Mộng Cũ 1913 - Đợi Anh Năm 1913

Chương 39




“Anh ấy đi đâu rồi?”

“Chết rồi.”

- -----

Cố Linh Dục bị oan.

Hắn không hề hại Phó Vinh, hắn không hề tham dự vào kế hoạch mưu hại Phó Vinh. Những lời chú Tiền nói chẳng khác nào đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu hắn, mà cô, thế nhưng lại tin sái cổ vào lời bịa đặt ấy, và lợi dụng tình yêu của hắn để tiến hành cái gọi là “trả thù”, cũng vì bảo vệ chú Tiền - người cô coi như chính thân nhân của mình. Chú Tiền vào Phó gia làm việc từ khi cô chưa ra đời, cô coi ông như người nhà, nhưng nào nghĩ ông lại vì người nhà chân chính của ông mà bán đứng cha cô!

Tiểu Tiền là con ma đam mê bài bạc, Diệp Tế Châu nhanh chóng nắm được nhược điểm này sau khi ông ta đến Ninh An. Năm 1909, ông ta thiết kế cái bẫy để dụ Tiểu Tiền, yêu cầu chú Tiền giúp ông ta đối phó với Phó Vinh, nếu không thì sẽ giết Tiểu Tiền. Chú Tiền chỉ có duy nhất một đứa con trai, vì con ông chấp nhận vứt bỏ tất cả nhân nghĩa đạo đức, khai tất tần tật về chân tướng cái chết của Tề Vân Sơn, tự dâng mình trở thành con dao giết người không thấy máu của Diệp Tế Châu. Ông những tưởng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng không ngờ sau khi Phó Vinh qua đời, Diệp Tế Châu vẫn không chịu thả người, một ngày nọ một sĩ quan tân quân bên cạnh Diệp Tế Châu tới tìm và bảo với ông rằng, muốn ông đi nói cho Phó Lan Quân, chuyện Phó Vinh bị bỏ tù và Cố Linh Dục không rũ bỏ được liên can. Nếu không, kết cục cuối cùng là con trai ông sẽ chết.

Hoặc là không làm, còn một khi đã làm là phải làm đến cùng, nếu bản thân bắt buộc phải làm ra những chuyện thất nhân thất đức ấy thì cũng chẳng cần gì phải ngần ngại thêm nữa, bất kể thế nào cũng phải mở cho con trai một con đường sống.

Sau khi hoàn thành xong tất cả những thủ đoạn dơ bẩn dựa theo chỉ thị của kẻ khác, cuối cùng Tiểu Tiền cũng được thả. Lão Tiền đã chuẩn bị đâu vào đấy, Tiểu Tiền vừa được thả đã được đưa lên thuyền nhập cư trái phép sang Anh, ngay đêm Tiểu Tiền lên đường thì lão Tiền cũng tự sát, ông tự biết nghiệp chướng nặng nề không thể sống tiếp nữa, vì thế đành chọn cách tự sát để tạ tội. Tiểu Tiền phát hiện di thư cha để lại trong hành lý của mình, trong bức thư tuyệt mệnh viết toàn bộ những chuyện đã xảy ra. Sau cùng, lão Tiền nhắc nhở con trai: Cha vì con mà táng tận lương tâm mất hết tính người, nay tự sát tạ ơn chủ, hy vọng con hãy nhìn vào số phận của cha đừng đi theo vết xe đổ, nếu có thể may mắn sống tiếp, từ này về sau hãy cố gắng mà làm người.

Sĩ quan tân quân đi tìm ép chú Tiền vu cáo hãm hại Cố Linh Dục họ Trình, tên là Trình Đông Tiệm.

Phó Lan Quân nhớ tới bát mì thọ mình nấu cho Cố Linh Dục năm ấy, cô nói với hắn, bên trong có độc.

Thực tế là chẳng có gì cả, cũng không phải cô chưa từng có suy nghĩ đó, cô thực sự đã từng nghĩ sẽ độc chết hắn để an ủi vong hồn của cha.

Đoán chừng đây chính là mục đích Trình Đông Tiệm sai chú Tiền mưu hại Cố Linh Dục nhỉ? Nếu đã biết cái chết của cha mình có nội tình, có con gái nào không sôi sục lòng căm hận đi báo thù cho cha? Nhưng hình như cô là một ngoại lệ, vì cô bất hiếu, mà lý do cô bất hiếu, là bởi vì cô thương hắn.

