Mộng Điệp Kỳ Truyện

Chương 21: - Hòa Thân




Đại hoàng tử ngã đài, Hải Quỳnh công chúa theo đó mà cũng thất thế. Trịnh Phúc Nguyên bởi không muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt, lại thêm lời nhắn gửi của Bách Phong Linh, nên Hải Quỳnh công chúa vẫn có thể bảo toàn được mạng sống. 

Thế nhưng mà, bậc đế vương đều có tính đa nghi, Hải Quỳnh công chúa dù sao cũng là thân muội muội của Đại hoàng tử, nàng ở trong cung không biết chừng sau này có thể sẽ gây nên sóng gió gì đó. Trịnh Phúc Nguyên liền muốn nhanh chóng gả nàng ra ngoài, lại muốn gả nàng đi thật xa, sang Tấn quốc. 

Lý do lựa chọn Tấn quốc kỳ thực rất đơn giản. Trịnh Phúc Nguyên mới lên ngôi, quan trường của Trịnh quốc mới được thay máu, hiện giờ còn đang rất yếu ớt. Tấn quốc và Tề quốc hai bên như hổ rình mồi, nếu lúc này hai nước hợp tác gây chiến với Trịnh quốc, Trịnh quốc nhất định sẽ lâm nguy.

Hải Quỳnh công chúa là nữ nhi duy nhất của Trịnh Kim còn chưa được gả ra ngoài. Lần này Trịnh Phúc Nguyên cho nàng sang Tấn quốc hòa thân, coi như nàng chính tặng một món lễ vật cho Tấn quốc, mong thắt chặt tình bằng hữu láng giềng giữa hai bên.

Chuyện này tưởng như không có chút gì liên quan đến Vân Vụ các hay là Bách Phong Linh, nhưng sau đó hóa ra lại có liên quan rất lớn.

Hải Quỳnh công chúa không thể đi hòa thân một mình, mà theo nàng ấy là rất nhiều tiểu thư khuê các chốn kinh đô, coi như là vật tặng kèm đi.

Thân phận thấp kém như vậy, các vị đại tiểu thư nhà các vị quan lớn đương nhiên là không muốn đi. Chuyện này cứ như vậy liền đến lượt các vị tiểu thư thất sủng, các vị tiểu thư nhà quan thấp phẩm, và cả các vị tiểu thư nhà phú gia.

Tấn quốc thương nghiệp phát triển hơn Trịnh quốc rất nhiều, Bách gia thèm thuồng cơ hội làm ăn buôn bán ở Tấn quốc đã lâu. Nhân cơ hội này, Bách gia chủ dùng tiền và quan hệ của hắn, xin cho Bách gia một suất trong đoàn hòa thân này.

Bách Nguyệt Nga năm nay đã 18, dù thân phận nàng chỉ xếp hàng thứ chín, nhưng lại chính là đại tiểu thư nhà Bách gia, chuyện này tất nhiên là rơi trên đầu nàng ấy.

Vấn đề là, Bách Nguyệt Nga đã có người trong lòng, hai người cũng đã thề non hẹn ước. Người nam nhân kia cũng đã hứa tháng sau sẽ mang sính lễ tới hỏi cưới nàng.

Tên nam nhân này cũng không phải ai quá xa lạ. Hắn tên là Mộc Thanh Di, thân ca ca của Mộc Thanh Tâm, người mà một năm trước đã từng đấu họa với Bách Nguyệt Nga ở Vạn Hoa hội.

Bách Nguyệt Nga và Mộc Thanh Tâm cũng giống như Bách Phong Linh và Thủy Tinh Kỳ hay Hải Quỳnh công chúa, nhờ chiến mà quen. Bách Nguyệt Nga một năm nay thường xuyên sang Mộc phủ hàn huyên với Mộc tiểu thư, cuối cùng lại nhất kiến chung tinh với Mộc công tử.

Bách Tài Bách gia chủ đã tốn một đống tiền bạc để mua được suất hòa thân này, lại bị đích nữ của mình Bách Nguyệt Nga cự tuyệt. Bách Tài rất tức giận, liền sai người giam nàng trong phòng, không cho ra ngoài nửa bước. 

Bách Nguyệt Nga ngày thường dịu dàng lúc này cũng lộ ra mặt cường liệt, ba hôm nay đã tuyệt thực, còn lấy cái chết ra đe dọa gia gia.

