Mộng Điệp Kỳ Truyện

Chương 2: - Hồng Phượng




Bách Phong Linh dẫn Tiểu Lan và Sở Vĩnh Trung lẻ ra khỏi phủ. Trên mặt ba người đều có dịch dung. Bách Phong Linh vốn là một tiểu cô nương mười ba tuổi, nhưng giờ lại trông như một thiếu phụ ngoài tam tuần.

Tiểu Lan thường ngày dung mạo đáng yêu, lại có nét nghịch ngợm, giờ lại toát lên thần thái sắc bén và lạnh lẽo. 

Sở Vĩnh Trung khuôn mặt thường ngày được Bách Phong Linh đánh giá cũng tính là một mĩ nam, giờ lại biến thành một nam tử hán cao lớn, thô kệch, xấu xí.

Kỹ thuật dịch dung của Tiểu Lan và Sở Vĩnh Trung là do Bách Phong Linh dạy. Điều này là kết hợp kinh nghiệm tình báo kiếp trước của nàng cộng với những gì nàng học được ở nơi này. 

Kỹ thuật dịch dung ở quê hương nàng đã phát triển tới mức đáng kinh ngạc, nơi này không thể so bì. Dù ở đây hạn chế nhiều mặt, Bách Phong Linh không thể thi triển được hết một thân sở học, nhưng dịch dung thuật của nàng cũng rất không tồi.

Thật ra đối với Bách Phong Linh mà nói, nàng muốn thay đổi gương mặt và dáng người thật ra chỉ cần một suy nghĩ. 

Không hiểu sao mà thiết bị dịch dung siêu cấp do Interpol sáng chế được gắn trong đại não của nàng cũng theo nàng đến Phong Vũ đại lục. Nếu không phải nhờ thiết bị này, ngày trước nàng làm sao có thể dễ dàng đột nhập vào mấy tổ chức khủng bố được chứ.

Nhưng bởi bí mật này Bách Phong Linh không muốn cho Tiểu Lan và Sở Vĩnh Trung biết, nàng vẫn luôn giả vờ rằng mình cũng chỉ dùng kỹ thuật dịch dung bình thường, làm hai người họ luôn tấm tắc không thôi vì kỹ thuật của nàng. Nếu hai người họ biết được bí mật của nàng, có khi sẽ tưởng nàng là yêu quái hiện thân, rồi sợ hãi khóc thét mà ngất đi mất.

Chờ Bách Phong Linh ăn điểm tâm xong, ba người bọn họ liền lẻn ra khỏi Bách phủ từ cửa sau. Bách Phong Linh chậm rãi đi dạo, nhìn ngắm hàng quán bên đường, lại vui vẻ mua mấy món ăn vặt.

Bách Phong Linh và Tiểu Lan là nữ nhân, cứ thấy hàng quán trang sức hay vải vóc là lại dừng lại ngắm nghía, thích món gì liền mua, hại Sở Vĩnh Trung đi đằng sau hai tay xách mấy bọc đồ cho các nàng. Hai nàng vừa đi, thấy khất cái trên đường lại vui vẻ ném cho mấy đồng tiền.

Người khác nhìn vào nhất định sẽ thắc mắc, tại sao Thập Thất tiểu thư không được sủng ái của một Bách gia nho nhỏ có thể kiếm đâu ra nhiều bạc để phung phí như vậy.

Đi dạo chán chê, mặt trời cũng bắt đầu ngả bóng, ba người liền vào một trà lâu để dừng chân.

Trà lâu này tên là Yên Vụ quán, trước đây vốn là một quán rất nhỏ so với những trà lâu khác ở nơi đế đô này, ba năm trước còn suýt nữa phá sản. Thế nhưng mà, không hiểu sao, sau lần gần phá sản đó, Yên Vụ các lại có thể vực dậy, rồi dần dần trở thành trà lâu nổi tiếng nhất Lạc An thành. 

Năm ngoái, chi nhánh thứ tư của Yên Vụ quán được mở ra ở thành Tây, còn ba chi nhánh khác ở ba phía còn của Lạc An thành lại càng làm ăn phát đạt. Nghe nói chủ nhân của Yên Vụ Quán là một nữ nhân, nhưng không ai biết nàng là người phương nào.

