36: Tiểu thư đã
Y phục đã thay xong, chân đi ủng đen, tóc búi ngọn trên đỉnh đầu trông rất chi là gọn gàng tươm tất. Bộ đồ có hơn quá khổ với nàng thì phải, đai lưng bằng da cứ trễ xuống nhìn ngứa mắt vô cùng, tay áo bán tý khoác ngoài cũng phải qua khuỷu tay. Tuy vậy nhưng nhìn tổng thể cũng không tồi.
Người thiếu niên tiêu sái dắt theo một con ngựa bước đi trên phố, Nhϊếp Tư Mặc đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. Nghiên Châu cách kinh thành rất xa, là một trong tứ châu ráp danh với biên cảnh phía Bắc. Cứ mùa đông đến nơi đây lại phải chống chọi với đợt tấn công của các tộc ngươi du mục trên thảo nguyên. Có lẽ vì vậy mà kinh tế cũng như văn hoá đều không phát triển bằng các châu khác.
Không có đình đài lầu các xa hoa, không có những sản vật quý hiếm đắt đỏ, đời sống người dân chỉ dừng ở mức ổn chứ không dư dả gì.
Sống chết của nàng mọi người đều không rõ, nàng cũng chẳng muốn quay lại nơi ấy, càng không muốn chôn vùi tất cả trên thảo nguyên. Cái chết của Đường Lệ Châu để lại nỗi ám ảnh lớn trong tiềm thức nàng.
Trở về Vĩnh Yên thôi.
Dù biết chẳng có tư cách gì để trở về nhưng đó là nơi duy nhất nàng có thể đi.
...
Lại mười này tiếp theo trôi qua, các nữ tử còn lại tiếp tục được đưa đến thảo nguyên, một đội quân gồm ba vạn binh được cử từ kinh thành cũng đế trợ giúp cho việc tìm kiếm. Ba vạn binh này cộng thêm với hai vạn binh từ thảo nguyên nữa thì con số này không hề nhỏ, việc điều tra cũng thuận tiện hơn.
Sau này nếu muốn gây sự với Trung Nguyên thì chúng hoàn toàn có thể đưa ra hàng trăm cái cớ hợp lý từ chuyện này. Cứ ngỡ Trung Nguyên sẽ bước vào một thời kỳ dài không chiến tranh loạn lạc mà cuối cùng lại ra nông nỗi này. Rất nhiều đã thần đưa ra ý kiến và các kế sách khác nhau.
Có người muốn cử xứ thần sang thương lượng.
Có người muốn dùng vàng bạc đút lót người Hồ.
Cũng có người kiến nghị thay thế hai nữ nhân khác gả đi.
Thậm chí còn có ý kiến muốn triều đình Đại Trưng cắt hai phần lãnh thổ cao nguyên giác Bắc cảnh để làm nguôi lòng Hồ tộc.
Nhưng nếu nghĩ sâu xa hơn chút thì cũng không thể, làm như vậy chẳng khác nào tự hạ thấp tôn nghiêm của quốc gia trước man tộc.
Thân lừa ưa nặng, nếu mềm dẻo không được thì đành dùng đến hạ sách vậy.
Hai hôm sau người ta đào được gần Triều Thiên môn một cái bọc vải rất lớn, mở ra là một đống trang sức bằng vàng và ngọc. Trên đó còn dính cả máu, trầy xước cũng không ít. Sau khi điều tra thì biết được chúng đều là phục sức của Chiêu Dương công chúa.
Nghi vấn gϊếŧ người cướp của bị gạt đi nhanh chóng.
Những thứ này đều là vật có giá trị, có tên trộm nào cướp được rồi lại mang chôn ở ngay gần nơi dừng chân của đoàn quân ấy chứ.
Còn về việc tại sao lại trôm những món đồ ấy thì vẫn còn là nghi vấn lớn.
Cảnh Vũ ngồi dưới đất dựa lưng vào một gốc cây lớn, mồ hôi lạnh túa ra ở sát thái dương. Mắt y nhắm lại, quần thâm hằn sâu trên mắt thấm đẫm mệt mỏi. Lại một đêm y không ngủ mà lục tung cả cánh rừng này, điên cuồng chạy đi khắp nơi với mong muốn nhỏ nhoi là tìm được manh mối của Nhϊếp Tư Mặc nhưng mọi thứ dâng chìm vào vô vọng.
