Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 33: Chuyến lữ hành trước khi chia tay




Lúc này thị vệ đến bẩm báo, nói rằng theo lời khai của bọn cướp bị bắt sống, chúng đều là người của Thanh Mộc bang, bang chủ đã nhận tiền của một đại lão bản, sai bọn chúng nhất định phải chặn giết toàn bộ người trong đoàn xe của hai nhà Trầm Bạch đang đi trên đường, tài vật có thể để cho người trong bang của họ tiếp nhận, nhưng nữ nhân thì phải bắt sống mang về cho ông chủ đó.

“Không ngờ rằng Đồng lão bản lại hành sự ngang ngược như vậy.” Bạch Chí Dao cười lạnh nói.

“Bọn chúng còn có đồng đảng nào khác không?” Triệu Kiến Thận hỏi.

Thị vệ trả lời: “Bọn chúng nói toàn bộ người trong bang đều đã đến, vì ông chủ thuê chúng muốn đảm bảo chắc chắn, con đường phía trước còn mời người của các bang phái khác trấn giữ, đắc thủ trên địa bàn của người nào thì tài vật thuộc về kẻ đó.”

Bạch Chí Dao mặt lộ vẻ lo lắng, Thanh Mộc bang là bang phái lớn nhất vùng này, từ đó suy ra, những người đang đợi ở con đường phía trước ắt hẳn cũng không thể là hạng tầm thường, nhất thời có chút hối hận, nếu lúc đi mang theo nhiều người một chút, hoặc là không đi cùng với Trầm Kiếm, ắt đã không chật vật như bây giờ.

Lúc này mà yêu cầu Trầm Kiếm phân ra đường ai nấy đi, nhất định sẽ dẫn đến mang tiếng xấu ham sống sợ chết, vô tình vô nghĩa, chuyện hợp tác làm ăn lại càng không cần phải nhắc đến nữa.

Triệu Kiến Thận trông thấy thần sắc của Bạch Chí Dao, lòng thầm cảm thấy tức cười, nhưng miệng lại nói: “Xem ra là Trầm mỗ đã làm liên lụy đến Bạch công tử, thế này đi, lát nữa chúng ta thay đổi đội hình một chút, để Trầm mỗ làm tiên phong thì thế nào?”

Bạch Chí Dao trong lòng hiển nhiên vô cùng tán đồng, khách khí từ chối một phen rồi thuận nước đẩy thuyền chiều theo ý của Triệu Kiến Thận.

Không biết là do nhân phẩm của Bạch Chí Dao có vấn đề hay là do Đồng lão bản thực sự nhắm vào hắn ta mà sau khi điều chỉnh đội hình, còn chưa đi được mười dặm, thì lại một lần nữa gặp phải tập kích - địch nhân lần này đã thay đổi chiến lược, đợi phần lớn đoàn người họ đi qua rồi mới tập kích từ đằng sau.

Đội ngũ của nhà họ Bạch lại phải chịu tổn thất nghiêm trọng, hai viên hộ vệ thiệt mạng, còn hộ vệ của Triệu Kiến Thận chẳng qua chỉ là thêm một người bị thương nhẹ.

Sắc mặt Bạch Chí Dao phủ thêm hai tầng sương, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ dữ tợn, nhưng lại rất khí phách không đề cập với Triệu Kiến Thận việc chia ra đường ai nấy đi.

Lời bình luận của Trương Kiều Dư đối với việc này là: “Đều chỉ còn lại một ít tàn binh bại tướng rồi, đi cùng chúng ta còn có thể cáo mượn oai hùm một chút, phân ra đi rồi, trên đường bị tiêu diệt toàn bộ là hoàn toàn có khả năng, tên Bạch Chí Dao này, vững vàng khôn khéo, cũng coi như là có chút đầu óc.”

Vân Ca bình luận: Quả nhiên là chủ tớ đều cùng một giuộc, đặc biệt ngạo mạn, hơn nữa còn giỏi cười trên nỗi đau của người khác.

