Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích

Chương 121: Pn1




Đế quốc sửa lại chính sách với pháp sư vong linh, địa vị của Frank liền trở nên vi diệu. Audis từ sau khi trở về vẫn sống chung với cậu. Có điều hai người dù sống với nhau, hàng ngày nói chuyện không quá mười câu. Frank khẳng định điều ấy, bởi vì có vài lần cậu âm thầm đếm. Chẳng lẽ nhà Charlie khiến cậu ấy cảm thấy không tự nhiên?

Frank cảm thấy rất có khả năng, cho nên sau khi ở một tháng, cậu xin phép đại gia trưởng gia tộc Hopkin cho dọn ra ngoài ở.

“Vì thằng nhóc nhà Dana hở?” Đến nay Hopkin vẫn canh cánh trong lòng chuyện người thừa kế mình vừa ý nhất bị nhà Dana lừa đi làm pháp sư vong linh.

Frank nói: “Cháu nghĩ cháu rời đi mọi người có thể thoải mái hơn.”

“Không bao gồm ta.” Ánh mắt Hopkin sáng quắc nhìn cậu.

Frank cúi đầu.

Hopkin thở dài. Lúc trước ông không thể ngăn cản đứa cháu mình yêu quý nhất đi lên con đường pháp sư vong linh, hiện tại cũng không thể ngăn nó bước tiếp. “Bọn họ không muốn tổn thương cháu.”

Frank nói: “Cháu biết, cháu cũng không muốn tổn thương họ.”

Thân phận pháp sư vong linh đã tạo thành một tầng ngăn cách giữa cậu và thân nhân, khiến cho bọn họ quan tâm lẫn nhau phòng bị lẫn nhau, rời đi mới là lựa chọn tốt nhất.

“Cháu định ở đâu?” Hopkin xem như ngầm đồng ý với lựa chọn của cậu.

Frank nói: “Thầy đồng ý cho cháu ở tạm trong nhà nguyên soái.”

Miệng Hopkin giật giật. Là thân tín của hoàng đế và đại biểu quyền quý mới xuất hiện của đế quốc, giữa Hayden và ba đại gia tộc, nhất là Dana và Charlie có rất nhiều vấn đề tồn tại. Nhưng nhìn ánh mắt tràn ngập kỳ vọng với tương lai của Frank, ông ta không nói nên bất cứ lời phản bác nào, chỉ có thể gật đầu, “Cho dù rời khỏi học viện bước lên con đường khác, ta hy vọng cháu có thể có được cuộc sống thuộc về mình.”

“Vâng ạ.” Ánh mắt Frank lóe ra quang mang kiên định.

***

Từ thư phòng đi ra, Audis im lặng đứng ở cửa. Vẻ mất mát và u sầu của Frank khi sắp rời nhà nhất thời hòa tan bình tĩnh hắn vẫn ra sức duy trì, tròng mắt khắc chế không nổi ánh lên sự quan tâm.

“Audis.” Cậu đeo găng tay, nhẹ nhàng vươn tay ra.

Audis do dự, nắm lấy lòng bàn tay cậu.

“Về sau, mình chỉ có cậu.” Frank nhẹ giọng.

Bàn tay Audis siết chặt, găng tay bị nắm đến nhăn lại.

“Tay cậu cứng quá.” Frank nói.

Audis vội vàng buông tay ra, lại bị cậu lật tay bắt lấy. Frank lôi kéo hắn về phòng ngủ, “Nếu có một ngày chúng ta phải tách ra, cứ dùng sức như vậy mà bắt lấy mình nhé.”

***

Sau khi làm pháp sư vong linh, Frank bỏ rất nhiều thói quen quý tộc. Cậu thậm chí có thể giống Mundra đặt mông ngồi trên bùn đất sau cơn mưa, cho nên lần chuyển nhà này, cậu không mang quá nhiều đồ đạc, chỉ cầm theo vài bộ quần áo ưa thích. Hơn nữa cậu cũng không vào nhà Hayden ở, mà thuê một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách trong đám nhà cửa mới xây của Fariel.

“Tài sản phụ thân và mẫu thân lưu lại hẳn là đủ cho chúng ta cầm cự đến khi trưởng thành.” Frank vừa treo quần áo vào tủ vừa nói.

Audis yên lặng đứng trong góc nhìn cậu.

