Mộng Cũ 1913 - Đợi Anh Năm 1913

Chương 24: Mậu Thân, Ninh An 1908, Quang Tự năm thứ ba mươi tư




“Đứa nhỏ là con anh.”

“Tôi biết, nếu không phải của tôi thì đứa nhỏ sao có thể chết? Nếu là của cậu ta thì cô nỡ lòng nào để đứa nhỏ ra đi?”

- -----

Mãi cho đến khi bệnh tình của Phó Lan Quân hết hẳn vẫn chưa thấy Cố Linh Dục về nhà.

Cô cũng không hỏi tin tức gì về Cố Linh Dục nữa, chỉ một mình ngồi lẳng lặng trên giường ngẩn người, Đào Chi nhìn mà xót cả ruột bèn nhẹ nhàng khuyên Phó Lan Quân: “Tiểu thư, thời tiết hôm nay khá đẹp, ta ra ngoài tản bộ nhé?”

Từ ngày cô xảy ra chuyện thì nhóm lính cảnh vệ cũng rút lui, hiện tại cô đã có lại tự do của mình.

Phó Lan Quân hãy còn đờ đẫn bỗng hồi phục tinh thần, cô “a” lên một tiếng: “Vậy về thăm nhà mẹ đẻ đi.”

Mặt Đào Chi lộ vẻ khó xử: “Tiểu thư bệnh nặng mới khỏi sợ là không chịu nổi xe ngựa xóc nảy, hơn nữa lão gia bên kia cũng còn bệnh. Lần trước trước khi phu nhân về có bảo riêng với em là sợ lão gia lo lắng nên chưa nói chuyện của cô cho lão gia. Giờ nếu đi qua bên đó chẳng phải sẽ khiến lão gia sốt ruột sao, không bằng trao đổi trước với phu nhân, nhờ bà ấy từ từ kể hết mọi việc cho lão gia rồi chúng ta hẵng về.”

Đào Chi nghĩ rất chu đáo, Phó Lan Quân gật gật đầu, Đào Chi đỡ cô đứng dậy: “Hôm nay chúng ta cứ ra ngoài phơi nắng ngắm hoa cho khuây khỏa đã.”

Đào Chi dìu cô ra cửa, thời tiết hôm nay quả nhiên rất dễ chịu, trời nắng dịu làm gân cốt cũng trở nên mềm mại muốn rã rời, Phó Lan Quân nhẹ tránh khỏi tay cô hầu: “Chị có yếu đến mức không đi đường nổi đâu, cứ để chị dạo ở đây một mình, em về trước đi.”

Đào Chi lo trái lo phải nhưng cũng chỉ đành quay đầu rời đi, Phó Lan Quân lang thang trong khu vườn không mục đích, khi ở một mình dòng suy nghĩ của cô lại sinh trưởng tốt như mấy đám cỏ dại ven đường. Gả vào Cố gia tròn ba năm, mỗi tấc đấc trong căn nhà này đều in dấu chân hạnh phúc của cô và Cố Linh Dục, thậm chí một ngọn cỏ hay một cái cây đều ấp ủ một câu chuyện, nhắc nhở cho cô biết rằng những ngày thuở xưa tốt biết bao nhiêu, non xanh nước biếc mặt trời cao, hoa cỏ thơm ngát, gió thổi vi vu. Đây bụi hoa hồng đỏ, Cố Linh Dục ngắt một cành cài bên tóc mai cô, kia mảnh cỏ xanh rì, cô từng cùng hắn ngả lưng chợp mắt. Đó là mùa hè năm thứ hai sau khi vào Cố gia, cô và hắn đi dạo mỏi chân quá bèn ngồi xuống bãi cỏ nghỉ ngơi, đôi vợ chồng son rỉ tai nhau mấy lời riêng tư mật ngọt, cô gối đầu lên chân hắn thiêm thiếp, khi tỉnh lại thì thấy ngón tay xuất hiện chiếc nhẫn cỏ, hắn nhân lúc cô ngủ say liền bứt vài ngọn cỏ ngồi tỉ mỉ bện.

Rìa chiếc nhẫn cỏ lởm chởm răng cưa cứa vào tay hắn, trên nhẫn còn đọng một giọt máu đỏ tươi run rẩy hệt viên hồng ngọc rực rỡ nhất.