Tĩnh tâm suy nghĩ một chút, Vân Ca có chút nghi ngờ rằng những cuộc tập kích mai phục trên đường đó, Triệu Kiến Thận đã biết rõ từ trước liền trá hình phối hợp, cùng trả đũa Bạch Chí Dao. Cách nghĩ này khiến sự sợ hãi của Vân Ca đối với Triệu đại lão bản trực tiếp tăng lên một tầng cao mới.

Ngày đi đêm nghỉ như thế suốt hai ngày, đẩy lùi ba bốn đợt thổ phỉ, cuối cùng cũng đến được biên giới Vân Xuyên, Bạch Chí Dao và Vân Ca đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng sắp chia tay rồi!

Sau khi chia tay, Triệu Kiến Thận trên đường đi không còn gặp phải cuộc tập kích nào nữa, cả hành trình bình an thuận lợi đến Quý Xuyên.

Đối mặt với tình hình kỳ lạ đó, Vân Ca có để tâm, nhưng chẳng hỏi chữ nào.

Dưới sự áp bức và dụ dỗ của Triệu Kiến Thận, nàng đem toàn bộ sổ sách mật của Vương phủ và Trầm gia học thuộc lại hết. Để đảm bảo nàng ghi nhớ một cách đầy đủ chắc chắn, hắn còn thường đánh thức nàng khỏi giấc ngủ, bắt đọc ra nội dung trong đó.

Đoàn người ra khỏi Quý Xuyên, tiến vào địa phận Kỉ quốc, dọc hai bên đường dần trở nên sầm uất, các thành trấn lớn tiếp nối hết cái này đến cái khác, người đi trên đường cũng dần dần nhiều hơn.

Vân Ca âm thầm phấn khởi, nơi đông người, chạy trốn ẩn náu lại càng thêm thuận tiện!

Nàng đã quyết định mau chóng bỏ trốn, của để dành hơn nửa năm nay cũng không còn cần nữa. Kinh nghiệm suốt dọc đường đi đã nói cho nàng biết, ở bên cạnh Triệu đại Vương gia sẽ không thể sống những ngày bình yên an ổn, càng đừng nói chi đến việc hắn vốn rảnh rỗi sinh nông nổi lại đi tính chuyện mưu đồ tạo phản.

Làm người ngoài cuộc, Vân Ca hoàn toàn không có cái gọi là quan niệm chính thống về cái gọi là nước nhà, ai làm Hoàng đế cũng không sao, ai muốn chém chém giết giết tạo phản xâm lược gì đó cũng chẳng sao, tư tưởng chỉ đơn thuần muốn tìm về nơi an lành tránh nơi hung hiểm, bình an sống qua ngày.

Mấy ngày nay nàng lén lút thu thập một ít đồ trang sức kiểu dáng bình thường, dự tính sau khi chạy trốn thành công sẽ tìm một nơi nào đó để ẩn náu, cách kiếm tiền sống qua ngày cũng coi như đã có, tệ lắm cũng có thể nghĩ đến việc liên hệ nhờ Dịch Thanh Vân giúp đỡ.

Hôm đó, đoàn người đến một nơi gọi là Hàm huyện, việc làm ăn của hiệu buôn Trầm thị tại đây đã đạt đến mức cực thịnh, đại chủ quản mấy ngày trước đã được khoái mã báo tin nói rằng thiếu chủ Trầm Kiếm sắp đến, bèn sửa sang đổi mới lại toàn bộ trong ngoài điền trang rồi chờ đợi.

Lúc đám người trông thấy thiếu chủ dìu một vị mỹ nhân trẻ tuổi từ trên xe xuống, mắt đã trợn tròn, lần đầu tiên trông thấy thiếu chủ mang theo nữ nhân bên người a!

Nhìn lại cô gái đó, mặt mộc áo the, thanh lệ vô cùng, các chủ quản đều thầm tán dương thiếu chủ có con mắt tinh tường, lại không khỏi hiếu kỳ về nguốn gốc lai lịch của cô gái này.

