Mộng Điệp Kỳ Truyện

Chương 20: - Đại Nghiệp




Mùa xuân Tân Thiên lịch năm 998, Tân Chính lịch năm thứ 17, Trịnh vương Trịnh Kim thoái vị, nhường ngôi cho Nhị hoàng tử. 

Nhị hoàng tử Trịnh Phúc Nguyên lên ngôi, lấy hiệu là Chính Công.

Trịnh Phúc Nguyên lên ngôi khi mới hai mươi hai tuổi, trở thành vị hoàng đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử Trịnh quốc.

Chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, Đại hoàng tử phạm trọng tội bị tước ngôi vị, tự sát trong nhà giam, Trịnh vương lui về làm Thái thượng hoàng, nhường ngôi cho Nhị hoàng tử.  Quan trường Trịnh quốc bất chợt có rất  nhiều sự thay đổi. Trong một buổi triều, hơn mười vị quan lớn nhỏ bị hạ chức, lại có hơn mười vị khác được lên thay thế.

Thế cục thay đổi chóng mặt. Bầu trời Trịnh quốc chỉ sau một đêm mà đổi chủ. Kinh biến xảy ra trong vòng một ngày, thế lực của Nhị hoàng tử không đổ một giọt máu lại có thể đánh bại thế lực mà ngày hôm qua còn cùng mình giằng co.

Kẻ không biết chuyện thì khen Nhị hoàng tử hành động xuất thần nhập hóa, kẻ hiểu chuyện thì lại ghé mắt một lần nữa đánh giá thực lực của Vân Vụ các.

Ngày thứ hai sau khi lên ngôi, Trịnh Phúc Nguyên cho người mời Vân Vụ các chủ tiến cung nói chuyện. Bách Phong Linh tuân chỉ lập tức tiến cung, chỉ đem Sở Vĩnh Trung theo để bảo vệ. Trịnh Phúc Nguyên không hẹn gặp nàng ở thư phòng của Cần Chánh Điện, mà lại muốn Bách Phong Linh nàng tới hoa uyển của Đông cung.

Hai người Bách Phong Linh không đi tới từ cửa chính hoàng cung, cũng không thông báo cho nô tỳ thái giám nào cả, mà lại đột nhập hoàng cung tới thẳng hoa uyển.

Sau đoạn thời gian hợp tác với Trịnh Phúc Nguyên, tuy chưa từng gặp mặt vị hoàng tử trẻ tuổi này, nhưng Bách Phong Linh cũng có chút hiểu tính cách của hắn. Kẻ này tính tình cẩn mật lại âm hiểm, chả biết khi nào thì sẽ ra tay ám toán bọn họ. Nàng lựa chọn nhảy tường thay vì đi từ cửa chính cũng là vì nguyên do này.

Khi nàng tới, Trịnh Phúc Nguyên đang mặc hoàng bào ngồi thưởng trà ở đình viện giữa hoa uyển. Khuôn mặt hắn tuấn lãng lại có nét âm trầm, đôi mắt sắc sảo nhíu mày khi nhìn thấy Bách Phong Linh không từ cửa hoa uyển tiến tới mà lại xuất hiện từ hướng khác.

Trịnh Phúc Nguyên lên tiếng tán thưởng - "Vân Vụ các chủ quả nhiên làm việc gì cũng khác người. Hoàng cung của trẫm bị nàng dễ dàng đột nhập như vậy, trẫm đây là có nên lo lắng không?"

"Bái kiến Chính Công vương." Bách Phong Linh không quỳ mà chỉ nhẹ cúi người. "Mộng Điệp chỉ là không thích bị người khác dòm ngó thôi, thất lễ rồi."

Bách Phong Linh tự động ngồi xuống chiếc ghế đá trước mặt Trịnh Phúc Nguyên. Sở Vĩnh Trung lạnh lùng đứng đằng sau nàng.

Trịnh Phúc Nguyên cũng không quá ngạc nhiên với chuyện nàng đột nhập tới đây, cũng không trách nàng hành xử thất lễ. Thực lực và tính cách của Vân Vụ các chỉ hắn đã có phần hiểu biết. Nữ nhân trước mặt này quả thực có đủ tư cách ngồi ngang hàng với Trịnh vương. 

"Hôm nay trẫm mời Mộng Điệp cô nương tới đây, trước là muốn cảm tạ Vân Vụ các, sau lại là muốn nhìn xem một chút, Mộng Điệp cô nương trong truyền thuyết là thần thánh phương nào." - Trịnh Phúc Nguyên tự tay rót trà cho nàng, lại mở lời.

Bách Phong Linh mỉm cười. "Chính Công vương không cần cảm tạ. Vân Vụ các với ngài vốn là có giao dịch. Việc này hoàn thành xong, đôi bên cùng có lợi. Chỉ mong Chính Công vương không quên lời hứa của mình."

