Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích

Chương 11: Đại điển đăng cơ (một)




Hussel lập tức nắm trọng điểm nói: “Không phải lúc đó cô đang ở ngoài thành Putra? Làm sao biết được y đang ở nhà?”

Mundra nói: “Đoán”

Hussel nghiêm mặt nói: “Thỉnh tiểu thư Monica phối hợp!”

Mundra nghĩ nghĩ một lúc nói: “Đoán bừa”

Hayden giành nói trước khi Hussel phát điên lên: “Em muốn nói, khi đó Gregory còn chưa ra ngoài?”

Mundra gật đầu.

Hayden nói: “Vậy hai người gặp nhau khi nào?”

Mundra nói: “Sáu ngày trước”

Đó không phải chính là ngày bọn họ gặp nhau sao. Hayden nói: “Gregory biết bên cạnh em là pháp sư vong linh không?”

Mundra nói: “Tôi không biết y biết hay không”

Hayden nói: “Vậy sau đó thì sao? Hai người lạc nhau thế nào?”

Mundra nói: “Có người ám sát, tôi và… người hầu của tôi bỏ đi”



Loại thời điểm này dùng từ bỏ chạy thích hợp hơn chứ. “Bỏ đi” nghe quá thản nhiên, giống như xem xong náo nhiệt thì quay mông đi mất.

Hussel và Hayden liếc nhau, lại quay sang nhìn Gregory.

Gregory lắc đầu. Có thể thấy tự thuật của Mundra cũng không giúp y nhớ lại bất cứ chuyện gì.

Hussel nói với Mundra: “Vậy cô có thể cung cấp bất cứ manh mối nào liên quan tới gã người hầu kia hay không. Bất luận manh mối nào cũng được”

Mundra nghi ngờ nói: “Vì sao không tra hỏiông ta? Dùng sắt nung gì đó không phải rất hiệu quả sao?”

Đối với vị tiểu thư quý tộc nói ra hình phạt tàn khốc một cách siêu đơn giản này, Hussel cũng không biết nên phản ứng thế nào. Gã nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể cho rằng cô ta đang trêu chọc gã, “Gã chạy rồi. Dùng ma pháp hệ thổ. Cô có biết gã biết ma pháp hệ thổ không?”

Mundra nói: “Biết”

Cô nàng cư nhiên cái gì cũng biết! Hussel cứng họng. Giờ gã chỉ hi vọng cô biết chuyện gì đó có thể giúp cho việc tìm kiếm tung tích “Mundra”. Gã chờ mong hỏi: “Vậy cô biết gã định đi nơi nào không?”

Mundra nói: “Không biết”

Hussel nói: “Gã bị thương, rất có thể không chạy xa được”. Gã quan sát biểu tình của cô.

Mundra lười biếng đáp: “Ờm”

Có lẽ đây là đối tượng tình nghi hợp tác nhất mà cũng khó chơi nhất Hussel gặp phải. Gã hít một hơi thật sâu, nói: “Rất xin lỗi tôi phải trịnh trọng thông báo cho cô, tiểu thư Monica. Người hầu của cô có thể là tội phạm truy nã quan trọng của đế quốc. Để bảo đảm an toàn cho cô, trước khi chúng tôi tìm được gã, cô nhất định phải ở dưới sự bảo vệ của chúng tôi mọi nơi mọi lúc”. Tất cả đều nghe ra, bảo vệ của gã và giám thị đều cùng một ý.

Mundra nói: “Tôi muốn đi tham dự đại điển đăng cơ”

Hussel nói: “Tất nhiên rồi. Tôi sẽ phái người hộ tống cô lên đường, có điều hi vọng trên đường cô có thể phối hợp với chúng tôi, tránh tạo những hiểu lầm không đáng có cho hai bên”. Gã nói cực kỳ không khách khí.

Tuy nhiên Hayden, Gregory đều không tỏ vẻ gì cả.