Trước cửa quán là một tên tiểu nhị đang chắp tay đứng. Vừa thấy ba người đến gần, hắn đã niềm nở đón chào, mở miệng nói một tràng liên hồi:

"Khách quan, mời vào, mời vào! Quán chúng tôi hôm nay có món đặt biệt Bạch Liên Thiên Cầm do chính đầu bếp trưởng tự tay làm. Phải biết là trù sư trưởng của chúng tôi mỗi tháng chỉ xuống bếp một lần thôi. Món này đặc biệt rất ngon, ta đảm bảo không nhà nào ở Lạc An thành này có thể làm được. Món này là món đặc biệt của hôm nay, hôm khác các ngài muốn tới ăn cũng không được đâu nha. Khách quan còn chần chừ gì nữa mà không vào thử đi thôi."

Bách Phong Linh nhếch miệng cười ẩn ý, nói với tiểu nhị:

"Được! Cho chúng ta một phòng."

Tiểu nhị mắt sáng rực, biết là mình đã mời được khách quý, nhanh chân dẫn ba người đi vào.

Tiểu Lan thay tiểu thư gọi mấy món, có cả món Bạch Liên Thiên Cầm mà tên tiểu nhị vừa hết lời giới thiệu. Chưa hết thời gian một chén trà, đồ ăn đã được bưng lên. Quán này đông khách như vậy, mà phục phụ cũng thật là nhanh nhẹn.

Tiểu Lan nhìn vào mấy dĩa đồ ăn vừa lên, bỗng bật cười:

"Tiểu thư, người nhìn xem, còn nói là Bạch Liên Thiên Cầm, ta tưởng thứ gì, hóa ra chỉ là vịt nướng gói lá sen."

Tiểu Lan chưa dứt lời, cửa phòng liền được mở ra, một nữ nhân xinh đẹp mặc hồng y, trông tuổi chỉ tầm ngoài hai mươi, tức giận trợn mắt nói:

"Tiểu Lan ngươi dám chê đồ ăn của quán ta à?"

Tiểu Lan cũng không sợ hãi, le lưỡi đáp lại:

"Tiểu nữ không dám, đồ ăn quán của Hồng Phượng cô nương ngon nổi tiếng Lạc An, làm sao ta dám chê."

Nữ nhân được gọi là Hồng Phượng mỉm cười hài lòng, lại quay sang Bách Phong Linh, cúi người nói:

"Tiểu thư".

Bách Phong Linh cũng không ngạc nhiên trước cử chỉ của Hồng Phượng, chỉ gật đầu nhẹ rồi nói:

"Ngồi đi. Chuyện kinh doanh thế nào rồi?"

Hồng Phượng này là lão bản của Yên Vụ quán, cũng là thủ hạ của Bách Phong Linh. Chẳng kẻ trong thành Lạc An lại có thể ngờ nổi, chủ nhân thực sự đằng sau Yên Vụ quán lại là một tiểu nữ tử 13 tuổi. Không, thật ra là từ lúc 10 tuổi, Bách Phong Linh đã thành chủ nhân của nơi này rồi.

Chuyện này lại phải kể đến 3 năm trước, trong một lần đi dạo Lạc An thành, Bách Phong Linh vô tình dẫn Tiểu Lan và Sở Vĩnh Trung vào Yên Vụ quán.

Khi ấy phụ thân của Hồng Phượng mới mất, nàng còn trẻ không biết quản lý trà quán, lại là phận nữ nhi nên bị đối thủ cạnh tranh là Hồng Lâu quán đối diện chèn ép đến mức sắp phải phá sản. Hôm Bách Phong Linh tới, quán vắng không có một khách nhân, chỉ có ba người bọn họ đến ăn.

Ba người đang ăn thì chứng kiến cảnh Hồng Phượng bị lão bản của Hồng Lâu quán dọa dỡ tiệm, bức nàng niêm phong quán. Hồng Phượng là nữ nhân tay chân trói gà không chặt, nhưng dù bị mắng chửi rồi bị đánh, ánh mắt nàng lúc ấy vẫn đầy quật cường, làm Bách Phong Linh rất thưởng thức. Nữ nhân này rất có tiền đồ.

Hồng Lâu nhân đi rồi, Hồng Phượng mới bật khóc nức nở. Bỗng nhiên, nàng thấy một bọc tiền lớn được ném ra trước mặt mình. Hồng Phượng sững sờ ngẩng đầu lên thì thấy một vị phu nhân đang nhìn nàng cười cười.

"Phu nhân này là có ý gì?" - Hồng Phượng ngạc nhiên hỏi

"Giúp ngươi. Cầm tiền gây dựng lại quán đi." - Bách Phong Linh đáp.

"Tạ ơn phu nhân, nhưng Hồng Phượng vô công bất thụ lộc. Ta vốn không có khả năng quán xuyến nơi này, lại còn còn Hồng Lâu bên kia áp bức, tiền này của ngài, dù cho ta cũng phí phạm."

