Mộng Càn Khôn

Chương 17: Vấn Tâm thuật




Theo sự phân phó của thanh bào lão giả, sư huynh họ Vạn liền dẫn đám người Tiêu Vũ đi theo sơn đạo lên một ngọn sơn phong gần đó, vị sư huynh này vóc người cao lớn, ngũ quan đoan chính, mắt to mày rậm nhìn có vài phần anh khí, y vừa đi vừa cười nói giới thiệu những địa phương xung quanh cho bọn Tiêu Vũ, xem ra khá là thân thiện. Thấy đối phương dễ gần như vậy, Tiêu Vũ lúc này đang đi sát theo sau cũng mạnh dạn hỏi y một câu.

-“Vị sư huynh này, tiểu đệ Tiêu Vũ có một vài thắc mắc, sư huynh không phiền có thể giải thích cho tiểu đệ một hai?”

-“Nguyên lai là Tiêu sư đệ, ngu huynh họ Vạn tên Chí, các ngươi cứ gọi một tiếng Vạn sư huynh là được, không biết Tiêu sư đệ có điều gì thắc mắc?” - Vạn sư huynh quay lại nhìn xem là ai nói với mình, khi thấy người hỏi là Tiêu Vũ, y cười ha hả rồi đáp lại.

-“Thực ra cũng không có gì quan trọng, đệ muốn hỏi là lát nữa bọn đệ chỉ cần báo danh là hoàn toàn có thể gia nhập Minh Linh Cốc sao? Thủ tục mà vị tiền bối kia nói gồm những gì vậy?”

Tiêu Vũ thấy y hào sảng như vậy cũng không khách khí nữa, hắn hỏi luôn mớ thắc mắc mới nảy sinh trong đầu này, bởi hắn cảm thấy chỉ đơn giản như vậy là có thể làm đệ tử Minh Linh Cốc thì có chút dễ dàng quá rồi, nếu có thể hỏi thăm từ miệng đối phương những thủ tục kia thì hắn ít ra sẽ có chút thời gian suy tính, không thể để nước đến chân mới nhảy như lúc thanh bào lão giả kia hỏi được.

Nghe được thắc mắc của Tiêu Vũ, Vạn sư huynh cũng không có biểu lộ gì ngoài ý muốn, thực ra vấn đề này của Tiêu Vũ không phải lần đầu có người hỏi, thậm chí chính y ngày trước khi nhập môn cũng có thắc mắc như vậy. Vạn sư huynh mỉm cười rồi trả lời.

-“Thì ra Tiêu sư đệ băn khoăn chuyện này, thực ra sư huynh ta không nói thì một lát nữa các ngươi cũng sẽ biết, nói trước cho các ngươi cũng không có vấn đề gì. Chính xác là còn phải trải qua một trắc thí nhỏ nữa, đó là Chu sư thúc trưởng lão Ngoại Minh đường sẽ dùng Vấn Tâm thuật hỏi các ngươi một số việc, đại khái chỉ là xuất thân, gia cảnh của các ngươi. Từ đó có thể xác định lai lịch có trong sạch không, có hay không là gian tế của môn phái khác trà trộn vào cốc. Thiết nghĩ chuyện này không phải là vấn đề gì lớn đối với các ngươi chứ?”

-“Ra là vậy, cảm ơn Vạn sư huynh đã giải thích tường tận.” - Tiêu Vũ trong lòng khẽ thở phào, hắn chắp tay ôm quyền đầy cảm kích nói.

Nếu chỉ là như thế thì xem ra không có gì khó khăn lắm, hắn chẳng hề lo lắng cái Vấn Tâm thuật gì gì đó, bởi nếu có hỏi gì về xuất thân của Tiêu Vũ thì hắn sẽ không chút giấu diếm mà nói thật. Thậm chí nếu có gì đó ngoài ý muốn lộ ra hắn từng ở Thiên Tinh Tông, hắn cũng không bận tâm, ở đó hắn chỉ là một tên tạp dịch, chưa hề biết cái gì là bái sư nhập môn, đệ tử tạp dịch Thiên Tinh Tông nếu trong vòng năm năm không thể tiến nhập Luyện khí kỳ nhất tầng sẽ bị trục xuất. Huống hồ sự việc Trình Khiếu đuổi giết hắn không chết, hắn không thể về tông môn, Tiêu Vũ hắn có nói mình bị ép buộc rời khỏi Thiên Tinh Tông thì cũng chẳng có gì là dối lòng, hắn không chán ghét Thiên Tinh Tông thì thôi chứ nói gì đến việc làm gian tế cho môn phái. Còn vị Chu trưởng lão kia nếu hỏi bọn hắn rằng trong người có mang bảo vật gì không thì thuần túy là nói đùa rồi, chắc chắn sẽ không có một ai khai thật cả, Tiêu Vũ cũng không cho rằng có người nào mặt dầy và bá đạo như vậy.

