Mong Có Được Một Ngôi Sao

Chương 3




Cây hải đường xanh ngắt, quả trên cây đỏ tươi xinh đẹp.

Nhưng kém xa cô gái mắt hạnh má đào thu hút ánh mắt người khác đang đứng dưới tàng cây.

Trong cái thời tiết nóng hôi hổi này, con người dễ giận dễ cáu.

Thẩm Viên Tinh nhìn chằm chằm vào hai người dưới tàng cây hải đường một hồi, khẽ nhíu mày, khi tới đó, sắc mặt có thể thấy rất khó coi.

Lúc đó Liễu Tinh Đồng đang vịn cánh tay của Hoắc Minh Đào để leo lên bồn hoa.

Anh hơi nghiêng người, khóe miệng lộ ra nụ cười bất lực, nhìn cô đầy cưng chiều.

Liễu Tinh Đồng cũng nhìn anh.

Sau khi đứng trên bồn hoa, tầm mắt gần như ngang bằng với anh.

Có thể nhìn thấy mình trong mắt nhau.

Làn gió nóng thổi tung chiếc váy dài đến đầu gối của cô gái, góc váy mơ hồ cọ vào bàn tay đang buông thõng bên chân của chàng trai.

Hai người đều sững sờ một lúc, cho đến khi Hoắc Minh Đào thoáng thấy Thẩm Viên Tinh đang đi tới từ khóe mắt.

“Tinh Tinh!” Hoắc Minh Đào rút lui, chạy về phía Thẩm Viên Tinh.

Hai tay che đầu cho cô, khuôn mặt tuấn tú chứa đầy sự thương tiếc, không ngừng nói: “Trời nắng như vậy mà em không biết cầm dù à, ngốc phải không.”

Sắc mặt của Thẩm Viên Tinh dịu đi vì sự quan tâm chân thành của chàng trai.

Đôi mắt sáng khẽ liếc cô gái vừa leo xuống bồn hoa, hé môi nhàn nhạt hỏi Hoắc Minh Đào, “Đây là em gái hàng xóm mà anh nhắc tới à?”

“Ừ, cô ấy tên là Liễu Tinh Đồng. Em có thể gọi là Đồng Đồng giống anh.”

Hoắc Minh Đào thành thật trả lời, sau đó thoải mái ôm vai Thẩm Viên Tinh, giới thiệu cô với Liễu Tinh Đồng, “Đồng Đồng, đây là Thẩm Viên Tinh, bạn gái của anh.”

Khi giới thiệu Thẩm Viên Tinh, Hoắc Minh Đào có vẻ tự hào.

Giọng điệu của anh xoa dịu chút khó chịu cuối cùng trong lòng Thẩm Viên Tinh.

Vì vậy lúc cô nhìn Liễu Tinh Đồng, vẫn có thể nở nụ cười, “Xin chào Đồng Đồng.”

“Xin chào đàn chị Thẩm.” Giọng nữ ngọt ngào như ngậm đường trong miệng.

Sau khi chào hỏi Thẩm Viên Tinh, Liễu Tinh Đồng lại quay qua nhìn Hoắc Minh Đào, cười tươi đến nỗi đôi mắt híp lại thành một khe hở.

Khỏi phải nói bộ dạng đáng yêu cỡ nào.

Hoắc Minh Đào cũng cười với cô ta, rồi nhìn sang Thẩm Viên Tinh, vén tóc cô ra sau một cách quen thuộc và tự nhiên.

Giọng nam nhàn nhạt: “Đồng Đồng cũng muốn mua chút đồ dùng hằng ngày, anh để cô ấy đi mua chung với chúng ta luôn.”

Vừa dứt lời, anh ghé sát vào tai Thẩm Viên Tinh thì thầm, “Tinh Tinh của anh sẽ không tức giận phải không.”

Thẩm Viên Tinh bị hơi thở ấm áp của anh làm nóng cả tai.

Ngước mắt liếc nhìn chàng trai, coi như ngầm đồng ý.

Ba người cùng đi về phía cửa nam.

Hai ngã tư trước lối ra tàu điện ngầm của trạm nam có một khu thương mại.

Vạn Đạt Plaza mà nhóm của Thẩm Viên Tinh muốn đến ở đằng kia.

