Cuối cùng hắn cũng nói ra miệng hết tất cả căm hờn dồn nén, những người có mặt kinh sợ trước nỗi đau và oán hận tuôn trào đã chôn sâu trong lòng hắn bấy lâu nay. Không ai ho he nữa, Cố Linh Dục xoay người đá văng cửa đi vào phòng ngủ, hắn ôm ngang Phó Lan Quân lên, trước mặt bao người đưa cô lên xe ngựa.
Khoảnh khắc rèm kiệu hạ xuống, Phó Lan Quân hướng mắt nhìn thoáng ra bên ngoài, cô sẽ ghi nhớ những gương mặt hiện diện ở ngoài cửa sổ kia, có kinh ngạc, có đồng cảm, có vui sướng khi người khác gặp họa… Thuốc ngủ mà trước đó Cố Linh Dục ép cô uống bắt đầu phát huy tác dụng, hai mí mắt từ từ khép chặt.
Lúc tỉnh lại lần nữa đã ở trong biệt viện trên núi, nóc nhà này cô đã quá quen thuộc, thật nhiều năm về trước, cái đêm “loan phụng hòa minh cầm sắt hảo hợp” với Cố Linh Dục đó, khi cô mở mắt thì thứ nhìn thấy đầu tiên chính là nóc nhà cũ kỹ này.
Giờ đây cô chỉ có một mình, nằm trơ trọi trên chiếc giường lạnh lẽo.
Phó Lan Quân cứ nằm lẳng lặng như thế một lúc, cô mở to hai mắt nhìn nóc nhà trân trân, lục lọi nét mặt cuối cùng của Cố Linh Dục còn sót lại trong ký ức, mà trí nhớ thì giống như chú chim bay qua làn sương mù dày đặc, chốc chốc dừng ở đây, chốc chốc dừng ở kia, bất luận ở đâu cũng mơ mơ hồ hồ. Đôi cánh phủ sương chở theo những hồi tưởng càng ngày càng trĩu nặng, cuối cùng dừng ngay trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn vào ngày sinh nhật ấy, hắn nhìn cô, nói với cô bằng giọng chắc nịch: “Em điên rồi.”
Cửa bị đẩy ra, Đào Chi bưng bát thuốc đi vào, thấy cô tỉnh liền mừng rỡ kêu lên: “Tiểu thư tỉnh rồi!”
Cô ấy buông bát thuốc rồi bổ nhào đến, hàng loạt các câu hỏi tuôn ra như pháo nổ: “Rốt cuộc cô và cô gia làm sao thế ạ? Tại sao cậu ấy lại bảo cô điên rồi?”
Phó Lan Quân nhìn cô ấy, đôi đồng tử đờ đẫn chuyển động chậm chạp hệt con rối gỗ vừa mới giành về được linh hồn của mình, hồi lâu sau cô vẫn chẳng nói chẳng rằng mà trở mình nằm xuống đưa lưng về phía Đào Chi.
Phải giải thích cho người khác thế nào đây? Nói với bọn họ rằng, vì cô muốn hạ độc hắn nên hắn mới phán định cô bị điên? Như vậy họ sẽ hỏi cô: Tại sao muốn giết hắn, tại sao muốn giết chồng của mình?
Rồi sau đó trả lời y như cách đã trả lời những chất vấn của Cố Linh Dục, rằng cô chính là cách mạng đảng, báo thù cho cha, báo thù cho người yêu, báo thù cho đồng chí cách mạng?
Hay là nói với họ rằng, chính bởi vì cô biết, cái chết của cha có liên quan đến hắn?
