Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 189: Gặp phải ngươi, đành phải nhận tội thôi




Trong bầu không khí chiến tranh lạnh, thời gian trôi qua nhanh, hôm đó khi đến được bên bờ Lan Giang, đoàn người đổi qua đi đường thủy.

Thuyền lớn xa hoa của Trầm thị thoải mái tự nhiên như thế nào khỏi phải nói, trên thuyền không biết bằng cách nào còn có hơn mười ca cơ vũ nương mỹ mạo đa tình, những nữ tử này trước đó đã được nhắc nhở, vừa nhìn thấy Dịch Thanh Vân liền liếc mắt đưa tình, bày ra bộ dáng thiếu nữ động lòng xuân.

Hồng Dực thấy vậy rất giận dữ nhưng lại không dám phát tác. Những nữ tử này cực kỳ biết điều, căn bản không hề ra tay chủ động quyến rũ, chỉ là Dịch Thanh Vân đi đến nơi nào, chắc chắn đều sẽ “tình cờ gặp được” một hai vị mỹ nhân tiến đến cất giọng oanh vàng thỏ thẻ chào hỏi vấn an.

Dịch Thanh Vân thấy những tiểu mỹ nhân đó tuy rằng không dám làm gì, nhưng nhìn nhiều hơn một chút là điều không thể tránh khỏi, thuyền đi chưa được nửa ngày, Hồng Dực đã cảm thấy không thể chịu đựng được nữa, nhéo lỗ tai của Dịch Thanh Vân kéo hắn về phòng ở trong khoang thuyền, nghiêm lệnh không cho hắn ra ngoài.

Hồng Dực không cần nghĩ cũng biết đây là hành động trả thù trá hình của Trầm Kiếm, cười lạnh hai tiếng đem Tuyền Cơ kéo tới chỗ Dịch Thanh Vân cùng “trông giữ”.

Đáng thương thay cho hai “tù phạm” phải đối mặt với nhau thở dài than vắn, cho đến hôm nay, hai vị huynh muội này cũng biết bản thân mình đã trở thành công cụ ganh đua trong cuộc chiến ngầm của hai tên đại ma đầu, nhưng hai người làm sao dám vùng lên phản kháng, đành chỉ ngoan ngoãn làm tổ trong khoang thuyền, chờ hai tên đại đầu sỏ đàm phán xong xuôi rồi nói sau.

“Đại ca, đại tẩu thật hung dữ quá… Nàng bình thường vẫn bắt nạt huynh như vậy sao?” Tuyền Cơ thở dài nói.

“Nói gì hả, là đại ca nhường nhịn nàng mà thôi, bằng không nàng một tiểu mỹ nhân yếu ớt mỏng manh, còn có thể làm gì ta chứ?” Dịch Thanh Vân cứng mồm nói.

Tuyền Cơ liếc hắn: “Võ công của đại tẩu không phải rất giỏi sao?” 

“Nếu thật sự giao đấu, nàng đương nhiên đánh không lại ta, nhưng mà ta nhìn thấy nàng thì sẽ chột dạ...” Lời này là nói thật, cứ cho võ công của Hồng Dực có thể khắc chế hắn, khinh công cũng không cao bằng hắn.

Dịch Thanh Vân nếu như không phải là có ý với Hồng Dực thì muốn chạy trốn tránh xa nàng ra cũng không khó khăn chút nào, trêu chọc không được thì không lẽ không thể chạy trốn được sao?

“Ngươi với Trầm Kiếm rốt cuộc đang chơi trò gì vậy hả? Là vì ngươi gạt hắn không muốn sinh đứa nhỏ sao?” Dịch Thanh Vân hỏi.

Tuyền Cơ nghĩ nghĩ: “Thật ra ta không biết hắn tức giận cái gì...”

Dịch Thanh Vân trợn trắng mắt. Bị tiểu muội trì độn đánh bại.

“Các ngươi giằng co như vậy cũng không phải biện pháp. Thẳng thắn tìm hắn nói cho rõ ràng đi. Hắn nếu không vừa ý. Muội liền theo ta đi. Đại ca nuôi ngươi!” Dịch Thanh Vân từ trước đến nay là người ủng hộ trung thành phương thức xử sự giúp người thân bất chấp đạo lý đúng sai. Đối với tiểu muội lại càng dung túng không có phép tắc gì cả.

Tiểu muội luôn luôn đúng. Có sai cũng là người khác làm sai!

