Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tứ

Chương 59: Quy thuộc quang minh (cửu)




Feta cười híp mắt, “Cứ thư giãn, bình tĩnh đã nào. Quang Minh thần hội đâu phải tổ chức cường đạo, không việc gì phải căng thẳng. Giáo hoàng bệ hạ biết anh và Kleist cùng chung hoạn nạn, kết thành tình bạn vô cùng vững bền, đồng thời cũng sâu sắc kính nể tinh thần gan dạ của anh, nên cố ý bảo ta mời anh gia nhập Đoàn Thánh kỵ sĩ. Đoàn trưởng thì chắc anh quen thuộc rồi, Kleist hoàn toàn đại diện cho tinh thần và phẩm đức của thánh kỵ sĩ. Ta tin rằng anh và bọn họ sẽ ở chung với nhau rất vui vẻ.”

Có Kleist làm đại diện, thực sự không phải là từ chối đúng không? McKee lặng lẽ liếc nhìn Kleist.

Kleist có vẻ biết hắn nghĩ gì, hồi đáp bằng một nụ cười thân mật.

McKee lướt mắt qua gương mặt từng người, qua một lát, mới tỉnh ngộ: “Ngài ngài ngài, ý ngài là mời tôi gia nhập Đoàn Thánh kỵ sĩ?”

Feta tốt bụng gật đầu: “Nếu anh chấp nhận lời mời của ta, đó chính là vinh hạnh của Quang Minh thần hội.”

McKee cảm giác như đang nằm mơ.

Trong mơ, thần tế tự dưới một người trên vạn người của Quang Minh thần hội lại muốn mời mình gia nhập Đoàn Thánh kỵ sĩ, bọn họ còn rất vinh hạnh nữa chứ.

… Mộng này cũng quá tốt đẹp rồi!

Feta mãi không thấy McKee trả lời, thấu hiểu nói: “Đây là quyết định trọng đại, cần cẩn thận suy xét.” Ông ta nhìn sang Kleist, “Cậu có thể cho anh ta vài lời khuyên không?”

Trong lòng Kleist cũng có mấy tính toán nhỏ nhặt. Nội loạn Quang Minh thần hội sắp xảy ra, tương lai rất khó nắm chắc, ban đầu hắn hy vọng McKee đến nơi khác, thứ nhất là không bị cuốn vào chuyện phân tranh trong thần hội, hai là cho chính mình thêm đường lui về sau dễ bề tìm nơi nương tựa. Nhưng hiện tại, đế quốc Kanding đã trở mặt với Quang Minh thần hội, trong nước lại có pháp sư vong linh hoành hành, hiển nhiên không thích hợp. Nếu Danco không hiện thân tại thành Bothe khiến Reg đệ III chú ý, học viện Honorable St Sorvi cũng là lựa chọn không tồi. Nhưng hiện giờ thì không được nữa. St Sorvi dầu sao cũng không phải St Paders, không có khả năng thách thức với đế quốc.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy Quang Minh thần hội là điểm đến duy nhất.

Kleist mở miệng: “Hoan nghênh gia nhập Đoàn Thánh kỵ sĩ.”

McKee ngẩn ngơ hoàn hồn, đột nhiên ôm cổ Danco, quát: “Mau, mau, mau nhéo ta một cái, xem ta có phải đang nằm mơ không?”

Danco nhẹ nhàng nhéo má hắn.

McKee kích động nhảy dựng lên: “Có cảm giác, không phải nằm mơ.”

Feta nhìn biểu hiện của hắn là biết chuyện này tám chín phần mười thành công rồi, “Vậy đáp án của anh là…”

“Đồng ý đồng ý, tôi đồng ý!” McKee cảm thấy gương mặt già nua của Feta vô cùng thuận mắt, hận không thể nhào lên gặm một trận.

Feta gật đầu: “Nếu như vậy, mời anh và Kleist diễn một tiết mục hàng long, ta sẽ báo tin cho Reg đệ III bệ hạ đúng giờ đến quan sát.”

McKee hỏi: “Còn muốn hàng long?”

