Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 9: Con đường lưu vong (chín)




Keng.

Âm thanh đấu kiếm vang lên, theo sau là tiếng kêu thảm thiết.

Soso sửng sốt, tiếng chém giết dần dần lan tràn trong bóng đêm yên lặng.

Mấy đám lửa chợt lóe lên rồi biến mất.

Cậu đứng tại chỗ, do dự một lát, rốt cục kiềm chế không nổi mong muốn gặp Dilin, tiếp tục rón rén bước về phía trước.

Càng về phía trước, tiếng chém giết càng lớn.

Cậu dán vào góc tường, lặng lẽ ló đầu ra.

Cảnh giết chóc máu me đầm đìa khiến cho từ đáy lòng cậu trào lên cảm giác lạnh toát toàn thân.

Đây là chém giết thật sự, khác với cuộc tỷ thí lần trước cùng học viện Honorable St Sorvi tại Sonlisgar, cũng không giống như chiến đấu trong nội bộ dong binh đoàn Charlotte khi chạy trốn, đây là sống hay chết!

Soso lùi về sau, tim đập thình thịch.

Người tới là ai? Chẳng lẽ là giặc cướp Hayden nhắc đến? Hay là…

Cậu đột nhiên nhớ tới vừa rồi lúc ăn cơm, hình như Hayden nhận được chiến thiếp của Shamanlier, thời gian ước chiến tựa hồ chính là đêm nay.

Chẳng lẽ là binh lính Shamanlier?

Tim Soso đập càng lúc càng nhanh, gần như sắp nhảy ra khỏi ***g ngực. Cậu lộ đầu ra lần nữa, ánh mắt nhìn chăm chú vào những thích khách mặc quần áo ban đêm màu đen, cố gắng tìm kiếm tin tức có thể chứng minh thân phận của bọn họ giữa khung cảnh đẫm máu.

“Mau vào tìm người!” Thích khách duy nhất mang khăn quàng màu xanh biếc đột nhiên vung cánh tay.

Các thích khách khác lập tức phóng vào trong. Bọn họ không có nhiều người, nhưng hiển nhiên thực lực hơn xa binh lính thủ vệ của Kanding đế quốc.

“Tìm, tìm, tìm, tìm chết ý!” Thẩm vấn hai ba giờ còn không có kết quả , Hansen tức giận lao tới, kiếm trong tay giống như điện vọt vào đám thích khách.

Sự gia nhập của hắn giảm bớt thật nhiều áp lực cho binh lính đế quốc. Bọn họ bắt đầu có thể tổ chức trận hình hữu hiệu. Áp lực của thích khách tăng lên gấp bội.

Thích khách đeo khăn xanh đột nhiên hô lớn: “Giao vương tử ra!”

Thân mình Soso theo bản năng đi về phía trước một chút, lấy tư thế quỳ xuống đất ngã vào bên cạnh chiến trường.

Nếu ở tình huống bình thường, trên chiến trường hỗn loạn cậu quỳ một gối thật sự không dễ bị nhìn thấy. Nhưng không may là thích khách quàng khăn xanh vốn đang mở to mắt nhìn bốn phía, vừa vặn động tác của cậu lọt vào mắt, liền hét lớn: “Là vương tử điện hạ sao?”

Soso kích động đứng lên, “Ta…”

Chữ “là”còn chưa nói ra, đã bị một cánh tay ấm áp thon dài bịt chặt miệng.

Lưng Soso phát lạnh.

“Bình tĩnh.” Giọng nam cố ý đè thấp vang lên bên tai cậu.

Soso ngửi được hơi thở quen thuộc, không khỏi giật giật môi.

“Không được nói.” Ba ngón tay che miệng siết chặt.

Soso đành ngoan ngoãn bất động.

Phía trước, thích khách quàng khăn xanh một bên chiến đấu với Hansen, một bên không ngừng dịch chuyển sang bên này.

“Ta là thuộc hạ của công tước!” Thích khách quàng khăn xanh lại hô to một câu.

Soso giơ tay lên bắt lấy cánh tay che miệng mình, tựa hồ muốn bỏ tay hắn xuống.

“Hắn lừa cậu.” Chủ nhân đôi tay thản nhiên nói.