Tại thời điểm bất thường thế này, cách làm của Hussel là có thể hiểu được.

Mundra càng không tỏ vẻ gì. Cậu đã dựa vào cửa sổ tiến hành giấc ngủ bù thứ tư trong ngày.

Tìm kiếm toàn diện vẫn tiếp tục được tiến hành.

Nhưng đây cũng không phải chuyện dễ dàng. Mặc dù thuật độn thổ không cho phép hô hấp khiến đối phương sau một khoảng thời gian nhất định phải trồi lên, nhưng không ai biết gã có thể nhịn thở bao lâu, càng không thể biết được gã sẽ xuất hiện ở hướng nào.

Bởi vậy tìm kiếm đến tận đêm mà vẫn không có kết quả.

Che chở của bóng đêm càng thuận lợi cho lẩn trốn.

Nhẫn nại của Hussel sau mỗi phút mỗi giây lại hao mòn dần. Gã đi đến bên người Hayden, nhỏ giọng nói: “Nếu ngài không ngại, tôi có thể dùng tiểu thư Monica làm mồi nhử, dụ Mundra cắn câu”

Hayden cười nói: “Đẩy một thiếu nữ yếu đuối vô tội rơi vào hiểm cảnh là trái với quy tắc kỵ sĩ”

Hussel nói: “Tôi bảo đảm an toàn của cô ấy”

Hayden nói: “Bất kể là thân thể hay tinh thần?”

Hussel nghĩ một chút nói: “Tôi nghĩ, trên đời này rất khó có cái gì có thể đả kích được cô ấy”

Hayden phá lên cười, “Đó là một lý do thuyết phục ta không tồi. Nếu anh có thể bảo đảm cho an toàn cùng danh dự của tiểu thư Monica, và Gregory cũng đồng ý, ta nghĩ ta sẽ không phản đối”

Hussel xoay người đi tìm Gregory.

Hayden nhìn bọn họ châu đầu nhỏ to, Gregory gần như không chút do dự đã gật đầu đồng ý. Hussel nhanh chóng trở về, tiếp đó gõ cửa xe ngựa.

Mãi lâu sau cánh cửa mới được mở ra từ bên trong. Mundra dụi mắt, nửa tỉnh nửa mê.

“Tôi muốn thỉnh tiểu thư Monica giúp một chuyện”. Hussel nói.

Mundra nâng mắt, “Ừm?”

Hussel xoay người tránh sang bên nói: “Có thể xuống đây không?”

Mundra suy nghĩ một chút, từ trên xe ngựa bước xuống. Tà váy có phần hơi dài, cậu liền dẫm phải tà váy, sau đó ngã chúi về một bên, vừa vặn rơi vào lòng Hayden.

Hayden ôm Mundra, tự tiếu phi tiếu nhìn Hussel.

Hussel biết hắn đang chế nhạo mình lúc trước đã nói “bảo đảm an toàn”. May mà trời rất tối, biến hóa trên gương mặt hắn cũng không rõ ràng lắm. “Tiểu thư Monica, mời đi bên này”. Hussel bày ra tư thế mời.

Mundra kéo váy lên, lộ ra hai cẳng chân nho nhỏ, lề rề đi về trước.

Hussel đi theo phía sau cậu.

Đi tới một chỗ tương đối trống trải, Hussel dừng lại nói: “Có thể mời tiểu thư Monica gọi to một tiếng?”

Mundra nhìn gã khó hiểu.

Hussel nói: “Gọi một tiếng, Mundra”

Ánh mắt Mundra nhìn gã như đang nhìn một thằng điên. Trên thế giới này có ai lại nhàm chán đến mức đứng trước mấy nghìn người gọi to tên của chính mình?

