Món Quà Bí Ẩn

Chương 22




Bùng nổ

“Anh sẽ ở đó chứ, phải không Lou?”. Ruth hỏi, cố gắng hết sức để giấu sự lo sợ trong giọng nói của mình. Cô đi vòng quanh chiếc giường ngủ của họ, tiếng của làn da dưới bàn chân tiếp xúc với sàn gỗ giống như một con cá nhỏ quẫy mình lên khỏi mặt nước. Mái tóc dài màu nâu óng ả cuộn lên thành một búi trên đầu. Cơ thể cô quấn trong chiếc khăn tắm to đùng, những giọt nước bé xíu từ vòi sen còn bám lại trên vai lấp lánh khi tia sáng của ngọn đèn ngủ chạm vào.

Lou nằm trên giường, ngắm nhìn người vợ đã chung chăn chung gối mười năm trời, đầu anh ngửa ra sau. Họ đã vào trung tâm thành phố bằng hai chiếc xe riêng, trong hai thời khắc riêng. Anh có buổi tiệc ở văn phòng và sẽ đến tham gia buổi tiệc sinh nhật bố muộn hơn một chút.

Nhà anh không xa chỗ làm, nên anh thong thả tắm và thay quần áo hết hai mươi phút. Thay vì như mọi lần, anh sẽ xuống tầng trệt và đứng nhổm đợi cô một cách thiếu kiên nhẫn, lần này, anh chọn nằm trên giường để ngắm cô.

Và thế là tối nay, anh học được một điều quan trọng, rằng nằm đây ngắm nhìn vợ mình thì thư giãn và thích thú hơn nhiều so với việc xuống dưới tầng trệt rồi nhấp nhổm chờ trong một cảm giác giận dữ tăng dần. Lucy nhảy tót lên giường cùng với anh và cuộn mình trong chiếc chăn mỏng. Mát mẻ thoải mái sau khi tắm, cô bé mặc chiếc áo ngủ của mình, thơm phức mùi dâu từ sữa tắm, đến nỗi khiến anh muốn cắn cho một phát.

“Dĩ nhiên là anh sẽ ở đó”. Anh mỉm cười với Ruth.

“Anh nhớ đấy nhé, em sẽ phải đến đó trước. Mọi người cũng sẽ -----“. Cô hối hả nói rồi biến mất vào tủ quần áo. Phần còn lại của câu nói biến mất theo cô. Anh nằm thư thả trên giường, gối đầu lên một cánh tay và bật cười.

“Mẹ đang nói nhanh quá hả bố”, Lucy thì thầm.

“Ừ”, Lou mỉm cười, vuốt nhẹ cái đuôi tóc buộc bằng một sợi dây lỏng sau lưng con gái. Ruth lại xuất hiện trong phòng ngủ, chỉ mặc đồ nội y.

“Em đẹp quá”, anh mỉm cười.

“Bố!”, Lucy tròn mắt lẩm bẩm, “Mẹ mặc đồ ở trong kìa!”.

“Ừ, và nhìn mẹ thật đẹp trong bộ đồ ở trong đó”, anh đăm đắm nhìn Ruth trong khi Lucy bò ra giường cười ngặt nghẽo.

Ruth quay lại, liếc chồng. Lou có thể thấy được vợ mình nuốt nước bọt, gương mặt đầy vẻ tò mò xem có chuyện gì mà bố con cười ghê thế. Rồi có vẻ như nhận ra vẻ mặt “mờ ám” của chồng, cô biến vào trong phòng tắm. Lát sau lại nhảy ra trong bộ nội y, vẫn điệu bộ cuống cuồng.

Lucy và Lou bắt đầu cười ngặt nghẽo trong khi vẫn nhìn chăm chăm Ruth.

“Em làm gì thế?”, Lou bật cười.

“Em đang làm khô lớp kem dưỡng”. Cô mỉm cười.

Lucy nhảy xuống giường, bắt đầu động tác nhảy nhót y như mẹ. Sau đó lại nhảy trở lại trên giường, bắt chước bố ngồi ngắm mẹ.

