Món Nợ Ngọt Ngào

Chương 37






...Pằng chíu...cheng...chập...xoảng....bịch....cốp... 
- Ya...chết này, chết đi. Dám chém ta. Cho mi chết. 
Liên tục những âm thanh chém giết cùng những tiếng hú hét ầm ĩ vang lên trong căn phòng ổ chuột bẩn bựa vô cùng. 
Tôi đang ngồi bệt xuống sàn nhà, dạng toẹt hai chân ra một cách cực kì có duyên, quần đùi áo ba lỗ, đầu tóc bù xù như con chó lông xù, trên tay là bàn phím điều khiển kết nối với màn hình ti vi, đang bấm nhiệt tình, chơi game hết mình. 
Tình trạng chán đời này của tôi đã kéo dài mấy ngày nay rồi, kể từ khi tôi...bị đuổi việc bởi cái lí do rất củ chuối. 
...Đại ca gọi, đại ca gọi... 
Lại là cái, nhạc chuông quen thuộc gắn bó muôn đời muôn thủa mà tôi không bao giờ có thể bỏ nó được. Tôi buông bàn phím xuống. 
- Hai, ma mi yêu quý của con khoẻ không ạ? - Đó là một câu hỏi rất chi là lỗi thời của những người con ở xa nhà dành cho bố mẹ. 
Không thành tâm tí nào, nhưng thôi, dù sao cũng cho có tí gọi là lâu ngày không liên lạc. 
- Lâm Vũ Quỳnh, tại sao con lại bị đuổi việc.- Mẹ tôi lại hét toáng lên như phải gió. 
Cái kiểu gọi cả họ lẫn tên này thật là khó chịu, tôi lớn rồi chứ có bé rại gì đâu cơ chứ. Chậc. Cứ tưởng xa nhà là hết phải chịu cái cảnh bị lỗ tai tra tấn chứ. 
- Sao mẹ nắm bắt tin tức nhanh thế.- Nếu tôi nhớ không có nhầm thì chuyện tôi bị đuổi việc ngoài tôi ra chỉ có dì biết thôi mà. 
- Sao con luôn đùa cợt thế chứ? Nói, sao mà bị đuổi việc.- Mẹ tôi thở dài thườn thượt trong điện thoại. 
Dù sao thì lời nói của mẹ cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến tôi nữa rồi. Vì bây giờ làm gì còn cái kiểu trừ tiền tiêu tháng nữa đâu, hớ hớ. Tôi lớn rồi mà, tôi tự làm việc kiếm tiền rồi đấy. 
- À, tại mấy lí do vớ vẩn thôi mẹ. Có sao đâu, con tìm việc khác. 
- Việc khác, việc khác...con nói mà không suy nghĩ à? Con có biết con bị đuổi việc mấy lần rồi không. Ba lần rồi con biết chưa. 
Chính xác, tôi còn không hiểu tôi nghĩ gì nữa. Mới một năm ra trường, tôi bị đuổi việc ba lần, đa phần đều là vì cái tính muôn đời cố chấp của tôi. Có lẽ tôi phải chỉnh đốn mình dài dài đây. 
Nhưng mà cũng may, Ý là một nước có tỉ lệ thất nghiệp thấp, nên tìm việc cũng không mấy khó mất nhiều thời gian, hơn nữa bằng tốt nghiệp của tôi cũng thuộc dạng không tồi, tôi thông minh á, tôi chỉ lười thôi, hehe, chứ ở Việt Nam, chắc tôi cũng phải xắn tay lấy chồng rửa bát từ lâu rồi. 
- Hừm...- Đầu dây bên kia lại thở dài não nề- Lâm Vũ Quỳnh con có biết năm nay con đã bao nhiêu thuổi rồi không? 
- Hai mươi bảy.- Tôi đáp tỉnh queo. 
- Hai mươi bảy, con nói ra câu đó mà không biết xấu hô sao? Đến bao giờ con mới để bố mẹ hết lo lắng vì con đây. 
- Con đâu cần bố mẹ phải lo lắng, chín năm sống ở đây con vẫn sống tốt đó thôi. 
- Thất nghiệp như con thì tốt nỗi gì. Con càng nói cọ càng bộc lộ sự nông cạn của con thôi. Đã vậy, quay về Việt Nam ngay lập tức, về đây để bố mẹ dạy con, con bay bổng quá nhiều rồi.- Mẹ tôi quát. 
Chết cha, mẹ tôi đã nổi khùng. 