Tuyền Cơ rất đỗi cảm động. Trên đời chỉ có ca ca tốt thôi. Không nhịn được bổ nhào vào trong lòng Dịch Thanh Vân vui vẻ nói: “Vẫn là ca ca thương ta nhất!”

Dịch Thanh Vân vỗ vỗ bả vai Tuyền Cơ đắc ý nói: “Đương nhiên, đương nhiên!”

“Muội cũng định nói rõ với Trầm Kiếm, nhưng mà hắn bây giờ thực đáng sợ, muội không dám tìm hắn nói chuyện... Hơn nữa, hơn nữa đại tẩu không cho muội đi tìm hắn.” Tên Trầm Kiếm kia đã bảo trì hình tượng quý công tử thanh lịch trang nhã được vài ngày rồi. Nếu như hắn đen mặt lại phát giận thì còn tốt, đằng này lại một bộ dáng phơi phới như tắm gió xuân, rõ ràng là đang tính kế chuẩn bị hung ác mà chỉnh nàng, nàng mới không cần đi chịu chết.

Thêm vào đó, đại tẩu ngày nào cũng giám sát gắt gao nhìn nàng chòng chọc, bộ dạng như kiểu “Nếu như ngươi quay đầu nhận lỗi trước, thì sẽ làm mất hết mặt mũi của nữ nhân”, khiến cho Tuyền Cơ chùn bước, dứt khoát vùi đầu giả bộ đà điểu, sống được ngày nào hay ngày đó.

“Ai, Hồng Dực cũng thật là, cứ như thiên địch của Trầm Kiếm vậy. Trầm Kiếm cũng quá đáng giận, ai ai!” Dịch Thanh Vân nhìn oanh oanh yến yến trên thuyền cũng biết Trầm Kiếm đang giở trò châm ngòi ly gián. Nhìn mỹ nữ thì hắn cũng rất thích, chẳng qua cứ chọn thời điểm Hồng Dực ở bên người hắn mới xuất hiện, rõ ràng là để kích động Hồng Dực đến chỉnh hắn thôi, cái tên em vợ âm hiểm độc ác này, thật sự là không chịu được.

Bản thân cãi nhau với tiểu muội, còn không cho vợ chồng hắn hòa thuận vui vẻ đây. Hừ hừ!

Trong lúc hai thành viên thuộc phái yếu rụt vào trong khoang thuyền an ủi lẫn nhau, hai đại ma đầu ở trong một khoang thuyền khác cũng vừa lúc kết thúc mật đàm, kết quả coi như vừa lòng hai bên, Trầm Kiếm ra khỏi khoang thuyền thì lập tức gọi Triệu Chính đến, phân phó hắn cắt cử thuyền đưa toàn bộ “những người nhàn rỗi” trên thuyền đi hết.

Hồng Dực đến phòng Dịch Thanh Vân, lôi kéo Dịch Thanh Vân nói muốn xem phong cảnh sông nước, sau đó kéo hắn đi thẳng đến đuôi thuyền.

Tuyền Cơ định chuồn về phòng ngủ, nhưng mới bước vào cửa phòng, liền phát hiện Đại ma vương đang ngồi thong dong nhàn nhã ở bên trong. Rõ ràng là đang chờ nàng chui đầu vào lưới.

Tuyền Cơ tức thì đoán ra. Nhất định là đại tẩu và Đại ma vương đã thỏa thuận xong, cho nên để mặc một mình nàng cho Đại ma vương thu thập.

Ô ô! Đại tẩu là người xấu. Lợi dụng nàng xong, cứ như vậy mà sảng khoái đem nàng đi bán!

Muốn thu hồi cái chân đã bước vào phòng nhưng lại không dám, đi vào, lại sợ phải một mình đối mặt với cơn thịnh nộ của Đại ma vương, nhất thời do dự tiến thoái lưỡng nan.

“Lại đây!” Đại ma vương ngạo mạn ra lệnh.

Chạy không được, thôi thì chết sớm siêu sinh sớm vậy!

Tuyền Cơ tin tưởng, Đại ma vương có nổi giận cỡ nào, cũng sẽ không động thủ thương tổn nàng, cho nên tuy rằng sợ hãi, vẫn làm bộ dũng cảm đi tới trước mặt hắn, trong lòng không ngừng dùng lời đại ca từng nói để tiếp thêm can đảm cho bản thân - Đại ma vương chẳng qua chỉ là con hổ giấy!