“Sao anh vẫn còn ở đây?”, Ruth hỏi dịu dàng, “Anh không muốn trễ tiệc công ty với ông Patterson mà”.

“Ở đây với em vui quá”.

“Lou”, cô cười, “Hồi em gặp anh lần đầu tiên cách đây mười năm, anh cũng không hề đi dù luôn miệng nói anh phải đi, anh phải đi. Em biết anh nói anh sẽ đến đó tối nay, nhưng…”.

“Anh sẽ ở đó tối nay”, anh trả lời, cảm thấy mình có lỗi.

“Được rồi, nhưng làm ơn đừng trễ nhé!”. Cô tiếp tục chạy vòng quanh phòng tất bật với việc sửa soạn. “Hầu hết khách tối nay của bố đều trên bảy mươi tuổi, họ có thể buồn ngủ và phải về nhà ngay vào thời điểm anh nghĩ là buổi tiệc chỉ vừa mới bắt đầu đấy”. Cô lục lọi tủ quần áo.

“Anh sẽ ở đó!”, anh trả lời, nhưng giống như tự trả lời cho chính mình hơn là cho vợ.

Anh nghe tiếng bước chân của cô vòng quanh, nghe tiếng mở và đóng từng ngăn kéo. Cô làm tung lên mọi thứ, mặc vào, thay ra, đổi một thứ khác, và khi cô xuất hiện lại lần nữa trong phòng ngủ thì lúc này cô đang mặc một bộ váy đen dành cho buổi tiệc cocktail.

Thông thường thì anh sẽ nói như kiểu lập trình sẵn rằng trông em xinh quá mà thậm chí không cần nhìn qua cô lấy một cái trong khi nói. Anh cảm thấy câu nhận xét ấy giống như “nhiệm vụ” vậy. Đó là những gì cô muốn nghe, và đó là những gì giúp họ có thể ra khỏi nhà nhanh hơn. Đó cũng là cách để giúp cô ngừng nhăn nhó trên xe, suốt chặng đường cho đến được nơi cần đến. Nhưng tối nay, anh cảm thấy như không thể thốt lên lời. Cô – vợ anh – đẹp lộng lẫy trong chiếc váy đen ấy. Cảm giác đó giống như suốt cả cuộc đời anh luôn nói bầu trời màu xanh, nhưng đến một ngày kia, lần đầu tiên anh thật sự ngẩng lên, nhìn ngắm bầu trời, cảm nhận hết được cái màu xanh biêng biếc ấy. Sao anh lại không nhìn ra điều đó những ngày trước nhỉ? Anh nằm đấy, đầu gối trên bàn tay. Lucy bắt chước theo y hệt. Cả hai nằm ngắm nghía hình dáng tuyệt đẹp của người phụ nữ trước mắt mình.

Mười năm trời, anh để lỡ mất điều tuyệt diệu này. Mười năm trời anh hoàn toàn đứng nhấp nhổm dưới đất và gào lên với cô là nhanh lên, thay vì ngắm nhìn thật sự.

“Và… anh nhớ nhé…”. Cô kéo dây kéo chiếc váy ở đằng sau, trong khi vẫn không ngừng nói. “Anh chuẩn bị quà gì tặng bố chưa đấy?”.

“Anh nghĩ chắc anh tặng bố thẻ thành viên câu lạc bộ chơi golf”.

“Lou, bố ghét golf lắm!”.

“Thật sao?”.

“Ông nội ghét golf”, Lucy nói.

“Bố luôn muốn đi du lịch đến St Lucia, anh nhớ bố hay kể câu chuyện Douglas và Ann thắng được chuyến du lịch đó không?”.

“Không”, Lou nhíu mày.

“Cuộc thi lúc trước đấy…”, cô ngừng lục lọi tủ quần áo, quay lại nhìn anh một cách đầy kinh ngạc.

“Vâng, nhưng… đó là cái gì?”.

“Trời ơi, bố kể câu chuyện đó suốt tất cả những lần chúng ta gặp bố mà, Lou. Về chuyện Douglas tham gia cuộc thi và thắng giải thưởng một chuyến đi đến St Lucia… Anh không nhớ thật à?”.