Bách gia chủ cũng được coi là một vị gia gia hiền từ, không muốn bức nàng quá, lại vì chuyện này mà mấy hôm nay rất đau đầu. Cả Bách phủ cũng vì chuyện này mà loạn cả lên.

Bách Phong Linh hôm trước đã đi thăm Bách Nguyệt Nga một lần. Cửu tỉ của nàng bị nhốt trong phòng không ăn uống gì, mỗi ngày chỉ có nằm ôm gối khóc. Bách Phong Linh nhìn thấy nàng mắt sưng vù, con ngươi đỏ hoe, thân thể tiều tụy thì rất thương tâm, nhưng lại không biết nói gì để an ủi nàng.

Đêm hôm đó Bách Phong Linh không ngủ được. Nàng thao láo nhìn trần nhà cả đêm, sáng tinh mơ hôm sau bỗng dưng bật dậy đi ra khỏi khuê phòng, bước chân hướng tới tiền viện. Ánh mắt Bách Phong Linh nàng đầy sự kiên quyết.

Tiểu Lan nghe thấy tiếng động trong viện, mơ mơ màng màng thức dậy thì thấy tiểu thư đi ra ngoài, không biết là muốn đi đâu.

Một khắc đồng hồ sau, Bách Phong Linh trở về tiểu viện, nói với Tiểu Lan:

"Chuẩn bị đi. Tuần sau chúng ta đi Tấn quốc." - Bách Phong Linh nói chuyện nhẹ nhàng như thể điều nàng vừa nói là tuần sau chúng ta ra ngoại ô đi ngắm cảnh vậy.

Tiểu Lan há hốc mồm, triệt để ngây dại.

Hóa ra là vừa rồi Bách Phong Linh đã đi gặp Bách Tài, xin gia gia cho nàng thay Cửu tỉ tới Tấn quốc hòa thân. Bách Tài từ chối, nói là Đại tiểu thư Bách phủ thì phải vì Bách phủ, còn nói Bách Phong Linh nàng còn quá nhỏ, chuyện này không đến lượt nàng.

Bách Phong Linh phải lôi cái danh Lạc An Kỳ nữ của nàng ra, Bách Tài mới chịu nhượng bộ. Đúng vậy, Lạc An Kỳ nữ chắc sẽ có thể có được một danh phận tốt hơn so với Bách gia Đại tiểu thư. Như vậy thì Bách gia càng có lợi.

Bách Tài gật đầu chấp thuận. Bách Phong Linh đúng bảy ngày sau sẽ cùng Hải Quỳnh công chúa tới Tấn quốc hòa thân.

Tại sao nàng lại muốn đi hòa thân?

Đó chính là câu hỏi mà Bách Phong Linh được hỏi nhiều nhất trong mấy ngày nay. Bách gia trưởng bối ai cũng hỏi nàng, Bách Nguyệt Nga hỏi nàng, tứ đại chủ quản của Vân Vụ các mỗi người cũng hỏi nàng một lượt.

"Vì ta thích!" Câu trả lời vô thưởng vô phạt của nàng lại càng làm cho bọn hắn muốn truy đuổi tới cùng. Vân Vụ các chủ, từ khi nào lại có sở thích bất thường như vậy. Không phải nàng nói không muốn bị nam nhân làm vướng bận sao?

Bách Nguyệt Nga được Bách Tài cho người thả ra, liền chạy vội đến bên tiểu viện của Bách Phong Linh khóc lóc. "Linh nhi, ta xin lỗi. Là ta hại muội phải đi tới Tấn quốc."

Bách Phong Linh nghe nàng khóc lóc, liền thấy đau cả đầu.

"Cửu tỉ. Đừng khóc nữa. Muội là thực sự muốn đi. Tỉ cũng không cần phải xin lỗi. Muội chính là vì nghe nói khí hậu Tấn quốc ôn hòa hơn Lạc An rất nhiều, lại có rất nhiều cảnh vật đẹp, muội muốn đi xem thử xem."

Bách Nguyệt Nga nhất quyết không tin, lại càng khóc lóc dữ hơn.