Cô yêu hắn… nhưng hắn chẳng biết, hắn cứ đinh ninh cô yêu kẻ khác.

Cô phải về nước, phải nói cho hắn biết, rằng cô yêu hắn, chẳng rõ từ lúc nào cô đã đem lòng yêu hắn, người tựa song cửa sổ thổi khúc sáo, chơi trò đánh cược rót chén trà…

Linh hồn của cô, mộng của cô, một cái nhăn mày một nụ cười đều là hắn.

- -----

Phó Lan Quân trở lại Trung Quốc, giờ đã là mùa xuân Dân quốc năm 1929.

Tính từ năm 1913 khi cô rời đi, đã mười sáu năm ròng rã trôi qua, cố hương tựa hồ không có gì thay đổi, rồi dường như đã thay đổi rất nhiều.

Núi sông vẫn mang một vẻ kỳ vĩ và đượm vị xưa cũ, nhưng cục diện chính trị thì đã khác xưa rất nhiều.

Phó Lan Quân biết, từ năm 1914, cả nhà vị hoàng đế cuối cùng của triều Thanh bị đuổi khỏi Tử Cấm Thành, và hiện đang sống tại căn nhà nhỏ xuềnh xoàng ở Thiên Tân, phong kiến chấm dứt, Trung Quốc hoàn toàn không còn hoàng đế.

Cô cũng biết, đảng chính trị mới đã xuất hiện ở Trung Quốc với tên gọi: Đảng Cộng sản Trung Quốc. Đảng Cộng sản Trung Quốc từng bắt tay với Quốc dân Đảng chấp chính, đồng thời đã cùng nhau tiến hành chiến dịch bắc phạt để tiêu diệt quyền lực của bọn quân phiệt. Nhưng hiện giờ hợp tác đã đổ bể, sự kiện “Ngày 15 tháng 4” hai năm về trước đã rúng động gầm trời, khiến cả thế giới kinh hãi. Daisy cũng đã kể việc này với cô, lúc nhắc tới những công nhân và nhóm thành viên trong Đảng Cộng sản là Daisy phẫn nộ không nguôi, cô ấy không thể chấp nhận được kiểu tranh chấp đảng phái khi đối mặt với sự xâm lược của nước ngoài.

Đóa hồng nhỏ nước Anh này mỗi lần nói đến chính trị là nhiệt tình cực kỳ, Phó Lan Quân nhẹ nhàng cười.

À không, không thể nói cô ấy là đóa hồng nhỏ được, đã bao năm rồi… Đã hai mươi lăm năm kể từ lúc còn ở Jaipur, họ đều đã già rồi. Không biết bây giờ Cố Linh Dục trông thế nào? Hai bên tóc mai của hắn có ngả màu chuối tiêu hay không? Lưng có bị còng xuống không? Người có phát tướng không? Liệu khi hai người gặp lại nhau, có phải rồi sẽ nhìn nhau chẳng nói nên lời, chỉ có ngàn dòng nước mắt tuôn?

Phó Lan Quân về Ninh An.

Ninh An vẫn như thế, nữ học vẫn còn, Đỉnh Ký cũng vẫn còn đó. Phó Lan Quân vào Đỉnh Ký ăn miếng bánh lót dạ, lúc ăn xong thì hoàng hôn đã xuống, cô cố lấy tất cả dũng khí bước theo hướng tới Cố gia.

Ngôi biệt thự cổ kính của Cố gia dưới ánh trời chiều toát lên vẻ lộng lẫy và uy nghi nguyên vẹn, Phó Lan Quân sửa sang lại tóc tai rồi đi lên trước gõ vang cánh cửa son.

Đến mở cửa là một người nhìn rất lạ, hắn ta cảnh giác nhìn Phó Lan Quân: “Cô là ai?”

Phó Lan Quân có hơi ngạc nhiên, người gác cổng trước kia đâu rồi?

Biết mình không còn là chủ nhân của ngôi nhà này nữa, Phó Lan Quân kìm nén những nghi ngờ, lễ phép nói: “Tôi đến tìm Cố Linh Dục chủ nhà này, làm phiền anh vào thông báo một tiếng.”