Anh lắc đầu.

“Thật là… Em chẳng biết làm thế nào mà anh có thể không biết câu chuyện ấy trong khi bố kể biết bao nhiêu lần!”. Cô tiếp tục trởi lại với nhiệm vụ của mình, lục lọi tủ quần áo. “Đó là câu chuyện mà bố thích nhất. Mỗi lần kể, bố đều đầy cảm xúc”.

Ruth biến mất vào trong rồi lại xuất hiện với một chiếc giày đã mang vào chân và một chiếc giày khác kẹp dưới cánh tay. Lên, xuống, lên, xuống. Cô bước khập khiênhgs chân cao chân thấp, băng ngang qua phòng đến bàn trang điểm. Lucy cười rúc rích.

Ruth mang nữ trang vào. Hoa tai. Vòng cổ. Và sau cùng mang đôi giày vào.

Lou mỉm cười lần nữa, nhìn cô lại lao vào trong phòng tắm.

“Anh…”, cô nói to lên lúc đang ở bên trong. “Khi nào anh gặp chị Mary Walsh, nhớ đừng đề cập đến Patrick đấy!”, cô thò đầu ra ngoài hét toáng.

Nửa trên tóc cô được cuộn lên, nửa dưới xoăn nhẹ. Gương mặt cô đầy vẻ buồn bã. “Anh ta bỏ chị ấy rồi”.

“Ừ, được rồi!”, anh gật đầu, cố lục lọi trí nhớ của mình. Đợi khi cô rút đầu trở lại vào trong phòng tắm, Lou quay sang con gái.

“Chú Patrick bỏ cô Mary Walsh rồi”, anh nói. “Con có biết điều ấy không?”.

Lucy lắc đầu.

“Có phải con nói chú ấy làm thế không?”.

Cô bé lắc đầu dữ dội hơn, phá lên cười.

“Ai biết được chuyện gì xảy ra nhỉ?”.

Lucy nhún vai như người lớn. “Chắc cô Mary biết”.

Lou cười to. “Chắc thế!”.

“Ồ, và anh nhớ đừng hỏi Laura nếu thấy chị ấy giảm cân rồi nhé. Anh cứ làm vậy hoài và chị ấy ghét bị hỏi thế lắm”.

“Chẳng phải đó là một việc rất tuyệt để nói nói ra sau?”. Anh nhăn mặt.

Ruth bật cười. “Anh ơi, anh nói thế với chị ấy giống như là chọc ghẹo chị ấy vậy”.

“Laura tròn xoe”, anh thì thầm với Lucy khiến con bé ngã lăn ra giường cười ngặt nghẽo.

Anh hít một hơi thật sâu khi để ý đến thời gian. Một cảm giác chán ngán thật kỳ lạ đầy lên trong dạ dày. “Thôi được rồi. Bố phải đi đây. Hẹn gặp lại con ngày mai”. Anh nói với Lucy, hôn lên đầu con bé.

“Con thích bố thế này lắm đấy, bố!”. Cô bé đầy vẻ hạnh phúc. Trong thoáng chốc, Lou cảm thấy như người mình đông cứng lại vì câu nói ấy, khi anh nửa trên giường, nửa dợn bước xuống.

“Con mới nói gì thế?”.

“Con nói con thích bố thế này lắm”. Cô bé mỉm cười, để lộ hàm răng trên đang sún một cái.

“Mẹ, con và em Pud sẽ đi chơi trượt băng ngày mai. Bố đi không bố?”.

Vẫn còn bị câu nói đầy tình cảm của con vừa nói làm cho choáng váng, Lou trả lời đơn giản. “Ừ, chắc chắn rồi”.

Ruth quay trở lại vào phòng lần nữa, mang theo một lọ nước hoa. Mái tóc cô dược buông xuống, những lọn xoăn nhẹ bồng bềnh trên vai. Anh thậm chí không thể rời mắt khỏi cô.

“Mẹ ơi, mẹ ơi!”. Lucy nhẩy cẫng trên giường, vung tay vung chân rối rít. “Bố sẽ đi trượt băng với mình ngày mai”.

