Món Quà Bí Ẩn

Chương 1




Những người bí ẩn

Nếu một lúc nào đó, bạn thả bộ dọc theo các khu nhà ngoại ô vào buổi sớm tinh mơ ngày Giáng sinh, hẳn bạn không thể ngăn mình dõi mắt ngắm nhìn những căn nhà gần giống như nhau được trang hoàng bằng dây kim tuyến rực rỡ, với các món quà được gói cẩn thận đặt phía dưới cây thông Noel.

Mỗi món quà chứa đựng biết bao điều bí ẩn bên trong. Cái cảm giác khát khao được mở gói quà cũng từa tựa như cảm giác muốn lén nhìn gia đình người khác qua khe tấm rèm cửa vào buổi sáng Giáng sinh. Thế giới bên ngoài bình yên và tĩnh lặng kỳ lạ. Chỉ có duy nhất buổi sáng này trong năm, những căn nhà đứng liền kề nhau mới giống như những anh lính đồ chơi đến thế: Ngực ưỡn ra, bụng hóp vào, tự hào bảo vệ tất cả những điều sâu kín bên trong.

Những ngôi nhà buổi sáng Giáng sinh cứ như cái tủ quý chứa đựng một báu vật sau cánh cửa. Vòng hoa trạng nguyên phía trước giống như ngón trỏ để trên môi; cửa là sách giống như mi mắt khép hờ. Rồi đến lúc nào đó, ánh sáng rực rỡ ấm áp sẽ bao trùm lên trên những cánh cửa lá sách và tấm màn đang được buông lỏng kia, cho phép bạn lờ mờ thấy các hoạt động diễn ra bên trong.

Giống như những ngôi sao lóng lánh trên nền trời đen, giống như những hạt vàng lung linh ẩn hiện trong lòng suối, thứ ánh sáng bí ẩn cũng lấp la lấp lánh phía sau những tấm lá sách và màn cửa, trong khi bên ngoài là ánh rực rỡ của hửng đông. Chúng kiên nhẫn chờ đợi mãi cho đến khi bầu trời tràn ngập ánh sao, hàng triệu ngôi nhà sáng đèn và cũng là lúc đường phố đang trở mình thức dậy.

Vào buổi sáng Giáng sinh, cảm giác bình yên bao trùm lên tất cả. Đường phố tĩnh lặng, không tiềm ẩn bất kỳ một mảy may lo lắng, sợ hãi nào. Giữa mùa lạnh, nhưng tất cả đều gợi lên cảm giác ấm áp và an bình. Nhà nhà đều tụ hội quây quần bên nhau quanh bếp lửa. Trong khi bên ngoài thuần một cảm giác vắng vẻ, bên trong lại là thế giới tưng bừng của màu sắc rực rỡ và cuồng nhiệt, của những mảnh giấy gói quà tuyệt đẹp, của những dây nơ óng ánh màu sắc.

Nhạc Giáng sinh và mùi thơm của quế, của mọi thứ thanh bình ấm áp tràn ngập trong không gian. Xen vào đó là niềm hân hoan, là những vòng tay ôm chặt lấy nhau, những nụ hôn, những lời cảm ơn vang lên như bắp nổ. Giáng sinh là ngày dành riêng cho thế giới bên trong ngôi nhà chứ không phải là những phút giây lê thê ở bên ngoài.

Chỉ những người đang giữ nhiệm vụ đi từ nhà này sang nhà khác mới có mặt trên đường vào lúc này. Những chiếc xe đổ lại và những gói quà được dỡ xuống. m thanh chào hỏi lao xao vọng ra từ cửa nhà đang mở, mang theo các câu chuyện sôi nổi bên trong lan tỏa vào không khí giá lạnh bên ngoài. Thế là, dường như trong một thoáng, bạn cũng thấy mình như ở trong đó, vui vẻ cùng mọi người, trong tư thế cũng sẵn sàng chạy ào ra cửa chào đón nồng nhiệt những người khách, từ lạ đến quen.

Rồi cánh cửa đóng lại, tách biệt hẳn thế giới bên ngoài, như lời nhắc nhở để kéo bạn về với thực tại, rằng không khí đó không dành cho bạn! Trong không gian đặc biệt với những ngôi nhà xinh xắn như đồ chơi ấy, một linh hồn đang thơ thẩn trên đường. Linh hồn đó không thật sự nhìn thấy vẻ đẹp của thế giới bí ẩn bên trong những ngôi nhà. Linh hồn đó vẫn đang trong một cuộc chiến nội tâm, như thể muốn dứt bỏ hết các dải nơ và ruy-băng để khám phá cái gì ở đằng sau cánh cửa sổ ngôi nhà số hai mươi bốn kia.