"Chuyện này là đương nhiên, chỉ cần Vân Vụ các không đào tới hoàng cung của ta, những chỗ khác tùy cô nương định đoạt." - Trịnh Phúc Nguyên trả lời.

Khi Vân Vụ các đồng ý giúp đỡ Nhị hoàng tử, điều kiện lớn nhất của nàng chính là khi Nhị hoàng tử sau khi lên ngôi phải hết sức nâng đỡ thế lực của Vân Vụ các ở Trịnh quốc.

Một trong những điều khoản mà Bách Phong Linh đặt ra của Trịnh Phúc Nguyên chính là hắn phải cho phép Vân Vụ các đào mật lộ ngầm dưới lòng đất trong các thành trấn của Trịnh quốc, cùng với giúp bọn hắn lắp đặt ống kim loại để Vân Vụ các có thể tăng nhanh tốc độ lưu thông tin tức. Làm được điều này, tin tức của Vân Vụ các nàng có thể được truyền ít nhất nhanh gấp đôi tốc độ ngựa phi.

"Chính Công vương lo nghĩ nhiều rồi. Vân Vụ các làm sao lại dám động tới Trịnh quốc hoàng cung." - Bách Phong Linh giả vờ khiêm tốn.

Trịnh Phúc Nguyên trong lòng âm thầm hừ lạnh, có quỷ mới tin nữ nhân trước mặt này. Chỉ cần cho nàng cơ hội, chắc chắn hoàng cung của hắn cũng sẽ bị cài đầy rẫy nhân thủ của Vân Vụ các. Có khi, chuyện phòng the của Trịnh vương hắn cũng sẽ bị các nàng mang làm tin bát quái đem bán chứ không chừng.

Thật ra mục đích chính của Trịnh Phúc Nguyên hôm nay không phải muốn nói nhảm với nàng những điều này, mà là muốn dò hỏi nàng một điều khác.

"Vân Mộng Điệp cô nương, nghe giọng nói của nàng thì nàng hẳn là người Trịnh quốc đi." - Trịnh vương dò hỏi.

Bách Phong Linh không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhẹ mỉm cười nhìn hắn, "Sao Chính Công vương lại hỏi vậy?"

Hắn trả lời: "Cô nương có biết, Trịnh quốc ta phía bắc giáp biển, phía tây là rừng, phía đông có Tề, phía nam lại có Tấn. Chúng ta muốn vươn ra đại lục, điều đầu tiên cần làm chính là diệt bỏ hai cái gai trong mắt này. Đặc biệt là Tấn quốc. Tấn hoàng xưng đế, Tề Trịnh hoàng xưng vương, bao đời nay đều bị Tấn quốc ép một bậc. Tề Trịnh hàng năm gặp đủ loại thiên tai hoạn nạn, Tấn quốc khí hậu ôn hoa lại quanh năm êm ấm. Theo quỹ đạo phát triển này, Tấn quốc không sớm thì muộn cũng sẽ thôn tính bổn quốc, mở rộng lãnh thổ của bọn họ. Tới lúc đó, Trịnh quốc tất bại. Trẫm thân là kẻ đứng đầu Trịnh quốc, làm sao có thể bỏ mặc làm ngơ?" 

Những thứ này chẳng có chút liên quan nào tới câu hỏi của nàng cả. Trịnh Phúc Nguyên rốt cục muốn nói mấy điều này với Bách Phong Linh nàng là có ý gì? 

Bách Phong Linh nhẹ nhíu mày - "Mộng Điệp là thương nhân, chuyện quốc gia đại sự thực không thể hiểu. Chính Công vương nói với ta mấy lời này là vì cớ gì?" 

"Có Vân Vụ các giúp đỡ, Trịnh quốc ta sẽ như hổ thêm cánh." - Trịnh Phúc Nguyên không chờ nàng trả lời, trực tiếp lật bài.

Bậc đế vương đều có dã tâm bình định thiên hạ, mở rộng giang sơn. Trịnh Phúc Nguyên này cũng không phải là ngoại lệ. Thì ra là hắn muốn lôi kéo Vân Vụ các của nàng, muốn nàng giúp hắn thống nhất Phong Vũ đại lục. Nam nhân này mới lên ngôi có mấy ngày, tại sao dã tâm đã bành chướng lớn đến như vậy rồi?

Bách Phong Linh trong đầu cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản như thể không để ý tới lời nói lớn mật của nam nhân trước mặt.

Trịnh Phúc Nguyên thấy nàng không nói gì, lại mở miệng đổi chủ đề.

"Mộng Điệp cô nương, nhìn nàng còn trẻ, không biết là đã lập gia thất chưa?"

