẫn nàng các kỹ thuật cơ bản, để sau này nàng có thể tự mình luyện tập. Dù sao thì nàng cũng không thể mãi ở trong Thái Sơn môn.

Thời gian thấm thoắt trôi, cuối cùng Thái Sơn đại hội cũng đã tới.