Từ biên cảnh phía Bắc đến ráp thành Nghiên Châu y đều đã cho người tìm kiếm nhưng cũng chẳng có kết quả.
Đầu y lúc này hoàn toàn trống rỗng.
Còn nghĩ rằng bản thân sẽ che chở cho Nhϊếp Tư Mặc trên thảo nguyên, sẽ không để nàng chịu khổ cực và tủi nhục.
Vậy mà đến cuối cùng y vẫn không làm được.
Hơn năm vạn người dốc sức tìm kiếm đều không có chút tung tích. Có tìm tiếp cũng như không thôi.
Trong đêm hôm ấy người ta đã kết luận: Chiêu Dương công chúa và Nhϊếp tiểu thư đã chết.
Cuộc tìm kiếm khép lại.
Tất cả đều đóng lại.
.
.
.
Chi bằng trở về Vĩnh Yên, trả cái mạng này cho Lâm phu nhân.
...
Trong hơn chục ngày dài đằng đẵng ấy Nhϊếp Tư Mặc phi ngựa với tốc độ nhanh nhất có thể cuối cùng cũng đã đến cửa ải cuối cùng. Chỉ cần băng qua cánh rừng rộng lớn phía trước là có thể về đến Vĩnh Yên rồi.
Nàng rủ mắt, con đường này trước kia là nơi nàng rời đi, bây giờ cũng chính tại đây mà trở về. Chỉ là chẳng thể quang minh chính đại mà thôi.
Vừa mong chờ lại vừa không dám vững bước.
Thật lòng Nhϊếp Tư Mặc không nỡ gặp người thân của mình. Vì sao ư? Nàng sẽ dùng thân phận gì đây? Một kẻ bỏ trốn sao?
Rồi khi nhìn thấy nước mắt của mẫu thân nàng có còn cứng rắn được nữa không? Có nỡ rời xa người nữa không?
Nàng đều không dám chắc.
Bỗng ở phía sau vang lên một trận vó ngựa dồn dập, đoàn người cưỡi ngựa phi nhanh như xé gió để lại những vết hằn sâu lộn xộn trên mặt tuyết.
Nhϊếp Tư Mặc cũng cảm nhận được gì đó, nàng ghì chặt dây cương ra hiệu cho ngựa dừng lại rồi đưa tầm mắt đến nơi phát ra tiếng ồn.
Một đám tầm mười, mười hai người gì đấy ai cũng tay song đao sắc dáng dấp thô kệch ăn mặc rách rưới chắp vá cưỡi trên lưng ngựa lớn. Kẻ nào kẻ nấy đều đô con tráng kiện ngăm đen bê bết. Nhìn là biết đạo tặc.
Nhϊếp Tư Mặc không chạy vì nàng biết không nổi nữa rồi. Bọn chúng ở gần như thế có dùng hết tốc lực cũng không thoát được.
Nàng thở dài, lúc trước còn nói bản thân bị đạo tặc rượt đuổi đến mức te tua. Không ngờ hôm nay gặp thật. Đúng là miệng quạ mà!
Chúng chĩa đao về phía nàng mà lớn giọng quát: "Tiểu tử muốn thoát thì giao nộp tiền bạc ra đây! Bằng không cho ngươi về với tổ tiên!!"
Nhϊếp Tư Mặc tròn mắt bĩu môi, nàng ngơ ngác mù tịt như một đứa trẻ, nhưng mà trẻ thật. Cười cười mà chắp tay hành lễ rất kính cẩn:
"Các vị có gì chỉ giáo sao?"
Một kẻ lỗ mãn quát: "Tiểu tử bớt văn vở lễ nghĩa, không nghe thấy ông đây nói gì hả!? Mau nộp tiền bạc trong người ra đây!!"
Nhìn bộ dạng của chúng cùng mấy lưỡi đao đã liếm khô máu kia là biết chúng không ngại sát sinh rồi. Không đánh được chỉ còn cách mềm dẻo thôi.