Hồng Phượng nói xong liền lau nước mắt, nhặt túi tiền lên trả cho Bách Phong Linh. Bách Phong Linh không vội cầm lấy, chỉ nhìn thẳng vào mắt Hồng Phượng rồi hỏi:

"Thế ngươi có muốn vực dậy Yên Vụ quán không?" - Bách Phong Linh hỏi.

"Tâm huyết của gia phụ, sao Hồng Phượng lại không muốn cho được. Chỉ là lực bất tòng tâm." - Hồng Phương buồn bã mím môi đáp.

"Vậy ngươi chỉ muốn làm chủ một quán trà lâu nhỏ hay muốn thành lão bản lớn của một chuỗi nhiều Yên Vụ quán khác, sau này tiền nhiều như nước, không bao giờ bị kẻ khác khinh thị?" - Bách Phong Linh lại hỏi.

Mắt Hồng Phượng lóe lên một tia khó hiểu "Một chuỗi trà lâu?", khái niệm này nàng chưa từng nghe tới. Nhưng như thể đã nhìn ra điều gì đó, nàng vẫn đáp:

"Muốn! Ta muốn! Chỉ cần phu nhân có thể giúp ta, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho phu nhân cả đời."

Bách Phong Linh cười cười, ném lại túi tiền cho nàng rồi nói:

"Làm trâu làm ngựa thì ta không cần, chỉ cần ngươi làm một lão bản tốt cho ta là được rồi. Cầm tiền đi, mai ta quay lại dậy ngươi cách trở thành một lão bản giỏi."

Bách Phong Linh nói xong bỏ đi, Tiểu Lan và Sở Vĩnh Trung cũng vội đi theo. Tiểu Lan trong kia không nói gì, nhưng giờ lại cuống quít nói:

"Tiểu thư làm gì vậy, đó là tiền tiêu vặt cả mấy năm tiểu thư tích góp được đó. Sao tiểu thư lại ném đi dễ dàng vậy?"

Bách Phong Linh thần bí trả lời:

"Tiểu Lan, đó gọi là đầu tư. Sau này ngươi sẽ hiểu."

Không chờ Tiểu Lan trả lời, Bách Phong Linh quay sang Sở Vĩnh Trung, nói:

"Vĩnh Trung, Hồng Lâu quán cần phải đóng cửa."

Sở Vĩnh Trung gật đầu.

Không biết Sở Vĩnh Trung đã làm gì, nhưng ngay ngày hôm sau đó, Hồng Lâu quán thật sự đóng cửa. Bách Phong Linh cũng giữ lời hứa, ngày hôm sau trở lại chỉ Hồng Phượng cách quản lý trà quán.

Nàng đã từng quản lý cả một đường dây buôn người và cả một băng đảng buôn thuốc phiện, một trà quán nho nhỏ đâu có thể làm khó được nàng. Mấy chiêu trò tiếp thị của thế giới hiện đại nàng đưa ra đương nhiên là ăn đứt thủ đoạn kinh doanh ở nơi này.

Chính thế, Yên Vụ quán nhỏ bé mới có thể trong vòng ba năm ngắn ngủi đạt được đến vị trí ngày hôm nay, trở thành trà quán nổi tiếng nhất đế đô.

Quay lại hiện tại, Hồng Phượng vừa vào liền sai tiểu nhị đem lên thêm một bộ bát đũa, rồi ngồi xuống trước mặt Bách Phong Linh.

"Tiểu thư, chi nhánh thứ tư làm ăn rất ổn. Giờ thủ hạ của ta có thể quản lý nó, đã không cần ta để tâm nữa rồi."

"Ừ!" - Bách Phong Linh không lạnh không nhạt nói, cúi đầu thưởng thức món Bạch Liên Thiên Cầm trước mặt. Đầu bếp này tay nghề thật không tồi nha. Món ăn này nhìn trông đơn giản, nhưng tay nghề lại rất không tồi.

Hồng Phượng suy nghĩ đắn đo một lúc rồi ngập ngừng nói:

"Tiểu thư, Lạc An thành dù rộng lớn nhưng bốn chi nhánh Yên Vụ là đủ rồi, ta nghĩ là chúng ta không cần phải mở thêm nữa."

"Ừ." - Bách Phong Linh lại đáp, tay vẫn tiếp tục gắp đồ ăn cho vào miệng.

"Vậy, tiểu thư xem, ta có nên tới các thành thị khác xung quanh mở chi nhánh không?" - Hồng Phượng hỏi.

Bách Phong Linh dừng đũa, ngẩng đầu lên nhìn Hồng Phượng, ánh mắt thưởng thức, hỏi lại:

"Vậy ngươi nói xem chúng ta nên mở ở đâu?"