Frank nói: “Ngày mai nhớ nhắc mình hỏi thầy xem nơi nào thuê pháp sư vong linh. Chỗ tốt của pháp sư vong linh là không cần thu thập đủ loại thủy tinh như ma pháp sư, nhưng người chịu thuê bọn họ hẳn cũng không nhiều. Cậu nói có đúng không?” Cậu quay đầu lại, phát hiện đau đớn chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt Audis, nhanh tựa như ảo giác.

Frank buông quần áo, bước nhanh qua, “Cậu làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?”

Audis cúi đầu: “Cậu nên ăn cơm.”

Frank đáp: “Đừng lo, mình quên sao được? Lúc chúng ta mới vào, mình đã nói chuyện với thím Mora rồi, lúc nào mình cũng có thể ăn tối hoặc ăn trưa cùng họ, mười lần một nén bạc, rất là rẻ nhé.”

“Không thể ăn.” Audis nói.

Frank đáp: “Thức ăn với pháp sư vong linh chỉ là nhu yếu phẩm để duy trì thân thể thôi.” Giọng điệu của cậu càng ngày càng giống Mundra.

Audis nói: “Cùng về nhà Dana đi.”

Frank hỏi: “Cậu nhớ mẫu thân sao?”

Audis nói: “Bữa tối của cậu hẳn phải có rượu đỏ, thịt bò, hoa quả bánh ngọt…”

“Mình đói bụng.” Frank ngắt lời hắn, sau đó đứng dậy cầm lấy áo khoác trên giá áo, mở cửa, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, “Cùng đi xem thực đơn của thím Mora có gì đi.”

***

Sinh hoạt vào quỹ đạo, đồng nghĩa với việc nó bắt đầu phát triển theo hướng đơn điệu và nhàm chán.

Hàng ngày Frank và Audis đều chạy tới nhà Hayden và nhà mình.

Mỗi khi Frank đi theo Mundra hoặc chạy tới nhà Rhodes học tập ma pháp, Audis chỉ có một mình đứng trong góc, lật xem tri thức về vu yêu Rhodes và Mundra cùng chỉnh lý, có điều đại đa số thời điểm hắn đều ngẩn người, có đôi khi ngắm con bướm trong vườn hoa, có đôi khi ngắm hoa.

Nếu như nói sinh hoạt có gì thay đổi, thì phải là một nhà thím Mora và bọn họ lui tới càng ngày càng thường xuyên. Bà biết rõ về Frank và Audis, nhưng chưa từng e ngại hay chán ghét, còn thường thường cho Frank nước quả bánh ngọt – đó là lần duy nhất Audis mở miệng yêu cầu.

***

Hôm nay, Frank từ trong nhà thím Mora đi ra, trời đã sẩm tối, từ trong hàng hiên truyền ra mùi thơm Frank rất quen thuộc, đó là mùi nước hoa nhóm phu nhân đế quốc thích nhất. Cậu chậm rãi đi vào, nhẹ giọng hỏi: “Vị khách quý nào đến chơi vậy ạ?”

“Frank?” Trong bóng đêm vang lên tiếng nói dịu dàng mà xa cách.

Frank khẩn trương, “Phu nhân Rella?”

“Audis có ở đây không?” Phu nhân Rella hỏi.

“Có. Cậu ấy ở ngay sau cháu.” Lòng bàn tay Frank ngưng tụ một ngọn lửa, chiếu sáng nửa hàng hiên. Một quý phu nhân đứng ở trước cửa, khuôn mặt có năm phần giống Audis, vẻ mặt mười phần tương tự, cùng đạm mạc.

Ánh mắt phu nhân Rella lướt qua cậu, dừng trên người Audis đứng sau, “Con khỏe không?”

Audis đáp: “Tốt lắm.”

Phu nhân Rella gật đầu, “Vậy ta an tâm.”

Frank mở cửa, nhanh chóng thắp đèn, mời bà đi vào.

Phu nhân Rella nhìn quanh nhà hỏi: “Hai đứa ở hai phòng?”

Frank sửng sốt, đỏ mặt đưa lưng về phía bà, nhẹ lên tiếng, “Cháu đi nấu nước, hai người cứ nói chuyện.” Cậu mang theo siêu nước trốn vào phòng mình. Bởi vì bản thân cậu chính là ma pháp sư hỏa hệ, cho nên không có bếp lò đun nước.