Feta nói: “Ta biết Long tộc đại nhân phải nhận tội danh không thuộc về họ, nhưng chính trị Samanlier đang hỗn loạn, khó mà làm sáng tỏ trong thời gian ngắn được, đành làm khó hai vị tạm thời mang tiếng xấu, ra vẻ quy thuận thần hội. Xin hai vị tin tưởng thành ý của thần hội, chúng ta tuyệt đối không có ý khinh miệt và sỉ nhục, nhất định luôn coi các vị là khách quý.”

McKee rụt rè mở miệng: “Được thì được, nhưng tôi sợ hàng phục không được.” Tranh giành với Danco hình người còn chưa xong, chứ đừng nói hình long.

Feta nói: “Yên tâm, chúng ta sẽ sắp xếp.”

McKee nhìn Kleist, bỗng dưng nhớ tới đấu khí của Kleist còn bị giam cầm, thoáng yên tâm.

Feta nói: “Đợi tất cả chấm dứt, chúng ta sẽ về Sangtu.”

Mắt Kleist hơi sáng lên, nói: “Nhưng mới bắt đầu tuần tra mà.”

Feta bảo: “Giáo hoàng bệ hạ quyết định ba ngày sau công bố người thừa kế vị trí Giáo hoàng, ta tin các cậu không muốn bỏ lỡ thời khắc quan trọng như vậy đâu.”

Mới đó đã muốn công bố rồi sao? Giáo hoàng chống đỡ không nổi nữa?

Kleist trấn định gật đầu.

Vì biểu diễn hàng long, khi màn đêm buông xuống, bọn họ đều ngủ rất sớm, rất an ổn. Mấy động tác mờ ám của Danco và Taiya đều bị đàn áp. Kleist thì không sao, nên làm thế nào thì làm thế đấy. Nhưng McKee khẩn trương đến mức run rẩy cả người, cả đêm đi vệ sinh bảy lần. Thế nên, hôm sau rời giường, sắc mặt hắn có hơi xanh.

Feta nói: “Chúng ta chọn vào giữa trưa, khi đó nhiều người hơn. Hai vị đại nhân chỉ cần bay qua khu vực đông đúc nhất, thẳng hướng hoàng cung.”

McKee hỏi: “Tôi thì sao?”

“Ta sẽ sắp xếp anh và Kleist đi trước đến gác chuông cao nhất trong thành, đợi hai vị Long tộc đại nhân bay qua, hai người nhảy lên lưng họ là xong. Sau đó, các thánh kỵ sĩ sẽ chém ra hào quang rực rỡ, ta cũng hỗ trợ bên cạnh. Hai vị đại nhân chỉ cần phun lửa và khí lạnh lên trời.”

McKee: “……” Nghe sao mà giả tạo quá.

Feta thấy họ không nói lời nào, tiếp lời: “Chúng ta ăn sáng xong rồi bắt đầu chuẩn bị thôi.”

Kleist tìm thời gian nói với ông ta chuyện Reginald kết hôn với em gái mình. Feta tỏ ra rất vui mừng, Kleist biết, kỹ năng diễn xuất của ông ta luôn không tệ.

Feta đáp: “Đáng lẽ ta không nên tới vội vàng như vậy, ít ra còn có thời gian mang chút lễ vật.”

Kleist nói: “Từ giờ đến lúc Reginald trở về, ngài còn dư dả thời gian.”

Feta: “… Nói cũng phải.”

Gác chuông quả thực rất cao. Các thánh kỵ sĩ cũ và mới dựa vào mái nhà nhìn ra bên ngoài, thu hết nửa thành Bothe vào đáy mắt.

Đám Layton và McKee đã sớm thân quen, nhưng sau khi trở thành đồng sự, thái độ càng thân thiết hơn. McKee mới đầu còn hơi ngượng ngùng, lúc sau thì… “Ha ha ha ha, cậu thích cái gì cứ nói cho tôi biết, tôi nhất định lấy giúp cậu.”

“Không cần lo lắng không cần lo lắng, đồ của Hydeine cũng không thành vấn đề!”

“A… Làm sao lấy được á? À ừm, này này, đoàn trưởng… lấy bằng cách nào?” Hắn xin Kleist giúp đỡ.