Hồng Phượng thấy mình có vẻ nói đúng ý của tiểu thư, liền thấy can đảm hơn, lại nói:

"Tiểu thư, ta đang nghĩ đến Thiên An thành hoặc An Hòa thành. Hai nơi này một nơi là cửa biển, có rất nhiều thương nhân thường xuyên qua lại. Nơi còn lại lại là nơi bắt buộc phải đi qua nếu muốn từ các thành phía Nam đi lên Lạc An, cũng rất đông đúc phồn thịnh. Chúng ta mở trà quán ở một trong hai nơi đó sẽ rất có lợi."

Bách Phong Linh ngạc nhiên nhìn Hồng Phượng một lúc lâu. Xem ra nữ nhân này mấy năm qua theo nàng học tập rất có tiến bộ. Năng lực kinh doanh của nàng cũng gần bằng một nửa của bổn tiểu thư rồi. Nghĩ xong, nàng lại cắm đầu xuống gắp thức ăn, không lạnh không nhạt nói:

"Yên Vụ quán là bảng hiệu của ngươi, ngươi tự định đoạt đi." - Bách Phong Linh nói.

Hồng Phượng biết tiểu thư đã ngầm chấp thuận, bèn mừng rỡ trả lời: "Tuân lệnh tiểu thư, vậy mai ta sẽ cho người đi thăm dò bên phía Thiên An thành trước. Nếu chuyện ở Thiên An thuận lợi, tháng sau ta sẽ qua An Hòa thành nhìn xem."

Sau chuyện đó, bốn người tiếp tục vùi đầu vào ăn, không ai nói thêm câu nào nữa. Cho đến khi ăn xong, Bách Phong Linh chuẩn bị đứng lên chuẩn bị về thì Hồng Phượng bỗng lên tiếng:

"Tiểu thư, chuyện thu mua Vân Hương lâu, ta cũng đã làm xong rồi. Nhưng mà, không biết tiểu thư mua một thanh lâu để làm gì? Chuyện này, sợ rằng nếu bị đồn ra ngoài, sẽ không tốt cho danh tiếng của tiểu thư đâu."

Bách Phong Linh mỉm cười, không trả lời câu hỏi của Hồng Phượng mà nói:

"Chuyện Vân Hương Lâu ngươi không cần lo nữa, giao cho Tiểu Lan đi."

Tiểu Lan bên cạnh bỗng giật mình, lắp bắp: "Tiểu ... tiểu thư... giao một thanh lâu cho ta quản lý ư?"

Bách Phong Linh quay người bước đi, Sở Vĩnh Trung ngay lập tức cũng đi theo nàng, để lại Tiểu Lan vẫn đang chết đứng ở đằng sau. Ra đến cửa, Bách Phong Linh không quay lại mà nói vọng vào:

"Tiểu Lan, ngươi cũng đã 18 tuổi rồi, cũng đến lúc giúp phải ta quản lý sản nghiệp rồi. Nếu không nghe lời, ta sẽ đem bán ngươi vào Vân Hương lâu luôn."

Tiểu Lan sợ hãi chạy theo, bám lấy áo Bách Phong Linh, mếu máo nói:

"Tiểu thư, đừng bán ta. Ta làm. Ta làm mà."

Bách Phong Linh bật cười, Tiểu Lan đầu này nhìn như yếu đuối, nhưng theo nàng nhiều năm như vậy, cũng đã học được mấy phần bản lĩnh của nàng. Giờ bên nàng thiếu thủ hạ, Hồng Phượng lại bận rộn với chuyện Yên Vụ quán, không dùng tiểu nha đầu thì cũng không còn ai khác nữa.

Khi Bách Phong Linh ba người bọn họ về đến Bách Phủ thì cũng đã là giờ Tuất, đường phố vắng vẻ, Lạc An thành bình thường nhộn nhịp cũng trở nên hết sức quạnh quẹ. Đang yên ắng, bỗng đằng sau có một đội ngũ quan nhân cầm đuốc và kiếm chạy vội qua người bọn họ, làm Tiểu Lan suýt trượt chân ngã.

Bách Phong Linh có chút tò mò, nhưng nàng cũng mặc kệ chuyện không liên quan tới mình. Ba người nhanh chong trốn từ cửa phụ về đến tiểu viện của nàng. 

Đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi thì Bách Phong Linh tự nhiên cảm thấy có gì đó là lạ. Trực giác bao nhiêu năm làm gián điệp của nàng cho nàng biết rằng, trong viện này còn có người khác.