Phu nhân Rella nhìn Audis đứng cách năm sáu bước, cau mày: “Con định để ta ngẩng đầu nói chuyện với con sao?”

Audis đáp: “Nếu ngài từng gặp ông nội, sẽ biết con đã là vu yêu, cả người đều có độc.”

Phu nhân Rella cúi đầu, một lúc lâu mới nói: “Thật có lỗi. Kỳ thật, lúc con hôn mê ta nên đến thăm con.”

“Không cần giải thích.” Audis nói, “Con rất mừng vì ngài có chồng và đứa con mới.”

Phu nhân Rella vuốt ve ngón cái, không khí có vẻ cứng nhắc.

“Ta và Bruce quyết định chia tay.” Phu nhân Rella nói, “Ông nội con đã đồng ý cho ta về nhà Dana, để Grasse đi cùng phụ thân nó.”

Audis không hé răng.

Phu nhân Rella nói tiếp: “Ông nội con hình như có ý giao gia tộc cho Gregory. Ông ấy đang muốn cậu ta thay thế làm thành chủ thành Putra.”

Audis đáp: “Không liên quan đến con.”

“Đúng vậy.” Phu nhân Rella nói, “Việc này con rõ hơn ta nhiều lắm.” Từ phòng ngủ truyền tới tiếng nước sôi. Vẻ mặt bà có chút lo lắng, “Ta hy vọng con có thể trao quyền quản lý sản nghiệp của phụ thân con cho ta. Con cần một người quản lý, không phải sao?”

Audis đáp: “Không cần.”

Phu nhân Rella giật mình ngẩng đầu. Trước kia Audis vẫn luôn vâng lời bà, đây là lần đầu tiên hắn từ chối rõ ràng yêu cầu của bà như vậy, điều này nằm ngoài dự kiến của bà, gần như phá hỏng tất cả kế hoạch bà suy tính.

Audis nói: “Con có người con tin cậy và cần có hơn.”

***

Phu nhân Rella cũng không dây dưa nhiều. Bà biết rõ mình không có cái quyền đó. Kỳ thật được Murdoch thừa nhận trở về, bà có thể có được một phần nhỏ tài sản của chồng trước, đã đủ cho chi tiêu của bà, phần của Audis… Bà chỉ muốn thử xem, bà có phải người hắn xem trọng nhất không. Nhưng bà đã quên, người đều sẽ trưởng thành, đi từ gia đình này sang gia đình khác.

Bà đi rồi, Audis quay đầu lại, nhìn thấy Frank mang siêu ra, không hỏi lời nào, chỉ rót cho mình chén nước.

***

Thời tiết gần đây càng ngày càng lạnh.

Frank nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.

Lời nói của Audis và phu nhân Rella không ngừng lặp lại trong đầu cậu. Cậu ấy nói người kia là chỉ mình sao? Frank không thực chắc chắn. Sau khi Audis tỉnh lại, quan hệ giữa hai người chẳng những không tiến gần một bước, ngược lại càng thêm xa cách. Trước kia tại thời điểm cậu không chú ý Audis sẽ dõi theo cậu, dù bị cậu phát hiện cũng không dời tầm mắt. Nhưng hiện tại, dù bọn họ ở bên nhau, ánh mắt của Audis lại luôn rời đi.

Chẳng lẽ tình cảm của cậu ấy đối với mình không giống như mình tưởng tượng, hay là… cậu ấy hối hận?

Frank phiền não trở mình.

Cậu có chút nhớ không rõ lúc trước cái gì đã khiến cho mình kiên trì đến bước này. Có lẽ là nụ hôn cuối cùng của Audis trong cuộc chiến với hỏa thần? Hay là còn sớm hơn, khi quay đầu luôn nhìn thấy bóng dáng ấy.

Cậu đột nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào vách tường giáp một gian phòng khác, dường như muốn trừng xuyên vách tường.

Đương nhiên, ma pháp hỏa hệ của cậu còn chưa luyện đến trình độ này.

Ngày hôm sau, cậu vẫn đi đến nhà Hayden, lại nhận được tin Hayden và Mundra rời đi.

Frank giật mình nhìn Rhodes đang tấn công vào khoảng không, “Từ trước đến giờ thầy chưa từng nhắc qua.”

Rhodes đáp: “Ngươi biết tính cách của nó đấy, trừ phi ngươi hỏi, còn không nó không có chủ động nhắc tới đâu.”