Nét mặt người gác cổng hiện vẻ bực mình: “Cố Linh Dục gì cơ, nhà chúng tôi làm gì có người nào tên như thế, cô ngẩng đầu lên mà coi cho rõ, nhà này là nhà họ Trình.”

Như có cây gậy đập phát vào đầu, Phó Lan Quân hoảng hốt lui về sau mấy bước ngửa đầu nhìn, trên tấm hoành phi ấy khắc rõ mồn một hai chữ “Trình phủ”!

Người gác cổng mất kiên nhẫn đẩy cô ra: “Đồ điên từ đâu đến thế này.”

Phó Lan Quân hồn bay phách lạc bám chặt tay vào cổng, không kêu một lời cũng không chịu buông mặc người gác cổng liên tục xua đuổi như đuổi vong đuổi tà, đột nhiên bên trong truyền tới giọng người nói: “Lão Chu, để cô ấy vào đi, cô ấy là bạn tôi.”

Phó Lan Quân nhìn theo hướng tiếng phát ra, một người phụ nữ trung niên gầy yếu đứng giữa sân lẳng lặng nhìn cô.

Là Trình Bích Quân, là cô ta.

Nước trà trên bàn lượn lờ khói nóng, qua làn hơi trắng mờ, cô nhìn Trình Bích Quân, cô ta đã già, lần trước gặp vẫn còn là cô gái xinh đẹp hoạt bát, mà giờ đây đầu đã hai thứ tóc. So với Phó Lan Quân thì cô ta thậm chí càng già hơn, tấm lưng mỏng manh hơi gù, đôi con ngươi từng long lanh rạng rỡ biết mấy giờ đành nhường chỗ cho nỗi niềm băn khoăn chất đầy và sự đờ đẫn đến lặng người.

Cô ta không đề cập tới Cố Linh Dục, vừa mở miệng liền hỏi: “Đứa nhỏ có khỏe không?”

Phó Lan Quân đáp: “Rất khỏe, năm nay tròn mười tám tuổi, học ở Học viện Kinh tế và Chính trị London, thằng bé thông minh lắm, bạn bè cũng nhiều, thanh niên đương độ trai tráng sung sức mà, đầu năm còn dẫn về cô bạn gái tóc vàng mắt xanh đấy.”

Nhắc đứa nhỏ, khuôn mặt Phó Lan Quân bất giác tràn ngập ý cười, Trình Bích Quân cười lạnh: “Tôi chỉ biết đứa nhỏ ở cùng với cô. Anh ta gạt tôi, nói đứa nhỏ đi lạc, có thể bị bọn người buôn lậu bắt đi mất rồi.”

Phó Lan Quân có chút xấu hổ, Trình Bích Quân đảo mắt nhìn cô: “Tuyết Nhi, nó… có hỏi về tôi hay không?”

Phó Lan Quân trầm tư một lúc, cuối cùng thành thật trả lời: “Vài năm đầu luôn ầm ĩ muốn đi tìm cô, về sau…”

Trình Bích Quân cười mỉa: “Về sau cho tôi vào quên lãng luôn, phải không? Tôi biết sẽ như vậy mà, hai cha con họ đều giống nhau cả, vô luận tôi phải trả cái giá đắt cỡ nào, họ vẫn không thuộc về tôi, vì tôi không phải người họ yêu, nên nỗ lực của tôi chẳng đáng đồng nào, đáng bị kẻ khác giẫm nát dưới chân ra sức giày xéo.”

Cô ta đứng dậy, lẩm bẩm thì thào: “Tôi vì Cố Linh Dục mà nhận gái điếm làm mẹ nuôi, vì bảo vệ anh ta mà cắt đứt quan hệ với anh trai, vì tiền đồ của anh ta mà phải gượng cười trước mặt đám phu nhân nhà quan chức, nhưng rốt cuộc tôi nhận lại được gì…”

Cô ta nghiêng đầu nhìn Phó Lan Quân: “Phó tiểu thư, để tôi kể cô nghe một câu chuyện.”

Cô ta vẫn gọi Phó Lan Quân là “Phó tiểu thư”, kể cả khi cô vẫn còn là Cố phu nhân.

