Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 146: Đại nạn lâm đầu




Tuyền Cơ cười sảng khoái, mời Trương Kiều Dư ngồi xuống dùng trà.

Trương Kiều Dư tính tình hào sảng nên không một chút ngại ngùng việc thỉnh giáo vấn đề với các hậu sinh tiểu bối, ông đi thẳng vào vấn đề hỏi Tuyền Cơ ngay: “Công lao mấy tháng qua của Tuyền Cơ, ta và Hoàng thượng đều nhìn thấy. Nói thật, lão nhân hiểu rõ suy nghĩ của cô nương.”

Tuyền Cơ cười đáp: “Ta ấy à, thực ra ta chỉ định giúp cho Trầm thị và phủ Thái tử, dù cho có mười ngày nửa tháng ta không có ở đấy, thì công việc ở hiệu buôn vẫn hoạt động ổn thỏa.”

“Tuyền Cơ làm như vậy, chắc không chỉ đơn giản là do lười biếng trốn việc thôi đâu nhỉ?”

“Phủ Thái tử xem như là một phần tài sản riêng của Hoàng thượng, cái này tạm thời không nói, Trầm thị nắm trong tay hầu như toàn bộ việc kinh doanh vật tư của quân đội và người dân chủ yếu của Kỉ quốc, không thể để cho nó tiếp tục lấy danh nghĩa của hiệu buôn cá nhân tiếp tục phát triển nữa. Một khi tương lai rơi vào tay những người khác, rất dễ biến thành công cụ để làm dao động nền tảng quốc gia. Các người đem nó giao cho ta là bởi vì cảm thấy ta có thể khiến cho Trầm thị kinh doanh phát đạt hơn, đồng thời sẽ không bao giờ phản bội hoặc thoát khỏi sự khống chế của các người, đúng chứ?” Tuyền Cơ cúi đầu nhìn xuống chén trà trên tay, lơ đểnh nói.

Ánh mắt Trương Kiều Dư sáng lên khi nhìn nàng, người con gái này có khi khờ dại như đứa trẻ, có khi lại khôn ngoan đến dọa người.

Tuyền Cơ vốn không cần đáp án từ miệng của lão, nàng tự mình nói tiếp: “Ta không có khả năng để cả đời thay các người chưởng quản Trầm thị, phương pháp tốt nhất là chỉ có thể giống như hiện giờ vậy, về sau mặc kệ là ai lên nắm giữ, chỉ cần quản lý tốt những điểm quan trọng mấu chốt này là có thể không chế được toàn bộ mạch máu của Trầm thị. Dù là giao cho quan viên Tài Ti tiếp tục quản lý, vẫn có thể cam đoan tự nó sẽ hoạt động bình thường. Kỳ thật, ta cũng muốn cám ơn Trương gia gia, ngoài ra còn có các vị tiền bối của Trầm thị. Quản sự của Trầm thị có thể nói là rất nhiều người tài. Nếu không có bọn họ, ý kiến của ta không có khả năng được thực thi sớm như vậy được. Ta chỉ nội việc dạy chữ cho Lam Tinh, Lam Tích cùng nhóm trợ lý dự bị cũng đã phải tốn thời gian trên nửa năm. Nếu Trầm thị không có nhiều nhân tài như vậy, phỏng chừng đến ngày ta già rụng cả răng rồi cũng không thể làm được giống như hiện giờ.”

Trương Kiều Dư bất thình lình đứng dậy, hướng Tuyền Cơ vái lạy một cái thật sâu, nói: “Lão phu đối với cô nương là thật lòng khâm phục!”

Tuyền Cơ cười cười: “Mỗi con người đều là vật vô giá nhưng cũng là biến số lớn nhất, nếu như để cho sinh kế của biết bao nhiêu người cùng với thương nghiệp khổng lồ liên quan đến quốc gia hưng suy đặt lên vai một vài người, thì không bằng thiết lập ra chế độ quy định thật tốt để giảm nhẹ gánh nặng cùng sự phụ thuộc của nó vào tài năng đức độ của người lãnh đạo, Tiểu Viễn sớm muộn gì cũng phải kế thừa ngôi vị Hoàng đế, thuật quản lý người, quyền mưu tính toán đã có hai vị là Hoàng thượng và ông hỗ trợ, tin rằng hắn sẽ học tập thật tốt… Ta chỉ giúp hắn sớm hiểu một chút, làm thế nào để có được cuộc sống tự do tự tại là được.”

Trương Kiều Dư khoan thai tiếp lời: “Tuyền Cơ thay Thái tử lo lắng thật chu đáo, khó trách ngay cả Hoàng thượng cũng phải ganh tị.”

