Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 48: Giá trị lợi dụng (tám)




Kastalon II đương nhiên cũng nhìn thấy. Càng ngày lão càng có cảm giác Ciro không hề trúng độc, mọi biểu hiện ốm đau suy yếu đều là giả dối! Lão nhìn Ciro chằm chằm, dường như muốn bóc lớp ngụy trang kia ra từng mảng, nhìn thấy khuôn mặt thực bị bề ngoài che giấu.

Ciro tùy ý lão đánh giá, dịu ngoan lại nhu thuận.

Hồi lâu, ánh mắt Kastalon II từ từ chuyển sang Soso đứng bên.

Soso khẩn trương hành lễ với lão.

“Ngươi là vương tử Soso của Julan.” Dù sao cũng là hoàng đế của một trong hai đại đế quốc đứng đầu đại lục, chỉ dùng ngữ khí bình thản cũng khiến người khác cảm thấy không giận mà uy.

“Vâng. Thật xin lỗi ở quý quốc lâu như vậy mà chưa đến chào hỏi ngài.”

Kastalon II liếc mắt nhìn Ciro, “Ta nghĩ đó hẳn không phải ý tứ của ngươi.”

Những tiếng này một lời hai nghĩa. Vừa có thể chỉ Soso đến Kanding đế quốc không phải tự nguyện, cũng có thể chỉ Ciro không cho cậu yết kiến hoàng đế đế quốc.

Hiển nhiên Soso cho là ý thứ hai. Cậu nói: “Không, là tôi sơ suất. Tôi, tôi hẳn phải chủ động cầu kiến ngài.”

Kastalon II hỏi: “Tại sao tới đế quốc?”

Ciro đột nhiên ho khan.

Bởi vì hắn ho đến long trời lở đất, cuộc đối thoại không thể không tạm dừng.

Soso ôm cánh tay hắn, vừa ra sức vỗ lưng hắn, vừa đỡ hắn ngồi xuống sô pha.

Kastalon II thờ ơ lạnh nhạt.

Hồi lâu, Ciro mời dừng ho khan, ngửa đầu nhẹ nhàng thở.

Kastalon II chờ mặt hắn hơi khôi phục sắc hồng mới nói: “Lần này ta đến hỏi ngươi định xử trí hắn thế nào.” Chết tiệt, học viện kỵ sĩ hoàng gia thua, Mundra thất bại mất tịch, Olivia vẫn sống êm đẹp, hiện tại việc duy nhất lão có thể gây khó dễ chỉ còn lại Soso. Lão quyết định tuyệt đối không được thất thủ nữa.

Ciro nắm chặt tay Soso, nửa ngày không nói chuyện.

“Ngươi là hoàng thái tử đế quốc! Phải lấy đế quốc làm trọng! Nếu không sao ta có thể yên tâm giao đế quốc cho ngươi? Dù ta yên tâm, nhân dân đế quốc cũng không yên tâm!” Kastalon II lại bày ra đòn sát thủ.

Vẻ mặt Ciro uể oải.

Kastalon II đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống, “Ngươi là con ta, là người thừa kế đế quốc, tại bất kì thời điểm nào đều phải đặt đế quốc lên đầu mà suy nghĩ!”

Ciro im lặng không lên tiếng.

Kastalon II cho rằng hắn không còn lời nào để nói, khẽ nhếch mép, khuôn mặt khó nén đắc ý, “Ngươi không hy vọng ta chọn lại người thừa kế đấy chứ?”

Đúng vậy. Hắn không hy vọng chọn lại người thừa kế chút nào. Nhưng vấn đề là, Kastalon II rất hy vọng.

Ciro cúi đầu, khóe miệng cũng nhếch lên, vô tận chế giễu.

“Quan hệ hiện nay giữa Quang Minh thần hội và chúng ta khá căng thẳng, giao Soso ra có thể hóa giải điều đó, có lợi cho đế quốc. Ta hy vọng tại thời khắc mấu chốt này ngươi có thể tỉnh táo nhận ra điểm ấy.” Kastalon II nói.

Trong lòng Soso run lên, bàn tay đang đan vào tay Ciro nắm thật chặt.

Cảm giác thấy lòng bàn tay cậu toát mồ hôi vì khẩn trương, Ciro cũng siết chặt ngón tay, “Cho ta chút thời gian, được không?” Giọng điệu hoàn toàn khác biệt với mười ngón tay đang siết chặt.

Kastalon II nhíu mày, “Ngươi lề mề như vậy, sao có thể làm người thừa kế của ta?”

Bả vai Ciro co rụt chậm rãi ngẩng đầu, đồng tử và tròng mắt đen trắng rõ ràng, sáng đến kinh người.

Kastalon II không thể quay đầu.

“Phụ hoàng, thỉnh cho ta chút thời gian.” Ciro tội nghiệp nói.

Khóe miệng Soso khẽ động, đang muốn mở miệng, chợt thấy ngón tay đau nhói, giống như bị gậy trúc kẹp lấy. Cậu oan ức nhìn về phía Ciro, phát hiện hắn vẫn yên lặng ngửa đầu, trong mắt lóe ra ánh sáng trong trẻo lạnh nhạt cậu chưa từng thấy.

“Ta cho ngươi thời gian hai ngày!” Kastalon II rốt cục nhượng bộ.

Thật lâu sau khi trở về, lão vẫn không rõ tại sao mình lùi bước. Rõ ràng trước khi đi, lão đã quyết định bất luận thế nào đều phải cướp được Soso. Có thể là… lúc đó ánh mắt Ciro quá sáng? Hay là, biểu tình của hắn lúc đó quá giống Samantha lúc trước?

