Mộng Cũ 1913 - Đợi Anh Năm 1913

Chương 16: Đinh Mùi, Ninh An 1907, Quang Tự năm thứ ba mươi ba




“Anh muốn đi Nhật Bản à?”

“Lúc vừa rời đi anh đã biết em tỉnh rồi, khi đó anh anh nghĩ, nếu em không cản anh lại thì chắc anh sẽ thật sự đi Nhật Bản đấy.”

- -----

Cố Linh Dục và Phó Lan Quân ngồi trong thư phòng đợi Phó Vinh, ông đang ngủ trưa, trời nóng nực, di nương bưng đĩa hoa quả ra cho hai người ăn giải nhiệt, trong đó còn có thứ tròn tròn màu vàng tươi mọng, người ta gọi là trái tầm bóp, quà các môn sinh biếu Phó Vinh lúc đến nhà thăm hỏi.

Phó Lan Quân thích mê loại quả này, ngặt nỗi dạo gần đây cô bị nóng trong người, miệng lở, xui xẻo thế nào mà lưỡi cũng bị loét xót hết cả thịt, ăn đồ gì cũng đụng vào vết loét, đau đến nỗi xuýt xoa liên tục. Nhưng vì tính háu ăn không muốn bỏ lỡ hương vị chua chua ngọt ngọt sảng khoái ấy, Phó Lan Quân bấm bụng ăn bất chấp, miệng mồm vừa rát vừa tê, tuy đau khổ mà lại hạnh phúc tột cùng.

Di nương xoay người ra ngoài, Cố Linh Dục cất giọng trêu cô: “Để tôi chỉ cho em cách ăn không bị đau.”

Hắn nhón một trái tầm bóp bỏ vào miệng, nghiêng đầu nhai bằng một bên hàm rồi nuốt cái đánh ực: “Như vậy thì nước sẽ không chảy vào vết loét và không bị đau nữa.”

Phó Lan Quân nửa tin nửa ngờ làm thử theo lời hắn, vừa mới nghiêng đầu thực hành thì di nương bước vào, thấy điệu bộ ăn uống đến khó nhọc của cô, bà cười phá lên: “Đại tiểu thư đang làm trò quái gì thế hả?”

Cố Linh Dục ngồi cạnh ôm bụng cười ngặt nghẽo ngả trước ngả sau, bấy giờ cô mới nhận ra mình bị biến thành trò hề, thẹn quá hóa giận bèn cầm mấy trái tầm bóp ném lia lịa vào người hắn.

Chợt có tiếng ho vang lên, cô nha hoàn đỡ Phó Vinh đi tới, chân ông bất cẩn giẫm lên tầm bóp lăn lóc dưới đất nát bấy, đôi mày chợt nghiêm nghị chau lại.

Phó Lan Quân nhạy cảm nhận ra cảm xúc cha mình có gì đó không ổn lắm, cô kéo kéo góc áo di nương nhẹ giọng hỏi: “Cha con sao thế ạ?”

Phó Vinh ngồi xuống: “Cha cô lù lù ở đây, muốn hỏi gì còn phải mượn tai người khác nữa cơ à?”

Di nương khoát tay thức thời bước sang đứng cạnh Phó Vinh, chẳng nói chẳng rằng khẽ vỗ lên vai ông một cái, vẻ mặt ông âm u như sắp nổi bão: “Hai đứa bay đến tìm cha có chuyện gì?”

Phó Lan Quân giở tính làm nũng làm nịu: “Sao cha lại nói thế chứ, không có việc gì thì không thể về thăm cha mình à?”

Phó Vinh khịt mũi: “Nói đi.”

Phó Lan Quân đành cất cái điệu bộ nịnh nọt vào, nói giọng hết sức thành thật: “Con muốn mở trường nữ sinh nên tính xin cha chừa cho con một phòng học trong học phủ của nha môn.”

Hồi năm ngoái lão Phật gia Từ Hy đã ban dụ xuống bộ giáo dục cho phép xây dựng trường nữ sinh, lúc ấy Phó Lan Quân đã ấp ủ mong ước này.

Phó Vinh chẳng thèm nghĩ ngợi gì đã thẳng thừng từ chối: “Đừng hòng! Chưa nói đến chuyện nam nữ học chung với nhau đã chẳng ra thể thống gì, trong đầu con có bao nhiêu mống kiến thức mà nuôi mộng hão làm nữ hiệu trưởng!”