“Lucy, con xuống đi, đừng nhảy như thế. Con không được nhảy trên giường đâu. Xuống đây con gái cưng. Được rồi, cảm ơn con. Con nhớ mẹ nói với con bố là một người rất bận rộn không? Bố không có thời gian để ------“.

“Anh sẽ đi”, Lou cắt ngang một cách chắc chắn.

Miệng Ruth há hốc: “Ồ”.

“Sao em? Anh đi có sao không?”.

“Không… Không… Chắc chắn là anh đi được chứ. Em chỉ… Vâng… Hoàn toàn chắc chắn là anh có thể cùng đi. Tuyệt lắm!”. Cô gật đầu, rồi quay đi về phía khác, trở về với trạng thái tâm lý ban nãy. Cánh cửa phòng tắm khép lại nhẹ nhàng sau lưng cô.

Anh để yên cho cô năm phút yên tĩnh một mình. Nhưng sau đó, anh cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa.

“Ruth”, anh gõ nhẹ cửa phòng tắm. “Em ổn không?”.

“Vâng, em ổn cả”. Cô tằng hắng, giọng nói thốt lên còn lạ lùng hơn cô dự tính. “Em chỉ… hỉ mũi thôi”. Liền sau câu nói ấy, có tiếng hỉ mũi lớn hơn ở trong phòng.

“Vậy gặp lại em sau nhé”, anh nói, muốn vào bên trong ôm tạm biệt vợ. Nhưng anh biết rằng, nếu cô muốn thế, chắc chắn cánh cửa sẽ mở ra.

“Vâng”, cô nói, giọng vẫn còn một chút âm sắc lạ lùng như ban nãy. “Hẹn gặp lại anh ở buổi tiệc”.

Cánh cửa vẫn đóng.

Và anh rời khỏi nhà.

Tòa nhà Patterson đông như kiến. Những người đồng nghiệp của Lou Suffern trong những kiểu trang phục đủ kiểu khác nhau. Chỉ mới bảy giờ ba mươi tối mà mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Không giống như Lou ghé về nhà một chút sau giờ làm việc rồi quay trở lại, hầu hết những người khác khi hết giờ đều đi thẳng ra quán rượu và sau đó quay ngược trở lại để tiếp tục dự buổi tiệc tại đây.

Rất nhiều phụ nữ Lou quen trong công ty tối nay diện những chiếc váy cực kỳ gợi cảm, khoe những đường nét thân thể quyến rũ mà Lou chưa từng bao giờ biết là họ có. Những bộ đồng phục ban ngày đã biến đâu mất cả. Giờ đây họ đầy kiêu hãnh và tự hào bộc lộ cho người khác biết họ thực sự là ai. Hôm nay là dịp để phá tan luật lệ, không ai phải tuân thủ theo quy định của công ty về đồng phục. Họ được thể hiện họ là ai, được nói cho người khác biết họ cảm thấy thế nào. Đó là một môi trường rất nguy hiểm.

Dây tầm gửi và lá trạng nguyên được trang trí ở mọi lối ra vào. Lou nhận được đến hai cái hôn lên má ngay khi anh bước ra khỏi thang máy.

Áo khoác ngoài cởi ra. Những chiếc mũ Giáng sinh và những nhánh gạc nai chễm chệ trên đầu. Cây Giáng sinh trang trí tuyệt đẹp. Tất cả họ đều đã làm việc chăm chỉ và giờ đây đang cố gắng chơi hết mình cho đáng với công đã bỏ.

“Ông Patterson đâu rồi?”, Lou hỏi Alison khi tìm thấy cô ngồi trong lòng ông già Noel thứ năm mà anh thấy ban nãy. Hai mắt cô rưng rưng, sự tập trung biến đi đâu mất. Cô mặc một chiếc váy ôm sát màu đỏ để có thể bộc lộ những đường cong trên cơ thể mình. Anh buộc mình phải nhìn đi chỗ khác.

“Này, thế cậu muốn gì trong Giáng sinh, chàng trai bé bỏng?”. Một giọng nói vang lên.