Phó Lan Quân đưa tay lên nhìn ngón tay từng đeo chiếc nhẫn cỏ, nhẫn cỏ đã mất lâu lắm rồi, trong miền ký ức phủ đầy bụi mờ cô chẳng tài nào nhớ nổi dáng vẻ chiếc nhẫn, chỉ có giọt máu ấy là khắc ghi vào tâm trí, rõ ràng như cũ mà lại như được tô thêm màu sắc mới, khiến cô giật mình thảng thốt.

Đi tiếp về trước, cơn đau đớn âm ỉ len vào tim gan, chòi nghỉ mát này là nơi Tề Vân Sơn từng dốc hết tấm chân thành của mình dập đầu với cô, tha thiết cầu xin cô về sau hãy đối xử tốt với A Tú của anh ấy. Mà hiện tại, người dập đầu với cô hôm nao kia đang bị giam giữ trong nhà lao nha môn tuần phủ, chờ qua thu sẽ đem ra xử quyết…

Đi đến cuối vườn hoa, sau vườn chính là phòng bếp, chỗ ở của nhóm hạ nhân, Phó Lan Quân dợm xoay người thì chợt bị tiếng thảo luận rì rầm hấp dẫn, cô hơi do dự nhích tới gần hơn, giấu mình dưới tàng cây để không ai phát hiện.

Là đám hầu gái đứng tuổi tụ tập một chỗ tán dóc, chủ đề mấy câu chuyện trà dư tửu hậu của hạ nhân đương nhiên là xoay quanh nhóm chủ tử của mình, thím Khưu - bà đầu bếp ngồi chính giữa thần bí mở miệng: “Thiếu gia vẫn chưa về à?”

Có người tiếp lời: “Lại chả thế, tính ra cũng sắp mười ngày từ lúc thiếu phu nhân sảy thai mà cũng không thấy thiếu gia lộ mặt, tôi sống vài chục năm chưa từng gặp con người tàn nhẫn như thế, vợ chồng trẻ có gì không thể nói với nhau? Nhìn hai người họ bình thường nồng nàn ân ái, thiếu gia ôn nhu săn sóc, ai ngờ lại là loại người đó.”

Thím Khưu nhếch môi giễu cợt: “Bà thì biết gì, thiếu gia tự có lý do của cậu ấy.”

Bà ta đè thấp giọng ra vẻ bí ẩn: “Tôi nghe nói, cái thai trong bụng vị thiếu phu nhân kia của chúng ta vốn không mang dòng máu của Cố gia!”

Một hòn đỏ nhỏ chốc lát đã làm cả mặt hồ dậy sóng, những người khác đều tỏ vẻ nghi ngờ: “Không thể nào, bà đừng có ở đấy nói vớ nói vẩn đi.”

Thím Khưu rất hài lòng với phản ứng của mọi người, bà ta tự tin phân tích như đã lường trước: “Sao không thể chứ? Nếu là danh gia vọng tộc khác, nữ quyến nhà người ta cửa chính không ra cổng trong không bước, cũng không được gặp đàn ông khác bên ngoài thì chuyện này đương nhiên không có khả năng. Nhưng thiếu phu nhân của chúng ta chẳng phải người yên phận gì cho cam, cả ngày chạy long nhong ngoài đường, nào là đi nghe diễn rồi còn mở nữ học, trong một ngày gặp gỡ với đống đàn ông. Lại nói, các bà có biết loạn đảng Nam Gia Mộc vừa bị chém đầu không? Người ngoài ai cũng truyền tai nhau rằng buổi tối hôm thiếu gia đi bắt Nam Gia Mộc ấy đã bắt gặp hắn ta và thiếu phu nhân ở chung!”

Nhóm thính giả hít một hơi dài, quay sang tranh cãi ầm ĩ, thím Khưu đắc ý nhìn trận xôn xao mình vừa gây nên, bà ta tiếp tục tiết lộ “thông tin nội bộ”: “Không chỉ có thế, nghe nói thiếu phu nhân của chúng ta và Nam Gia Mộc từng bị bắt quả tang vào rạp hát nghe kịch cùng nhau. Là tuần cảnh gặp được, tiểu tử nhà hàng xóm tôi nằm trong cảnh đội, chắc các bà cũng biết nhỉ, tin tức này tuyệt đối không giả đâu.”