Hussel nói: “Tôi nghĩ, nếu pháp sư vong linh kia đã là người hầu của cô, vậy có thể gã sẽ hiện ra khi cô gọi gã”. Gã biết mình có phần chẳng qua có bệnh thì vái tứ phương, nhưng vào loại thời điểm này, gã không muốn bỏ qua một cơ hội dù là nhỏ nhất, “Cô có thể thử không?”

Mundra nói: “Pháp sư vong linh kia tên là Mundra?”

Hussel nói: “Đúng vậy, tôi nghĩ đúng vậy. Cô có thể thử chút không?”

“Được rồi”. Mundra nhìn xung quanh, sau đó mở miệng, “Mundra”



Một làn gió thổi qua, âm thanh đại khái bị cuốn đi hai ba mét.

Hussel nghĩ, gã nghe được. Tiểu thư Monica hẳn là cũng nghe được. Có điều, hẳn là không có người thứ ba nghe được.

Mundra hỏi: “Tôi có thể trở về chưa?”

Hussel nói: “Mời cô gọi lớn tiếng hơn một lần nữa”

Mundra nói: “Phải lớn hơn bao nhiêu?”

Hussel đột nhiên lớn tiếng hô: “Mundra!”

Mundra nghiêng đầu nhìn gã, đột nhiên hỏi: “Vì sao anh muốn tìm Mundra?”

Hussel nói: “Tôi nói rồi, gã là tội phạm truy nã của đế quốc”

“Ra là vậy” Mundra gật đầu, sau đó gọi một tiếng to hơn lúc nãy một chút, “Mundra”. Tự mình gọi tên mình, không phải kỳ quái bình thường đâu. Cậu thầm nghĩ.

Hussel phát hiện vị tiểu thư Monica này luôn đem những chuyện không nên làm làm một cách đương nhiên, rồi lúc hẳn là nên làm thì lại làm những chuyện không nên. Gã bất đắc dĩ lớn tiếng nói: “Mundra, tiểu thư Monica đang đợi ngươi trở về!” Gã buông tha kế hoạch lợi dụng Monica, tự mình chạy đi, cứ cách năm mươi mét lại rống lên một lần. Chờ gã rống đủ tám phương hướng quay trở về, giọng đã khản đặc.

Khó thấy được Mundra vậy mà vẫn đứng tại chỗ chưa đi.

Hussel cố chịu đựng cảm giác khó chịu trong họng, nói: “Xin lỗi, để cô phải chờ lâu, mời quay lại xe ngựa”

Mundra nói: “Nếu anh bắt được Mundra, sẽ làm gì?”

Hussel nói: “Cái này phải do điện hạ Ciro quyết định”

“Ciro a”. Hình như Mundra nhớ tới cái gì đó, cúi đầu thở dài.

Hussel nhạy cảm để ý được khi cô gọi Ciro không thêm hai chữ điện hạ, trong lòng lờ mờ nổi lên nghi ngờ đối với thân phận của cô. Cho dù có là tiểu thư quý tộc thiếu giáo dục đến đâu cũng không thể nhầm lẫn vấn đề lớn như tôn ti được, trừ phi cô và hoàng thái tử có giao tình không tầm thường. Tỷ như nói, Hayden, tỷ như nói, Soso. Nhưng gã thực sự không nhìn ra nổi giữa vị tiểu thư Monica này và hoàng thái tử lại có liên hệ gì. Hơn nữa thái độ của cô đối với pháp sư vong linh, Hussel nhất định phải xem xét lại vị tiểu thư không giống người thường này.

Mundra trở về xe ngựa.

Hussel lập tức nói ra suy nghĩ của mình cho Hayden.

Hayden trầm ngâm nói: “Cô ấy quả thực rất không giống người thường”

Hussel nói: “Nếu tôi suy đoán cô ấy là đồng bọn của Mundra, có phải quá mạo muội?”

Hayden ý vị thâm trường nói: “Cô ấy là cháu gái của phu nhân Demi”

Hussel nhìn tỏ ý hiểu sẽ không nói, “Tôi hiểu”