Kleist lực bất tòng tâm, “Ta không động đến đồ của Hydeine được.”

Đối diện với ánh mắt tràn ngập hiếu kì của các thánh kỵ sĩ chính trực, McKee thiệt khổ tâm nha khổ tâm.

Một tiếng long gầm xé rách màn trời yên tĩnh.

Người McKee run lên, nhìn đăm đăm về hướng Tây. Ở đó, hai đầu long một đỏ một bạc đang giang cánh oai phong khí phách bay lại đây, tựa như một núi băng di động và một ngọn lửa đang trôi lơ lửng.

Nơi thân ảnh chúng nó xẹt qua, hỏa diễm, băng tiễn và thành đất đột ngột mọc lên từ mặt đất, giống như bọt nước chợt nổi lên rồi tan biến. Nhưng quá nhiều bọt nước cuối cùng cũng sẽ bắn vào người, Taiya bị hơi nóng từ hỏa cầu sượt qua một chút, giận dữ phun một hơi khí lạnh xuống dưới.

Các ma pháp sư tụ tập lập tức tản ra như chim thú.

Gác chuông ngày càng gần.

Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc trên gác chuông, tâm tình các cự long dục cầu bất mãn mới thoáng tốt lên, đáp xuống.

Kleist cố xuất ra một ít đấu khí, nhấc McKee ném lên lưng Danco, chính mình cũng nhảy lên lưng Taiya. Các thánh kỵ sĩ khác phối hợp phát ra đấu khí rực rỡ, cố ý nhắm vào khe hở.

Các cự long hình như rất tức giận, lửa và khí lạnh lần lượt phun ra.

Nhìn từ phía dưới, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt!

Ma pháp sư chạy tới hỗ trợ bị binh lính canh giữ gác chuông ngăn trở, giữa bọn họ chẳng biết khi nào xuất hiện thêm mấy tế tự, hướng lên không trung hô to: “Ôi trời, đó là quang minh đấu khí, đây là Đoàn Thánh kỵ sĩ!”

“Nhìn kìa, trên lưng Ngân Long có người.”

“Chẳng lẽ là đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ! Ngươi nhìn hắn đi, theo ta thấy, tuyệt đối không đến mét rưỡi!”

“Tiếc là xa quá, không thì thật muốn xem hắn xấu tới mức nào.”

Màn diễn phía trên xem ra không tệ, cũng thu được hiệu quả nhất định, Feta lên đài. Ông ta bay lên giữa không trung từ bên ngoài, mở rộng hai tay, áo choàng tế tự rộng thùng thình lay động trong gió, niệm một chú ngữ dài với Taiya và Danco.

Ngay sau đó, trên trời xuất hiện hai vòng sáng khổng lồ bao lấy Taiya và Danco.

McKee căng thẳng ghé vào tai Danco, nhỏ giọng hỏi: “Có thoải mái không?”

Danco thoải mái run run lỗ tai.

Taiya nhìn mà thèm, quay đầu nhìn đoàn trưởng đại nhân đang thờ ơ: “Ngươi không hỏi ta có thoải mái hay không à?”

Kleist nói: “Chú ngữ chúc phúc, hẳn là thoải mái.”

“……” Taiya khinh bỉ một người một long bên kia, hừ, người nhà mình rất uyên bác!

Kỵ sĩ và long thấy thời gian không còn nhiều lắm, ra một thân mồ hôi, lúc về trước tiên phải tắm rửa, còn giày vò nữa sẽ bỏ lỡ bữa tối mất. Taiya và Danco lập tức bày ra bộ dáng khuất phục, từ nóng nảy chuyển sang dịu ngoan.

Feta nhân cơ hội phát biểu một đoạn diễn thuyết. Chủ yếu nói về pháp lực vô biên của nữ thần Quang Minh, phúc trạch muôn dân, cự long quay đầu là bờ, chuyện cũ sẽ bỏ qua, linh tinh… chính thức kéo màn che cho vở diễn này. Tiếp theo, thần tế tự và các thánh kỵ sĩ cưỡi long đến hoàng cung, đặt dấu chấm tròn cho sự kiện cự long giết người ở thành Bothe.

