Một ngày này, sinh hoạt của mọi người
trong thôn vẫn giống như những ngày bình thường khác, cánh đàn ông vào
rừng đi săn từ ba hôm trước, sáng nay cũng đã trở về đầy đủ, ai nấy đều
vui vẻ mang chiến lợi phẩm về nhà mình, Tiêu Vũ rong chơi từ sáng đến
trưa, lại từ trưa đến chiều với đám giặc trong thôn, đến khi nghe thấy
tiếng của mẫu thân hắn gọi ý ới đâu đó, hắn mới tha một thân mồ hôi nhễ
nhại về nhà tắm rửa ăn cơm. Tối đó vào khoảng canh một, sau khi dùng bữa xong xuôi, Tiêu Vũ bị mẫu thân hắn bắt lên giường đi ngủ, đang thiu
thiu thì bỗng có tiếng bước chân ai đó chạy từ ngoài rừng trúc vào đây,
chưa thấy người đã nghe thấy giọng một nữ nhân cất tiếng gọi “Tiêu thần
y, Tiêu thần y” liên hồi, nghe qua có vẻ gấp gáp, Tiêu lão đang ngồi đọc sách thấy vậy bèn dứng dậy đi ra cửa xem là ai.
Một thiếu phụ ăn mặc giản dị, vẻ mặt hoảng hốt, hai mắt đỏ hoe, xem qua
dung nhan có lẽ đã ngoài ba mươi, trạc tuổi với Tiêu Thúy Nhi, hóa ra là con dâu lão Lý trong thôn. Vừa mới vào đến sân, thấy Tiêu lão đứng ở
đó, thiếu phụ vội vàng tiến đến nắm lấy tay áo Tiêu lão, vừa thở hổn hển vừa nói.
-“Tiêu thần y...phu quân...phu quân con...không xong rồi...người phải...người phải giúp hắn.”
Tiêu lão thấy bộ dạng thiếu phụ khẩn trương như vậy, biết là tình huống
có lẽ nghiêm trọng, trước tiên cũng không có hỏi gì cả, chỉ gật gật đầu
rồi quay vào trong nhà nói.
-“Thúy Nhi, chuẩn bị ít thứ giúp ta vào thôn trị bệnh.”
-“Dạ.” - Tiêu Thúy Nhi sớm đã đứng gần đó, cũng nghe thấy người đến nói
gì, Tiêu Vũ lúc này từ trên giường nhảy xuống, thập thò núp đằng sau túm váy mẹ, ngó đầu ra hóng hớt.
Hắn nhận ra đây là mẫu thân của Lý ca, y lớn hơn hắn ba tuổi, khá thân
với Tiêu Vũ. Chả nhẽ Lý ca ốm sao? Mới chiều nay trèo cây thoăn thoắt,
còn khỏe lắm mà, hắn kỳ quái thầm nghĩ. Tiêu Vũ trước đó không có nghe
rõ thiếu phụ nói gì, chỉ đoán trong nhà Lý ca có người đổ bệnh, hắn đã
quá quen thuộc với tình huống này, người trong thôn đến đây tìm ngoại
công hắn thì tám chín phần mười là nhờ chuẩn bệnh. Tiêu Thúy Nhi rất
nhanh đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, hai tay nàng xách hai cái tráp gỗ màu
đen, Tiêu lão thì lưng đeo thêm một rương nhỏ, bên trong có nhiều ngăn,
tất cả dụng cụ đồ nghề chữa bệnh của lão đều ở trong này. Tiêu Vũ thấy
hai người chuẩn bị đi thì vội vàng chạy đến trước mặt Tiêu Thúy Nhi, chỉ chỉ vào cái tráp trong tay nàng rồi nói.
-“Nương, để con giúp nương mang một chiếc.”
-“Vũ nhi ngoan, đừng nhiễu, không thấy nương đang vội sao?” - Tiêu Thúy
Nhi khẽ nhíu mày, trầm giọng mắng hắn nhưng lại không có một chút tức
giận nào cả.
-“Không có, Lý ca rất tốt với con, con muốn thăm hắn. Nương cho con đi
theo nha.” - Tiêu Vũ hai tay nắm lấy vạt áo Tiêu Thúy Nhi đung đưa, khẩn khoản nói.
-“Cho nó đi theo đi, dù sao để nó lại một mình ta cũng không yên tâm.” - Tiêu lão lúc này đã đi cạnh thiếu phụ ra đến cổng, khẽ ngoái đầu lại
nói.
Tiêu Thúy Nhi lắc lắc đầu, cái gì mà thăm Lý ca, không phải người ta nói là phu quân bị bệnh sao, nàng không biết lúc đó Tiêu Vũ không có nghe
rõ, nghĩ rằng hắn kiếm cớ đi theo, mà cũng đúng là như thế thật.