Trong lúc dạo siêu thị, Hoắc Minh Đào luôn nắm tay Thẩm Viên Tinh khiến lòng bàn tay cô nóng ran.

Lòng bàn tay đổ mồ hôi cũng không chịu buông ra.

Liễu Tinh Đồng đi ở phía bên kia của Hoắc Minh Đào, khi đến khu đồ ăn vặt, luôn phải nhờ Hoắc Minh Đào lấy mấy món đồ ở trên cao giùm cô ta.

Cô ta thấp hơn Thẩm Viên Tinh, khoảng 1 mét 50 mấy, dựa vào Hoắc Minh Đào 1 mét 80 giống như chim nhỏ e ấp.

Sau vài lần, Thẩm Viên Tinh cười lạnh nhìn Liễu Tinh Đồng kê chân trên giá để hàng, nhìn Hoắc Minh Đào đầy chờ mong.

Đi ngang qua khu vực sản phẩm từ sữa, cô chọn tùy tiện một phần sữa bò nguyên chất bỏ vào giỏ hàng.

Hoắc Minh Đào không hiểu, “Tinh Tinh, em không thích uống sữa bò nguyên chất mà. Mua cho em trai em phải không?”

Thẩm Viên Tinh cười với anh, giọng vừa mềm mại vừa dịu dàng, “Không phải, mua cho Đồng Đồng.”

“Cho em?” Liễu Tinh Đồng ngạc nhiên không kém Hoắc Minh Đào.

Sau đó cô ta thấy nụ cười nhạo báng trong đôi mắt hồ ly tinh xảo xinh đẹp của Thẩm Viên Tinh, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, kèm theo chút ẩn ý, “Ừ, cho em.”

“Bổ sung chút Canxi, xem thử có thể cao thêm hay không.”

Liễu Tinh Đồng: “……”

Khuôn mặt nhỏ đáng yêu ban nãy tối sầm ngay lập tức.

Quan trọng nhất là, Hoắc Minh Đào không thấy lời nói của Thẩm Viên Tinh có chỗ nào không ổn, anh ở bên cạnh mỉm cười, còn sờ đầu Thẩm Viên Tinh khen cô chu đáo.

Trên đường về, Liễu Tinh Đồng bị Thẩm Viên Tinh nhét một phần sữa bò nguyên chất, phải tự xách nên an phận hơn nhiều.

Sau khi vào trường, Hoắc Minh Đào giúp Liễu Tinh Đồng cầm chút đồ, điều này khiến Thẩm Viên Tinh cảm thấy không thoải mái.

Cô thừa nhận mình hẹp hòi, không muốn Hoắc Minh Đào đối xử tốt với các cô gái khác ngoài mình.

Hơn nữa còn là em gái hàng xóm thanh mai trúc mã của anh.

Chỉ riêng thân phận đã đủ mờ ám, Liễu Tinh Đồng còn sai Hoắc Minh Đào và làm nũng nhõng nhẽo trước mặt cô.

Trong lòng Thẩm Viên Tinh, khỏi phải nói dị ứng biết bao nhiêu.

Cũng may lúc đến dưới lầu của Lan Tuệ Lâu, Hoắc Minh Đào đưa lại đồ cho Liễu Tinh Đồng, ra hiệu cho cô ta lên lầu trước.

“Anh và chị Tinh nói chuyện riêng một chút, em lên trước đi, ngoan.”

Liễu Tinh Đồng liếc nhìn Thẩm Viên Tinh thật sâu, nhướng mày cười, ngoan ngoãn dạ.

Đợi cô ta vào khu chung cư, Thẩm Viên Tinh ung dung nhìn Hoắc Minh Đào, “Em gái hàng xóm của anh nghe lời anh quá ha.”

“Ờ thì vậy, khi còn nhỏ cô ấy thích chạy theo anh, lớn lên cũng không thay đổi gì nhiều.”

“Tinh Tinh của anh dịu dàng và rộng lượng, đương nhiên sẽ không tính toán với một đứa trẻ như cô ấy.”

Chàng trai nói xong, lấy một hộp trang sức màu lam từ trong túi quần, mở ra trước mặt Thẩm Viên Tinh.