Phó Lan Quân cãi: “Tuy con không học được thứ đao to búa lớn những tốt xấu cũng từng học tập ở nữ thục Vũ Bản…”

Cố Linh Dục đưa mắt ra hiệu cho cô đừng nói nữa, hắn húng hắng mở miệng: “Cha, trường nữ sinh của Lan Quân cũng không phải muốn dạy học sinh kiến thức lớn lao cao cả, chẳng qua là mong chỉ cho họ biết được vài con chữ, điều này không có gì khó khăn hết, dựa vào học vấn của Lan Quân chắc chắn có thể đảm đương được.”

Phó Vinh khó tin quay đầu nhìn Cố Linh Dục: “Đọc sách học chữ quái gì, tuổi nó còn nhỏ không hiểu chuyện thế mà con cũng mù quáng làm liều theo nó luôn ư?”

Nói đến nước này rồi, xem ra ông đã nhất quyết không hỗ trợ, Phó Lan Quân đứng dậy mặt sưng mày xỉa: “A Tú, chúng ta đi.”

Di nương sốt sắng vội xoa dịu bầu không khí: “Hiếm lắm mới về nhà một chuyến, ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng đi chứ, dì có một số việc muốn nói với con, vào phòng với dì, cứ cho hai người đó ở đây nói chuyện.”

Bà đẩy Phó Lan Quân ra khỏi thư phòng, để lại hai người Cố Linh Dục và Phó Vinh.

Cánh cửa vừa khép sắc mặt Phó Vinh cũng hòa hoãn lại, ông nói với Cố Linh Dục: “Mới ngủ dậy nên tính tình hơi cáu bẳn nói toàn lời khó nghe, con đừng để trong lòng.”

Cố Linh Dục mỉm cười: “Con e là ý do không chỉ có mỗi thế đâu nhỉ.”

Bị nói trúng tim đen Phó Vinh ảo não thở dài: “Ôi chao, hôm qua ta có nghe loáng thoáng về thông tin của tân tuần phủ sắp nhậm chức mấy tháng.”

Hắn nhướn mày: “Nhưng cha không thích người này đúng không ạ?”

Phó Vinh cười lạnh: “Đâu chỉ không thích, Diệp Tế Châu đấy, người đó chắc con từng nghe nói đến rồi? Ta và ông ta quen biết đã lâu, năm đó cùng nhau học tập rồi cùng nhau nhập quan, từ lúc còn trẻ quan hệ giữa ta và ông ta đã là nước sông không phạm nước giếng, thân ai nấy lo, ai ngờ được sống đến hơn nửa đời rồi vậy mà thằng cha đó lại trở thành cấp trên của ta! Con người này ấy à, người khác không biết nhưng ta còn chẳng nắm rõ trong lòng bàn tay, ngoại trừ việc tự tiện kết bè kết đảng thì có tài cán nào ra hồn, mười năm trước ông ta cùng lắm cũng chỉ là tên tri huyện nho nhỏ ở Sơn Đông. Thăng tiến vèo vèo thế này là do mặt dày la liếm người nước ngoài và móc nối quan hệ nhận làm ‘cha nuôi’ của một người phụ nữ tái giá trong triều. Ha, rốt cuộc cha nuôi và con gái nuôi này có quan hệ gì, tưởng người khác không biết chắc?”

Vẻ mặt Cố Linh Dục bình tĩnh. Hóa ra là thế, đối thủ đã thăng lên nhị phẩm rồi mà mình vẫn còn đứng mãi ở hàng tứ phẩm, nếu là ở hai phương trời cách biệt thì thôi không nói, đằng này lại là cấp trên trực tiếp của mình, về sau còn phải gọi người mình thù hơn nửa đời một tiếng “Tuần phủ đại nhân”, khó trách ông cụ nhăn nhó khó chịu.

Phó Vinh như đọc được suy nghĩ của hắn, ông cười giễu: “Con nghĩ ta chỉ đau đầu vì một mình Diệp Tế Châu? Dù sao con cũng là thanh niên trai tráng, lại làm quân nhân, không hay để ý mẫn cảm với mấy chuyện người trong triều kết bè kết đảng khắp nơi là điều dễ hiểu. Ta chỉ nói một câu, chỗ dựa vững chắc của Diệp Tế Châu nằm trong đám hoàng thân quốc thích, chính là Thuần Thân vương."