Hôm ấy, trước linh cữu cha ở am Bạch Lộc ông quản gia già đã âm thầm kể cho cô một việc. Ông ấy nói cảm thấy án tử của lão gia trước kia rất kỳ quái. Cái chết của Tề Vân Sơn năm đó quả thực là có nội tình, khi đó tình hình triều đình biến động bất ngờ, sau khi biết con trai của Thuần Thân vương là người kế tục sự nghiệp thống nhất đất nước, đầu óc Phó Vinh rối như mớ bòng bong, lo sốt vó về một tương lai khi Diệp Tế Châu đắc thế cả họ được nhờ sẽ quay lại đẩy ông vào chỗ chết. Ông nghĩ đến Tề Vân Sơn bị giam trong ngục, Phó Vinh trời sinh tính đa nghi, ông không tin chữ “nghĩa”, cho rằng chỉ cần Tề Vân Sơn còn sống sẽ là cái thóp có thể bị nắm chặt bất cứ lúc nào. Đúng dịp tình báo viên của nha môn tuần phủ truyền tin có nha hoàn từ Cố gia tự nhận là người yêu của Tề Vân Sơn đến tìm Diệp Tế Châu, cung cấp cho ông ta tập bản thảo mà Cố Linh Dục đã nộp cho nhật báo Châm Thạch, còn công bố có thể trợ giúp Diệp Tế Châu ép Tề Vân Sơn nhận tội, chỉ cần Diệp Tế Châu đồng ý tha cho Tề Vân Sơn một con đường sống. Vì thế Phó Vinh mới nhen nhóm dã tâm giết người, vừa khéo Diệp Tế Châu phải về kinh phụng dưỡng mẹ già ngã bệnh, với ông, đây đúng là cơ hội trời ban.
Quản gia nói: “Chuyện này lúc ấy không giấu cô gia, có thể nói lão gia và cô gia bắt tay nhau làm, nhưng cuối cùng bị vu cáo chỉ có mình lão gia, khi đó tôi đã thấy rất kỳ lạ.”
Phó Lan Quân nhớ mang máng ngày kinh thành truyền tin Tuyên Thống kế vị, Phó Vinh phát tiết trong thư phòng một hồi lâu, sau đó ông lập tức sai quản gia đi gọi Cố Linh Dục tới rồi hai người đóng của thư phòng bàn bạc, mất khá nhiều thời gian, sau đó nữa… Ba ngày sau đó Tề Vân Sơn chết.
Cô bất giác rùng mình.
Quản gia tiếp tục: “Làm chứng cho lão gia chỉ có tên quản ngục được mua chuộc hạ độc, mọi việc xong xuôi hắn ta cũng biến mất tăm hơi, phải tốn khá nhiều công sức tôi mới tìm được hắn ta từ đám bà con xa thân thích của hắn ở quê nhà, dùng rất nhiều thủ đoạn, thề thốt sẽ không khai hết chân tướng thì hắn ta mới chịu nói mở miệng, kẻ sai hắn làm chứng cho lão gia đã đặc biệt dặn rằng chỉ nói tới lão gia, tuyệt đối không được liên lụy những người khác.”
Không được liên lụy những người khác… Những người khác này, trừ Cố Linh Dục ra, còn ai được nữa đây? Phó Lan Quân tưởng như tay chân xương cốt của mình đã đông cứng hết cả, quản gia hơi ngập ngừng rồi nói thêm: “Người bạn cũ ở nha môn tuần phủ vừa nói với tôi, khả năng cô gia được thăng quan, thăng liền hai bậc, làm tiêu thống.”
Quản gia già gạt nước mắt: “Chuyện này tôi đã phân vân lâu rồi, suy nghĩ xem có nên nói với cô không. Trên đường về tôi vốn cũng định nói, nhưng lão gia đã nhắm mắt xuôi tay, hà tất phải nói ra làm cô khó xử. Tuy nhiên lúc về Ninh An nghe nói cô bị Cố gia đón đi, tôi chỉ biết chuyện này không nói cho cô là không được, tôi không thể giương mắt nhìn cô ở cạnh kẻ thù giết cha mà ngu ngơ chẳng biết gì cả. Tiểu thư, không giấu gì cô, một năm nay quả thật cha cô có vài liên lạc với cách mạng đảng, nhưng không đến nỗi bị gán tội mưu phản. Những thư từ qua lại trong hôm tam đường hội thẩm đều do bọn họ bịa đặt. Vậy mà cha cô nhận hết, cô có biết lý do vì sao không? Trong thâm tâm ông hiểu cấp trên quyết tâm muốn lấy mạng ông. Mạng mình có lẽ đã không giữ nổi nữa, ông chỉ nghĩ triều đình đã hủy bỏ không truy cứu trách nhiệm liên đới, ông tự hiểu bản thân là cách mạng đảng, nhà Thanh sẽ không gây khó dễ cho cô, nhưng nếu tương lai cách mạng đảng cướp được chính quyền thì sẽ có thể bảo vệ cô bình an vô sự. Ông ấy làm mọi thứ đều là vì cô cả.”