Nàng đảo tầm mắt xuống chiếc tiêu nhỏ giắt bên hông. Khoé môi chợt nâng lên một nụ cười ranh mãnh. Nàng gãi gãi má, giọng hồn nhiên thưa đáp:
"Ấy chết, các vị cứ bình tĩnh. Đừng vội động tay động chân..."
Bọn đạo tặc đều ngơ ngác, vài kẻ mất bình tĩnh định lao lên xử nàng nhưng cũng bị cản lại.
Đoạn nàng nhảy xuống ngựa, cúi người hành lễ, tóc mai rủ xuống che đi gương mặt nhưng vẫn nhìn thấy nụ cười đầy ngụ ý. Nàng tiếp lời:
"Chẳng giấu gì các vị, tiểu nhân ban ngày thì đi trộm vặt, ban đêm thì đi đạo một. Cũng chỉ là hạng thấp kém bần hàn bị người đời cười chê. Chuyện là tiểu nhân mới nghe được một tin rất thú vị, các ngài liệu có hứng thú không?"
Nói câu cuối nàng hơn nhếch mắt lên thăm dò phản ứng của chúng. Đám đạo tặc ai nấy đều hoang mang nhìn nhau, chẳng ai dám chắng điều gì cả, nàng cười khểnh.
"Tiểu tử bớt lề mề! Có chuyện gì nói mau!"
"Vậy tiểu nhân cũng chẳng giấu gì. Hai ngày trước tiểu nhân có nghe được, tứ công tử Tạ gia mới mất cách đây không lâu được an táng tại ngôi đền Phước An gần Dương Minh quan phía. Quan tài vẫn ở đó, nghe đồn còn có rất nhiều bảo vật được chôn theo. Sao hả? Nghe thú vị chứ?"
Ý cười tràn ngập trong mắt nàng, sự thành thật lẫn xảo trá. Miệng nàng cười nhoẻn nhìn rất vô hại.
Đám đạo tặc bắt đầu nhìn nhau mà nghi hoặc, chúng thảo luận bàn tán với nhau rất sôi nổi, kẻ hăng hái tán đồng không chút do dự, kẻ lại lắc đầu không mấy đồng tình.
Cuối cùng chúng ánh mắt dữ tợn về phía nàng, đao gươm đều đã trong tư thế sẵn sàng vung lên. Một kẻ lạng giọng cười mỉa mai:
"Ngươi nói ngươi là nghề đạo mộ? Dựa vào một kẻ chân yếu tay mềm chẳng khác gì nữ nhân như ngươi? Có kẻ đần mới tin."
Không khí bỗng chốc chùng xuống.
Nhϊếp Tư Mặc cười trừ.
"Các ngài nói thế thì oan cho tiểu nhân quá..."
Tất cả nàng đều đã dự tính được, đoạn lấy ra từ trong tay nải một vật bọc trong vải lụa xanh lam trông khá bí ẩn. Bọn đạo tặc ai nấy đều dán chặt con mắt vào đó, sự thèm khát hiện rõ mồn một trên gương mặt từng người.
Nàng ho nhẹ vài tiếng tạo vẻ thần bí, rất nhanh tháo tung chiếc mảnh vải để lộ ra vật bên trong. Là một khối ngọc lớn màu sắc tinh tế hài hoà vuông vức bốn tấc, phía trên khắc hình rồng cuộn khúc, mặt đáy khắc tám chữ triện. Chỉ có thể miêu tả nó bằng ba từ: Tinh xảo, khéo léo, tuyệt mỹ.
Thứ đồ trong tay Nhϊếp Tư Mặc như toả ra hào quang khϊếp đám đạo tặc ngây ngốc cả người, bọn chúng lúc này mới thực sự tin những lời nàng nói là thật, có những kẻ nước miếng còn chải ra khỏi miệng nữa kìa. Chúng dụi dụi mắt mấy cái, không phải là mơ!
"Đ-đây...l-là..." Chúng cứ ấp úng không thể nói tròn câu.