Cố Linh Dục cau mày, Phó Vinh thấy hắn đã ngộ ra thì hừ lạnh: “Tuần phủ tỉnh và Viên Thế Khải vốn có giao tình kết nghĩa, Viên Thế Khải vừa bị bãi quân thuyên chuyển công tác sang bộ ngoại giao thì người của Thuần Thân vương bên đây đã vội vã đi nhậm chức đốc phủ tỉnh, ván này đánh cực vang dội. Công cao chấn chủ, có thể thấy cấp trên đã bắt đầu sinh nghi với Viên Thế Khải, chính cục trong triều e rằng sẽ nổ ra một hồi phong ba bão táp.”

Cố Linh Dục vẫn thản nhiên như không, Phó Vinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sao con chẳng quan tâm gì cả thế? Nếu Viên Thế Khải thực sự rớt đài thì tiền đồ cha vợ con rể hai ta khó mà nói không bị ảnh hưởng!”

Cố Linh Dục cụp mắt cười nhạt: “Con chỉ là quân nhân, chỉ biết đánh giặc, đối với vấn đề chính trị vô tâm cũng vô lực. Chuyện mở trường nữ sinh của Lan Quân nếu cha không thể giúp một tay thì con đành toàn quyền xử lý.”

Phó Vinh bất đắc dĩ mệt mỏi phất phất tay.

Sau khi xác định chuyện trường lớp không trông cậy được gì vào cha vợ, Cố Linh Dục xung phong gánh vác mọi trách nhiệm, mà vấn đề nan giải nhất lúc này là tìm phòng học. Hắn đi hỏi thăm khắp phủ Ninh An thì cuối cùng cũng thuê được một trạch viện rộng rãi.

Trong nhà ai cũng phản đối, trường nữ sinh của Phó Lan Quân là trường tư lại còn dạy miễn phí, chắc chắn sẽ không có khoản tài trợ nào từ cấp trên, các học sinh cũng không trả học phí cho giáo viên, mọi chi phí kinh doanh đều phụ thuộc vào số tài sản của người quản lý trường học. Ngoài mặt mẹ Cố Linh Dục lấy cớ tốn kém tiền bạc để phản đối, cộng thêm việc bị Cố Linh Dục bác bỏ ý kiến lấy của hồi môn của Phó Lan Quân để bù vào, bà bèn kéo hắn ra nói chuyện riêng: “Con không sợ con bé lên làm hiệu trưởng rồi sẽ trở nên khó bảo sao?”

Cố Linh Dục cười cười, không để bụng rồi tiếp tục giúp Phó Lan Quân thu xếp mọi mặt.

Trước tết Trung thu phòng học đã được dọn dẹp vệ sinh xong xuôi sạch sẽ, chương trình học cũng đâu vào đấy. Phó Lan Quân rủ A Bội là trợ lý cho mình rồi đăng tin tức lên ‘Nhật báo Châm Thạch’ của Dực Chẩn chiêu mộ học sinh và giáo viên, chỉ chờ giáo viên học sinh tề tựu đông đủ sẽ nhập học ngay.

Một tối nọ, chuẩn bị vào giấc ngủ thì Phó Lan Quân nói với Cố Linh Dục: “Hôm nay có người đến tìm em xin làm giáo viên ngoại ngữ dạy tiếng Nhật, anh đoán xem là ai?”

Này còn phải đoán à? Khắp phủ Ninh An này đàn bà con gái được đi học có bao người, lại biết tiếng Nhật nữa thì đếm trên đầu ngón tay. Trong lòng Cố Linh Dục biết rõ nhưng cũng không nói thẳng, có trời mới viết vợ nhỏ của hắn hỏi câu này là có ý gì, hắn cũng không muốn nửa đêm phải tắm dấm chua đâu, thế rồi Cố Linh Dục nghiêng đầu vờ ngây ngô: “Ai thế?”

Phó Lan Quân nói: “Anh biết đấy, Trình Bích Quân.”

Cố Linh Dục gật gật đầu: “Cô ấy biết tiếng Nhật.”

Phó Lan Quân thở dài, nhíu mi ra nhiều buồn rầu: “Vậy em nên nhận hay không nhận cô ấy?”

Cố Linh Dục vuốt phần đuôi tóc tán loạn của cô, thuận tay vòng qua eo kéo cô nằm xuống: “Chẳng phải em đang tuyển giáo viên à, cứ làm theo những thứ mình cần thôi, có gì khó đâu nào.”