-“Đến đó nhớ đừng quấy nhiễu nương và ngoại công con, nếu không con xem
làm sao nương thu thập con.” - Tiêu Thúy Nhi khẽ thở dài, đưa cho hắn
một cái tráp rồi nói.
Tiêu Vũ hoan hô một tiếng, hai tay ôm cái tráp trước ngực rồi nhảy nhót
tung tăng đuổi theo Tiêu lão. Tiêu Thúy Nhi nói vậy thôi chứ nàng biết
thừa, đến đó một lúc Tiêu Vũ sẽ chạy đi tìm đám hài tử quanh thôn bày
trò chơi ngay, tuyệt không có hứng thú xem nàng chuẩn bệnh chứ đừng nói
là quấy nhiễu gì cả. Nàng thổi nến tắt đèn, khép cửa lại rồi cũng vội
vàng đuổi theo mọi người. Trên đường đi Tiêu lão mới bắt đầu hỏi thiếu
phụ ngọn ngành ra sao.
Thì ra chồng nàng là Lý Cương, vào rừng đi săn sáng nay vừa trở về nhà,
cả ngày vẫn mạnh khỏe, đến tối tự nhiên cảm thấy choáng đầu hoa mắt
không ăn được cơm, lên giường nằm nghỉ được một lúc thì bắt đầu co giật
rồi mê sảng, cả người lúc nóng lúc lạnh, toàn thân nổi lên những vết ban đỏ rực trông hết sức ghê sợ. Lúc này có người trong đoàn thợ săn đi
ngang qua, thấy trong nhà la khóc thì ghé vào coi, lão Lý hỏi ra mới
biết sáng nay trên đường trở về, Lý Cương có bị một con độc xà cắn,
nhưng y đã kịp thời xử lý qua rồi dùng dược hoàn mà Tiêu thần y đặc chế
riêng chuyên phân phát cho nhóm thợ săn, hồi lâu sau, Lý Cương cũng
không thấy trong người có thay đổi gì nên cho qua, lại tấm tắc khen Tiêu thần y lợi hại một hồi. Ai ngờ đến bây giờ độc mới phát tác. Lão Lý lúc này sực nhớ, vội vàng bảo người đi mời Tiêu thần y.
Độc vật trên đời này vô số, dù sao Tiêu thần y cũng không phải thần tiên trên trời, thuốc của lão có thể giải được một số chứ không phải tất cả, kìm hãm được đến giờ phút này mới phát tác là đã giỏi lắm rồi. Tiêu lão sau khi biết rõ tình huống, cũng yên tâm hơn, trong tâm cũng có chút tò mò về nọc độc của con ác xà kia. Rất nhanh mấy người đã đến nơi, lúc
này thôn dân thấy nhà lão Lý có biến, cũng đã tập trung sang đây gần
hết, thấy Tiêu thần y đến, mọi người đều tự giác ngừng bàn tán, tách ra
nhường đường cho lão đi vào. Đúng như Tiêu Thúy Nhi đoán, Tiêu Vũ sau
khi đặt tráp gỗ lên bàn, nhìn đông ngó tây một hồi, thấy không ai để ý
thì khẽ thì thào vào tai mấy đứa trẻ gần đó xong lẩn nhanh ra cửa, tiểu
tử này cũng coi như thức thời, thấy bộ dạng Lý ca mặt mày xanh lét, biết nhà người ta có chuyện, cũng không có rủ đi chơi.
Qua canh hai, Tiêu lão đã giải độc xong cho Lý Cương, lúc này lão đang
ngồi nghỉ ngơi uống trà cùng lão Lý, Tiêu lão muốn đợi thêm một lúc để
xem đã triệt để trục hết độc chưa, thôn dân xung quanh luôn miệng khen
ngợi tài nghệ của Tiêu thần y, lão cũng chỉ cười cười khách sáo vài câu
cho qua, bọn trẻ thì vẫn đang tụm năm tụm ba ngoài sân khoác lác gì đó.
Tiêu lão đang cầm tách trà cho lên miệng, bỗng dưng thần sắc khẽ biến,
hai hàng lông mày dựng lên, lão đứng bật dậy, kinh nghi quay đầu nhìn về phía cổng thôn, mọi người thấy lão như vậy chẳng hiểu ra sao. Bất ngờ
lúc này có vài tiếng nổ chói tai vang vọng từ xa truyền đến, tất cả giật mình kinh hãi, vài người còn thiếu chút ngã ngồi ra đất, đám tiểu hài
tử lại càng khỏi phải nói, cơ hồ đều hét ầm lên. Tiêu lão lao nhanh ra
ngoài, đứng ở giữa thôn nhìn về phía âm thanh truyền đến, ánh mắt không
giấu nổi vẻ sợ hãi.