“Ôi trời, chào James”, Lou đáp lại thật lịch thiệp.

“Anh ta muốn một sự thăng tiến”. Ai đó trong đám đông vang lên.

“Không chỉ là một sự thăng tiến đâu. Anh ta muốn vị trí của Cliff”. Ai đó đang hóa trang thành con tuần lộc hét toáng lên, khiến đám đông lại cười rộ thêm lần nữa.

Cố mỉm cười để che giấu sự bối rối, Lou cũng bông đùa theo đôi ba câu với họ. Và đến khi mọi người chịu chuyển đề tài sang một thứ khác, anh rón rén rời khỏi đó. Anh vào phòng làm việc của mình, nơi lúc này đang thật là tĩnh lặng.

Anh ngồi. Hai tay chống cằm, chờ đợi một cuộc gọi của ông Patterson, và lắng nghe những giai điệu Giáng sinh –nửa hét nửa hát - của nhóm người đang vang vọng bên ngoài. Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng nhạc lớn lên vì cánh cửa của văn phòng vừa được mở, sau đó đóng lại khẽ khàng. Anh có thể đoán được đó là ai trước cả khi ngẩng nhìn lên.

Alison đi thẳng tới chỗ anh, một cốc rượu vang đỏ trong tay này và một ly whisky bên tay kia. Hông của cô đánh qua đánh lại trong bước đi uyển chuyển. Chiếc váy đỏ nổi bật lên. Khi cô loạng choạng suýt vấp một cái, cái ly sóng sánh, vài giọt rượu đổ ra trên những ngón tay.

“Cẩn thận”, đôi mắt Lou dõi theo từng chuyển động của cô, nửa chắc chắn, nửa không chắc chắn, cùng một lúc.

“Được mà!”. Cô đặt chiếc cốc của mình xuống bàn và đưa ngón tay cái vào miệng, mút nhẹ những giọt rượu vang còn bám trên da thịt.

“Em mang cho anh một ly whisky này”. Cô đưa nó cho anh và bước đến, sát cạnh bàn. “Chúc mừng!”. Cô nâng chiếc ly của mình, đôi mắt vẫn không rời khỏi anh, suốt trong khi cô uống.

Lou tằng hắng giọng, đẩy chiếc ghế của mình trượt ra sau, tạo một khoảng cách cần thiết. Alison hiểu nhầm động tác của anh, tưởng chừng như đó là một động tác cố tình cuốn hút mình nên lập tức lao theo. Ngực của cô ngang ầm nhìn của anh. Anh ném vội ánh nhìn của mình sang chỗ khác. Tình trạng hiện giờ của anh rất nguy hiểm. Rất tệ.

“Chúng ta chưa từng kết thúc những gì chúng ta có với nhau trước kia mà”. Cô mỉm cười. “Tất cả mọi người đều đương nói về chuyện dọn dẹp sạch chiếc bàn của họ trước Giáng sinh”. Giọng cô hạ thấp “Mặc dù thế, em vẫn đến đây, chìa bàn tay em ra cho anh”.

Cô đẩy mạnh vài tập hồ sơ trên bàn xuống đất. Chúng bay vèo xuống, xộc xệch tứ tung các loại giấy tờ bên trong.

“Ôi trời”, cô mỉm cười ngồi xuống chiếc bàn ngay phía trước anh. Chiếc váy ngắn của cô được kéo lên quá khỏi đùi, để lộ cặp chân dài quyến rũ.

Từng giọt mồ hôi rịn xuống. Tâm trí Lou đã chạy đi tận đẩu tận đâu. Đi ra ngoài tìm ông Patterson hay ở lại trong này với Alison? Anh vẫn còn hai viên thuốc, gói gọn trong khăn tay để trong túi. Anh có thể dùng một viên và làm cả hai việc. Nhớ đến sự ưu tiên của anh nào: Ở đây với Alison, và đi đến buổi tiệc của bố anh. Không, và đến với ông Patterson và đi đến buổi tiệc của bố anh chứ. Cả hai thứ cùng một lúc.