Có điều Triệu Kiến Thận không hề nói rõ về thân phận của Vân Ca với họ, chẳng qua chỉ sai chủ quản mang Vân Ca đến ở trong Lục Thủy lầu gần cạnh hắn. Lục Thủy lầu là một trong những lầu chính của điền trang, sắp xếp một nữ tử ở lại nơi này, ý tứ trong đó không cần nói cũng rõ, thái độ của chủ quản với Vân Ca lập tức tăng thêm mấy phần cung kính, người này nói không chừng sau này sẽ trở thành chủ mẫu của Trầm gia đây!

Vân Ca vừa đến Lục Thủy lầu, một giọng nữ ngạc nhiên mừng rỡ cùng lúc truyền đến: “Phu nhân, người cuối cùng cũng đến rồi!” Chính là Khả Nhi đã mấy ngày không gặp.

Hóa ra ngày đó sau khi Vân Ca bị Dịch Thanh Vân mang đi không lâu, Bạch công tử liền phái người đưa nàng ấy và các thị vệ về Phi Hà thành giao cho Triệu Kiến Thận, Triệu Kiến Thận lập tức sắp xếp cho Khả Nhi và một số thủ hạ đến Hàm huyện trước chờ đợi. Khả Nhi đến đây đã được hai ngày rồi, luôn lo lắng cho sự an nguy của Vân Ca.

Vân Ca trông thấy Khả Nhi, thực sự là kinh ngạc nhiều hơn vui mừng - lại thêm một người theo trước theo sau, bản thân nàng muốn chạy trốn lại càng thêm khó khăn rồi.

Triệu Kiến Thận dự định lưu lại Hàm huyện năm ngày, đại chủ quản vì để thể hiện một chút công trạng trước mặt thiếu chủ, gần như liên tục lôi kéo Triệu Kiến Thận đi khắp huyện thành và các hiệu buôn nông trang xung quanh, Vân Ca thì ở lại trong điền trang để thẩm tra lại sổ sách tài vụ, âm thầm tiến hành kế hoạch bỏ trốn của mình.

Chớp mắt đã đến ngày thứ năm, Triệu Kiến Thận hiếm khi dư ra được một chút thời gian, muốn mang Vân Ca đi du ngoạn đó đây, Vân Ca vừa có chút phấn khởi vừa có chút lo lắng, nhìn rõ điều kiện xung quanh sẽ có lợi cho việc bỏ trốn, nhưng ngộ nhỡ như đi chơi về quá trễ, làm lỡ mất kế hoạch trốn chạy của bản thân, thế thì thảm rồi.

“Nàng có vẻ không được vui cho lắm.” Trong xe ngựa, Triệu Kiến Thận đột nhiên nheo mắt nhìn Vân Ca nói.

“Hì hì, hiếm lắm mới được ra ngoài dạo chơi, ta có chỗ nào mà không vui cơ chứ.” Vân Ca giả ngốc, bị dọa toát cả mồ hôi lạnh.

“Trầm thị làm ăn trải khắp các nơi, sau này cơ hội nàng theo ta ra ngoài sẽ còn nhiều.”

“Thật sao?” Hy vọng vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ này đủ hình tượng.

Triệu Kiến Thận đưa tay xoa xoa mái tóc nàng, tóc Vân Ca vì thường xuyên gội rửa sạch sẽ, sờ lên êm dịu trơn mượt như tơ, cảm giác rất thích.

Với võ công của hắn, Vân Ca căn bản chỉ có thể ngoan ngoãn để hắn chiếm dụng, tuy liên tục an ủi bản thân, bị cực phẩm soái ca chiếm tiện nghi cũng không được tính là chịu thiệt, nhưng vẫn không khỏi vì hoàn cảnh này mà tức giận bất bình, lại không có can đảm ăn lại đậu hũ của soái ca, thì chỉ đành quan sát địch chờ thời cơ, có thể tránh thì tránh, không thể tránh thì phải nhẫn nhịn.