Phía sau truyền đến tiếng đóng cửa, thiếu chút nữa đuổi sạch dũng khí vừa mới nhen nhóm lên của Tuyền Cơ, hết đường lui rồi! Kẻ hầu hạ bên ngoài là người nào a, ngay cả cửa để chạy trốn cũng không chừa cho nàng!

Kỉ Kiến Thận gần như tham lam quan sát người con gái trước mặt, rốt cục chỉ còn hắn với nàng!

“Ta… ta gạt huynh là ta không đúng, huynh… huynh đừng tức giận!” Tuyền Cơ cố gắng trấn định giành trước nhận lỗi, ý muốn chơi xấu.

Kỉ Kiến Thận đứng lên, đi về phía nàng, dồn ép nàng đến tận góc phòng không có chỗ để lui, thưởng thức bộ dạng chột dạ miệng hùm gan sứa của nàng, mở miệng nói: “Nàng cho rằng, ta đang giận chuyện nàng gạt ta?”

“Không… không phải sao?” Chẳng lẽ nàng còn làm sai chuyện gì khác sao?

Thấy thần sắc Đại ma vương càng lúc càng không ổn, Tuyền Cơ trong đầu linh quang chợt lóe, nói: “Ta… ta không phải không nghĩ đến việc sinh con cho huynh, chỉ là không muốn sinh sớm như vậy thôi, thật đấy!”

Đại ma vương có phải nghĩ rằng vì mình không yêu hắn nên không muốn sinh hài tử cho hắn hay không? Hơn phân nửa là thế rồi, hắn tự đại như vậy, ách, là nam nhân tự tin như vậy sao có thể chịu được việc này.

“Là lý do này sao? Hay bởi vì lo lắng nếu có hài tử, đến một ngày nếu chúng ta phải chia tay thì sẽ rất phiền toái?” Kỉ Kiến Thận lạnh nhạt nói. Tuyền Cơ sững sờ ngay tại chỗ, không biết nên phản ứng như thế nào.

Thành thật với bản thân mà nói, suy đoán của Đại ma vương hoàn toàn chính xác, nàng quả thật sợ rằng sẽ có một ngày quan hệ giữa hai người thay đổi, sự tồn tại của hài tử sẽ trở thành gánh nặng ràng buộc lớn nhất của hai bên. Cho nên ngay từ đầu, nàng đã tính toán chỉ giao bản thân cho hắn, mà không định tiến thêm một bước rước thêm rắc rối.

Xem phản ứng này của nàng, tức là mình đoán đúng rồi! Con rùa nhỏ đáng ghét đáng hận tới cực điểm này!

Kỉ Kiến Thận thất vọng nói: “Lòng của nàng đến tột cùng làm bằng gì hả? Những gì ta trả giá vì nàng, nàng hoàn toàn không nhìn thấy sao? Nàng thực sự không tin vào tình ý ta dành cho nàng sao? Khó trách nàng khăng khăng không chịu thành hôn, lại càng không chịu vì ta mà sinh con dưỡng cái! Trong lòng nàng đến tột cùng ta là gì hả?”

Chậm rãi lùi về phía sau hai bước, Kỉ Kiến Thận nhìn người con gái đang lo sợ nghi hoặc bất an trước mặt, thở dài một tiếng, đúng là oan nghiệt! Bản thân mình bị ma quỷ gì xui khiến không biết? Vì cái gì mà đối với người con gái này không cách nào buông tay được, không cách nào khống chế bản thân được!

Hầu như lúc nào Đại ma vương cũng luôn tự tin như thể mọi việc đều nằm trong định liệu, lần đầu tiên Tuyền Cơ nhìn thấy trên mặt hắn hiện ra loại biểu tình suy sụp vô lực cam chịu lại mất mát này.

Nhịn không được tiến lên hai bước định nắm lấy tay áo hắn, nhào vào lòng hắn an ủi hắn, nhưng lại bị hắn né tránh.

Đây là lần đầu tiên, nàng muốn thân cận Đại ma vương, mà Đại ma vương lại né tránh không cho nàng tiếp cận!

Đại ma vương thất vọng với nàng. Cho nên không cần nàng nữa? Tuyền Cơ cảm thấy cực kỳ sợ hãi, lại đuổi theo hai bước, nhưng vẫn không bắt được dù nửa cái góc áo của hắn, không khỏi vừa sốt ruột vừa ủy khuất. 

“Ta sẽ không lại bức nàng nữa đâu. Nàng muốn thế nào thì cứ thế ấy đi!” Kỉ Kiến Thận ném lại một câu ấy, xoay người, đầu cũng không ngoái lại, đẩy cửa rời đi trước mắt Tuyền Cơ.