Frank nói tiếp: “Nguyên soái cũng không nói.”

“Vậy càng không thể.” Rhodes lại đáp, “Hắn chỉ ước gì chúng ta không tìm thấy bọn hắn.”

Frank nói: “Tôi còn chưa học được triệu hoán vu thi.”

Rhodes tiếp lời: “Ta đang muốn thử biện pháp triệu hoán thú phệ hồn, cần giúp đỡ.”

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái.

Ánh mắt Frank sáng lên.

Rhodes lại lắc đầu: “Không được, ta không có thời gian.” Nói xong hắn chạy ra ngoài không quay đầu lại.

Audis đột nhiên chắn trước mặt hắn.

Rhodes lẩm bẩm: “Đây là phạm quy! Ngươi là vu yêu của cậu ta, không thể lúc nào cũng chạy tới chạy lui không nhìn ý của chủ nhân! Cậu ta còn chưa hạ lệnh.”

Audis đáp: “Hạ rồi.”

“Lúc nào?” Rhodes kinh ngạc quay đầu lại.

Frank cũng ngơ ngác.

“Trong lòng.” Audis nói.

Frank đỏ mặt.

Ánh mắt Rhodes đột nhiên trừng lớn, “Ngươi biết được trong lòng cậu ta nghĩ gì à?”

“Đôi khi có thể.” Audis do dự rồi trả lời.

Rhodes lượn trong phòng vài lần, sau đó vỗ tay nói: “Ta hiểu rồi! Hóa ra là vậy, ha! Hóa ra là vậy!”

Trực giác Frank mách bảo sự tình hắn hiểu ra có liên quan đến mình, “Ngài hiểu được điều gì?”

“Phương pháp luyện chế vu yêu!” Rhodes kích động vung tay, “Là tình yêu! Là tình yêu!” Hắn không nhìn đến hai cặp mắt trong phòng, tiếp tục nói, “Trách không được các pháp sư vong linh khác không thể dùng tinh thần lực cướp đoạt Audis, bởi vì liên hệ giữa các ngươi không phải tinh thần lực, mà là tình cảm. Trách không được người càng gầy yếu càng thích hợp làm nguyên liệu vu yêu, bởi vì tình cảm của bọn họ mênh mông. Ta cuối cùng đã hiểu ý tứ của câu nói kia, dùng tình cảm mênh mông thức tỉnh vu yêu a… Ta còn tưởng là luyện chế tình cảm mãnh liệt cho vu yêu chứ, hóa ra là tình cảm của vu yêu.” Hắn hưng phấn xong, lại bắt đầu ủ rũ, “A, chẳng lẽ ta phải đem người yêu ta sâu sắc hoặc người ta yêu sâu đậm biến thành vu yêu mới được sao? Đi chỗ nào mà tìm? Không, có lẽ chỉ cần hắn tình chân ý thiết với người khác là được? Ai da, ta phải suy nghĩ một chút, phải suy nghĩ kĩ một chút.”

Hắn cứ thế đi ra ngoài, hoàn toàn mặc kệ hai người còn lại bởi vì lời nói của hắn mà trong lòng xao động.

Frank trộm nhìn về phía Audis.

Trên mặt Audis không tỏ vẻ gì, ánh mắt lại vẫn hữu ý vô tình tránh né tầm mắt cậu.

Có lẽ, luyện chế vu yêu chỉ cần tình cảm đơn phương là được? Frank cam chịu nghĩ, nói thí dụ như cậu đơn phương…

“Cậu có muốn đổi pháp sư vong linh không?” Cậu hỏi ra miệng, mới phát hiện hóa ra cơn giận của mình đã tích lũy sâu đến như thế.

Audis quay đầu nhìn cậu, trong mắt hiện lên kinh ngạc.

Frank nói: “Cậu tìm pháp sư vong linh khác, mình có thể rút lui.” Đúng vậy, cậu không cần tiếp tục ép buộc bản thân mỗi ngày ngồi với xương khô, nghe những mùi hôi, chà những thi thể… Cậu càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, nắm tay không tự chủ siết chặt.



“Đúng vậy. Cậu không nên làm pháp sư vong linh.” Audis nói.

Frank mở cửa xông ra ngoài.

Nếu cậu còn ở trong gian phòng kia một giây đồng hồ, nhất định cậu sẽ cho hắn một quả cầu lửa!