“Bổ sung quà thất tịch cho em.” Giọng nam trầm một chút, nhìn Thẩm Viên Tinh bằng ánh mắt dịu dàng thắm thiết.

Giống như bị một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, gương mặt Thẩm Viên Tinh bỏng rát ngay lập tức, chạm thẳng vào tim cô.

Cô bình tĩnh nhìn sợi dây chuyền trong hộp, khi đeo vào sẽ chạm tới xương quai xanh, vừa bất ngờ vừa vui vẻ.

Ngây ngốc tại chỗ, cho đến khi Hoắc Minh Đào lấy sợi dây chuyền, vòng ra phía sau đeo cho cô, Thẩm Viên Tinh mới hoàn hồn.

Ngón tay trắng muốt nhẹ nhàng vuốt mặt dây chuyền, cô cụp mắt, một lúc lâu mới khẽ lẩm bẩm “Cảm ơn”.

“Chỉ cảm ơn thôi à, không hôn anh một cái sao?” Hoắc Minh Đào đi ra trước mặt cô, hơi nghiêng người, mặt dày đưa mặt tới gần Thẩm Viên Tinh.

Trong mắt chứa đầy ý cười, nhưng thực ra trong lòng anh không hề có kỳ vọng.

Một giây sau, Thẩm Viên Tinh nhón chân hôn lên mặt anh.

Động tác rất nhanh như chuồn chuồn lướt nước, không đợi anh phản ứng hay nhớ lại, cô gái đã chào tạm biệt, vội vàng xoay người chạy vào khu chung cư.

Dáng người nhanh nhẹn, biến mất trong chớp mắt.

Còn lại Hoắc Minh Đào sờ bên mặt được hôn, nhếch khóe môi cười, vẫn còn kinh ngạc.

Cuối cùng, coi như đây là một bước tiến lớn kể từ khi anh và Thẩm Viên Tinh quen nhau.



Mặt trời đỏ rực trên cao, vừa đúng lúc Từ Thành Liệt, Cao Thần và Kiều Anh Tuấn đi ngang qua con đường rợp bóng cây trước Lan Tuệ Lâu.

Kiều Anh Tuấn với đôi mắt sắc bén nhất chú ý tới cặp trai gái dưới lầu Lan Tuệ Lâu trước.

Nén giọng hỏi Cao Thần và Từ Thành Liệt: “Đó là đàn chị Thẩm phải không, người kia là bạn trai của chị ấy chứ gì?”

“Chậc, trời nắng chang chang mà bày tỏ tình cảm, không sợ nóng ư.”

Cao Thần và Từ Thành Liệt lần lượt nhìn theo hướng đó.

Đúng lúc thấy Thẩm Viên Tinh nhón chân hôn lên mặt chàng trai, hôn xong thì xoay người bỏ chạy, thuần khiết và thẹn thùng.

Không hiểu sao dáng vẻ rất đáng yêu.

“Ờ, đã hôn lên mặt rồi, không phải là bạn trai thì là ai?” Cao Thần nhàn nhạt cười, muốn nói Thẩm Viên Tinh và Hoắc Minh Đào cũng coi như là trai tài gái sắc, rất xứng đôi.

Nhưng nhìn cách hai người ở bên nhau vừa rồi, có thể đoán được, chưa hẹn hò bao lâu.

“Đi thôi.”

Tiếng nói lạnh lùng của Từ Thành Liệt lập tức đập tan ham muốn buôn chuyện của Cao Thần và Kiều Anh Tuấn.

Hai người hoàn hồn, lúc này mới phát hiện Từ Thành Liệt đã đi được một đoạn.

Bóng cây lốm đốm trên áo sơ mi trắng tinh của anh tựa như một bức tranh đang chảy, càng làm tôn lên dáng người tuấn tú.

Kiều Anh Tuấn: “Chậc, ông trời thiên vị A Liệt ghê.”

“Có nhan sắc, có dáng người, thành tích còn dữ dội nữa…… Có muốn cho người khác sống hay không?”

Cao Thần vỗ vai anh, dường như đang an ủi, “Vui vẻ lên, sống thật tốt bốn năm tới nhé.”