Quản gia đi rồi, câu nói “ông ấy làm mọi thứ đều là vì cô” cứ mãi văng vẳng bên tai, người cha đến tận lúc chết vẫn một lòng lo nghĩ cho tương lai con gái, mà chồng cô lại chính là một trong những hung thủ tàn độc, chồng cô bán đứng cha cô để đổi lấy tiền đồ của bản thân… Là con gái, cô nên làm sao bây giờ? Cô có thể làm được gì đây?
Thù giết cha không đợi trời chung, ấy vậy mà cô lại cùng hắn sống chung một nhà ngủ chung một giường! Cô còn nói “cảm ơn” với hắn!
Điều này làm Phó Lan Quân sinh ra cảm giác buồn nôn kinh khủng, cô hận hắn, lại ghê tởm chính mình.
Nhưng khiến Phó Lan Quân chán ghét bản thân hơn cả, không phải bị che mắt lừa dối xem kẻ thù như ân nhân, mà là sau khi biết được chân tướng cô vẫn bất lực không làm được gì.
Bát mì kia vốn không hề có độc.
Để trả thù, cô sẽ không dùng bát mì độc cỏn con lấy mạng hắn, mà là nói cho hắn biết rằng, cô yêu người khác, cô hận hắn, hận thấu xương, đáng lẽ cô phải vì người ấy giết chết hắn.
Cố Linh Dục yêu bản thân mình, điểm này Phó Lan Quân tin không nghi ngờ. Cho dù Cố Linh Dục có tuyên bố mọi căm hờn và khát khao muốn trả thù, với tình yêu của hắn cô vẫn vững tin chẳng chút hoài nghi, thứ cô hận không phải mặt trái của tình yêu, mà đó là mối dây dưa chẳng cách nào chấm dứt, nếu hắn không thương cô thì sẽ không đau khổ vì cô phản bội, sẽ không chọn cách trả thù.
Cô hiểu hắn đến như thế, bởi lẽ… ở điểm này, cô chính là một phiên bản của hắn.
Cô oán hận hắn, cũng chán ghét mình. Tựa như hắn lấy lửa thù để giấu nhẹm tình yêu, còn cô định sẽ lấy điên cuồng để che đậy hết thảy.
Để tất cả mọi người cho rằng, cô điên rồi.
Tuyên Thống năm thứ hai, Phó Lan Quân “điên”.
Cô sống trong biệt viện Cố gia trên núi Phượng Minh, chỉ có nha hoàn Đào Chi và cô, chuyển lên núi ở đến tháng thứ ba thì hay tin di nương bệnh qua đời, quan tài đặt ngay cạnh quan tài Phó Vinh trong am Bạch Lộc.
Ban đầu trước cửa biệt viện luôn có người canh giữ đề phòng cô chạy xuống núi, nhưng rất nhanh mọi người đã phát hiện Cố phu nhân bị điên này không có ý định bỏ trốn, cô rất nghe lời, bảo ăn cơm là ăn, bảo ngủ là ngủ, cũng không sinh sự gây rắc rối. Cô tuyệt nhiên chẳng hé môi nói tiếng nào, ngày qua ngày lẳng lặng nằm bò bên bệ cửa sổ ngơ ngác không biết đang nhìn gì.
Tháng thứ hai* sau khi chuyển lên núi, lần đầu tiên trong suốt một thời gian dài cô mở miệng nói chuyện, Phó Lan Quân sai người lấy xẻng đào gốc mai trước cửa sổ lên, cô muốn trồng hoa hồng.
(*Trên là tháng thứ ba mà dưới lại là tháng thứ hai, rất là mâu thuẫn nhưng em vẫn để nguyên vì không biết tác giả có dụng ý gì, hoặc cũng có thể là bà í type, thôi thì cứ để nguyên cho lành)
Lúc Cố Linh Dục lên núi nhìn thấy khu vườn ngập tràn hoa hồng, cây hoa mai quen thuộc đã không thấy đâu nữa, cây mai đánh dấu vô vàn kỷ niệm giữa hai người, hắn từng vì cô mà chiết mai làm trâm cài tóc, từng vì cô mà đứng dưới tàng mai thổi một khúc sáo ngân vang tiếng yêu dịu dàng. Cây mai ấy, giờ đây, mất rồi.
Hoa hồng kiều diễm kiêu sa thế chỗ, đưa mắt nhìn lại, mãn nhãn đỏ tươi chói lọi.