Thích khách quàng khăn xanh hét: “Shamanlier và Kanding đế quốc là kẻ thù truyền kiếp! Ngàn vạn lần đừng tin tưởng bọn họ…”

Chủ nhân đôi tay lại nói: “Hắn không phải người do Andre phái tới.”

Thích khách quàng khăn xanh dường như lúc này mới chú ý tới người đứng sau Soso, tuy nhìn không rõ mặt, nhưng hắn có thể cảm nhận được cảm giác tồn tại mãnh liệt phát ra từ người nọ. Đồng tử thích khách đột nhiên co lại, ra tay không khỏi chậm nửa nhịp, Hansen nhân cơ hội gia tăng tốc độ tiến công, thích khách quàng khăn xanh vốn đang chiếm thế thượng phong bị bức lui vài bước. Nhưng thích khách bình tĩnh rất nhanh, chưa từ bỏ ý định mà hô lên với Soso: “Vương tử điện hạ, công tước rất nhớ người!”

Soso đột nhiên dùng lực, muốn bỏ cái tay kia ra.

Chủ nhân cánh tay nhíu mày, nhưng vẫn thuận thế buông lỏng, lạnh lùng hỏi: “Cậu thật sự muốn đi cùng hắn sao?”

“Không, tôi muốn hít thở không khí, vừa rồi bị bịt chặt đến mức khó thở.” Soso quả nhiên đang thở hổn hển, mồm hít vào một ngụm lớn không khí.

Chủ nhân cánh tay thực bất ngờ, “Không phải cậu…”

“Đến chỗ ta!” Thích khách quàng khăn xanh rốt cục trở lại thế thượng phong, tranh thủ lúc rảnh rỗi phất tay với Soso.

Soso lắc đầu.

Thích khách quàng khăn xanh vội la lên: “Ta đúng là người công tước phái tới!”

“Ta không tin ngươi.”

Thích khách quàng khăn xanh hận đến nỗi thiếu chút nữa móc tim biểu thị lòng trung, “Ta đúng là tới cứu ngài!”

“Cậu thật sự không đi cùng hắn?” Giọng nói của chủ nhân cánh tay mang theo mấy phần sung sướng không dễ nhận ra.

“Tôi không biết hắn.” Soso đi về phía trước một bước, sau đó xoay người, “Nhưng tôi biết anh, Ciro, anh sẽ không lừa tôi.”

Ciro đứng trong bóng tối, so với lần trước gặp mặt càng thêm gầy yếu, cũng càng hung hiểm, giống như bất cứ lúc nào cũng tản ra ngạo khí từ trên cao nhìn xuống. Hắn nhìn Soso, làm như thờ ơ với lòng tin của cậu, thản nhiên nói: “Đi theo ta.”

Soso do dự nhìn về phía thích khách quàng khăn xanh.

Lúc này, càng ngày càng có nhiều binh lính Kanding đế quốc từ nơi khác chạy tới, nhóm thích khách hoàn toàn bị vây ở giữa, phải tận lực chiến đấu, thích khách quàng khăn xanh không còn có thể nhàn hạ mở miệng.

Ciro đột nhiên dừng bước, tuy không quay đầu lại, nhưng Soso cảm giác được hắn không vui.

“Đến đây.” Cậu gục đầu xuống, chạy bước nhỏ đuổi kịp.

Ciro dẫn cậu trở về gian phòng tối chỉ nhỏ bằng một nửa phòng bình thường kia.

Soso co ro đứng cạnh cửa, nhìn hắn cởi áo khoác thẫm màu, thản nhiên ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng. Rõ ràng là cùng một người, nhưng cậu tìm không thấy cảm giác quen thuộc. Dường như người tên Ciro đã cứu cậu, cùng cậu trải qua hoạn nạn chỉ còn là bóng dáng trong trí nhớ. Người trước mắt này mặc dù có khuôn mặt tương tự, cao ngạo tương tự, nhưng không còn nét dịu dàng từng lơ đãng toát ra.

“Cậu có tính toán gì không?” Ciro nói thẳng.

Soso đáp: “Tôi muốn đi tìm Dilin.”

Ciro nheo mắt.