Dạ dày Kastalon II đột nhiên run rẩy.

Lão ấn tay vào, tay kia lấy thuốc từ trong túi không gian, hoảng loạn uống hai viên.

Lát sau, cơn đau dạ dày chậm rãi bình phục.

Lão ngã ngồi trên ghế, im lặng nhìn bức vẽ bởi vì hoảng loạn mà lôi ra cùng với thuốc. Trên bức vẽ là một phụ nữ đoan trang cao quý, cho dù khung cảnh xung quanh xám tro, cũng khó dấu hoa lệ của nàng.

Lão nhịn không được vươn tay, khẽ vuốt ve khuôn mặt trên bức vẽ. Đầu ngón tay chạm vào thuốc màu, không phải da thịt nhẵn nhụi quen thuộc trong trí nhớ.

Bốp.

Bàn tay lão vỗ xuống bức vẽ, giống như đột nhiên muốn tát người trong bức tranh một cái.

Kastalon II đi rồi, Ciro lập tức buông tay Soso đứng lên.

Không rõ tại sao Soso lại theo sau hắn, “Ciro.”

Ciro hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn cậu, “Sao vậy?” Dù hắn cố gắng muốn dùng giọng điệu dịu dàng thường ngày, nhưng khuôn mặt nôn nóng lại bán đứng tâm tình của hắn. Không thể không thừa nhận, lời của Kastalon II đã làm hắn dao động.

– hắn là người thừa kế đế quốc, phải lấy đế quốc làm trọng.

Mục đích của Kastalon II tuy khác Ciro, nhưng thủ đoạn của bọn họ giống nhau, đều muốn dùng Soso để trao đổi thật nhiều lợi ích.

“Thật ra,” Soso nhẹ nhàng xoa bàn tay bị nắm đỏ bầm, nhỏ giọng, “Anh giao tôi ra cũng không sao đâu.”

Ciro đứng trên thang lầu, tay đút trong túi quần, cúi đầu nhìn cậu, thản nhiên hỏi: “Cậu có biết Quang Minh thần hội sẽ giao cậu cho ai không?”

“Cho chú đúng không?”

“Chính là hắn.”

Nghĩ đến khả năng mình sẽ rơi vào tay vương hậu Marina, Soso khẩn trương nuốt nước miếng một cái, biểu tình kiên định hơi dao động.

Ciro xoay người tiếp tục đi lên.

Ước chừng đi được bảy tám bậc, tiếng Soso lại vang lên sau hắn, “Dù vậy cũng không sao.”

Ciro dừng bước.

Soso nhìn hắn, mắt đầy nghiêm túc, “Thật đấy. Hoàng đế bệ hạ nói đúng, anh nên giao tôi ra.”

Ciro đột nhiên xoay người.

Soso bị ánh tàn nhẫn chợt lóe ra rồi biến mất trong con ngươi hắn dọa cho hoảng sợ, thân thể không tự chủ được lui về sau.

“Ta sẽ đưa cậu đi Shamanlier.” Ciro hứa hẹn.

Chỉ có bản thân hắn mới biết, hứa hẹn này kỳ thật không phải dành cho Soso.

Suy nghĩ trở nên hỗn loạn, tựa như có vô số những mảnh sợi đan vào nhau trong đầu.

Hắn chán ghét loại hỗn loạn này, cũng không muốn biết ý nghĩa của những sợi tơ này.

Ciro cố gắng tập trung vào điều khoản trước mắt.

Đây là hiệp nghị Lawrence và sứ giả Shamanlier thảo ra.

Nhưng ánh mắt hắn bị điều thứ nhất giữ chặt — phải cam đoan đưa Soso vương tử điện hạ bình an vào quân doanh của công tước Bassekou ở Sangtu.

Cộc cộc.

“Vào đi.” Ciro không ngẩng đầu. Chỉ có Gallon mới đến vào giờ này.

Cửa khẽ đẩy ra, quả nhiên là Gallon.

Tầm mắt Ciro rốt cục chuyển xuống phần dưới bản hiệp nghị. Không thể không thừa nhận, Andre vì vị cháu trai này mà bỏ ra rất nhiều vốn liếng, bao nhiêu điều kiện hà khắc đều đáp ứng, quá mức dễ dàng như thế ngược lại khiến cho hắn có cảm giác không chân thực.

“Điện hạ, vương tử Soso vừa ra cửa tìm bạn học.” Gallon nói.

Ciro ngẩng đầu, mặt không đổi sắc: “Kastalon II tạm thời không ra tay. Có điều kiên nhẫn của lão không tốt, qua hai ngày, lão nhất định sẽ hành động. Ta muốn trong vòng hai ngày phải kí kết được hiệp nghị với Shamanlier.”

“Điện hạ thật sự muốn trả vương tử Soso cho Shamanlier?”

Ngón tay Ciro nhẹ nhàng gõ vào bản hiệp nghị, lạnh nhạt: “Ta không có lý do gì để không đồng ý, không phải sao?”

“Nếu điện hạ không muốn đồng ý, không cần lý do.”

Ánh mắt Ciro thâm trầm, một lúc lâu sau mới nói: “Giá trị của Soso không phải là giữ bên người, giữ bên người chỉ biến thành trói buộc.”

Gallon nhíu mày.

“Liên hệ với sứ giả Shamanlier để ký kết hiệp nghị, ngay buổi tối hôm nay, để tránh đêm dài lắm mộng.” Ciro đứng phắt dậy, vẻ mặt kiên quyết.