“Thông tin hữu ích” trên càng tăng thêm độ tin cậy cho lời của bà ta, các bà các mẹ khác nhao nhao phụ họa: “Nói cũng lạ, gả vào ba năm chẳng thấy động tĩnh gì, thế mà Nam Gia Mộc vừa về đã có ngay. Đúng là kỳ quặc.”

Cuối cùng bọn họ đập tay kết luận: “Khó trách thiếu gia ở mãi quân doanh. Bị loạn đảng đội nón xanh, có nhà không thể về, trong lòng nhất định rất khổ sở. Đứa nhỏ kia mất cũng tốt, thử nghĩ xem tự dưng lại đi nuôi con của kẻ thù, đó là tạo nghiệp chướng chứ còn gì nữa!”

Dưới tàng cây sau bức tường, Phó Lan Quan thấy người mình lạnh buốt, cô ngàn lần vạn lần chẳng ngờ tới mình sẽ bị người khác mang ra đàm tiếu đánh giá ác ý như vậy!

Cố Linh Dục cũng nghĩ vậy luôn ư? Nếu không phải thì tại sao hắn cứ kề cà không chịu về nhà?

Phó Lan Quân bần thần bước trở về, ánh nắng ban đầu hãy còn ôn hòa vậy mà ngoắt cái bỗng trở nên chói chang như thể có quả cầu lửa nóng rực treo ngay trên đỉnh đầu, rút cạn khô dòng máu chảy trong người khiến thái dương nhói lên, hai mắt mờ mờ ảo ảo chẳng nhìn rõ thứ gì nữa. Quay lại phòng ngủ của mình và Cố Linh Dục hệt linh hồn vất vưởng, Phó Lan Quân thấy Đào Chi ngồi đằng trước chán chường nghịch cành cây, thấy cô về thì lập tức đứng dậy, biểu hiện của Đào Chi có chút quái lạ, cô ấy ngập ngừng bảo: “Tiểu thư, cô gia về rồi…”

Cửa phòng ngủ được đẩy từ trong ra, hơn hai tháng xa nhau, gương mặt quen thuộc kia lại xuất hiện trước mắt Phó Lan Quân. So với lần gặp trước hắn gầy đi nhiều, mất đi hoàn toàn dáng vẻ công tử nhà giàu dịu dàng hòa nhã của dĩ vãng, biến thành một quân nhân trầm tĩnh lạnh lùng, toát lên vẻ u buồn ảm đạm.

Ánh mắt hắn lướt qua vùng bụng phẳng lì của cô, hắn gầy tới nỗi hai hốc mắt trũng sâu, đôi đồng tử đen thẳm ẩn hiện dưới lớp bóng hàng mi, không nhìn ra được là đang vui hay buồn.

Chợt nhớ tới những lời mình vừa nghe lúc nãy, lòng Phó Lan Quân sợ hãi hoảng hốt, cô vội vàng thốt lên: “Đứa nhỏ là con anh.”

Cố Linh Dục mặt chẳng đổi sắc nhìn cô, nhìn thật lâu rốt cuộc hắn cất tiếng: “Tôi biết.”

Hắn xoay người sang chỗ khác, giọng nhẹ như đang ở trong một giấc mộng hư vô: “Nếu không phải của tôi thì đứa nhỏ sao có thể chết? Nếu là của cậu ta thì cô nỡ lòng nào để đứa nhỏ ra đi?”

Lời này như cái tát nặng nề giáng mạnh xuống mặt Phó Lan Quân, cô mở trừng mắt khó tin nhìn đăm đăm vào tấm lưng hắn. Rồi bỗng cô nở nụ cười, cứ cười cười lặng lẽ như thế, mặc cho hàng nước mắt chảy dài trên đôi gò má lúc nào không hay, vậy mà hắn lại cho rằng cô cố ý giết chết đứa nhỏ chỉ vì hắn là cha nó. Hắn cho rằng cô đang trả thù hắn bằng cách tự tay giết chết con của mình!