Tuyền Cơ nhìn theo bóng dáng hắn, tầm mắt dần dần mơ hồ, trên mặt chợt lạnh băng, đưa tay lên sờ, cả mặt đầy nước mắt, thì ra là mình khóc… Trái tim như bị một cái chùy lớn đánh vào, nỗi đau âm thầm nhân lên đến khôn cùng.

Cả người chui vào trong chăn, không ngừng tự thôi miên bản thân: Ngủ đi ngủ đi, ngủ thì tim sẽ không đau nữa.

Kỉ Kiến Thận ra khỏi phòng, cảm xúc cũng không giống như biểu hiện lúc trước suy sụp như vậy. Phân phó Lam Tích chăm sóc tốt cho Tuyền Cơ xong, một mình đi trở về phòng.

Kỳ thật vài ngày trước hắn đã nghĩ thông suốt rồi, Tuyền Cơ không tin hai người sẽ làm bạn đến già, vậy thì cứ để nàng không tin cũng được, dù sao nàng đời này ngoài hắn ra cũng không thể có nam nhân nào khác, hắn sẽ ở cạnh nàng cho đến hết đời. Nàng ở bên hắn là tốt rồi, nàng muốn lui chân chạy trốn còn phải xem hắn có bằng lòng hay không đã! Hắn tuyệt đối không cho phép nàng chạy thoát khỏi lòng bàn tay mình.

Về phần con nối dòng, thuốc của Tuyền Cơ không lấy từ Lạc Dương thì cũng là từ Dịch Thanh Vân, chỉ cần động chút tay chân với thuốc của nàng, khiến nàng sinh cho hắn mấy đứa con cũng không thành vấn đề, cần gì phải thừa lời tốn hơi với nàng chứ?

Nhưng hôm nay hiệu quả của việc ngả bài với nàng lại tốt đến bất ngờ, Tuyền Cơ còn khẩn trương hơn nhiều so với hắn dự tính, có lẽ có thể lợi dụng tình ý của Tuyền Cơ đối với hắn, buộc nàng khuất phục. Khiến chính mồm nàng đáp ứng quay về kinh cử hành hôn lễ chính thức ngay lập tức. Lại thành thành thật thật sinh con dưỡng cái cho hắn!

Nghĩ đến bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời nhượng bộ vì muốn làm lành của cô rùa nhỏ, khóe môi Kỉ Kiến Thận không kìm được câu lên nụ cười đắc ý.

Có điều hắn đắc ý quá sớm.

Chuyện sau đó phát triển hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của hắn, cũng chứng minh một cách đầy đủ, tuy rằng hắn hiểu tính tình của cô rùa đen nhỏ, nhưng hiển nhiên hiểu biết chưa đủ thấu triệt… Cứ đắc ý vênh váo, hắn lại quên một nguyên tắc lớn cực kỳ trọng yếu… Đối với rùa, không thể bức bách!

Tuyền Cơ ngủ mê mệt ước chừng cả một ngày, sau cùng do Hồng Dực nhìn không vừa mắt, kiên quyết lay nàng tỉnh.

Người sau khi tỉnh lại cứ mơ mơ màng màng, qua một lúc lâu mới mở miệng nói đói bụng muốn ăn gì đó. Ăn xong liền nói muốn gặp Trầm Kiếm.

Khi Kỉ Kiến Thận đi vào phòng của nàng, Tuyền Cơ đang đắp chăn mỏng làm tổ trên ghế nằm bên cạnh cửa sổ, thần thái yếu đuối thâm trầm, khiến hắn suýt nữa nhịn không được xông lên phía trước đem nàng ôm vào trong lòng mà dỗ dành.

Chẳng qua, bây giờ chưa được, rùa con đã mở miệng cầu hòa đâu! Kỉ Kiến Thận gắng nhẫn nại, chờ đợi thu hoạch quả ngọt thành công.

“Thực xin lỗi, ta muốn nói với huynh là, người ta không tin không phải là huynh, là ta không tin tưởng chính bản thân mình…”, Tuyền Cơ nhẹ nhàng mở miệng nói: “Ta lười nhác tùy hứng lại ích kỷ nhát gan, ta không biết huynh có thể nhẫn nại với ta bao lâu…”

Kỉ Kiến Thận từ chối cho ý kiến chỉ “Ừ” một tiếng, trong lòng cười thầm, thừa nhận lỗi lầm, kế tiếp rùa con nên mở miệng xin làm lành, ngoài việc chính thức thành thân cùng với ngoan ngoãn giúp hắn sinh con dưỡng cái ra, nói không chừng mình còn có thể thêm chút yêu cầu, tỷ như vũ đạo mê người đêm đó… Hắn có thể yêu cầu nàng ăn mặc ít đi một chút mà múa cho hắn xem, đương nhiên, không mặc thì càng tốt…

Trong lòng xoay chuyển các loại “kế hoạch”, Kỉ Kiến Thận ngoài mặt vẫn như cũ duy trì vẻ hờ hững nản lòng thoái chí.