Lòng Phó Lan Quân tự dưng thấy xót thay cho cô ta, dường như cô ta không hề nhận ra, bắt đầu đắm chìm vào câu chuyện: “Có một cô gái, năm mười bốn tuổi cô gặp được người mình thích ở Bảo Định, đối phương là học sinh trường quân đội, là bạn học của anh trai cô, năm đó đối phương mười tám tuổi. Chàng trai khôi ngô tuấn tú, dáng cao gầy mảnh dẻ, đôi mắt trong veo như suối nước thu. Trong đám học sinh loi choi loắt choắt của trường quân đội, anh là người điển trai và lịch sự nhất, giống hệt thư sinh, thế nhưng không một người nào đọ lại được thành tích công phu của anh. Cô gái vừa liếc mắt đã trót lòng thích anh, bụng thầm nghĩ: Đời này của tôi, không phải anh là không được.

Cô gái bày tỏ tình cảm của mình với anh, cô cũng đã chuẩn bị sẵn hai kết cục cả tốt lẫn xấu cho mình: có lẽ anh cũng thích cô, sẽ chấp nhận lời tỏ tình này; có lẽ anh không thích cô, khéo léo lựa lời từ chối rồi nói với cô, tuổi cô hãy còn nhỏ.

Nhưng chàng trai lại thẳng thắn dứt khoát buông một câu: Rất xin lỗi.

Lời xin lỗi hiển nhiên không thể dập tắt ngọn lửa tình yêu trong lòng cô gái, từ mười bốn tuổi đến mười bảy tuổi, cô dốc hết sức quấn lấy anh theo đuổi anh. Cho tới năm mười bảy tuổi ấy, cô bị cha đưa sang Nhật Bản học tập. Bất ngờ là, trong khoảng thời gian cô ở Nhật Bản, anh kết hôn, đối phương là thiên kim tri phủ ở quê nhà.

Biết ván đã đóng thuyền, nơi đất khách quê người cô quằn quại khóc lóc đã đời, hai năm sau đó cô vẫn nán lại Nhật Bản, cô nghĩ tới việc sẽ buông tha cho anh, từ nay về sau không về nước nữa. Nhưng lửa tình càng muốn dập càng cháy ác, chính cô cũng chẳng nào tiêu diệt nó được, vì thế cô quyết định về nước.

Sau khi về, chứng kiển cảnh anh và vợ thắm thiết mặn nồng, trong nỗi mất mác tuyệt vọng tột cùng, một lần nữa cô sang Nhật Bản. Cho đến một ngày kia, cô đột nhiên nghe tin anh xảy ra chuyện, vợ anh dứt áo ra đi.

Cô hỏa tốc về nước, xuất hiện trước mặt anh, cô nghe được những chuyện xảy ra mấy ngày nay, mới vỡ lẽ hóa ra anh và vợ chẳng hạnh phúc như cô đã thấy. Cô thầm thề trong lòng, nhất định phải giành lại anh từ người phụ nữ có phúc không biết hưởng kia.

Cô là lớp phụ nữ được tiếp thu nền giáo dục tân tiến, không chỉ am hiểu tình yêu trai gái, về chính trị cũng có quan điểm riêng, đoạn thời gian đó gặp anh đã giúp cô tìm thấy mấu chốt của vấn đề. Vì anh, cô đi làm giáo sư và thư ký cho bà phu nhân xuất thân chốn lầu xanh của tuần phủ đại nhân, từ nhỏ cô đã là cô bé người gặp người mến, phu nhân lầu xanh rất nhanh đã bị thu phục dưới những lời ngon tiếng ngọt và cách hành sự khôn ngoan của cô, đồng ý nhận cô làm con gái nuôi.

Cứ như vậy, cô đóng vai “con gái nuôi” một cách xuất sắc, không ngừng thổi gió vào tai hoa khôi lầu xanh toàn những lời nói tốt về anh, rồi cứ cách vài ba ngày lại đi tìm anh, an ủi người đàn ông vừa mất vợ lẫn bạn bè mà ngày càng lầm lì ít nói.

Lòng anh sắt đá, không phải cô không sốt ruột.

Bước ngoặt của sự việc là vào năm 1909. Năm 1909, cha vợ anh bị đưa vào nhà lao vì tội mưu phản.

Cô nhạy cảm nhận ra rằng, chuyện này chắc chắn có dính dáng đến anh trai mình. Một ngày nọ, anh trai cô thậm thà thậm thụt ra khỏi nhà, cô bèn đuổi theo, thấy anh trai cô gặp một tên ngục tốt, từ cuộc đối thoại của họ, mục đích của anh trai là muốn ngục tốt làm chứng vạch trần bản án cũ - người trong lòng cô cấu kết với cha vợ anh giết người diệt khẩu.