Cười đủ rồi, lệ cũng đã cạn, cô chậm rãi nói: “Cố Linh Dục, anh thả tôi đi đi.”

Thốt nhiên Cố Linh Dục xoay người, nhìn vào mắt hắn, Phó Lan Quân lặp lại: “Tội nghiệt của anh tôi đã thay anh trả giá, anh thả tôi đi đi.”

Trả lời cô là mấy chữ ngắn gọn, Cố Linh Dục ném một câu “đừng hòng” rồi vọt đi như cơn gió thổi vút qua người cô.

Cuối cùng Phó Lan Quân vẫn quyết định rời Cố gia về nhà mẹ đẻ, cô không nói cho Cố Linh Dục biết mà chọn ngày hắn không có nhà rồi gói ghém đồ đạc đi khỏi.

Có ai ngờ lúc vừa thu dọn xong chuẩn bị lên xe ngựa thì Cố Linh Dục trở lại.

Hắn từ doanh trại cưỡi ngựa về gấp, chạy quá nhanh nên cả người lẫn ngựa đều thở hồng hộc, chưa đợi ngựa đứng vững hắn đã nhảy xuống dưới vươn tay nắm lấy dây cương xe ngựa, nét mặt hoang mang rối loạn: “Em không được đi, tôi không cho phép em đi!”

Phó Lan Quân lẳng lặng nhìn hắn, hồi lâu sau cô bình tĩnh nói: “Cha tôi bị bệnh, tôi phải về chăm sóc ông ấy.”

Có Linh Dục nhìn cô chằm chằm, cố chấp không chịu buông tay, Phó Lan Quân nói tiếp: “Tôi gả vào Cố gia chứ không phải bán vào Cố gia. Cha tôi bệnh, ông ấy chỉ có mỗi mình đứa con gái là tôi, lẽ ra tôi nên về ở bên cạnh phụng dưỡng ông mới phải.”

Cố Linh Dục y như đứa trẻ rơi vào tuyệt vọng, vắt óc suy nghĩ lại chẳng làm gì được, cô muốn đi, ý đã quyết không thể vãn hồi. Hắn chỉ đành miễn cưỡng buông tay, Phó Lan Quân giẫm lên băng ghế nắm tay Đào Chi bước vào thùng xe. Phu xe giật dây cương, con ngựa cất từng bước không nhanh không chậm, đằng sau Cố Linh Dục ngẩn ngơ bàng hoàng đi theo. Một xe một người cứ thế rời đi, bỗng bức rèm trong thùng xe được vén lên, Phó Lan Quân ló mặt ra ngoài, sắc mặt hắn thoáng mừng rỡ, hắn tiến lên phía trước nhưng hai chân lại bị câu nói kế tiếp của Phó Lan Quân đóng đinh xuống đất.

Cô nhìn hắn nhẹ nhàng bảo: “Đừng đuổi theo nữa, tội gì chứ? Cố Linh Dục, tôi hối hận vì lúc đầu đã đuổi theo anh, nếu để anh đi Nhật Bản thì có lẽ giờ anh đã an nhàn bên đó rồi, trên tay cũng sẽ không dính nợ máu. Tôi rất hối hận, giữa chúng ta, mỗi một lần truy đuổi đều là sai lầm, có lẽ giữa chúng ta vốn chính là sai lầm.”

Dứt lời cô buông tay, bức rèm buông xuống ngăn cách cô và hắn, lại như ngăn cách cả hai khung trời thế giới.

Bất thình lình phu xe giơ roi quất mạnh vào mông ngựa, con ngựa bị đau giương bốn vó chạy như điên, rất nhanh đã khuất dạng ở cuối con phố dài. Cố Linh Dục đứng chết trân, trơ mắt nhìn màn bụi bay tứ tung, ngơ ngẩn nhìn thật lâu thật lâu.

Về tới nhà mẹ đẻ, bệnh của Phó Vinh gần như đã khỏi hẳn, di nương đã sớm tiết lộ chuyện Phó Lan Quân sinh non cho ông biết.

Phó Lan Quân hầu hạ Phó Vinh uống thuốc, Phó Vinh vươn tay vuốt ve bên thái dương cô: “Nha đầu, khổ cho con rồi, cha một lòng muốn tìm cho con mối hôn nhân tối, không nghĩ kết quả sẽ thành ra nông nỗi này.”