Lúc đến hoàng cung, Reg đệ III đã chờ sẵn ở đó.

Để không khiến hắn phát hiện bí mật long biến thành người, đám Kleist vội vàng chào hỏi rồi chạy về khách sạn, để lại Feta xã giao có lệ với hắn.

Feta hiển nhiên rất thích việc này, đến khuya mới về, uống đến mặt mày hồng hào, bàn luận về thức ăn Samanlier với Matt một lát, đến rạng sáng mới thả người đi.

Kế hoạch rạng sáng hôm sau trở về Sangtu không thể không hoãn đến ngày thứ ba – cách thời điểm Giáo hoàng tuyên bố người thừa kế còn một ngày.

Thành Neal, thủ đô Sangtu kín hết chỗ, so với thành Bothe chỉ hơn chứ không kém. Phân hội các nơi ngoài mặt phái đại biểu đến nghe thần huấn — mỗi lần Giáo hoàng tuyên bố người thừa kế, sẽ có thần tích sinh ra, thực chất đều là nỗ lực cuối cùng vì chỗ đứng trong hàng ngũ. Có người thám thính tin tức, dò hỏi quyết định cuối cùng, người thì được ăn cả ngã về không, xem như đấu tranh lần cuối – phe phái Sophiro viết một lá thư chung cho Giáo hoàng, cực lực đề cử Sophiro.

Đám người Kleist vừa vào thành đã cảm nhận được thanh thế của Sophiro, dùng trùng trùng điệp điệp để hình dung cũng không quá đáng. Tương phản, Feta lại rất im hơi lặng tiếng. Nếu bọn họ không cùng trở về, dưới thanh thế này, chỉ sợ ngay cả các thánh kỵ sĩ cũng quên mất thần tế tự có đến hai vị.

Feta nhìn qua có chút mất mát và giật mình, nhưng Kleist biết, ông ta không khẩn trương. Ở Quang Minh thần hội nhiều năm như vậy, Kleist biết rõ Sophiro và Feta ai cao hơn một bậc, chó cắn người thì không lộ răng*.

*người thực sự giỏi thì không để lộ ra ngoài

McKee được đưa tới ký túc xá, đám Layton muốn báo cáo nhiệm vụ với Goblyde, Reginald đang trong kỳ nghỉ tân hôn chưa trở về, Kleist muốn một mình yết kiến Giáo hoàng.

Taiya tỏ ra bất mãn với hành vi rời khỏi cương vị của hắn, biểu hiện cụ thể là cả người bám trên người Kleist, không chịu đi xuống.

Để đoàn trưởng bị giam cầm đấu khí không bị nó đè bẹp, các thánh kỵ sĩ rối rít lấy tay chia sẻ sức nặng của Taiya.

Kleist hết cách: “Ta sẽ về sớm.”

Taiya nói: “Nếu nhanh vậy thì ta cũng đi.”

“Thần hội có quy định của thần hội.”

“Ta là long!”

Kleist bảo: “Nói lý do của ta xem.”

Taiya nói: “Bổn soái long anh tuấn tiêu sái như vậy, một mình ra ngoài sẽ khiến những người khác mê đến choáng váng đầu óc…”

Dưới sự trợ giúp của các thánh kỵ sĩ, Kleist thoát khỏi móng vuốt của nó.

Taiya nóng nảy, “Ta muốn bảo vệ ngươi!”

Kleist dừng bước.

Các thánh kỵ sĩ đang giữ Taiya liếc nhau, thở dài, buông tay.

Taiya ngạo mạn đến bên cạnh Kleist, hừ hai tiếng, khó xử lắc đầu: “Không có ta, ngươi biết làm sao.” Ra bộ như đau đầu lắm.

Kleist nói: “Không có ngươi, ta là đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ.”

Taiya: “……”

“Có ngươi, đấu khí của ta bị giam cầm.”

Taiya: “……”

Kleist nói: “Ngươi nói xem, làm sao bây giờ?”