Kiều Anh Tuấn: “……” 



Khi hoàng hôn buông xuống, hơi nóng tiêu tan rất nhiều.

Có nhiều người đi dạo quanh khuôn viên của Nam Đại.

Gió đêm thổi chầm chậm làm lá cây quay tít như bóng ma.

Sau khi bàn bạc mồm năm miệng mười với ba người bạn thân cùng phòng, Thẩm Viên Tinh mặc áo đầm ren màu hồng nhạt mà cô đã mua trong kỳ nghỉ hè.

Lâm Kiều cho cô mượn đôi giày xăng đan cao gót màu trắng, cài nơ của Tô Mộng lên tóc Thẩm Viên Tinh.

Cuối cùng còn cho cô mượn chiếc túi ngọc trai nhỏ xinh mà mình mới mua.

“Hoàn hảo! Dịu dàng, ngọt ngào, tuyệt vời!” Lâm Kiều đi vòng quanh Thẩm Viên Tinh, thậm chí không quên chăm sóc một lọn tóc sau cổ cô.

Chắc chắn đã hoàn hảo, không có tỳ vết, cô mới để Thẩm Viên Tinh rời đi.

Hai người khác trong ký túc xá cũng không quên cổ vũ cho Thẩm Viên Tinh, bảo cô đánh phủ đầu em gái hàng xóm vào tối nay.

Trước hết phải nghiền nát người ta bằng nhan sắc, tốt nhất làm cho đối phương rút lui khi gặp khó khăn.

Thẩm Viên Tinh ra ngoài với sự kỳ vọng cao của toàn bộ ký túc xá dành cho cô.

Đi tới dưới lầu của Tùng Trúc Lâu để chờ Thẩm Minh Xuyên và Hoắc Minh Đào.

Lúc cô đến đó, đã có người chờ dưới cây hòe già của Tùng Trúc Lâu.

Đúng là Liễu Tinh Đồng mà cô mới gặp vào buổi chiều.

Cô ta cũng thay quần áo, một chiếc váy ngắn màu hồng nhạt, búi hai búi tóc, nghịch ngợm đáng yêu, đôi mắt hạnh đen láy và sống động.

Ngay cả Thẩm Viên Tinh cũng không khỏi thầm thở dài.

Khi Hoắc Minh Đào nhìn thấy Liễu Tinh Đồng đã khen cô ta một hồi, cuối cùng mới nhớ ra cũng nên khen Thẩm Viên Tinh đôi câu.

Khiến người ta cảm thấy anh qua loa.

Bốn người đi ra ngoài từ cửa bắc của Nam Đại, băng qua một cây cầu, đi không bao lâu là tới nhà hàng Trung Quốc tương đối nổi tiếng kia.

Thẩm Viên Tinh đi toilet trước khi vào bàn.

Không biết có phải do sắp có kinh hay không, hai ngày nay cô đau lưng dữ dội.

Tranh thủ lúc đi WC, kiểm tra ghi chép trên di động, quả nhiên hai ngày nay là thời gian có kinh.

Sau khi trở lại chỗ ngồi, Thẩm Viên Tinh dựa vào ghế, không muốn cử động.

Cô không nói lời nào, đương nhiên Thẩm Minh Xuyên cũng ngại lên tiếng.

Hai chị em ngồi đó, nghe Hoắc Minh Đào và Liễu Tinh Đồng nói chuyện phiếm.

Người phục vụ mang đồ ăn ra còn tưởng nhầm Liễu Tinh Đồng và Hoắc Minh Đào là một cặp, vì thế giới thiệu món tráng miệng dành cho cặp đôi với bọn họ.

Lúc này Hoắc Minh Đào mới chú ý tới sắc mặt không tốt lắm của Thẩm Viên Tinh ở bên cạnh, vội rót nước và gắp đồ ăn cho cô.

“Mận chua trong món sườn heo chua ngọt này ngon nè, em nếm thử đi.”

“Muốn ăn cái gì thì nói với anh, anh sẽ gắp cho em.”

“Minh Xuyên ăn đi, em đừng khách sáo.”

Hoắc Minh Đào tiếp đón Thẩm Minh Xuyên xong, lại bị Liễu Tinh Đồng kéo nói những chuyện khi còn nhỏ.