Phó Lan Quân cụp mắt khuấy nước thuốc: “Đâu có ai tính được số mệnh, sao trách cha được.”

Phó Vinh thì thào tự nói: “Đúng vậy, đâu có ai tính được số mệnh, chuyện này không trách cha, nhưng trách ai được đây?”

Đúng vậy, nên trách ai đây?

Phó Vinh uống thuốc xong thì bảo mệt muốn đi ngủ, Phó Lan Quân lặng lẽ lui ra ngoài, Đào Chi vẫy tay gọi cô: “Tiểu thư, cô lại đây đi ạ.”

Người tới khiến Phó Lan Quân rất ngạc nhiên, là Tiêu Giảo.

Chẳng phải cô ấy đã vào kinh cáo ngự trạng rồi sao? Ôm một bụng nghi vấn Phó Lan Quân đi vào phòng ngủ, Tiêu Giảo đang chờ cô trong đó.

Mấy tháng không gặp cô ấy tiều tụy đi rất nhiều, vốn là thiếu nữ vùng Đông Bắc xinh đẹp rạng rỡ, vậy mà giờ đây lại héo rũ như đóa hoa tàn phai, thoạt nhìn tinh thần cũng chẳng khấm khá hơn là bao, cả người cứ thất tha thất thểu. Phó Lan Quân kéo cô ấy ngồi xuống, hai bàn tay Tiêu Giảo lạnh ngắt như bị cho vào hầm băng.

Phó Lan Quân nắm tay Tiêu Giảo không biết nên nói gì, không hề nghi ngờ, hành trình đi Bắc Kinh lần này của cô ấy tốn công vô ích rồi. Lúc Tiêu Giảo đi cô chỉ biết việc ấy chắc chắn không thành, trên mỗi một tấc đất của triều Thanh đều hiện hữu những hồn ma chết oan tức tưởi, nào có thực hiện được nhiều chính nghĩa công lý đến vậy?

Tiêu Giảo mở lời trước, ánh mắt cô ấy trống rỗng: “Tôi không cứu được anh.”

Phó Lan Quân không biết an ủi cô ấy kiểu gì, thế là bèn ôm trọn bờ vai gầy guộc kia nhẹ nhàng vỗ, Tiêu Giảo máy móc quay đầu vô hồn nhìn Phó Lan Quân: “Lúc nãy tôi đến Cố gia, người ở đó bảo cô đã về nhà mẹ đẻ nên tôi tìm tới đây. Thiếu phu nhân đi khỏi đó là đúng lắm, người Cố gia vô tình vô nghĩa sớm muộn cũng gặp báo ứng, cô đi là rất đúng…”

Cô ấy liên tục lẩm bẩm “đi là rất đúng”, Phó Lan Quân khẽ nháy mắt với Đào Chi, Đào Chi bước lên đỡ Tiêu Giảo dậy: “Chị A Giảo chắc là đói bụng rồi nhỉ, để tôi đưa chị đi ăn chút gì đó.”

Đào Chi dìu Tiêu Giảo ra ngoài, Phó Lan Quân mờ mịt nhìn theo bóng dáng họ, bên tai không ngừng vang vọng câu “người Cố gia vô tình vô nghĩa sớm muộn cũng gặp báo ứng” của Tiêu Giảo, cô lại nhớ tới nụ cười yếu ớt của thím hai, “Cố gia chỉ có ngươi sống ta chết không có nhân luân đạo đức, máu họ Cố tội nghiệt chảy xuôi, từng người của Cố gia đều đáng tội…”

Phải không? Thật sự là vậy ư? Cố Linh Dục, thân là trụ cột Cố gia, có phải hay không cũng đáng tội? Con đường phía trước có phải hay không cũng có báo ứng đang chờ đợi?

Nếu đây là sự thật, dù ra sao em mong rằng con của chúng ta sẽ mang đi hết mọi tội nghiệt, để nó thay anh chuộc lỗi, mang đi tất cả nghiệp chướng tội lỗi của anh.