Tuyền Cơ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại gục đầu xuống tiếp tục nói: “Huynh có lẽ đã thất vọng với ta lắm rồi… Ta sẽ không tiếp tục khiến huynh khó xử nữa. Đợi xong chuyện của đại ca đại tẩu, ta sẽ theo bọn họ ra biển đi xa, sẽ… sẽ không bao giờ quay lại nữa.”

Cái gì?! Kỉ Kiến Thận nghe vậy tức giận biến sắc, rùa con thế nhưng muốn chạy?! Lại còn sẽ không quay về?! Điều này sao có thể!

Tuyền Cơ cúi đầu, không chú ý tới thần sắc đang biến hóa vù vù của Kỉ Kiến Thận, hoàn toàn đắm chìm trong tâm tình u buồn của chính mình.

Cũng đã gây ra rất nhiều rắc rối cho Kỉ Kiến Thận rồi, còn hại hắn đặc biệt chạy đến Nhạc quốc để cứu nàng, tự mình nàng cũng là một yêu tinh phiền toái, chắc chắn chẳng có ai thích, nên thức thời mà biến mất sớm một chút mới tốt.

Kỉ Kiến Thận cơ hồ tức đến hộc máu! Con rùa nhỏ xấu xa này, sao hắn lại không nghĩ đến chuyện này chứ? Nàng căn bản là một nhóc con không ứng chiến mà chạy mà, hắn chẳng qua chỉ vạch trần suy nghĩ của nàng, nàng không những không định sửa đổi mà còn muốn chạy cơ đấy!

Nào có chuyện dễ dàng như vậy!

Nhịn lại nhẫn, rốt cục không thể nhịn được nữa!

Tuyền Cơ rất sợ ngẩng đầu lên lại nhìn thấy bóng lưng rời đi vô tình của Kỉ Kiến Thận, qua một lúc lâu, không nghe thấy tiếng động nào, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu.

Vốn tưởng phải đối mặt với một căn phòng người đã đi trà đã lạnh, vậy mà vẫn còn một gã đại thần như trời trồng, còn là một đại thần sắc mặt xanh mét ánh mắt hung ác bộ dạng khủng bố.

Tuyền Cơ chịu không nổi rụt rụt người, có chút khó hiểu cùng đại thần mắt to trừng mắt nhỏ.

“Ngươi con rùa chết tiệt ngu ngốc này!” Từng chữ từng chữ như thể từ trong hàm răng nghiến ra, dường như còn nghe được tiếng nghiến răng kẽo kẹt kẽo kẹt kèm theo.

Nàng cũng đã thức thời nói tự mình sẽ cút xéo rồi, hắn còn muốn thế nào a, rõ ràng là hắn không cần nàng, còn hung dữ với nàng!

Kỉ Kiến Thận chẳng muốn nói với nàng thêm nữa, khai thông bằng ngôn ngữ không có hiệu quả, thì dùng “ngôn ngữ cơ thể” để khai thông cũng được! Tiến lên trước vài bước, một phát kéo xuống chiếc chăn mỏng chướng mắt đang ngăn cản kia, áp chế giãy dụa của rùa nhỏ, trực tiếp bắt đầu giải trừ trang bị.

Thân mình rùa nhỏ, hắn so với chính nàng còn quen thuộc hơn, vội vàng mà cường thế khiêu khích mỗi chỗ mẫn cảm của nàng, rất nhanh liền cảm nhận được nàng mềm nhũn phục tùng.

Con rùa nhỏ mê hoặc chết người này, Kỉ Kiến Thận thở dài ôm nàng thêm chặt, bắt đầu tăng nhanh tiết tấu tiến công.

Triền miên qua đi, con rùa nhỏ tâm tình đại phát, khóc rất thương tâm: “Huynh… chính huynh nói không cần ta, lại… lại đối với ta như vậy, huynh là đồ bại hoại!”

“Ta nói không cần nàng lúc nào hả?”