Bách Phong Linh trong lòng khó hiểu. Nam nhân này suy nghĩ thực làm cho người ta khó nắm bắt. Hắn hỏi vậy lại là có ý gì? Muốn tìm phu quân cho nàng sao?

Bách Phong Linh lắc đầu, cẩn thận trả lời. "Mộng Điệp thích tự do bay nhảy. Ta không muốn như nữ tử khác làm cá chậu chim lồng, cả đời bị bó buộc trong gia phủ, ngày ngày chỉ nghĩ tới làm sao để phục vụ cho thật tốt một nam nhân." 

Trịnh Phúc Nguyên biết nữ chủ nhân của Vân Vụ các nhất định là một kẻ có lý tưởng lớn, không tỏ ra chút ngạc nhiên nào trước câu trả lời của nàng.

"Nếu nam nhân của nàng cho nàng tự do bay nhảy thì sao? Trẫm không phải một nam nhân tầm thường, vì sợ nữ nhân bay đi mất mà nhốt nàng trong hậu cung. Làm nữ nhân của ta, nếu muốn tự do thì ta cho một con hãn mã, nếu muốn bay nhảy thì ta tặng một đôi cánh ưng. Chỉ cần không phản bội ta, nữ nhân đó muốn cái gì ta cũng có thể cho." - Trịnh Phúc Nguyên cười mỉm, nhìn sâu vào ánh mắt của nàng.

Bách Phong Linh cuối cùng cũng hiểu, Trịnh Phúc Nguyên này hóa ra là muốn đem nàng bỏ vào hậu cung của hắn ư? Đây là muốn trói Vân Vụ các vào bên cạnh người hắn sao?

"Mộng Điệp không phải cành vàng lá ngọc nhà quyền quý mà chỉ là một dân nữ tầm thường. Đa tạ Chính Công vương cất nhắc, nhưng Mộng Điệp thực sự không dám trèo cao." - Bách Phong Linh nhẹ nhàng từ chối. Nàng không có hứng thú với nam nhân trước mặt, cũng không có hứng thú đứng đầu thiên hạ, nhất thống đại lục gì đó.

"Sao nàng lại không có gia thế được. Vân Vụ các chính là gia thế của nàng. Chỉ cần nàng muốn, trẫm sẽ lập nàng làm hậu. Nếu kẻ nào dám có ý kiến, trẫm trảm kẻ đó." Trịnh Phúc Nguyên trầm giọng nói. 

Giọng của hắn trầm thấp lại ấm áp, có mê lực khiến cho kẻ khác phải tin phục. Trịnh Phúc Nguyên vừa nói vừa nhìn sâu vào mắt nàng, ánh mắt hắn như có lực hút, khiến Bách Phong Linh ngượng ngùng phải lảng tránh ánh mắt rời đi.

"Trịnh Phúc Nguyên." - Bách Phong Linh lên tiếng

"Nàng nói đi." - Hắn cũng không để ý chuyện nàng đem tên húy của hắn ra gọi.

"Hồng trần cuồn cuộn ba chén rượu

Đại nghiệp nghìn thu một ấm trà"

Bách Phong Linh nói xong liền đứng dậy, chậm rãi cùng Sở Vĩnh Trung rời bước đi. 

Đề nghị của hắn, nàng không có một chút hứng thú.

Trịnh Phúc Nguyên không biết phải làm thế nào, chỉ có thể cứ thế nhìn nàng rời đi. Hắn không thể giữ nàng lại, bởi hắn cũng không biết phải trả lời nàng ra sao. Trong đầu hắn quanh quẩn vang lên hai câu thơ nàng vừa nói. 

Trịnh Phúc Nguyên lắc lắc đầu. Chỉ cần nàng là người Lạc An là tốt rồi. Sau này hắn chắc chắn còn có cơ hội khác. Chỉ cần hắn tìm được nàng, viết xuống một chiếu chỉ, nàng làm sao có thể chối từ?

***

Bách Phong Linh thực sự cảm thấy mệt mỏi. Hơn một tháng nay, nàng hết chạy từ Lạc An tới Thiên An rồi lại về Lạc An, thân thể và tinh thần đều bị thương, lại vẫn phải bôn ba lo lắng chuyện của Vân Vụ các.

Chuyện kinh biến qua đi rồi, bây giờ nàng chỉ muốn lại ở trong tiểu viện của Bách phủ, ngày ngày vui vẻ uống trà, đọc sách, rồi thưởng hoa.

Đã qua một thời gian, vậy mà hai câu thơ của Dược Cao Lãng vẫn văng vẳng trong đầu nàng.

Hồng trần rồi cũng sẽ rơi vào lãng quên sau ba chén rượu, danh vọng đại nghiệp rồi cũng sẽ tan biến đi trong buổi trà chiều. Nàng vì cái gì mà phải chen chân vào vũng nước đục, vì cái gì mà phải tham gia vào tranh đấu giang hồ.