Frank vọt tới trong hoa viên, phẫn nộ trừng những bông hoa nở đến kiều diễm ướt át.

Phía sau từ từ truyền đến tiếng bước chân.

Audis nói: “Cậu là người sống, cậu còn có thể quay đầu lại, lựa chọn gia tộc Charlie, tiếp tục làm người thừa kế.”

Frank chậm rãi nhìn ra kiềm nén trong lời hắn. Cậu xoay người, nghiêm túc hỏi: “Đây là lời thật lòng của cậu? Để mình rời đi, bỏ cậu lại một mình.”

Audis đáp: “Mình đã không còn là con người.”

Frank nói: “Mình chỉ muốn biết tâm tình của cậu.”

Audis nhìn cậu, chầm chậm gật đầu.

Frank nói: “Nhưng trong lòng cậu không nói như vậy.”

Môi Audis mím chặt.

Frank đeo bao tay lên, đưa tay áp vào ***g ngực hắn: “Mình nghe thấy, nó nói, đừng rời đi.”

Audis cúi đầu.

Tay Frank đột nhiên dùng sức, kéo hắn đến trước mặt mình, tức giận nói: “Mới đó đã là gì? Là cậu bắt đầu trước, cậu bắt đầu xong thì hôn mê bất tỉnh, còn mình thì sao? Mình đã chờ, cố gắng, cố gắng chờ cậu cho mình một đáp án. Chẳng lẽ cậu định cho mình đáp án như vậy sao? Cho nên, hết thảy đều là mình đơn phương, là mình sai lầm, bao nhiêu cố gắng của mình chỉ là một trò cười?! Audis? Dana, hiện tại mình muốn cậu cho mình một đáp án chính xác! Mình thích cậu, cho nên cam tâm tình nguyện làm pháp sư vong linh, cam tâm tình nguyện từ bỏ kế thừa gia tộc, cam tâm tình nguyện ở bên cậu, chẳng sợ cả đời không thể đụng chạm lẫn nhau! Nhưng mà, chỉ cần cậu nói mình tự đa tình, mình sẽ làm theo lời cậu, trở lại nhà Charlie, kế thừa gia tộc… rời bỏ cậu.” Cậu buông áo hắn ra, lạnh lùng nhìn hắn, “Được rồi, hiện giờ cậu có thể nói đáp án của cậu!”

Audis im lặng.

Kiêu ngạo và ánh sáng của hắn tại khắc kia tỉnh lại đã như đôi cánh gãy rời, không thể tiếp tục bay lượn.

Người trước mặt trả giá càng nhiều, gông xiềng trên người hắn càng nặng, siết đến mức hắn không thở nổi.

Buông tay đi.

Thả cậu ấy tự do.

Cậu ấy vốn nên đứng dưới ánh mắt trời và vinh quang.

Audis nắm chặt tay, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.

Frank nhìn hắn, ánh mắt chuyển dần từ phẫn nộ sang thất vọng, cuối cùng hóa thành lạnh lùng. Cậu xoay người, chậm rãi đi ra cửa.

“Đừng đi.”

Frank không biết mình đã đi bao nhiêu bước, phía sau truyền đến tiếng nói yếu ớt nhưng kiên định.

“Đừng đi!” Giọng nói dần lớn hơn.

Frank dừng bước, yên lặng ăn một viên thuốc khử độc.

Audis nhanh chóng đến phía sau cậu, thấp giọng nói: “Đừng rời bỏ mình.”

“Mình là pháp sư vong linh, cậu là vu yêu, chúng ta vốn đã không thể tách rời.” Frank nói xong, đột nhiên xoay người ôm lấy hắn.

Thân thể Audis chấn động, theo bản năng định đẩy cậu ra.

Frank cọ cọ mặt hắn, nhẹ giọng: “Mình uống thuốc rồi.”

Bàn tay vốn định đẩy ra chậm rãi buông, chầm chậm chuyển từ bờ vai sang lưng cậu, sau đó gắt gao ôm chặt.

“Có lẽ sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn, nhưng chúng ta đã ở bên nhau. Chỉ cần ở bên nhau, sẽ có hy vọng.”

“Ừ.”

“Giống như khi mình chờ cậu tỉnh lại vậy.”

“Ừ.”

“Cậu không định nói gì sao?”

“… Mình yêu cậu.”

“Ừ.”