Nhϊếp Tư Mặc cười đắc ý, giọng hùng hổ: "Không biết chứ gì? Vậy để ta nói cho. Đây là Ngọc tỷ truyền quốc tiền triều được chôn cùng lăng mộ mạt đế. Nhìn hình dáng này, chất lượng này mà xem. Giờ các ngài đã tin ta rồi chứ?"
Ngọc tỷ tiền triều thực sự ở trong tay tên tiểu tử này sao?
Chúng thu lại ánh mắt thèm khát, trả lại sự hung tàn lạnh lẽo trước đó. Một kẻ lên tiếng:
"Thôi được. Bọn ta tạm thời tin ngươi. Giờ ngươi muốn thế nào đây?"
Nàng hua hua tay, miệng cười nhoẻn: "Dễ lắm, tiểu nhân chỉ là kẻ ham sống sợ chết, chỉ cần các ngài tha mạng cho ta, cùng ta đến đền Phước An trộm đồ. Các ngài tám phần ta hai phần. Đôi bên cùng có lợi, sau này có duyên lại tiếp tục hợp tác."
Nhìn thấy chúng vẫn còn chút do dự, nàng bình thản thở dài: "Aizz, ngôi đền đó chỉ có vài ba tên lính quèn trông coi, chúng chỉ là hạng tép riu với đao pháp của các ngài thôi."
Đắn đo hồi lâu cuối cùng chúng cũng đồng lòng theo nàng, chỉ là có hơi vô tình khi kề đao vào cổ người ta như giải phạm nhân đi thôi.
Chúng hắng giọng: "Vậy chỉ đường đi, đừng có giở trò!!"
Nhϊếp Tư Mặc cười tươi rói ngoan ngoãn đi theo, bây giờ chúng có muốn lật lọng gϊếŧ nàng cướp Ngọc tỷ cũng không được. Vật ấy không phải món đồ trang trí đắt đỏ thông thường mà còn liên quan đến triều đường, có cướp được cũng không bán được vì chẳng ai dám mua.
Nàng ngồi trên lưng ngựa thong dong mà đi, chẳng chút quan tâm đến lưỡi đao đang kề dưới cổ.
Thật lòng hỏi nàng có sợ không thì tất nhiên là có! Rất sợ là đằng khác. Chỉ là giấu đi nỗi sợ trong lòng, không để kẻ khác nhìn thấu mới nắm được phần thắng.
"Ah!!"
Bỗng Nhϊếp Tư Mặc ôm bụng kêu thảm thiết, sự chú ý của đạo tặc đổ đồn lên nàng. Sắc mặt nàng nhăn nhó tái mét lại, mồ hôi lạnh nhễ nhại tuôn như suối. Tình trạng có vẻ không ổn lắm. Đám người bắt đầu sinh nghi, chúng quát:
"Tiểu tử đừng có giở trò!!"
Nàng ôm chặt bụng, sắc mặt ngày càng tệ, thều thào được mấy tiếng: "Bụng tiểu nhân...đ-đau q-úa...Chẳng biết sáng nay ăn trúng cái gì...Thứ...thứ lỗi cho tiểu nhân đi giải quyết...Hự..."
Bọn chúng ban đầu còn định mắng chửi rồi gϊếŧ luôn nàng nhưng nghĩ đến món hời trước mắt lại không nỡ. Vả lại trông tên tiểu tử này chẳng chút gì giống đang diễn kích cả.
Vài kẻ nhẫn nại quyết định buông đao xuống, trợn mắt mà mà chán ghét nói: "Mau giải quyết nhanh đi, sự kiên nhẫn của ta có giới hạn đấy! Một người đi theo trông chừng hắn"
Nàng chắp tay cười xoà: "Đ-đa tạ vị hảo hán đã rộng lượng."
"Khẩn trương!!"
Hắn nói xong nàng cũng lon ton đi vào một bụi rậm gần đó không quên dắt theo ngựa. Định vào việc thì tên đạo tặc được cử đi cứ nhìn chằm chằm vào nàng.
Nhϊếp Tư Mặc phồng mồm nhìu mày nói: "Ta đi giải quyết thôi mà, có thể cho ta chút tự do không? Đừng nhìn ta chằm chằm thế."