Bách Phong Linh tâm trạng rối bời, không biết tâm sự với ai, liền đem suy nghĩ của nàng nói với Tiểu Lan.

"Tiểu Lan, có phải ngày trước ta lập nên Vân Vụ các là lựa chọn sai không?"

"Tiểu thư nói gì vậy? Đương nhiên là không sai rồi!"- Tiểu Lan giận dữ chống nạnh nói.

Lần đầu tiên trong đời, Bách Phong Linh nàng thấy Tiểu Lan còn có một mặt cương quyết, mạnh mẽ như thế này đối với nàng.

Tiểu Lan ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ thủ thỉ - "Tiểu thư, tiểu Lan trước kia chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ của Bách phủ. Nhờ có tiểu thư, nhờ có Vân Vụ các, tiểu Lan mới biết được rằng một tiểu tì như ta cũng có khả năng của mình, cũng có thế mạnh riêng, cũng không thua kém gì nam nhân hay là những kẻ cao quý kia. Người lại nhìn Hồng Phượng, nhìn Chu Thái An một cái. Không có tiểu thư, Phượng tỉ và Thái An chắc đã bỏ mạng ở góc nào đó rồi. Không có Vân Vụ các, Phượng tỉ sao có thể trở thành lão bản quyền lực nhất Lạc An thành, Thái An sao có thể báo thù cho gia tộc?"

Tiểu Lan nắm lấy tay Bách Phong Linh, lại thổn thức:

"Tiểu thư, người lại nhìn những vị cô nương của Vân Hương lâu, những kẻ khất cái ngoài đường, còn có mấy kẻ hạ nhân, nô tì, sai vặt ở khắp nơi xem. Không có Vân Vụ các, bọn họ mãi chỉ là kẻ hạ đẳng, thoi thóp sống qua ngày. Có Vân Vụ các, bọn họ mới có được mục đích sống, mới có được tương lai tốt đẹp hơn.

Tiểu thư, người có để ý không? Mùa đông năm ngoái, khất cái của Lạc An thành đều có áo ấm để mặc. Những thứ này là Vân Vụ các cho họ."

"Vậy ngươi nói xem, Vân Vụ các có thể mãi mãi đứng ở vị trí trung lập, không dính vào tranh chấp quyền thế không." - Bách Phong Linh hỏi.

Tiểu Lan lập tức lắc đầu: "Không thể."

"Người nhìn Chu gia đi. Chu gia bọn hắn là không muốn tranh chấp, kẻ khác lại nhất định phải lôi bọn hắn vào giữa thế cuộc. Tiểu Lan biết tiểu thư cảm thấy chuyện lần này Vân Vụ các giúp đỡ Trịnh Phúc Nguyên là sai, cảm thấy trên tay chúng ta đã dính quá nhiều máu. Nhưng tiểu thư thử nghĩ xem, nếu chúng ta không xen vào phá vỡ thế cân bằng, kinh thành Lạc An sẽ có biết bao nhiêu máu chảy, sẽ còn có bao nhiêu kẻ tan nát gia đình?"

Bách Phong Linh trầm ngâm. Tiểu Lan lại an ủi nàng. "Tiểu thư, người không làm gì sai, Vân Vụ các cũng không làm gì sai. Chúng ta chưa từng tự nhận mình là người tốt, chúng ta chỉ muốn bảo vệ bản thân và những người xung quanh mình thôi. Kẻ nào đụng đến người của chúng ta, chúng ta liền xử hắn."

Bách Phong Linh nhìn Tiểu Lan đầy ấm áp, không ngờ nàng lại phải để tiểu cô nương này an ủi. Bách Phong Linh giơ tay xoa xoa đầu nàng. "Tiểu Lan, cảm ơn ngươi."

Tâm trạng Bách Phong Linh tốt lên rất nhiều, lại quay trở về bản tính thích đùa giỡn thường ngày, lém lỉnh nói:

"Tiểu Lan nhà ta lớn rồi, có thể gả ra ngoài được rồi."

Tiểu Lan trợn tròn mắt: "Ta không muốn gả ra ngoài, ta có thể gả cho tiểu thư được không?"

Hai nàng như trở thành hai tiểu hài tử, đùa giỡn đuổi nhau trong viện tử cho tới lúc thấm mệt. Tiếng cười đùa vang vọng trong tiểu viện nhỏ ở một góc của Bách phủ.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Bách Phong Linh thực sự chỉ ngày ngày ngồi trong viện đọc sách. Thế nhưng mà, Tiểu Lan nói quả không sai, Bách Phong Linh nàng vừa mới muốn yên yên ổn ổn một thời gian, phiền phức lại đã tìm tới nàng.