Tuy rằng đấu khí của Kleist bị giam cầm không liên quan gì đến nó, nhưng nó lại không thể tìm ra lý do phản bác. Taiya nghẹn khuất: “Cho nên ta mới bảo ta sẽ bảo vệ ngươi.” Lời kịch khí phách đến vậy, sao tự nhiên trở nên bị động thế này?

Kleist gật đầu: “Có lẽ.”

Taiya: “……” Nhất định có chỗ nào không đúng, nó phải cẩn thận ngẫm lại mới được.

Hai thân hình một trước một sau chậm rãi đi trên hành lang.

Từ từ, từng chút một, thân hình cao lớn đến gần thân hình thấp bé, hòa vào cùng một chỗ.

Kleist nhìn Taiya nửa ôm mình, nhíu mày: “Đi nghiêm túc.”

Taiya không vui, lên án: “Ngươi lạnh lùng quá.”

Kleist nói: “Nơi này là thần điện.”

“Thì sao?”

“Nữ thần sẽ nhìn thấy.”

Taiya vẫn rất tôn kính nữ thần Quang Minh, nghĩ nghĩ, lặng lẽ cách ra nửa bước.

Đi thêm hai bước, Kleist nghiêng đầu, thấp giọng nói: “Lúc về nói tiếp.”

“Vậy tối hôm nay…” Hai mắt Taiya sáng ngời trong suốt nhìn hắn.

Kleist nói: “Nên tiết chế điều dộ.”

“Là sao?”

“Không thể quá nhiều lần.”

“……” Taiya nghiêng đầu suy nghĩ, “Ta đã hiểu.” Hóa ra hắn để ý chuyện này. Trước kia mình rất chú trọng kết quả, về sau phải kéo dài quá trình mới được.

Cứ như vậy, hướng suy nghĩ lúc này của Ngân Long đã quyết định tính phúc nửa đời sau của Kleist.

Khi tới gần cung điện của Giáo hoàng, một người mặc trang phục tế tự vội vàng chạy ra từ chỗ rẽ, thấy bọn họ thì lập tức đổi hướng chạy sang bên kia.

Kleist nhìn chằm chằm bóng lưng, cảm thấy hơi quen mắt, lại không nhớ ra là ai. Nếu là tế tự của thần hội, hắn chắc chắn phải biết.

Taiya chợt nói: “Hình như ta gặp hắn ở đâu rồi.”

Kleist ngẩn người, mắt đột nhiên sáng lên. Vì đối phương mặc trang phục tế tự, đây lại là Quang Minh thần hội, nên hắn vẫn nghĩ theo hướng tế tự. Nhưng nếu Taiya cũng gặp qua, phạm vi suy nghĩ sẽ thu nhỏ lại. Người kia là…

“Hắc Ám thần tế tự!”

Hoàn toàn không ngờ tên kia dám xuất hiện trong này, thân là đoàn trưởng Đoàn Thánh kỵ sĩ, Kleist không thể đẩy trách nhiệm bắt gian tế cho người khác, không nói hai lời đuổi theo.

Được hắn nhắc nhở, Taiya cũng nhớ ra, “Là hắn!”

Một người một long vắt chân chạy như điên.

Chỉ cần bắt được hắn ta là có thể cởi bỏ giam cầm. Ý nghĩ này chiếm cứ đầu óc Kleist, hắn bất chấp đấu khí trên người bị giam cầm, trực tiếp sử dụng đấu khí truy đuổi. Bên đường gặp được tế tự và thánh kỵ sĩ, liền bảo bọn họ cùng đi tìm.

Thần hội đang yên tĩnh tức thì ồn ào.

Giáo hoàng chờ mãi không thấy người đâu, lúc nhận được tin tức đã là nửa giờ sau đó. Ông triệu ngay Feta và Sophiro đến.

Hai người tới rất nhanh. Dù sao mai cũng là ngày công bố kết quả, không ai muốn tuột xích vào lúc này.

Mặt Giáo hoàng âm trầm, nói: “Nghe nói có người của Hắc Ám thần hội lẻn vào thần điện?”

Sophiro liếc nhìn Feta, mấy ngày nay Feta không ở thần điện, đương nhiên không trách ông ta được, đành phải nhẫn nhịn nói: “Kleist đang dẫn người đuổi bắt.”