- Con không về.- Tôi đáp chắc nịch. 
- Mẹ cần lí do để con dám cãi thế. 
Lí do à, được thôi. 
- Sự nghiệp của con sẽ được phát triển hơn khi ở đây. Và cuộc sống ở đây cũng rất thoải mái. Con sẽ về, nhưng không phải bây giờ. 
Với lại, tôi cũng chưa sẵn sàng để quay về. 
- Phát triểu mà bị đuổi việc mấy lần như con, thật sự mẹ không tài nào hiểu. Không nói nhiều, về ngay lập tức. Cho con thời hạn một tuần, nếu không về mẹ sẽ qua tận đó lôi con về. 
Lần này thì phiền rồi đây. 
- Von đã nói là con cần sự nghiệp, cằn tương lai. Con sẽ về nhưng không phải bây giờ. 
- Không phải lúc này, thế đến lúc bố mẹ chết rồi thì con mới về chắc. Lâm Vũ Quỳnh, bố mẹ chỉ có mỗi con là con thôi. Con xa bố mẹ quá lâu rồi. 
À, tôi đã hiểu lí do. 
- Tóm lại là bố mẹ đang nhớ con phải không? 
Tôi xa nhà và tới đất nước Italia đã gần mười năm rồi. Một quá trình rất dài để một đứa con gái sống và trưởng thành khi không có bố mẹ. Tôi sống rất tốt, chỉ trừ vài lần bị đuổi việc ra đều rất tốt, cô dì chú bác họ ngoại đều rất yêu quý thôi, coi tôi như con. Vì thế, tôi thay đổi rất nhiều. 
Tôi ý thức được mình, một cô gái 27 tuổi, tốt nghiệp đại học sáng giá ở Ý, sống chẳng có gì lo âu. Tôi từ bỏ mái tóc Vic quậy pháq của mình thay vào đó là làn tóc dài đen mượt trông hiền lành tới mức tẻ nhạt. Những bôn đồ thể thao bụi đời giờ được thqy thế thằng những bộ cánh người lớn, thanh lịch hơn. Để người khác nhìn vào và có ấn tượng tốt về mình. 
Xin đính chính, đó là về phần ngoại hình. 
Còn về phần tính cách thì...tôi chưa có khả năng để làm cho nó thuyên giảm mà chỉ có thể khiến nó phát triển thêm mà thôi. 
Tôi chătng bao giờ chịu chờ đợi ai được quá hai giờ, chẳng bao giờ để ai dám xúc phạm mình, chẳng bao giờ lo lắng mặc dù bị đuổi việc tới mấy lần. Khuôn mặt lúc nào cũng dửng dưng không hề có tí người lớn nào hết. Bơri thế, xin nhắc lại, tôi, một đứa con gái gần ba mươi tuổi, tốt nghiệp đại học sáng giá bên Ý, ngoại hình và khuôn mặt không đến nỗi ma chê quỷ hờn mà vẫn đang...ế chồng chảy nước. 
Mấy đứa bằng tuổi tôi, chíng nó lần lượt cưới chồng, có con, có xe có nhà hết rồi, vậy mà tôi vẫn còn đang nhởn nhơ chơi bời thế này đây. 
Nhưng như vậy cũng tốy, dù sao thì tôi cúng chưa sẵn sàng cho bất cứ mỗi tình nào. Bở trái tim tôi đã bị lấp đầy bởi một ai đó rồi. 
Phải, tôi còn yêu Minh, yêu rất nhiều. Gần mười năm, tình cảm này chưa bao giờ phai nhạt đi một chút, nó chỉ được cất gọn sang một gơc nào đó và sẽ xuất hiện khiếm tôi đau đớn vào hàng đêm. 
Ừ, cứ nói tôi ngốc cũng được. Vì sự thật tôi cũng ngốc thật mà, Minh không dành cho tôi, vậy mà tôi cứ cố chấp giữ khư khư tình cảm đơn phương này. 
Minh khá tôi, rất nhiều. Anh đứng quá cao, cao đến nỗi dù tôi có cố gắng tới khiệt sức cũng không leo lên nổi. Thế giới của anh hoàn hảo trái ngược với con người tầm thường như tôi. 
Vì thế, cứ để tôi ngước lên nhìn anh cũng được. Chỉ nhìn thôi mà, không có tội đấy chứ. 
Mặc kệ, nói tôi rễ xi cũng được. Tôi vẫn luôn yêu Minh, yêu rất nhiều. Chỉ có Minh mới điều khiển được trái tim tôi. 