Cuối bữa ăn, Hoắc Minh Đào nhìn đồng hồ, mới hơn 8 giờ tối nên đề nghị đi xem phim.

Gần đây có một bộ phim mới được phát hành, anh rất thích.

“Em hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi.”

“Hôm khác đi.” Thẩm Viên Tinh đưa tay ra xoa lưng, từ chối lời đề nghị của Hoắc Minh Đào.

Ngay cả Thẩm Minh Xuyên cũng nhận ra cô không khoẻ, lặng lẽ đến gần, xoa thắt lưng cho cô.

Hoắc Minh Đào bị lời nói của Liễu Tinh Đồng làm cho phân tâm trong chớp mắt.

Liễu Tinh Đồng nhắc tới video quảng cáo của bộ phim đó, thuận miệng hàn huyên đôi câu với Hoắc Minh Đào, hoàn toàn khơi dậy sự hứng thú của anh.

Vì thế chàng trai năn nỉ Thẩm Viên Tinh đi chung, còn nói sẽ kêu taxi đi đến rạp chiếu phim, tuyệt đối sẽ không để cô chịu mệt.

Nếu là ngày thường, chỉ có hai người bọn họ đi ra ngoài, Thẩm Viên Tinh sẽ chìu theo ý anh.

Nhưng tối nay, cô quan sát Hoắc Minh Đào và Liễu Tinh Đồng trong bữa ăn rất lâu, ghen tuông nặng trĩu trong lòng, cơ thể cũng không thoải mái……

Thẩm Viên Tinh từ chối, giọng điệu lạnh lùng, “Em rất mệt.”

“Hay là đàn chị Thẩm đi về trước với Tiểu Xuyên đi. Anh Minh, em đi xem phim với anh nhé?” Liễu Tinh Đồng chủ động xung phong, Hoắc Minh Đào đồng ý ngay.

Hoàn toàn không cho Thẩm Viên Tinh cơ hội phản ứng.

“Tinh Tinh, tối nay anh và Đồng Đồng đi thám hiểm trước, hôm nào em có hứng thú thì chúng ta sẽ đi xem riêng, được không?” Tuy rằng anh đang hỏi ý kiến của Thẩm Viên Tinh, nhưng vẻ mặt đã bán đứng nội tâm của anh.

Người có con mắt tinh tường đều thấy rõ, Hoắc Minh Đào muốn đi xem bộ phim kia đến cỡ nào, anh nôn nao không chờ nổi.

Thẩm Viên Tinh xuýt nữa không kìm được.

Nhưng cũng may, lực xoa bóp không nhẹ không nặng của Thẩm Minh Xuyên luôn nhắc nhở cô, em trai vẫn đang ở trước mặt, cô cần ổn định.

Vì thế thầm hít một hơi thật sâu, Thẩm Viên Tinh trả lời Hoắc Minh Đào, “Tùy anh.”

Vừa dứt lời, cô nắm cánh tay Thẩm Minh Xuyên, kéo anh về phía cây cầu.

Mặc cho Hoắc Minh Đào kêu thế nào ở phía sau, Thẩm Viên Tinh thề sẽ không quay đầu lại.

Mãi đến khi qua cầu, đi đến cửa bắc của Nam Đại, Hoắc Minh Đào cũng không đuổi theo.

“Chị……” Thẩm Minh Xuyên im lặng cả đêm, cuối cùng cũng lên tiếng.

Anh nhìn Thẩm Viên Tinh, Thẩm Viên Tinh quay đầu nhìn cây cầu rực rỡ ánh đèn cách đó không xa.

Không ít người qua lại, nhưng không thấy Hoắc Minh Đào đâu cả.

Lòng cô chùng xuống, hơi chua xót khó chịu.

Vài giọt nước mắt định rơi ra thì bị một giọng nam hơi cao ngất đè xuống.

“Xuyên Nhi!”

“Chị cũng ở đây à!”

Giọng Kiều Anh Tuấn trong sáng rõ ràng, nhưng ngữ điệu nghe như có chút mắc nợ, hơi hung hăng.

Thẩm Viên Tinh kìm nước mắt, nhìn xuyên qua ánh đèn trên cầu, bắt gặp bóng dáng của nhóm ba người Kiều Anh Tuấn.