Giáo hoàng giận đến phát run: “Các ngươi dám để thần Hắc Ám làm việc xấu dưới mí mắt nữ thần, thế này ta làm sao yên tâm giao thần hội cho các ngươi.”

Sophiro oán thầm trong lòng. Ngươi mới là Giáo hoàng, làm việc xấu dưới mí mắt nữ thần ngươi cũng có phần. Nhưng lời này nghĩ thì được, chứ hắn không có can đảm nói ra.

“Nói với Kleist, tăng mạnh cảnh giới! Không cho phép người tùy ý đi lại trong thần điện, ta không muốn đám ác đồ trà trộn vào có thêm viện binh.” Ông dừng một chút, nói tiếp, “Ngày mai ta sẽ tuyên bố tại đại thần điện, chỗ đó tạm thời giao do Fitch, các ngươi không cần đến gần.”

Sophiro cùng Feta nhỏ giọng đáp lời. Để phòng ngừa bọn họ động tay động chân, giao đại thần điện cho bên thứ ba hoàn toàn hợp lý. Dù việc này có hơi thừa thãi.

Cả thần hội bị lật tung lên, còn ba nơi vẫn chưa điều tra – cung điện của Giáo hoàng, cung điện phong ấn ma quỷ và ký túc xá của Đoàn Thánh kỵ sĩ. Đám người Kleist hướng tới nơi cuối cùng.

Tiếng thét chói tai truyền đến.

Thân thể Kleist lung lay, Taiya cuống quít đỡ lấy hắn. Vận dụng đấu khí quá sức, có vẻxiềng xích hắc ám bị ngó lơ nên không vui, đưa ra một cảnh cáo nhỏ.

Các thánh kỵ sĩ khác tiến lên, hắn ngược lại không vội, tùy ý Taiya đỡ hắn từ từ đi về phía trước.

Nơi phát ra tiếng thét là ký túc xá mới của McKee, người thét thì khỏi cần hỏi, đương nhiên là McKee. Là thánh kỵ sĩ mới nhậm chức, hắn rất muốn tỏa sáng trước mặt đồng nghiệp, nhưng trời không chiều lòng người. Hắn vào ký túc xá không bao lâu, thì nhìn thấy một bàn tay đen sì cầm một khúc xương vươn ra dưới gầm giường, ngay sau đó là hai thi thể thối rữa.

Dù hắn chưa từng tận mắt nhìn thấy pháp sư vong linh, nhưng không lạ gì truyền thuyết về bọn họ, vì thế trước tiên hét to lên, triệu hồi Danco ở cách vách.

Hành động của Danco dĩ nhiên không nhanh bằng pháp sư vong linh trong phòng. Mắt thấy hai kỵ sĩ vong linh sắp lao đến trước giường, hắn chỉ có thể vừa dựa vào thân pháp trốn tránh, vừa lấy đồ vật trong túi không gian ném ra – sau khi trở lại Mộng đại lục, hắn đã mua một cái.

Chiến thuật kéo dài cũng có tác dụng.

Danco ngăn cản kỵ sĩ vong linh, giơ kiếm chặt đầu trước khi chúng nó kịp xông tới, một cước đá văng chúng nó ra, nhấc McKee bỏ chạy, các thánh kỵ sĩ theo sát phía sau, nhanh chóng khống chế pháp sư vong linh.

Pháp sư vong linh là một thiếu niên gầy yếu mới mười hai mười ba tuổi, bị quang minh đấu khí đánh trúng, đau đến lăn lộn trên đất.

Các thánh kỵ sĩ lộ vẻ không đành lòng. Dù trước mắt là pháo sư vong linh phạm tội ác, nhưng nó cũng là trẻ con, có lẽ hoàn cảnh trưởng thành khiến nó chưa học được cách phân biệt thiện ác.

“Ngươi là ai? Tại sao ở đây?” Lúc Kleist đi vào, pháp sư vong linh chỉ còn một hơi thở.