Thả hai chân đang bắt chéo ra, Alison dùng bàn chân của mình kéo cái ghế của anh đến gần bàn. Cặp đùi của cô như mời mọc khi anh xoay người lại gần cô hơn. Cô ép sát người mình vào bàn, kéo chiếc váy lên cao đến mức không thể cao hơn, cao đến mức khiến anh chẳng còn chỗ nào khác để nhìn. Anh cảm thấy mình bắt buộc phải chọn một trong hai: Hoặc Alison, hoặc Ruth.

Trong đầu anh lóe lên một chữ duy nhất: Ruth.

Alison kéo anh lại gần hơn. Hai bàn tay cô vuốt ve trên gương mặt anh. Anh cảm nhận được cả những cái móng tay sơn màu sặc sỡ. Tiếng gõ lách cách trên bàn phím của những ngón tay làm anh phát điên mỗi ngày. Giờ, chúng ở đây, trên mặt anh, trên ngực anh, chạy xuống vuốt ve thân thể anh. Những ngón tay thon dài chạy xuống lớp vải sang trọng của bộ com-lê.

“Anh đã có gia đình”.

Giọng anh đầy vẻ hoảng sợ, nghư như một đứa trẻ. Yếu ớt và dễ dàng bị thuyết phục.

Alison ngẩng đầu lên và bật cười. “Em biết chứ”, cô nói thế rồi lại tiếp tục cho những ngón tay bò lên cơ thể anh, khiêu khích.

“Đây không phải trò đùa”. Anh nói, giọng đầy cứng rắn, khiến cô phải đột ngột ngừng lại và ngẩng lên nhìn anh. Anh chầm chậm nhìn lại cô. Hai ánh mắt đối diện nhau, dữ dội, cho đến khi khóe môi của Alison nhếch lên tạo thành một nụ cười, mặc dù có vẻ như cô không hề muốn thế.

Liền sau đó, nụ cười bùng ra. Mái tóc dài vàng hoe của cô chạm trên mặt bàn khiến cô ném mình tới, phá lên cười.

“Lou”, cô thở dài, cuối cùng cũng dừng lại, chà nhẹ khóe mắt của mình.

“Đó không phải là trò đùa”, anh nói một cách cứng rắn, đầy tự chủ và tự tin.

Nhận ra anh không hề có vẻ đùa giỡn, nụ cười của cô nhạt dần rồi tắt hẳn.

“Anh đang đùa đấy chứ?”cô nhướng đôi chân mày, nhìn anh giận dữ. “Anh có thể làm những trò biến cô ta trở nên ngu ngốc, nhưng Lou, anh không thể biến chúng tôi trở nên ngu ngốc.

“Chúng tôi?”.

Cô vẫy mạnh bàn tay. “Chúng tôi. Tất cả mọi người. Ai cũng vậy”.

Anh đẩy chiếc ghế ra xa bàn.

“Được rồi, anh muốn gì chứ? Em sẽ nói cho anh biết Gemma ở phòng chăm sóc khách hàng, Rebecca ở căn-tin, Louise đang được tập huấn, Tracey – thư ký của anh trước khi em vào – và cả em nữa. Em chưa tính đến tên của cô bảo mẫu. Em có nên tiếp tục không?”. Cô mỉm cười, nhấp một ngụm rượu và chăm chú nhìn anh. Đôi mắt của cô rơm rớm, tròng trắng đỏ như thể màu rượu thấm vào mắt cô ấy vậy. “Anh nhớ tất cả họ đấy chứ?”.

“Họ… Họ…”, Lou nuốt nước bọt, nghẹn thở. “Những chuyện đó đã rất lâu rồi. Giờ tôi đã thay đổi”.

“Cô bảo mẫu mới sáu tháng trước”, cô ta cười lớn. “Chúa ơi. Lou, anh nghĩ một người đàn ông như anh sau sáu tháng có thể thay đổi được bao nhiêu, hả?”.

Mồ hôi Lou chảy ra, ướt hết tóc. Nỗi sợ hãi lại trỗi dậy. Anh đã làm gì thế này?