Thấy Vạn sư huynh thoải mái trả lời Tiêu Vũ, lúc này cũng có một vài người tiến lên nhao nhao hỏi y những thứ mà mình tò mò. Chỉ cần là vấn đề mình biết, Vạn sư huynh đều nhất nhất trả lời. Một đường vừa đi vừa hỏi như vậy cuối cùng cũng đến nơi, lúc này bọn Tiêu Vũ đang đứng trước một thạch điện rộng lớn được xây dựng giữa sườn núi.

-“Đến rồi, đây là Ngoại Minh đường, nơi chuyên giải quyết các vấn đề ngoại cốc. Các ngươi sắp xếp thành hàng rồi giữ trật tự theo ta đi vào.” - Vạn sư huynh đã dừng cười nói, thay đổi sắc mặt nghiêm túc rồi phân phó.

Mọi người theo Vạn sư huynh tiến vào thạch điện, hai bên đại sảnh đầy rẫy một loạt tủ đựng đồ được làm bằng gỗ cao hơn đầu người, xung quanh đều có một màng bạch sắc hào quang thỉnh thoảng lóe lên. Phía cuối dãy tủ gỗ bên phải có một căn phòng, bên trái lại là một cầu thang đi xuống, xem ra dưới thạch điện này còn có tầng hầm. Giữa đại sảnh chỉ có một cái bàn gỗ thật lớn, trên bàn có bày vài cuốn sổ sách gì đó và một vị trung niên nhân mặc trang phục Minh Linh Cốc ngồi đằng sau, trung niên nhân thấy có người tiến vào liền nheo mắt quan sát, nhận ra người dẫn đầu là Vạn Chí thì y bỗng mỉm cười rồi nói.

-“Thì ra là Vạn sư đệ, đây là những đệ tử nhập môn năm nay sao? Dường như nhiều hơn những năm trước thì phải.”

-“Ra là Mạc sư huynh hôm nay đến phiên trực, sư huynh có điều không biết, năm nay còn có sáu đệ tử được trực tiếp gia nhập nội cốc, bọn họ đã theo Vương, Ngô hai vị sư thúc đến nội cốc rồi. Vạn mỗ được lệnh đưa những sư đệ sư muội này đến hoàn tất báo danh, làm phiền sư huynh giúp ta thông tri Chu trưởng lão một tiếng.” - Vạn sư huynh chắp tay chào hỏi sau đó liền vào vấn đề.

-“Tốt lắm, Chu trưởng lão đã sớm chờ bên trong, các ngươi từng người tiến vào đi thôi. Nhớ giữ im lặng đợi đến lượt mình, khi xong việc ta sẽ bắt đầu ghi tên các ngươi vào danh sách đệ tử Minh Linh Cốc.”

Trung niên nhân họ Mạc nhìn về phía hàng ngũ bọn Tiêu Vũ sau đó chỉ tay về phía căn phòng đóng kín cửa ở cuối dãy tủ bên phải, hướng dẫn xong y liền quay sang truyền âm trao đổi gì đó với Vạn Chí. Bọn Tiêu Vũ nghe vậy lần lượt từng người đi về phía căn phòng kia theo lời trung niên nhân. Người đầu tiên là một thanh niên trạc tuổi Tiêu Vũ, có làn da ngăm đen, khi thanh niên này đến cửa phòng, còn chưa kịp gõ cửa hay cất tiếng gọi người bên trong đã thấy hai cánh cửa phòng tự động mở ra, thanh niên hơi do dự một chút rồi cũng tiến vào, người vừa vào trong thì cửa lại tự đóng. Sau thời gian uống hết một ly trà thanh niên mới đi ra với vẻ mặt đầy phấn khởi, hiển nhiên y đã vượt qua cái trắc thí Vấn Tâm thuật kia, tiếp đó y cũng không vội vàng đi báo danh mà lại lặng lẽ quay về phía cuối hàng ngũ đứng.

Người trước ra người sau vào, cứ lần lượt như vậy, đến khi người thứ sáu đi ra thì đến lượt Tiêu Vũ, hắn không chút bối rối tiến nhanh vào căn phòng, khi vào bên trong Tiêu Vũ cảm thấy hơi bất ngờ, trong phòng hoàn toàn trống không không có một thứ đồ dùng gì ngoài một viên bảo thạch phát ra quang mang lờ mờ khảm trên trần, giống như ở ngoài thông đạo tiến vào Minh Linh Cốc. Giữa phòng có một lão giả trọc đầu dáng người gầy ốm đang nhắm mắt khoanh chân ngồi xếp bằng trên một tấm bồ đoàn, Tiêu Vũ biết vị này chính là Chu trưởng lão, hắn liền cúi thấp đầu rồi chắp tay đầy cung kính.

-“Vãn bối Tiêu Vũ ra mắt Chu trưởng lão.”

-“Không tệ, lại gần đây đứng đối diện với ta.” - trọc đầu lão giả cũng không có mở mắt ra, khẽ nhếch miệng nói với giọng điệu khàn khàn.