Tuyền Cơ làm mặt quỷ: “Tiểu Viễn là bằng hữu của ta mà, ta đương nhiên muốn thay hắn suy nghĩ lo lắng, còn Hoàng thượng nhà ông, cũng đã một đống tuổi rồi, làm việc tự có chủ trương, vô cùng lợi hại, ta không dám ở đó khoa tay múa chân.”

“Tuyền Cơ nhưng là cảm thấy chúng ta đang lợi dụng cô nương sao?” Trương Kiều Dư không hy vọng vì như vậy mà làm cho hai người họ sinh ra hiềm khích, Hoàng thượng bỏ ra nhiều tâm tư như vậy mới đem được mỹ nhân về tay.

“Có phải hay không, trong lòng các người đều đã rõ! Bị lợi dụng một chút thì không sao, có giá trị để lợi dụng cũng coi như là một chuyện tốt. Nhưng đừng có được một tấc lại tiến một thước, toan muốn đem ta biến thành y khuôn với các người là được rồi.” Tuyền Cơ hừ một tiếng.

Trương Kiều Dư cười ha ha: “Thực muốn để cho Hoàng thượng và Trương mẫu nhìn thấy bộ dáng hiện tại của cô nương, tiểu cô nương quả nhiên không cần phải quá lém lỉnh lợi hại thì tốt hơn.”

“Trương mẫu đối với ta rất tốt, ta mới không đa tâm với bà ấy, Hoàng thượng nhà ông là hồ ly ngàn năm, ta ở trước mặt hắn phải giả vờ xảo quyệt là tự mình chuốc lấy khổ, chỉ có Trương gia gia ông, mỗi lần đều muốn dụ ta phải làm cái này, làm cái kia, còn thường xuyên ôm ý đồ xấu mà chỉnh ta, ta không thể không cẩn thận một chút được!”

“Trong mắt cô nương, Trương gia gia ta là như vậy sao? Ai ai, lão phu thực đau lòng mà.” Trương Kiều Dư làm bộ như vô cùng buồn rầu. Thật là buồn cười.

Tuyền Cơ bật cười, làm mặt quỷ, lái chủ đề sang chuyện khác, không còn nhắc lại vấn đề này nữa.

Mấy ngày nay Tuyền Cơ dự định đến Mai Lĩnh ở ngoại thành để thưởng mai. Mong ngóng suốt cuối cùng đã ngóng được đến lúc không còn tuyết rơi nữa, ánh mặt trời rạng rỡ hơn, liền muốn khởi hành, thuốc dịch dung Lạc Dương tặng cho nay còn lại không nhiều, rơi vào đường cùng đành phải dùng đỡ “Hủy dung đan” của Dịch Thanh Vân.

Mới vừa ra khỏi cửa viện thì gặp Kỉ Tư Viễn.

Kỉ Tư Viễn vừa nhìn qua bộ dáng của Tuyền Cơ là biết cô định đi chơi, sau khi bày tỏ đầy đủ sự khinh bỉ của mình đối với diện mạo kinh khủng hiện giờ của cô xong, thì kiên trì xin được cùng đi với cô.

Tuyền Cơ nhìn cách ăn mặc của hắn, lắc đầu nói: “Cái bộ dạng này của ngươi, ta mới không cần cùng đi với ngươi. Ngươi muốn đi cũng được. Đổi thành quần áo bình thường, sau đó cũng dùng dịch dung đi rồi nói sau!”

Kỉ Tư Viễn trừng mắt. Nhưng thấy Tuyền Cơ kiên trì không chịu nhượng bộ, đành phải bĩu môi thỏa hiệp.

Sau nửa canh giờ, hai người lén lút từ cửa sau Vương phủ đi ra, đến đường lớn mướn một chiếc xe ngựa ra khỏi thành, nhắm thẳng Mai lĩnh mà đi.

“Ngươi cười đủ chưa?” Bên trong xe, Kỉ Tư Viễn nghiến răng nghiến lợi nói.

“Chậc chậc, ngươi xem cái bộ dạng của ngươi, giống y chang như cái vỏ quýt nhăn nheo, so với ta cũng chả hơn là bao, ha ha!” Tuyền Cơ chỉ vào bản mặt của Kỉ Tư Viễn bị “Hủy dung đan” chà đạp, cười đến nghiêng ngả.

“Ngươi cũng đã cười suốt dọc đường đến giờ rồi, kẻ không biết lại nghĩ ngươi là người điên!” Kỉ Tư Viễn châm chọc.