Liếc mắt đã nhìn thấy Từ Thành Liệt đi cuối cùng.

Chàng trai mặc áo thun đen và quần đùi, lơ đãng như ông già đi dạo sau khi ăn xong.

Chẳng có chút sức sống trẻ trung nào cả.

Bóng dáng lồng trong màn đêm, vóc dáng và mặt mày được ông trời ưu ái, hiện rõ trong ánh đèn tự do.

“Tớ đã nhìn thấy hai người từ xa nhưng không dám nhận, sợ nhầm người.” Kiều Anh Tuấn đến gần trước, duỗi cánh tay dài đặt lên vai Thẩm Minh Xuyên.

Thấy Thẩm Minh Xuyên không hoảng loạn, Thẩm Viên Tinh cuối cùng cũng yên tâm hơn.

“Mọi người đang đi đâu?”

Cô nói chuyện với Kiều Anh Tuấn, người trả lời lại là Cao Thần: “Vừa ăn tối xong, ở nhà hàng Trung Quốc Tứ Hợp đối diện cây cầu.”

“Thật trùng hợp……” Thẩm Minh Xuyên lẩm bẩm.

Bởi vì vừa rồi họ cũng ăn tối ở nhà hàng Trung Quốc Tứ Hợp.

Khi Thẩm Minh Xuyên ra ngoài lúc chạng vạng, Kiều Anh Tuấn hỏi anh tối nay muốn đi ăn chung hay không.

Anh nói có hẹn, Kiều Anh Tuấn không hỏi gì thêm.

Không ngờ mọi người lại ăn cùng chỗ.

“Sao vừa rồi bọn tớ không nhìn thấy hai người.”

“Chẳng lẽ hai người ở lầu hai?” Kiều Anh Tuấn vò đầu, không quên xoay qua hỏi Cao Thần và Từ Thành Liệt, vừa rồi có thấy Thẩm Minh Xuyên lúc ăn không.

Cao Thần lắc đầu, cười chọc Kiều Anh Tuấn là quỷ chết đói, được đầu thai chỉ lo ăn uống, cho dù lúc đó Thẩm Minh Xuyên và Thẩm Viên Tinh đi ngang trước mặt, anh cũng chưa chắc chú ý.

Về phần anh, bởi vì sợ Kiều Anh Tuấn ăn hết đồ ăn sẽ cướp đồ ăn của anh, nên không để ý tới người khác.

“A Liệt thì sao, vừa rồi có thấy đàn chị Thẩm không?” Giọng Cao Thần từ tốn nhẹ nhàng.

Dễ chịu hơn làn gió sông thổi lên cơ thể vào ban đêm.

Bị điểm danh, Từ Thành Liệt đút hai tay vào túi quần, nhìn ánh đèn mờ mờ phía bên kia cây cầu.

Nghe Cao Thần hỏi, lông mi dày của anh rũ xuống, hờ hững liếc nhìn chàng trai, khóe mắt xẹt qua Thẩm Viên Tinh bên cạnh.

Nghĩ đến cách đây không lâu, ở bên ngoài toilet của nhà hàng Tứ Hợp, thấy Thẩm Viên Tinh trang điểm trước gương của bồn rửa tay.

“Không có.” Giọng chàng trai lạnh nhạt, không có chút cảm xúc nào.

Nhưng giọng nói của Từ Thành Liệt khàn khàn dễ chịu, Thẩm Viên Tinh vô thức nhìn anh nhiều hơn.

Sau đó Kiều Anh Tuấn đề nghị đi chung, cả đám năm người tiến vào cửa bắc của Nam Đại.

Khi vào cổng, Thẩm Viên Tinh nên chia tay với họ.

Dù sao Tùng Trúc Lâu và Lan Tuệ Lâu ở bên trái và bên phải của cửa bắc, hai hướng khác nhau.

Nhưng Thẩm Viên Tinh muốn đến siêu thị nhỏ trong trường để mua băng vệ sinh.

Kỳ kinh nguyệt của cô sẽ nằm trong hai ngày nay, cô cần chuẩn bị sẵn sàng.