"Cửu tỉ. Muội nói là thật. Trước sau gì muội cũng phải gả, giờ muội cũng không có người trong lòng, vậy thì thà gả sang Tấn quốc còn hơn là lại gả cho một kẻ ở Lạc An đúng không. Tỉ tỉ cũng biết là muội thích đọc sách tìm tòi, luôn hứng thú với những chuyện kỳ lạ. Bây giờ có cơ hội tự mình trải nghiệm, muội đương nhiên là muốn nắm lấy."

Bách Nguyệt Nga và Bách gia trưởng bối cuối cùng cũng bị Bách Phong Linh thuyết phục, nhưng mấy thủ hạ của nàng thì không dễ dàng như vậy.

Hồng Phượng nói: "Tấn quốc có thứ gì hay ta đều đã mang về cho tiểu thư xem rồi, tiểu thư người còn muốn xem gì nữa? Trà? Đồ ngọt? Lụa là gấm vóc? Tiểu thư nói đi, ta đem về cho người."

"Còn có con người, cảnh vật, phong cảnh. Những thứ đó làm sao ngươi mang tới Lạc An? Ta muốn tự mình xem và cảm nhận."

Chu Thái An tò mò: "Tiểu thư, vậy nếu sau này người có người trong lòng thì sao?"

"Thì ta sẽ để một kẻ thay thế lại rồi bỏ trốn." - Bách Phong Linh đã có sẵn câu trả lời. 

"Nhưng nếu người bị đem gả cho một nam nhân tồi thì sao?" - Hồng Phượng lo lắng.

"Thì ta gϊếŧ hắn. Ngươi sợ gì chứ. Ta đâu phải một nữ nhân yếu đuối." - Bách Phong Linh lại đáp.

Tiểu Lan hỏi: "Không phải tiểu thư người mấy hôm trước còn nói muốn yên ổn sao, vì cớ gì bây giờ lại thay đổi chủ ý?"

"Thì ta đổi ý rồi, giờ ta lại muốn tới một khoảng thiên địa khác nhìn xem một chút."

Bách Phong Linh cảm thấy thật sự nhức đầu. Nàng không muốn nghe mấy người này tiếp tục lải nhải bên tai.

"Thôi được rồi. Các ngươi đừng có hỏi nữa. Ta vốn vẫn luôn muốn chu du thiên hạ, hành tẩu giang hồ. Chẳng lẽ đây không phải là cơ hội tốt nhất sao? Không đi bây giờ thì còn chờ đến lúc nào?"

Những điều Bách Phong Linh nói đều là lời thật lòng của nàng. Sau khi hôm trước được Tiểu Lan khai thông tư tưởng, nàng không còn muốn làm một nữ nhân bình thường yên yên ổn ổn nữa.

Nàng nhớ lại ý nghĩ và ước mơ của mình khi mới xuyên tới đây. Tiểu cô nương năm tuổi lúc ấy trong lòng có bao nhiêu là sự tò mò dành cho nơi này, bao nhiêu là niềm hân hoan khám phá, lại bao nhiêu là khát vọng vĩ đại.

Bọn Tiểu Lan cuối cùng bị nàng thuyết phục, cũng không hỏi tiếp nữa, mà đều gấp rút đi cho Vân Vụ các chuẩn bị.

Vân Vụ các tổng bộ vốn là ở Lạc An, nay các chủ đã đi, tổng bộ cũng phải di dời sang Tấn quốc. Còn có năng lực của Vân Vụ các ở Tấn quốc phi thường không tốt, cần phải tích cực phát triển, để sau này nếu tiểu thư ở Tấn quốc bị khi dễ còn có chỗ mà dựa vào.

Thủ hạ đi rồi, Bách Phong Linh khoác một chiếc áo bông nằm ở trong viện của nàng. Mùa xuân ở Lạc An, khí trời bây giờ vẫn còn rất lạnh lẽo. Mùa xuân năm sau, nàng sẽ không phải cảm nhận cái sự lạnh lẽo này nữa rồi. Thực sự là chờ mong.

Trong đầu của Bách Phong Linh bỗng nhiên lại vang lên câu hỏi ban nãy của chúng thủ hạ. Nếu sau này nàng có ý chung nhân thì phải làm sao. Ý chung nhân ư? Ở nơi này, sao thể có nam nhân nào hợp ý nàng.

Trước mắt Bách Phong Linh bỗng hiện ra một bóng hình bạch y quen thuộc.

Bách Phong Linh lại lắc lắc đầu, hình ảnh kia liền biến mất.