Các thánh kỵ sĩ vô cùng áy náy. Thực ra cũng không phải lỗi của bọn họ, bản thân pháp sư vong linh này thương tích chồng chất, lúc trốn dưới giường McKee đã suy yếu không chịu nổi, dù không có bọn họ, tử vong cũng là chuyện sớm muộn thôi.

Pháp sư vong linh đến gần Kleist, trong mắt chợt lóe một tia sáng kỳ dị, bất ngờ nhào lên muốn cắn cổ hắn.

Taiya trực tiếp trở tay bóp chặt cổ pháp sư vong linh.

Pháp sư vong linh nhếch miệng cười, ánh mắt tràn ngập ác độc, một chữ cũng không nói.

“Quá xấu.” Taiya đánh bay nó.

……

Chết.

Kleist nói: “Giao thi thể cho Feta xử lý.”

Matt cầm ra giường trên giường McKee bọc người lại.

Layton nhắc nhở: “Còn hai thi thể nữa.”

Hai thi thể kia tất nhiên là chỉ kỵ sĩ vong linh do pháp sư vong linh triệu hồi.

Trong lúc thu thập, Ernest khẽ “ồ” một tiếng, “Đoàn trưởng, anh nhìn này!”

Kleist nghe tiếng đi qua, thấy cậu ta ngạc nhiên chỉ vào tay và cằm của hai kỵ sĩ vong linh. Bất đồng với thịt thối các chỗ khác, da chỗ đó thế mà không khác gì người sống. “McKee.” Hắn gọi McKee qua.

McKee dè dặt tới gần.

“Mới đầu chúng cũng y như thế này sao?”

McKee che mũi, không muốn nhìn lắm, “Tôi không biết.” Khi đó chỉ lo chạy trối chết, ai để ý hình dáng đối phương ra sao.

Kleist kiểm tra mặt đất, phát hiện có rất nhiều mảnh chai nhỏ.

McKee ghé vào tai hắn khẽ nói: “Suối thanh xuân tuyền và suối hồi phục.” Hắn biết rõ chỗ tốt của hái thứ này, luôn mang theo người.

Taiya thấy hai người đứng sát nhau quá, không kiên nhẫn đẩy McKee ra.

Kleist không quan tâm hai người đang âm thầm chống đối nhau, đổ một ít suối thanh xuân trên mảnh chai vào trán kỵ sĩ vong linh, thấy không phản ứng gì, lại đổ thêm chút suối hồi phục, làn da kia vậy mà thực sự khôi phục dáng vẻ người sống. Hắn cách một lớp vải thử xúc cảm, không khác gì người sống. Hắn đảo ngược thứ tự hai loại thuốc này, hiệu quả giống nhau, chẳng qua dùng một thứ thì vô dụng. Hiển nhiên, thi thể kỵ sĩ vong linh không chỉ cần hồi phục vết thương, mà còn vì thiếu sinh mệnh lực nên phải có suối thanh xuân phụ trợ.

McKee thấp giọng hỏi: “Đây là chuyện gì?”

Kleist quét mắt một vòng.

Các thánh kỵ sĩ khác nghiêm túc đứng yên.

“Tạm thời giữ bí mật.” Kleist nói. Biến kỵ sĩ vong linh thành người sống không phải phát hiện trọng đại, dù gì kỵ sĩ vong linh cũng không có thần trí, khôi phục cũng không làm gì được. Nhưng tác dụng của suối thanh xuân và suối phục hồi sẽ đưa tới vô số kẻ mơ ước và phiền phức.

Các thánh kỵ sĩ không hỏi, chỉ im lặng gật đầu, sau đó lấy ra giường và chăn của McKee bọc hai thi thể lại, tìm nơi an táng.

Tại thần điện yên tĩnh nào đó trong Quang Minh thần hội.

Hắc Ám thần tế tự run rẩy quỳ trên đất: “Tôi, tôi không biết nó sẽ chạy mất, tôi chỉ muốn thí nghiệm, tôi chưa từng gặp qua pháp sư vong linh, tôi chỉ tò mò, tôi…”

Đối với lời giải thích của hắn ta, góc khuất bên trái rèm cửa phát ra tiếng cười khẽ –

“A.”