Mộng Càn Khôn

Chương 1: Ta...không cam lòng (1)




- “Tiêu Vũ! Ngươi đứng lại cho ta.”

- “Tiêu Vũ! Giao Huyết Linh Sâm cho bổn đại gia.”

Một loạt tiếng quát tháo vang vọng một mảnh núi rừng trong màn đêm đen, giữa bóng đêm sâu thẳm chỉ có bóng trăng lờ mờ chiếu từng tia sáng yếu ớt le lói qua những tán cây. Tiếng la hét, tiếng thở gấp, tiếng bước chân giẫm đạp lên những cành cây ngọn cỏ. Nghe qua liền biết đang có người đuổi giết ai đó, tại trên sườn núi này đang có ba thân ảnh cấp tốc thi triển thân thủ đuổi theo một bóng người đằng trước. Rõ ràng là đang truy sát kẻ trước mặt này. Trên tay ba người này, có người cầm đao, có người cầm kiếm, lại có kẻ trên tay kẹp một lá bùa màu vàng có hoa văn gì đó. Đôi khi kẻ này khẽ giơ tay lên định ném lá bùa kia đi, nhưng trù trừ thoáng chốc rồi lại cắn răng hạ tay xuống, trên mặt hiện rõ vẻ không nỡ, hiển nhiên lá bùa này rất có giá trị. Mà thân ảnh đằng trước nhìn qua có vẻ chật vật, người này chạy đến đâu trên mặt đất thỉnh thoảng lại có vài giọt máu tươi rơi rớt xuống.

Rượt đuổi như vậy tầm một khắc sau, cả bốn người đã lên đến đỉnh núi, chạy thêm một hồi người phía trước bỗng dừng lại, không ngừng run rẩy nhìn xung quanh. Tại đây một mảnh đất trống bằng phẳng, trước mặt đã là mép núi, vách đá dựng đứng sâu hun hút, nhìn chỉ thấy phía dưới một mảng tối đen cùng sương mù trắng lượn lờ. Xung quanh khoảng đất này không có cây cối, ánh trăng cuối cùng đã không còn trở ngại gì, không chút kiêng nể chiếu rọi rõ thân ảnh cũng như dung nhan người này.

Một thiếu niên thân mặc lam bào vóc người nhỏ gầy, nét mặt khôi ngô sáng sủa, bất quá lúc này nhìn cả người thiếu niên bụi đất bám đầy, y phục ướt át rách tả tơi, vài chỗ còn thẫm đẫm máu, tóc tai rối bời, phi thường thê thảm. Hiện tại thiếu niên tay trái nắm chặt vai phải, máu từ vết thương trên vai chảy xuống làm ướt đẫm bàn tay, tay phải thiếu niên cầm chặt một gốc linh dược giống nhân sâm, chỉ là cả thân sâm này một màu đỏ tươi như máu, xen lẫn cả máu từ vết thương trên vai chảy xuống, trông rất tà dị. Ánh mắt thiếu niên lộ vẻ mệt mỏi kèm lẫn một tia tuyệt vọng.

Sau khi thiếu niên dừng lại chỉ thoáng chốc sau có ba thân ảnh lao đến, chia ra ba hướng chặn đứng đường lùi của thiếu niên. Cả ba người này cũng đều mặc lam bào, chỉ là hơi chút bám bụi chứ không tả tơi như thiếu niên, hiển nhiên đây là trang phục của một môn phái hay bang hội nào đó. Ba người khi thấy cảnh trước mắt thì cũng đứng khựng lại, không vội vàng lao đến tấn công, rõ ràng là nắm chắc rằng thiếu niên đã không còn chỗ nào để mà trốn. Người ở chính giữa là một bạch diện thanh niên, tên Trình Khiếu, người cầm đầu trong ba kẻ này. Sau khi cười lên một tràng cười cuồng ngạo bỗng ánh mắt hiện lên một tia dữ tợn, hai tay không ngừng xoa vào nhau, nhìn chằm chằm thiếu niên.

- “Tiêu Vũ, chạy đến bây giờ đã đủ chưa?” - Bạch diện thanh niên khẽ nhếch miệng hỏi một câu đầy ý chế nhạo.