“Nghĩ đi nào”, cô ta tiếp tục. “Khi anh trở thành Người Số Hai ở đây, anh có thể có bất kỳ ai anh muốn. Nhưng nhớ nhé, em có anh trước nhất nhé!”. Cô ta lại cười lớn, đặt chai rượu xuống. “Nếu anh chọn em, em có thể làm cho anh tất cả những gì anh muốn”.

Cô lấy ly rượu trên tay anh, đặt nó xuống bàn. Sau đó, cô cầm bàn tay anh, kéo anh lại gần . Anh tỏ ý thuận theo. Lập tức, cô vuốt nhẹ bàn tay lên ngực anh, kéo anh lại gần hơn.

Ngay khi đôi môi họ suýt chạm vào nhau, anh chợt giật mình dừng lại, kề sát môi mình vào tai cô. Bằng một giọng nhỏ nhẹ như chưa bao giờ từng thế, anh thì thầm: “Cuộc hôn nhân của anh không phải là trò đùa, Alison. Em đùa à? Vợ anh là mẫu phụ nữ mà em sẽ phải ước ao một ngày nào đó được là như thế”.

Thế thôi, rồi anh lùi lại, bước khỏi cái bàn.

Alison ngồi như hóa đá. Chỉ có một thứ duy nhất còn cử động là miệng cô. Nó mở ra, đóng lại, Rồi bàn tay cô động đậy, cố kéo phần cuối của chiếc váy xuống như nhận ra nó quá cũn cỡn.

“Vâng”, anh quan sát cô cố chỉnh trang lại chính mình. “Cô nên kéo xuống che bớt đùi lại đấy. Cô có thể dành một phút để nhặt lại những suy nghĩ của mình, nhưng làm ơn để lại những tập tài liệu trên bàn tôi trước khi cô rời khỏi đây”. Anh nói thật bình tĩnh.

Khi đút hai tay vào túi quần để cố giấu sự run rẩy của cả thân người mình, anh bước ra khỏi văn phòng và nhập vào trong một nhóm nhân viên đang hát karaoke, nơi Alex – một nhân viên từ phòng chăm sóc khách hàng đã uống ngà ngà say, đang hát váng lên bài hát “Tất cả những gì tôi muốn trong Giáng sinh”.

Chung quanh Lou, hàng dòng người đang ngả nghiêng lắc lư. Những tiếng gọi, những bàn tay vẫy anh tới tấp khi thấy anh đã rời phòng làm việc của mình.

“Tôi phải đi”, anh nói, cố gắng lách mình đi ra thang máy. Anh muốn đẩy đám đông ra, nhưng vài người lại cứ túm lấy anh, mời anh nhảy. Vài người khác thì muốn chuốc rượu.

“Tôi phải đi”, anh nói lần nữa, giọng đã phảng phất chút gì đó vẻ kích động, căng thẳng.

“Hôm nay có tiệc sinh nhật bảy mươi tuổi của bố tôi, tôi phải đi bây giờ”, anh nói, lại tiếp tục cố gắng tìm đường ra thang máy.

Đây rồi! Thang máy. Anh bấm nút gọi thang và không hề quay người trở lại. Cúi đầu xuống chờ đợi.

“Lou!”. Anh nghe ai đó gọi tên mình. Anh vẫn giả vờ cúi đầu xuống, phớt lờ giọng nói ấy. “Lou, tôi cần nói chuyện với anh một phút thôi!”. Anh tiếp tục phớt lờ giọng nói sau lưng lần nữa, ngẩng lên nhìn chằm chằm cái bảng trên đầu thang máy, báo hiệu xem thang máy đang đi đến tầng nào rồi. Hai chân anh run run. Anh hi vọng mình có thể vào trong thang trước khi quá trễ.

Bất chợt, anh cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai anh.

“Lou! Tôi vừa mới gọi cho anh!”, một giọng nói đầy thân thiện vang lên.

Anh quay người lại. “A, ông Patterson, xin chào ông… Xin thứ lỗi!”. Lou nhận ra giọng nói của mình hơi cáu kỉnh và thật sự anh cần phải ra khỏi chỗ này. Anh đã hứa với Ruth và vì thế, anh nhấn nút gọi thang máy đi xuống thật nhanh. “Tôi xin lỗi, tôi đang hơi vội, hôm nay là ngày bố tôi tổ chức s------“.