Chẳng quan trọng gì với chúng ta chuyện người cư ngụ sau cánh cửa nhà số hai mươi bốn làm gì. Mặc dù hẳn là bạn biết, trong đó, một đứa trẻ mười-tháng-tuổi đang đùa giỡn với những ánh sáng biếc xanh từ cây thông lộng lẫy nơi góc phòng, rồi bắt đầu chạm tới cả những ánh đỏ chói phản chiếu từ các quả châu lóng lánh. Đấy, trong khi một-đứa-hai-tuổi khác bò quanh những mảnh giấy gói, đắm mình trong những dải ruy-băng sặc sỡ lung linh.

Bên cạnh chúng, người-đàn-ông vòng sợi dây chuyền kim cương quanh cổ cô-ấy. Trong lúc đó, người phụ nữ thở những hơi hổn hển, bàn tay lướt trên ngực, đầu cứ lắc qua lắc lại như không tin nổi món quà của mình.

Chẳng có gì trong đó quan trọng với câu chuyện của-chúng-ta mặc dù dường như nó có ý nghĩa rất lớn với ai đó – người xuất hiện ở sân trước của ngôi nhà số hai mươi bốn, đang chăm chăm nhìn vào phòng khách qua lớp rèm cửa phủ hờ.

Mười bốn tuổi và với một vết hằn trong trái tim, cậu bé không thể nhìn thấy được chuyện gì xảy ra sau cánh cửa kia. Nhưng trí tưởng tượng của cậu giờ đây được khuyến khích thêm bởi tiếng khóc của người mẹ văng vẳng trong đầu, nên cậu có thể đoán. Cậu đưa tay lên, ngược về phía sau. Rồi dùng tất cả sức lực của mình, cậu ném mạnh về phía trước, để giải thoát cho cái vật cậu đang cằm trong tay. Cậu đứng đấy để nhìn, với một chút cảm giác thích thú đầy cay đắng… Con gà tây đông lạnh nặng gần 7 ký lô bay thẳng vào cánh cửa sổ phòng khách ngôi nhà số hai mươi bốn, làm lớp kính vụn nát.

Những tấm rèm phủ hờ giờ đây đóng vai trò như một tấm màn chắn để ngăn cách giữa cậu với những gì sau ô cửa sổ, làm chậm lại chuyến bay ngoạn mục trên không trung của con gà tây sau cú ném. Không gì có thể ngăn chúng nữa, con gà tây – cùng với những chiếc cánh, chiếc cổ, bộ lông của nó – hạ cánh nhanh chóng xuống sàn gỗ. Con gà tây quay tròn, trượt đi trên sàn để rồi cuối cùng dừng lại với nơi “yên nghỉ cuối cùng” của nó chính là dưới cây thông Noel. Như một món quà của cậu cho Giáng sinh.

Con người, giống như những ngôi nhà, cất giấu bí mật của họ. Đôi khi những bí mật ấy sống nhờ vào họ, đôi khi họ sống nhờ vào những bí mật ấy. Họ choàng giữa chúng trong cánh tay và ôm chúng thật chặt bên mình, để rồi cứ phải uốn lưỡi quanh co che giấu sự thật. Nhưng sau khoảnh khắc sự thật thắng thế, vượt lên trên tất cả, bí mật ấy oằn mình uốn sâu vào bên trong, rồi lớn phồng lên cho tới khi chiếc lưỡi không che giấu nổi chúng bằng những lời nói dối quanh co nữa mà bật ra, thì sự thật cuối cùng đã có thể bay lượn trong không trung và nhẹ nhàng vỡ thành muôn ngàn mảnh li ti xuống thế giới này.

Sự thật và thời gian lúc nào cũng đồng hành cùng nhau…

Câu chuyện này là chuyện về con người, về những bí mật và thời gian. Về những con người không khác những kiện hàng bưu phẩm, che giấu những bí mật, che phủ lên chúng với hàng hàng lớp lớp những vỏ bọc bên ngoài cho đến khi họ tặng chính mình cho một người phù hợp nào đó, để người ấy có thể tháo bỏ tất cả và nhìn thấu bên trong. Đôi khi, chúng ta phải cho phép bản thân để một ai đó có thể nhìn thấy chúng ta là ai. Đôi khi chúng ta phải trút bỏ mọi thứ vỏ bọc bên ngoài để có thể chạm đến được phần lõi trong cùng.

Câu chuyện này là chuyện về một người đã khám phá họ là ai. Về một người đã được “tháo gỡ” hết tất tật những điều giấu kín, để cho cái lõi sâu kín kia lộ ra. Và tất cả những điều ấy tự chúng bộc lộ bản chất của chúng. Chỉ cần đúng lúc thôi.