Tâm trí cô rối bờ, nhưng vẫn gắng kiềm chế sợ hãi suy nghĩ cách đối phó. Sau khi anh trai cô đi, cô theo đuôi ngục tốt, đe dọa dụ dỗ gã tạm thời ngậm miệng, rồi cô đi tìm anh trai mình, nói rằng mình đã biết toàn bộ kế hoạch của hắn. Cô nói với hắn rằng, bản thân mình đã muốn trọn đời với người yêu, nếu anh trai cô hại anh thì cũng chính là đang gián tiếp giết chết đứa em gái này, cô nhất định sẽ bảo vệ anh bằng mọi cách. Cô nói với anh trai, cô sẽ cố gắng giúp anh trai lôi kéo anh, còn lấy thân phận con gái nuôi của phu nhân tuần phủ ra uy hiếp hắn… Cuối cùng anh trai cô buộc phải đồng ý.

Vì thế cuối cùng lời khai của ngục tốt chỉ có mỗi mình cha vợ anh, cha vợ anh bị phán sau thu xử trảm, bệnh tái phát chết trong lao.

Nhưng cô chẳng thể nào ngờ, tình yêu của anh với người vợ đã biến thành kẻ không cha không mẹ kia không những không vơi đi mà thậm chí còn đón cô ta về nhà.

Anh trai cô bèn cho cô một biện pháp, họ tìm được quản gia nhà cha vợ cũ của anh, sai quản gia tới tẩy não vợ anh bằng những lời gièm pha vu khống, quả nhiên cô vợ ngu xuẩn đó của anh tin sái cổ, đến nỗi bỏ thuốc độc chết anh.

Thế là anh tuyên bố với bên ngoài rằng vợ mình bị điên, rồi nhốt cô ta trên núi.

Cô nghĩ, cơ hội ngàn vàng rốt cuộc cũng đến, cô tìm thấy anh đang ngập ngụa trong cơn hành hạ của thống khổ, mời anh uống rượu, đương nhiên đây là cái bẫy gậy ông đập lưng ông, cô biết, anh là người có trách nhiệm.

Cuối cùng cô được gả cho anh như mong muốn, dùng thủ đoạn đê tiện để có được danh phận “nửa vợ” của anh, cô vô cùng mãn nguyện, trước mặt anh, tất cả tự tôn của người phụ nữ tân tiến đều biến mất sạch sẽ, ngay cả con của người khác cô cũng coi như con ruột mình, đó là “một nửa” anh đấy!

Cô hài lòng gánh danh phận “nửa vợ”, nuôi nấng “một nửa” của anh, khát vọng được cùng anh đầu bạc răng long, dù trái tim anh đã đặt nơi người khác.

Thế nhưng trời không toại lòng người, chưa được vài năm, bỗng có một ngày không thấy đứa nhỏ đâu nữa. Anh nói với cô, có lẽ đứa nhỏ bị bọn buôn lậu lừa bán rồi. Nhất thời lòng cô sinh ra linh cảm chẳng lành.

Quả nhiên, không bao lâu sau, anh nói với cô, anh đã bán hết tất cả của cải trong nhà, định đưa cô, mẹ và thím hai xuất ngoại, mà anh, ở lại quốc nội, dấn thân vào dòng thác lũ cách mạng.

Cô trả lời anh, dứt khoát thẳng thắn hệt như năm đó lần đầu tiên anh từ chối cô. Cô không đi, mặc kệ núi đao biển lửa, cô chỉ muốn mãi mãi ở cạnh anh.

Anh bất đắc dĩ, chỉ đành nói một câu xin lỗi. Hơn mười năm trước anh từng nói xin lỗi với cô, khi đó là từ chối, lúc này là thỏa hiệp, con người đến cùng cũng phải thỏa hiệp thôi, không phải sao?

Cô theo anh mười mấy năm, tới tận khi không thể theo anh nữa…”

Phó Lan Quân cả kinh, đứng phắt dậy cao giọng hỏi cô ta: “Anh ấy đi đâu rồi?”

Ánh mắt Trình Bích Quân xa xăm mờ mịt: “Chết rồi.”

(còn tiếp)