Hắn ủ rũ quay mặt đi mà chửi thầm: "Tiểu tử ấu trĩ!"
Bốp!
Nàng nhảy lên dùng hết sức bình sinh vung tay đập thật mạnh vào gáy hắn, tên đó chỉ thốt lên một tiếng rồi ngã rầm xuống đất mà lịm đi.
Âm thanh lớn đã thu hút sự chú ý của đám bên ngoài, bọn chúng nhấc đao lên, chỉ vào nàng mà gầm lớn:
"Tiểu tử đáng chết, dám giở trò!!"
Nàng đạp lên thân cạnh nhảy lên ngựa, thúc mạnh hai cái vào bụng nó rồi phi như bay trong rừng rậm phủ trắng tuyết mà theo sau là tiếng vó ngựa liên hồi cùng tiếng hô hào đánh gϊếŧ.
Nhϊếp Tư Mặc rút cây tiêu nhỏ giắt bên hông ra dốc hết sức mà thổi thật to ba tiếng ngắn một tiếng dài. Đây chính là tín hiệu đặc biệt để truyền tin đến kỵ binh tốc chiến ở mỗi cửa ải. Ba ngắn một dài là tín hiệu có đạo tặc hay có kẻ hạ sát người, ba dài một ngắn là báo có giặc ngoại lai xâm phạm.
Tín hiệu phát ra lập tức sẽ có kỵ binh từ cửa quan thần tốc đi đến phía truyền ra âm thanh.
Lúc này sợ hãi mới hiện rõ trên khuôn mặt nàng, chỉ lo kỵ binh không đến kịp thì nàng chỉ có nước tan xác.
Phía trước dội đến một tràng vó ngựa lớn, khoé miệng Nhϊếp Tư Mặc nhếch cao hơn, nàng thúc mạnh vào bụng ngựa mà tự tin lao thẳng về phía trước.
Nàng móc ra từ trong tay nải khối Ngọc tỷ rồi ngoái đầu ném thẳng nó về đám đạo tặc.
Nàng cười cười đắc chí: "Ngọc tỷ này tặng lại các ngươi!"
"Khốn khϊếp!!" Bọn chúng nghiến răng nghiến lợi mà chửi rủa.
Lúc này một đạo quân toàn thân giáp đen bóng loáng đi tới, nàng hét to với họ rồi chỉ về đám người kia.
"Chúng là đạo tặc! Chúng muốn gϊếŧ tiểu nhân, các ngài mau bắt chúng lại đi!!"
Chẳng cần nàng nói họ cũng biết đường mà làm. Đạo tặc biết đã bị dụ vào tròng liền quay đầu bỏ chạy, kỵ binh cũng không buông tha dễ dàng như vậy được, nhất định phải đuổi tới cùng.
Nhoáng một cái khu rừng đã trở lại trạng thái yên tĩnh, Nhϊếp Tư Mặc lúc này mới thở phào, run rẩy xuống khỏi yên ngựa.
Lại một lần nữa thoát chết.
Còn chưa có thời gian gian để thả lỏng cơ thể thì từ đâu vang vọng tiếng cười nhẹ cùng giọng nói trầm thấp đầy ngụ ý của nam nhân:
"Hm...Còn dám làm giả Ngọc tỷ à, cũng gan lắm."
Toàn thân nàng bất giác run mạnh, chân vẫn cố mà đứng vững, từ từ quay lưng lại.
Gió heo hút lướt qua cánh trùng làm bay bay tóc mai nàng cùng y phục đỏ thẫm của nam nhân đối diện cách đó không xa.
Sắc mặt nàng tối hẳn lại, trong mắt đầy ý thăm dò, cứng giọng nghi hoặc:
"Ngươi là ai?"
Khoé môi hắn khẽ nhếch lên, gió lay lay mấy sợi tóc mai trước sống mũi cao, bên hông hắn giắt một thanh đao cong vỏ đao một màu đen tuyền chạm khắc hình cửu vĩ hồ kỳ quái.
Đôi mắt thon dài của hắn hơi nheo lại, cười cười giọng bình thản: "Ta đã quan sát hết, tuy còn vài động tác dư thừa nhưng kế hoạch không tồi."
37
Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!