“Không mất nhiều thời gian đâu Lou, tôi hứa đấy. Chỉ vài câu thôi”. Anh cảm thấy bàn tay ông Patterson lại thân thiện đặt lên vai anh.

“Vâng, thưa ông”. Lou quay người lại, cắn nhẹ môi.

“Tôi hi vọng có thể nói chuyện này trong văn phòng tôi, nếu anh không phiền!”, ông Patterson mỉm cười. “Anh ổn không thế? Trông anh hơi thắc thỏm đấy nhé!”.

“Tôi ổn thưa ông. Tôi chỉ… à, ông biết đấy, chỉ là hơi vội thôi”. Anh để yên cho bàn tay ông Patterson nắm lấy cánh tay anh.

“Dĩ nhiên là anh vội rồi”, ông Patterson cười phá lên vui vẻ, “Anh luôn thế mà”.

Ông dẫn Lou đi xuống phòng làm việc của mình và ngồi đối diện nhau trên chiếc ghế da nâu tuyệt đẹp. Trán Lou lấm tấm mồ hôi. Anh chạm tay vào chiếc cốc thủy tinh trước mặt, bàn tay run rẩy nâng chiếc cốc lên đặt vào môi và nhìn chằm chằm ông Patterson.

“Anh có thích uống thứ gì mạnh mạnh hơn không, Lou”.

“Không ạ, cảm ơn ông Patterson”.

“Gọi tôi bằng Laurence đi”, ông Patterson lắc đầu lần nữa.

“Thành thật mà nói, Lou, khi anh gọi tôi như thế, anh làm tôi cảm thấy mình giống như một ông thầy giáo xa lạ, khó tính ở trường vậy”.

“Xin lỗi, thưa ông Patter----“.

“Tôi có một thứ đây…”, ông Patterson đứng dậy, đi thẳng đến tủ đựng rượu. Ông tự rót cho mình một cốc rượu mạnh từ cái chai tuyệt đẹp. “Anh có chắc là anh không muốn một cốc không đấy?”, ông mời lần nữa, “Resmy XO”, anh nâng chiếc cốc lên, làm một động tác như xuýt xoa với cốc rượu quá ngon.

“Vâng, xin cho tôi một cốc, cảm ơn ông!”, Lou mỉm cười và thư giãn đôi chút. Sự bồn chồn vì phải băng qua con đường này để đến buổi tiệc kia ngay lập tức giờ đây đã vơi đi chút ít.

“Tốt”, ông Patterson mỉm cười, “Thế thì, Lou, hãy nói về tương lai tuyệt vời của anh sắp tới nào…! À, anh còn bao nhiêu thời gian nữa ở đây nhỉ?”.

Lou nhấp ngụm đầu tiên cốc rượu mạnh đắt tiền, và cảm thấy đầu óc mình đang lơ lửng đâu đâu đã chịu quay trở lại phòng, quay lại với món quà tuyệt diệu. Anh kéo tay áo nhìn đồng hồ. Mình chuẩn bị lên chức, mình sẽ được đặt bước chân của mình trên con đường mà Cliff từng đi, được có một căn phòng làm việc tuyệt đẹp, với khung cửa sổ trong suốt giúp anh phóng tầm mắt ra thấy toàn cảnh thành phố Dublin.

Anh hít một hơi dài và phớt lờ tiếng tíc-tắc của chiếc đồng hồ treo trên tường, cố gắng vứt buổi tiệc sinh nhật của bố anh ra khỏi đầu. Chuyện hi sinh này xứng đáng mà! Tất cả mọi người đều sẽ hiểu! Có thể tất cả mọi người đều đang quá bận rộn với buổi tiệc nên thậm chí không hề chú ý đến chuyện anh không có mặt ở đó.

“Tôi có thể dành tất cả thời gian cho ông bất cứ khi nào ông muốn”, Lou mỉm cười một cách căng thẳng, phớt lờ giọng nói đang hét lên với anh ở sâu thẳm bên trong.