Khi tôi
tốt nghiệp Cấp 2, nhà bà ngoại chuyển vào khu nội thành, tôi cũng thi
đậu vào một trường Cấp 3 trọng điểm ở vùng khác, từ đó về sau không còn
quay về nhà cũ nữa. Cả đám bạn thuở nhỏ chúng tôi vẫn liên lạc đều đặn
với nhau, duy nhất một người chỉ qua lại vài lần rồi thôi là Vương Khải.
Lúc ấy tôi nghĩ, Vương Khải chắc chắn là hình mẫu của một người
thành công, cậu ấy ngồi trong giảng đường học lớp 12, chuẩn bị đón nhận
những quả ngọt thuộc về cậu ấy. Vương Khả giống với hình ảnh do chính
mình tỉ mỉ vẽ ra trong giấc mộng anh hùng, cuối cùng vững bước đi trên
con đường tràn đầy hoa tươi và những lời ca tụng. Còn tôi, cho dù cật
lực đuổi theo bước chân cậu ấy thế nào đi nữa, cũng giống như Khoa Phụ
đuổi theo mặt trời, chỉ cần một ngày cậu ấy chưa dừng lại, càng đuổi
theo tôi chỉ càng đuối sức.
Bài vở ở Cấp 2 đột ngột nặng lên nhiều, thành tích của tôi bắt
đầu rơi xuống. Tôi đã từng nỗ lực hết sức duy trì vị trí trong top 5 cả
lớp, bây giờ ngay cả top 20 cũng chen không vào. Những khi lo lắng và sợ hãi, tôi nhớ đến Vương Khải, vì vậy bèn nhờ bố mẹ hỏi thăm cậu ấy học
trường nào, lớp mấy rồi vô cùng dè dặt viết cho cậu ấy bức thư đầu tiên.
Lúc ấy Vương Khải đã học đến lớp 12, bài vở tất nhiên nặng nề
hơn tôi nhiều, nhưng cứ vào mỗi cuối tuần nhận được hồi âm của cậu ấy,
trong thư cậu ấy vẫn là một bộ dạng tràn đầy tự tin. Nội dung thư ngoài
dăm ba câu chỉ bảo tôi phương pháp học tập, hầu hết thời gian đều dành
cho cậu ấy kể về thành tích Cấp 3 ưu tú thế nào, hoạt động đoàn thể xuất sắc ra sao, cùng với các hoạt động xã hội khác.
Chúng tôi trở thành bạn qua thư, gần như mỗi tuần đều viết thư
cho nhau. Nhưng thư hồi âm của cậu ấy nghìn bức như một, rập khuôn nhau. Ban đầu, tôi còn dùng những từ ngữ hoa mỹ để tán dương cậu ấy, về sau
dần dần nảy sinh tâm lý đối phó, dây dưa chần chừ mãi mới viết thư hồi
âm lại. Mà trả lời của cậu ấy lại càng chậm hơn, ngữ khí cũng chuyển dần từ sự tự tin ban đầu sang những mệt mỏi, lo lắng.
Việc này thực ra cậu ấy cũng chỉ nhắc đến bằng một cụm từ ngắn,
nhưng tôi vẫn biết hiện tại có bao nhiêu áp lực nặng nề đang đè lên cậu
ấy. Cậu ấy nói bản thân đã bắt đầu bị mất ngủ, đau đầu, thần kinh có
chút suy nhược, lần đầu tiên thành tích kỳ thi tháng bị giảm sút, giáo
viên tìm cậu ấy nói chuyện. Trong bức thư cuối cùng Vương Khải viết cho
tôi, cậu ấy nói, tại sao mọi người đều luôn dồn ép tôi? Tôi có thể làm
tốt hơn nữa, tại sao không có ai tin tưởng tôi thêm lần nữa?
Lúc này, chúng tôi bị đứt đoạn liên lạc với nhau. Tôi viết thư
hồi âm cho cậu ấy, sau đó lại viết thêm vài bức nữa, nhưng hoàn toàn vô
ích, không một chút tăm hơi. Sau đó, bọn họ tốt nghiệp rồi thi đại học,
tôi cũng không gửi đi lá thư nào nữa. Với tôi mà nói, Vương Khải đã là
một người mất tích.
Mà tôi của lúc đó, đã hoàn hoàn đổi khác so với con nhóc ranh
hồi học tiểu học. Tôi là trạm trưởng trạm phát thanh của trường, giành
được giải nhất cuộc thi diễn thuyết toàn quốc, làm MC vũ hội Nguyên đán
hàng năm của trường, còn giành được vị trí quán quân cuộc thi chạy đường dài cấp trường, trong cuộc thi sáng tác văn học giành được hạng nhất,
thành tích học tập duy trì trong top 10 toàn khối. Đều là những việc
trước đây có nghĩ tôi cũng không bao giờ dám nghĩ.
Đăng ký nguyện vọng sau khi thi Đại học, tôi lại nhớ đến Vương
Khải. Tôi nghĩ, nếu tôi là cậu ấy, tôi sẽ ghi danh vào trường đại học
nào. Mãi đến lúc đó, tôi mới giật mình phát giác, Vương Khải đã ăn sâu
vào tận trong xương tủy của mình, tôi sẽ vô thức dựa theo cách nhìn nhận của Vương Khải để làm việc, sẽ đặt bản thân trên lập trường cậu ấy để
suy xét vấn đề. Nhất thời tôi có chút hốt hoảng, là tôi đã biến thành
cậu ấy, hay tôi vốn dĩ là chính cậu ấy.
Sau khi tốt nghiệp Cấp 3, tôi vừa mong muốn được gặp cậu ấy, vừa sợ phải gặp cậu ấy. Ngay cả chính tôi cũng không hiểu được tâm tình của mình, muốn hỏi cậu ấy đã thi đỗ vào trường đại học trọng điểm nào, sinh sống ở thành phố nào, đứa trẻ mang trong mình ý nguyện được tự do như
cơn gió, đến hôm nay đã thế nào rồi. Nhưng tôi lại sợ, nếu cậu ấy không
được như ước muốn, từ trên người cậu ấy, tôi lại một lần nữa nhìn thấy
tương lai mờ mịt của chính mình.
Đã mười năm qua rồi, còn tôi vẫn không cách nào liên lạc được với cậu ấy.