“Dù sao, hiện tại trừ ngươi ra không có ai biết ta, ta thích thế nào thì thế đó, ngươi rất nhanh sẽ cảm nhận được niềm vui khi làm xấu nam thôi, ha ha ha!”

“Có cái gì vui? Mướn có cái xe mà còn thiếu chút dọa xa phu chạy.” Nói đến đây liền buồn bực, nghĩ sao thì Kỉ Tư Viễn một đời thiếu niên anh tuấn đẹp cực phẩm, thân phận cao quý, trước giờ xuất môn đều nhận được biết bao ánh mắt ngưỡng mộ, chưa từng bị người ta nhìn mặt là liền ghét bỏ qua bao giờ.

Lúc vừa đến trạm, xa phu nhìn thấy hai cái mặt của bọn họ, vẻ mặt của hắn cũng không khác gì gặp quỷ cả, đầu tiên là hoảng sợ, chán ghét, sau lại nghe Tuyền Cơ nói chuyện từ tốn lễ nghĩa, hơn nữa tiền phí trả đủ, ánh mắt từ từ biến thành thương tiếc, đồng tình, Kỉ Tư Viễn nhìn mà muốn đánh người.

Trong khi hai người bọn họ đang vui cười, thì xe ngựa một đường thuận lợi đến dưới chân núi Mai Lĩnh tầm giữa trưa. Địa thế núi Mai Lĩnh khá dốc, xe ngựa chỉ có thể đến chân núi, xa phu cho xe ngựa dừng bên cạnh một quán trà, hai người Tuyền Cơ sau khi dùng cơm sẽ đi bộ lên núi thưởng mai.

Quán trà này tuy nhỏ nhưng lại bố trí rất tinh tế, mặc dù gọi là “Đình”, thật ra là một gian phòng gỗ cao cấp. Cửa sổ đều được treo lên những tấm mành, bên trong phòng có đốt lửa, vừa sạch sẽ lại ấm áp.

Hai người bước vào quán trà, khách quan hôm nay cũng không nhiều, Kỉ Tư Viễn vô cùng khó chịu bởi ánh mắt đánh giá quái lạ của người bên ngoài, kéo Tuyền Cơ ngồi vào bàn.

Địa phương này nhỏ nên không có được nhiều món ăn đặc biệt gì, Tuyền Cơ cũng không ngại, gọi bánh bao, thịt bò và trà nóng, lại hỏi chủ quán để mượn dao nhỏ, hướng dẫn Kỉ Tư Viễn thế nào là bánh hamburger bánh bao kẹp thịt bò kiểu Trung Quốc.

Kỉ Tư Viễn không phải là kiểu công tử bột hào môn thế gia chưa từng chịu khổ, Kỉ Kiến Thận yêu cầu với hắn rất hà khắc. Có rất nhiều khổ cực mà mấy đứa trẻ nhà bình thường chưa từng phải chịu thì hắn cũng đã chịu rồi, một ít món ăn dân dã đối với hắn có gì là khổ.

Nhưng bây giờ thấy Tuyền Cơ cầm lấy cái bánh bao hết sức bình thường mà có thể làm ra đủ thứ đa dạng như vậy, còn ăn rất ngon, cũng cảm thấy có hứng thú, học theo bắt đầu ăn.

Có người mình thích nhất đi cạnh, lại được vui vẻ như vậy, cảm thấy ăn bánh bao bình thường trong miệng cũng như ăn mỹ vị.

Tâm tình hai người cực kỳ thoải mái nên không có nửa điểm phát hiện đằng sau một góc sáng sủa, có ánh mắt cực kỳ quái lạ của một người đàn ông thần bí phóng lại.

Bên cạnh người đàn ông đó là hai người đi cùng, thân hình ba người cao ngất, cổ áo cao cao và cái mũ tuyết dày đã che khuất đi hơn phân nửa khuôn mặt bọn họ. Ba người vẫn giữ im lặng dùng cơm, từ lúc Tuyền Cơ đi vào cho đến giờ, gã đàn ông ở giữa đã âm thầm đánh giá cô, ánh mắt hắn biến hóa khôn lường, dường như là đăm chiêu.

“Tính tiền!” Người đàn ông đi cùng hắn hiểu ám chỉ của hắn thì buông đồng tiền xong liền đứng dậy, đi ra ngoài.

Người đàn ông đó đứng dậy, làm như vô tình đụng vào cái bàn, một đồng tiền đinh một tiếng rơi xuống đất, vừa vặn lăn đến bên cạnh chỗ Tuyền Cơ.