Một ngày, rất gần thôi, tôi sẽ trở về Việt Nam, và gặp Minh. 
Tôi đã từng chắc chắn rằng tôi và Minh sẽ gặp lại mà, gặp lại với tư cách một người bạn chăng. 
Dù sao chỉ cần như vậy là đủ rồi. Tất cả sẽ trở về đúng quỹ đạo mà số phận sắp đặt sẵn mà thôi. 
- Quỳnh à, bố mẹ xin lỗi, có cuộc họp rất quan trọng nên không thể đón con được, giờ con cứ bắt Taxi về nhà trước đi, xong bố mẹ sẽ về ngay. 
Tút...tút...tút... 
Vừa bước xuống máy bay sau hàng mười năm xa cách thì tôi nhận được cuộc điện thoại rất chi là phũ phàng như thế này đây. Cũng mày là mình thuộc tuýp người tiếc tiền xót xa nên không thể nỡ lòng nào mà quăng một phát cái điện thoại xuống đất khiến nó nát tươm ra. 
Cái gì...cái gì, cuộc họp quan trọng, quan trọng đến đâu thì vẫn vượt mặt được cái đứa con máu mủ duy nhất suốt hàng chục năm xa cách hay sao. Bố mẹ của tôi...yaaaa, sao mà tàn nhẫn đến vậy chứ. 
Ấy thế mà mới cách đây vài ngày có người dùng đủ mọi cách nài nỉ, quắt tháo bắt tôi về cho bằng được. Giờ xem, để tôi bơ vơ lạc lõng giữa cái chốn lạ lẫm này. Híc. 
Hận là mình đang khoắc trên người bộ đồng phục nữa tính, nếu không tôi đã điên tiết túm đại người nào xộc cho học một trận tơi tả rồi. 
Lòng đau như cắt, nước mắt cặn khô, tôi kéo chiếc khăn choàng lên mặt để gió mùa đông lạnh không lùa vào mặt, nặng nề kéo chiếc vali nặng trịch bắt đại chiếc taxi đậu lề đường về địa chỉ mà bố mẹ đã nói qua điện thoại. 
Chiếc xe lướt nhẹ qua từng khu phố xinh xắn, tôi lặng lẽ ngắm cảnh vật qua kính cửa ô tô, trong lòng dâng lên một cảm giác nhớ nhung khó tả. Tôi xa nơi này chín năm rồi, giơf tôi mới nhận ra, nó là một thời gian dài, rất dài. Nhưng chẳng đủ để tôi quên đi mọi thứ, đặc biệt là Minh. 
Bây giờ anh sống ra sao, sống có tốt không, có hạnh phúc không? Và nếu biết được anh sống rất hạnh phúc vì có một gia đình mới, tôi sẽ thế nào. Tôi không dám nghĩ tới cảm giác này, nó sẽ làm tim tôi vỡ tan ra mất. Đau nhói. Trái tim này vốn dĩ chưa bao giờ lành lặn, nếu để nó đau thêm nữa, chắc tôi sẽ không chịu nổi mất rồi. 
Tôi đang suy nghĩ luẩn quẩn, thì chợt bị lôi mạnh ra khổi mớ suy nghĩ đó khi tôi thấy một bóng dáng rất queb thuộc, quen thuộc tới nỗi dù chỉ có nhìn thoáng qua hình bóng đó tôi cũng biết là ai. Minh từ toà nhà cao tầng đồ sộ, xách chiếc túi nhỏ bước ra. Dáng vẻ toát lên sự cao ngạo. 
Không mất quá một giây để bảo tài xế dừng xe, tôi lập tức kéo vali, chạy hết sức có thể trên đôi giày cao gót tới chỗ Minh, sắp được rồi, sắp được rồi, tôi có thể gặp được Minh rồi. 
- Này, Vũ Nhật Minh...hộc hộc... 
Bóng dáng cao lớn trong bộ vest đen lịch sự quay lại, thoáng một nét nhăn mặt vì không nghĩ ai lại dám gọi cả họ lẫn tên mình ra như thế, nhưng chỉ một lúc, khuôn mặt đẹp trai giãn ra,thay vào đó là bộ mặt kinh ngạc thoáng vẻ hoảng hốt... 
Minh quay lại, a ha, Minh nhận ra tôi, đương nhiên rồi, Minh làm sao có thể quên tôi được chứ. Tôi biết mà. 
Thật là vui.