Cố Linh Dục nín thinh, xoay người xuống núi.
Nhìn bóng lưng hắn, lòng Phó Lan Quân tuôn trào niềm sung sướng được trả thù, đắng chát và buốt giá.
Sau đó không thấy Cố Linh Dục đến nữa.
Trên núi ít có khách lên thăm, người tới thăm cô hầu như chỉ có A Bội, cứ cách vài bữa A Bội sẽ bế đứa nhỏ tới thăm.
Trước mặt A Bội cô vẫn giả điên giả khùng, cô ấy cũng không để ý, có lẽ đã nhận ra Phó Lan Quân đang giả điên, nhưng A Bội hiền lành thông minh nên không vạch trần mà chỉ kể hết chuyện xảy ra dưới núi cho cô nghe. Cô ấy nói chuyện ở trường học, dưới sự ủng hộ của Diệp phu nhân thì Trình Bích Quân thuận lợi tiếp nhận chức vụ hiệu trưởng trường học, cũng nói chuyện cách mạng, gần đây cách mạng đảng lại gây chuyện ở đâu, thành công hay thất bại… Phó Lan Quân chỉ im lặng lắng tai nghe.
Có lần nọ A Bội thở dài đánh thượt, bảo: “Tình hình như vậy khi nào mới tốt lên được đây?”
Đúng vậy, khi nào mới tốt lên được đây? Phó Lan Quân mơ màng nghĩ. Đôi khi cô nghĩ đến cái chết, nhưng lại không cam tâm. Cô không tìm được động lực sống tiếp, không nhìn thấy ánh rạng đông của tương lai, lại không cam tâm cứ chết một cách dễ dàng như thế.
Ngày tháng thật hỗn độn trôi qua, từng ngày rồi từng ngày.
Cho đến tận một ngày kia, vị khách không mời mà tới đột nhiên xuất hiện trên núi, là Trình Bích Quân.
Cô ta tới thông báo cho Phó Lan Quân, cuối cùng cô ta cũng sắp được gả cho Cố Linh Dục.
Gương mặt đó nở nụ cười e lệ hạnh phúc: “Đợi bao nhiêu năm nay, rốt cuộc cũng đợi được ngày này.”
Cô ta an ủi Phó Lan Quân: “Cô yên tâm, tôi không thay thế được vị trí của cô, cô vẫn là Cố phu nhân như cũ. Tôi và cô, là bình thê.”
Cô ta cụp mắt cười cười tự giễu: “Nực cười nhỉ, tôi tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất mà một người con gái có thể có được, giáo dục ấy dạy cho tôi biết rằng phải tự do bình đẳng, nhưng kết quả, tôi lại cam tâm tình nguyện gả chồng theo cách đó, với danh phận đó.”
Cô ta ngẩng đầu nhìn Phó Lan Quân, ngữ khí kiên định: “Nhưng tôi không cần, không cần danh phận, tôi chỉ quan tâm người đó, chỉ cần được ở bên anh ấy tôi không thiết thứ gì khác nữa. Cô biết không, giờ tôi là con gái nuôi của Diệp phu nhân. Tại sao tôi phải đi làm con gái nuôi cho hạng kỹ nữ kia? Vì tôi biết bà ta có thể giúp Cố Linh Dục. Gì là thị phi thiện ác, gì là tiến bộ lạc hậu, tôi mặc kệ tất cả, với tôi mà nói, chỉ biết phân biệt cái nào lợi cái nào hại cho anh ấy.”
Giọng cô ta nhẹ nhàng mà như khoe khoang với Phó Lan Quân: “Tôi có thể làm được điều này, cho nên tôi thắng.”
Suốt quá trình cô ta nói, Phó Lan Quân chỉ đờ đẫn đưa mắt nhìn vào song cửa sổ, đây là thứ năm đó Cố Linh Dục tự tay cắt, hắn của ngày đó thô lỗ tùy tiện khiến mỗi lần Phó Lan Quân nhớ lại là mặt đỏ tai hồng, hắn nói đây là niềm vui tân hôn, vì thế cắt hai chữ “hỉ” đỏ chót dán lên song cửa. Thật kỳ lạ, một tên lính con nhà giàu như hắn, vậy mà khéo tay đến lạ…
Chớp mắt, trời đất đảo lộn, “hỉ” rực rỡ trên song cửa sổ đã sớm nhàu nhĩ phai màu.
(còn tiếp)