Thiếu niên đang tuyệt vọng này là Tiêu Vũ. Đệ tử tạp dịch của Thiên Tinh Tông, một môn phái tu tiên tam lưu ở phía bắc Hạo Châu, là một trong sáu châu phủ của Tề Quốc. Ba người đuổi theo hắn là ba đệ tử ngoại môn, tuy là nhập môn cùng nhau nhưng trong kỳ kiểm tra tư chất linh căn thì Tiêu Vũ lại được trưởng lão phụ trách phán cho hắn một câu như nhất kiếm xuyên tim.

- “Kẻ này là phàm nhân, không có linh căn.”

Cho nên Tiêu Vũ đáng ra bị trả về địa phương nhưng do hoàn cảnh của hắn có chút đặc biệt, tông môn chiếu cố cho hắn làm đệ tử tạp dịch, làm việc vặt cho tông môn, những người còn lại đều ít nhiều được làm đệ tử ngoại môn, một số lại được trả về gia đình. Tạm chưa nhắc đến lai lịch quá khứ cũng như lý do hắn đến với Thiên Tinh Tông. Hôm nay xuất hiện cảnh tượng này là vì vô tình Tiêu Vũ phát hiện ra một gốc Huyết Linh Sâm trong một sơn cốc vắng vẻ tại sơn mạch phía sau Thiên Tinh Tông. Mà Tiêu Vũ từ khi biết mình không có linh căn, chỉ là một phàm nhân thế tục, vô duyên với con đường đại đạo, tuy thập phần thất vọng nhưng hắn vẫn luôn ôm một hy vọng xa vời rằng có ngày nào đó mình có được kỳ ngộ, tẩy cân phạt tủy, thay đổi thể chất, có thể tu tiên, báo thù cho người thân hắn.

Hy vọng này vốn dĩ xuất hiện là khi hắn nghe một sư huynh ngoại môn tán dóc với đồng môn trong khi dùng bữa rằng y có đọc qua một cuốn cổ tịch, trong đó có ghi tu tiên giới này có vài loại thiên địa linh dược có công năng nghịch thiên, có thể tăng cường thể chất, cải thiện tư chất, thậm chí là bồi dưỡng ra linh căn. Tuy rằng đã tuyệt tích cả vạn năm, cũng chẳng có ai có thể nghiệm chứng điều này đúng hay không, nhưng Tiêu Vũ lúc đó nghe được, đã gieo vào trong lòng hắn một tia hy vọng nhỏ nhoi này. Vốn dĩ chẳng có loại linh đan diệu dược gì có tác dụng như vậy cả, chỉ là đồn đãi truyền miệng của tu tiên giới mà thôi, nhưng khi Tiêu Vũ nhập môn mới có 13 tuổi, khi nghe được tin này hắn cũng chỉ sắp bước sang tuổi 14, với tâm trí của một tiểu hài tử mà nói hắn lập tức mê muội tin ngay. Sau này khi đã đứng trên đỉnh cao tiên lộ, đôi khi Tiêu Vũ nhớ lại hắn vẫn không nhịn được bật cười mà tự giễu mình.

Trở lại với tình thế lúc này, nguyên nhân là xế chiều nay khi Tiêu Vũ phát hiện ra gốc linh sâm, vừa mới đào lên còn chưa kịp nhìn ngắm, thậm chí là lau đất cát trên linh sâm, hắn bị ba vị sư huynh ngoại môn đang trên đường thi hành nhiệm vụ tông môn bắt gặp. Sau đó như thế nào thì ai cũng đoán ra, ba vị sư huynh này đương nhiên sẽ không để một tên phàm nhân có được sâm này, tuy rằng thực ra nó chẳng quý giá gì lắm, chỉ là năm sinh trưởng có chút cao, luyện chế thành đan dược có khả năng bổ sung khí huyết, nên sâm này mới có màu và tên như vậy. Nhưng với đệ tử ngoại môn mà nói đã là vô cùng quý trọng rồi, huống hồ nếu không cần dùng để bồi bổ máu huyết thì còn có thể nộp lên cho tông môn kiếm một ít điểm cống hiến, dù làm gì thì cũng còn hơn để cho một tên phàm nhân dùng. Còn với Tiêu Vũ thì khác, hắn khi đó chỉ nghĩ biết đâu gốc linh dược này chính là cơ hội của mình, là hy vọng để mình đặt chân lên con đường tu tiên mà vốn mình với nó vô duyên, là hy vọng để hắn có thể trả được đại thù. Với hắn lúc đó, đây cũng chính là mạng sống của hắn.