Soso lui nửa bước, dựa người vào ván cửa, nhỏ giọng: “Tôi muốn quay về học viện St. Paders tiếp tục học tập.”

“Ta sẽ đưa cậu đến học viện ma pháp hoàng gia thành Fariel để học tiếp.” Đầu Ciro chưa kịp suy xét, miệng hắn đã tự động nói ra câu này.

Soso sửng sốt, “Học viện ma pháp hoàng gia?”

Ciro không có thời gian nghiên cứu tâm tình của mình, gật đầu: “Tuy kém hơn St. Paders, nhưng tốt hơn các học viện ma pháp khác nhiều lắm. Dù sao cậu cũng không thể sử dụng ma pháp, vậy học tập tri thức lý luận ma pháp đi, sau này tốt nghiệp muốn ở lại học viện ma pháp hoàng gia cũng được.”

Soso ngơ ngác: “Sau khi tốt nghiệp ở lại học viện ma pháp hoàng gia?”

Ciro nói: “Về phần Dilin…”

Trạng thái tinh thần của Soso tức khắc khôi phục bình thường, một đôi mắt to nhìn hắn chờ đợi.

“Cậu có thể viết thư cho cậu ta, thuận tiện bảo cậu ta giúp cậu làm thủ tục chuyển trường.” Ciro chậm rãi nói.

Soso đáp: “Nhưng tôi không nghĩ đến việc chuyển trường a.” Cậu biết sau khi tốt nghiệp St Paders Dilin sẽ lưu lại làm trợ giảng, cho nên chỉ cần ở lại St. Paders, cậu có thể ở cạnh Dilin.

Ciro nói: “Cậu có thể suy nghĩ từ bây giờ.”

“Tại sao?” Soso gấp đến độ toát mồ hôi.

“Bởi vì…” Ciro dừng giây lát, “Cậu là con tin.”

Soso hồn bay phách lạc trở về khách phòng. Lời Ciro nói không ngừng chuyển động trong óc, khiến cho cậu còn chưa hồi hồn được

Rời St. Paders?

Gia nhập học viện ma pháp hoàng gia của Kanding đế quốc… làm con tin?

Cậu cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng lại nghĩ không ra nguyên nhân. Có điều Ciro bằng lòng để cậu viết thư, điều này ít nhất đã cho cậu một hy vọng, có lẽ Dilin có thể giải quyết tình cảnh khốn cùng của cậu. Hiện giờ, Dilin chẳng những là hy vọng duy nhất, còn là chỗ dựa duy nhất của cậu. Trải qua nhiều chuyện như vậy, chỉ có nghĩ đến Dilin mới có thể khiến cho cậu bình tĩnh, một lần nữa tràn ngập khát khao và hy vọng với tương lai.

Trở lại bên người Dillin. . . . . .

Cậu đem thảm cùng gối đầu ra, trải trên mặt đất.

Bóng đêm ngoài cửa sổ dần dần tán đi, lộ ra ánh sáng mờ mờ.

Nhưng Soso lần này ngủ rất nhanh.

Đây là một giấc mộng đẹp –

Cậu vẫn ở học viện ma pháp St Paders, cùng một phòng với Dilin, cùng ngủ trên một cái giường. Bọn họ sẽ cùng nhau đến nhà ăn, sau đó cùng nhau quay về ký túc xá. Trong mộng còn có Raymond, Kevin… và Hydeine.

Thời điểm Soso tỉnh lại, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn còn mờ tối, giống như cậu mới ngủ được mười phút. Cậu chậm rãi đứng dậy, dụi dụi mắt, sau đó thu dọn đồ đạc gọn ghẽ, bỏ vào túi không gian, vuốt phẳng nếp nhăn trên ga giường, rồi bước ra khỏi cửa.

Ngoài cửa rất ồn ào, không giống như mới rạng sáng.

Tên lính canh giữ ngoài cửa phòng thấy cậu đi ra bèn hành lễ: “Mời vương tử điện hạ dùng cơm.”

Soso lắc đầu.

Tên lính mặt không đổi sắc: “Đây là mệnh lệnh của nguyên soái.”

Soso bất đắc dĩ che miệng, nhỏ giọng: “Ta còn chưa đánh răng.”