Sau khi về nhà mẹ đẻ không lâu Phó Lan Quân tiếp tục công việc giảng dạy ở nữ học, một lần nữa bước vào guồng quay giữa nhà và trường học.

Đồn đại vớ vẩn nơi nào cũng nghe thấy, Cố Linh Dục, Phó Lan Quân và Nam Gia Mộc chính là mảnh đất màu mỡ để những tin về “mối quan hệ bất chính” mọc rễ đâm chồi, huống chi phần nhiều học viên còn là gia quyến quân nhân. A Bội cùng Phó Lan Quân tản bộ trong trường thì nghe thấy học viên lén lút bàn tán chuyện này, có người nói nếu không phải hiệu trưởng Phó cắm sừng Cố Linh Dục thì Nam Gia Mộc cũng sẽ không chết nhanh như vậy, có người phản bắc rằng loại loạn đảng nhục nhã phạm tội mưu nghịch quá lớn sao có thể nhân nhượng… A Bội trộm quan sát sắc mặt Phó Lan Quân lại phát hiện cô vẫn như trước, vì những lời đó cô đã nghe quá nhiều rồi, nghe đến chết lặng.

Hôm sau đột nhiên có học viên đến tìm cô xin thôi học, là một cô gái trẻ, cha cô ấy là viên quan nhỏ trong quân doanh, Phó Lan Quân lấy lại tinh thần cất giọng hỏi han: “Trong nhà xảy ra chuyện gì à?”

Nữ học viên kia ngập ngừng cả buổi, cuối cùng mới cắn môi nói thật: “Hiệu trưởng Phó, đầu năm nay tôi vừa lấy chồng, hôm qua nhà chồng sai người đến nhà tôi bảo nếu tôi không nghỉ học ngay thì sẽ từ hôn luôn.”

Phó Lan Quân cau mày: “Lý do kiểu gì thế? Cô không phải sợ, tôi đi tìm nhà chồng cô nói chuyện.”

Nữ học viên giậm chân bình bịch: “Đừng đừng, bọn họ muốn tôi nghỉ học chính bởi vì cô…”

Cô ấy hé mắt nhìn Phó Lan Quân, vành tai sung huyết đỏ bừng: “Họ nói, đi theo cô… đi theo người như cô không học được thứ gì tốt lành cả.”

Phó Lan Quân bừng tỉnh đại ngộ, lòng không khỏi cười khổ, hóa ra thanh danh của mình ở Ninh An đã bại hoại đến mức này rồi, cô vô lực phất tay: “Tôi biết rồi, nếu cô muốn nghỉ thì đi đi.”

Nữ học viên cúi chào rồi chạy bay ra ngoài.

Đây như mồi lửa châm lên làn sóng trong tập thể học viên, vài ngày tiếp có người lục tục đến trao đổi với Phó Lan Quân chuyện nghỉ học, Phó Lan Quân lười hỏi nguyên nhân, hễ cứ xin là cô đều phê chuẩn. Được một tuần phòng học trống đi một phần ba.

Sau khi tan học nhìn ngôi trường như khu mộ hoang, Phó Lan Quân ngồi lủi thủi trong phòng học nhìn căn phòng vắng vẻ đìu hiu, tự dưng cô nghĩ về năm đầu tiên quản lý trường, lúc ấy không chiêu mộ được bao nhiêu học viên, Cố Linh Dục bảo cô cứ yên tâm, nói học viên còn nhiều mà, quả nhiên chẳng bao lâu sau trường học đã chật kín người. Là hắn đã vận dụng chức quyền của mình trong quân doanh nửa ép nửa dụ cấp dưới của hắn đứa vợ con đến chỗ nữ hiệu trưởng nghiện thú tiêu khiển, hắn còn nói đùa: “Ở quân doanh anh quản lý bọn họ, ở trường học em truyền dạy kiến thức cho gia quyến của bọn họ, hai ta phải gọi là nội ứng ngoại hợp, phu xướng phụ tùy.”

Khi đó tình nồng thắm thiết, ai biết, nháy mắt thời thế đổi thay.

Đây là một năm nghiêng trời lệch đất, không chỉ với thế giới nhỏ của Phó Lan Quân mà cả thế giới rộng lớn cũng bắt đầu dao động.

(còn tiếp)