Trong khuôn viên của Nam Đại có hai siêu thị nhỏ, một cái nằm bên cạnh Tùng Trúc Lâu.

Cái còn lại ở cửa nam, tương đối xa.

Cả đám rầm rộ đi vào siêu thị.

Thẩm Viên Tinh tránh đám Thẩm Minh Xuyên, đi đến kệ phía sau để lấy hai gói băng vệ sinh.

Nhưng cô không vội đi tính tiền, bởi vì Kiều Anh Tuấn và Cao Thần vừa mua thuốc lá, đang trả tiền ở quầy.

Thẩm Minh Xuyên không có gì cần mua, bị Kiều Anh Tuấn mời một cây kem.

Còn cầm một cây cho Thẩm Viên Tinh.



Từ Thành Liệt vào siêu thị, tìm một vòng quanh các kệ hàng, tìm thấy nhãn hiệu sô cô la mà anh thường ăn ở hàng cuối cùng.

Cầm hai hộp viên nhỏ định rời đi, nhưng vô tình dán mắt vào Thẩm Viên Tinh ở cuối kệ.

Hôm nay hình như cô trang điểm kỹ lưỡng.

Chiếc váy dài đến bắp chân, để lộ mắt cá chân và cổ chân trắng nõn tinh xảo.

Chiếc váy màu hồng phấn làm cho nước da của cô trở nên trắng mịn, mái tóc xoăn dài đến eo được búi lên, eo và lưng có vẻ thẳng tắp và thon thả, có thể ôm bằng một tay.

Cả người trông rực rỡ chói mắt hơn ngày đầu tiên gặp nhau.

Chỉ cần cô bất động, không nói lời nào, lẳng lặng đứng ở đó như bây giờ, có thể coi là một mỹ nhân trí thức dịu dàng.

Nhưng khi nghĩ đến cặp mắt hồ ly quyến rũ hút hồn của cô, Từ Thành Liệt lại cảm thấy cô không hợp với con đường dịu dàng trí thức, hay thậm chí ngọt ngào.

Cô nên giống như hình chụp được lan truyền trên diễn đàn, phải lộng lẫy hơn, mặt mày cần lộ ra sự quyến rũ mới đúng.

Cô gái ở cuối kệ hàng có xu hướng quay đầu qua.

Từ Thành Liệt kịp thời dời mắt, lặng lẽ lùi lại, tránh phía sau kệ.

Chờ một lúc, anh mới cầm đồ đi tới quầy tính tiền.

Ở cửa siêu thị, nhóm Cao Thần đã đợi hồi lâu.

Cả đám ăn gần hết kem, cuối cùng anh mới đi ra.

“Đàn chị Thẩm đâu, chưa xong à?” Kiều Anh Tuấn gân cổ hỏi Từ Thành Liệt.

Vừa dứt lời, muốn quay vô siêu thị tìm Thẩm Viên Tinh.

Bị Từ Thành Liệt ở đối diện chặn lại.

Nghĩ đến kệ băng vệ sinh trước mặt Thẩm Viên Tinh, Từ Thành Liệt nhàn nhạt mở miệng: “Không phải nói muốn chơi bóng để tiêu hóa hay sao?”

“Bây giờ đi đi.”

Kiều Anh Tuấn bị ngăn lại, không hiểu ra sao: “Sao cậu nói cậu không đi?”

Từ Thành Liệt: “Tớ không đi, các cậu đi.”

Thẩm Minh Xuyên vô cớ bị xếp vào đội ngũ chơi bóng: “???”

Nhưng anh phải đợi chị mình……

Chị không khỏe, anh cần đưa chị về ký túc xá.

“Chút nữa tớ sẽ đưa chị cậu về.”

“Cậu đi tập thể dục với bọn họ đi, tốt cho sức khỏe.” Dường như Từ Thành Liệt chỉ liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của Thẩm Minh Xuyên.

Hai câu khiến anh không trả lời được.

Vì thế khi Thẩm Viên Tinh tính tiền xong, bước ra khỏi siêu thị, Thẩm Minh Xuyên và những người khác đã đi rồi.

Chỉ còn lại một mình Từ Thành Liệt, đứng lẻ loi chờ cô dưới đèn đường cách đó không xa.