Hắn đi tới khom người nhặt đồng tiền bị rơi, cánh mũi khẽ động nhẹ. Hít một hơi thật sâu, ánh mắt càng phát ra vẻ chắc chắn.

Ba người nối đuôi nhau rời quán trà, cách khoảng mấy chục bước, một gã trong số đó quay sang xin chỉ thị của người đàn ông nọ: “Chủ thượng, chúng ta có nên đi trước hội họp với Sử đoàn?”

Hắn trả lời: “Không, lên Mai Lĩnh, xấu nữ vừa rồi, mang về tất sẽ có tác dụng.”

Hai gã còn lại hiển nhiên đều là thuộc hạ của hắn, nghe vậy cũng không đặt câu hỏi, cúi đầu theo hắn nhắm thẳng Mai Lĩnh mà đi.

Vừa mới nghe nói xấu nữ kia muốn đi xem mai trên Hồi Tâm Nhai của Mai Lĩnh, hôm qua bọn họ đã từng đến Hồi Tâm Nhai để liên lạc với người khác, phát hiện chỗ địa hình kia hiểm yếu, ít dấu chân người, rất thích hợp để hành sự.

Kỉ Tư Viễn và Tuyền Cơ hoàn toàn không biết đại nạn ập tới. Ăn uống no đủ xong thì cùng nhau lên núi.

Mai Lĩnh quả nhiên là nơi giống như tên, khắp nơi hoa mai nở rộ, trong không khí phảng phất mùi hương thanh mát, cảnh trí cực đẹp, hơn nữa, thời đại này không giống như đời trước của Tuyền Cơ, người du lịch tấp nập, người mua kẻ bán hoành hành, ở đây tất cả đều là cảnh đẹp tự nhiên không bị bày bố, điều hiếm có là người cũng không nhiều, có lẽ chút cảnh sắc này đối với những người ở đây mà nói thì đã nhìn quen rồi nên thấy bình thường.

Đi lên núi mới phát hiện, mang theo Kỉ Tư Viễn thật có lợi, tên nhóc này võ công hẳn không tồi, gặp đường khó đi, liền để hắn cõng đi qua. Đường đi đến Hồi Tâm Nhai cực kỳ cheo leo, hơn nữa tuyết đọng lại trơn trượt, nếu không nhờ có Kỉ Tư Viễn, đoán chừng Tuyền Cơ chỉ có thể nhìn ngắm rồi thở dài, tiu nghỉu về nhà.

Ba phía Hồi Tâm Nhai đều là khoảng không, trên nhai toàn là thạch đá lởm chởm, hoa mai ở đây sinh trưởng bên trong những thạch đá kỳ quái này, từng đóa hoa mai màu vàng nhạt nở rộ trên cành mai nâu sẫm, lại có thêm tuyết trắng đọng gần đấy, xinh đẹp cực kỳ.

Tuyền Cơ đang định lại gần nhìn, bất chợt bị Kỉ Tư Viễn nắm chặt tay, quát: “Cẩn thận! Đằng trước là ai, trốn tránh lén lút?!”

Lúc hắn quát hỏi thì một nam tử liền xuất hiện cùng đạo kiếm ảnh đâm thẳng hướng Kỉ Tư Viễn. 

Trời sinh Kỉ Tư Viễn võ học kì tài, hơn nữa từ nhỏ khổ luyện, bên cạnh lại nhiều danh sư, quẳng vào chốn giang hồ thì cũng là cao thủ bậc nhất, giờ phút này không hề sợ hãi đem Tuyền Cơ bảo hộ bên mình, một tay rút ra bội kiếm nghênh chiến.

Bởi vì đây là trọng địa kinh thành, hơn nữa hai người đã dịch dung, Kỉ Tư Viễn lại là cao thủ trong cao thủ cho nên lần này không mang theo thị vệ hộ thân, chỉ có hai ám vệ xa xa đi theo.

Tuyền Cơ lanh lợi lui ra phía sau, dựa vào vách núi, rút ra chủy thủ cẩn thận đề phòng, nơi này địa thế hẹp, núi đá lởm chởm, dù là Phù Phong Bộ cũng không thể thi triển dễ dàng, nhưng không cần làm vướng chân Tiểu Viễn là tốt rồi.

Mặt khác, hai gã kia thấy đồng bọn bị lộ hành tung, lúc này cũng phải hiện thân, một người nhắm Kỉ Tư Viễn tấn công, cùng đồng đội liên thủ công kích, kẻ còn lại thì hướng phía Tuyền Cơ mà tiến, một tay với lấy bắt Tuyền Cơ.