Món Nợ Ngọt Ngào

Chương 19




- Chín tám...chín chín...Một...trăm....phù...hộc hộc...

Chủ nhật lại đến, hình như tôi từng nói với các bạn thời gian biểu của tôi chính là dành trọn vẹn buổi sáng cuốn chăn bông, bật máy lạnh độ thấp nhất và ngủ như một con gấu ngủ đông. Đó là thói quen gần như là bất di bất dịch của tôi rồi.

Nhưng mà hôm nay, à không...phải đến một tuần nay rồi, tôi phải ngậm đắng nuốt mà rời xa cái kế hoạch hình thành sẵn của mình mà...nhảy dây với mục đích nghe muốn ộc máu mồm mà chết: Giảm cân.

Chuyện là như thế này...

****** Quay về kí ức

Một tuần trước...Buổi tối, khoảng 19 giờ.

Tôi đang kéo ghế đặt mông xuống bàn ăn chuẩn bị ăn tối lấp cái bụng trống rỗng đang sôi sùng sục biểu tình. Vừa cầm được đôi đũa gắp miếng thịt lên, há cái miệng ngoác rộng ra thì...

- Đại ca gọi, đại ca gọi, đại ca gọi...

Cái điện thoại vứt ở một xó vang lên cái điệp khúc huyền thoại, không cần nhìn cũng biết, mẹ tôi. Hừ, trời đánh tránh miếng ăn, mẹ tôi sao có thể gọi điện thoại phá đám bất thình lình như thế chứ, chẳng hiểu giờ giấc sinh hoạt của con gái gì hết.

Kinh nghiệm thứ sáu trăm lẻ tám được rút ra, tắt điện thoại trước khi ăn cơm.

Tôi đành trì hoãn cơn đói cồn cào một lúc để thưa tấu với bà mẹ cái đã, không là mẹ tôi lại giở trò cũ muôn đời ra dùng thì đến cơm trắng cũng không có mà ăn đâu. Lết thân xác nặng nề đứng dậy đi lấy cái điện thoại chết tiệt.

- Sao nhấc máy chậm thế. Con gái con đứa lề mà lề mề như rùa vậy, phải tập mà nhanh nhẹn, tháo vát đi chứ. Sau này về nhà chồng nhỡ thằng chồng nó khó tính thì phải làm sao được...vv - Vừa nhấc máy lên một cái, chưa kịp phun ra từ nào đã bị mẹ tôi ca cho hàng tràng từ ngữ nghe muốn ngủ vậy đấy.

Mới chỉ có việc nhấc điện thoại chậm thôi mà đã ca cho tôi một bài ca muôn trùng vậy rồi, híc, tôi thấy tội nghiệp cho cái lỗ tai của tôi quá.

- Mẹ gọi có việc gì thế ạ?- Tôi uể oải thưa cho có tí gọi là đứa con có hiếu.

- Con đang làm gì thế?

- Ăn cơm tối.- Tôi trả lời

- Ăn tối muộn thế, mà ăn gì thế.- Mẹ tôi hỏi.

- Đồ ăn.- Tôi đáp gỏn lọn.

- Hừ, ai mà chẳng biết là đồ ăn, mẹ hỏi đó là những món gì, nói ngay.- Lại cái giọng uy hiếp trẻ con của mẹ.

Hơ nhưng mà dù có trẻ con đến mấy vẫn khiến cái đứa 18 tuổi đầu như tôi phải sợ đấy. Đương nhiên, tôi sợ mẹ tôi nhất mà.

- Thịt bò có đợt khuyến mại ở siêu thị, bánh xôi giảm giá vì bà Năm đầu đường bán ế, gà rán bác hàng xóm mới chuyển đến cho.- Tôi trả lời, giọng đều đều, chỉ là bữa ăn thôi mà.

- Hả? Trời đất, sao con ăn uống thế hả?- Mẹ tôi gần như hét lên trong điện thoại.

- Sao ạ?

Hừm, bữa ăn của tôi có vấn đề gì sao mà lại khiến mẹ tôi kích thích như vậy chứ, tôi thấy ổn mà. Nó còn thịnh soạn hơn gấp vạn lần những lúc cuối tháng bị mẹ cắt tiền chi tiêu ấy.

- Vứt, vứt hết đi cho mẹ, con dám ăn uống bừa bãi thế hả? Con đã béo lắm rồi đấy. Con nên biết con sắp cưới rồi đấy, béo quá mặc váy cưới làm sao đẹp được. Bộ váy bố tự tay thiết kế cho con con nỡ lòng nào mà khoác lên dáng người béo ú xấu xí ả? Tính bôi nhọ vào mặt bố mẹ sao? Con phải làm sao cho xứng đáng đi bên cạnh Vũ Nhật Minh chứ, không thấy xáu hổ hả?

- Hả???

***** Quay lại hiện thực có phần đau xót.

Cuộc trò chuyện điện thoại đó rút ra cái kết cục như vầy đây. Tôi trong bộ đồ thể thao lôi thôi lếch thếch, mồ hôi nhễ nhại trên trán khiến tóc tai bết dính lại. Đang cúi người thở hồng hộc như con bò tót nhìn thấy màu đỏ. Tội nghiệp tôi chưa.

Tôi đâu phải là người mẫu như mẹ chứ, tại sao mẹ cứ áp đặt tôi phải lấy cái hình tượng như mẹ mà phấn đấu chứ? Một tuần, một tuần giảm 3 kg, đối với cái đứa có sở thích ăn uống không kiêng nể như tôi thì đó là một việc giống như bay lên thiên đàng vậy, hu hu, sao tôi khổ thế này. Đã thế mẹ còn cắt bớt tiền trong tài khoản chi tiêu để tránh tình trạng tôi ăn uống quá đà, còn nói đích thân sẽ về kiểm tra thái độ giảm cân của tôi có nghiêm túc hay không. Báo hại tôi suất mấy này phải vác cái bụng xẹp lép mà tập thể dục mệt muốn lòi ruột ra thì thôi.

Số tôi chẳng lẽ suất đời phải khuất phục trước bà mẹ hay sao???

Hừ, nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ lên nghĩ xuống, nghĩ ra nghĩ vào, nghĩ tới nghĩa lui, kết luận duy nhất rút ra cho cái thảm cảnh của tôi ngày hôm nay chỉ có cái tên kia. Vũ Nhật Minh, trời đánh ngươi, tại ngươi mà ta ra nông nỗi này đây. Vì cái vẻ bên ngoài đẹp trai cộng với cái body chuẩn của ngươi đấy, mà khiến bà mẹ của ta so sánh này nọ.

Hừ, ai thèm phải xứng với tên đó chứ. Mà ông trời bất công thật, đã ban cho hắn cái vẻ bề ngoài vượt trội rồi, lại còn rộng rãi ban cho hắn cái địa vị công tử tiền không thiếu nữa chứ. Trên đời này có nhiều người cần ông trời ban cho những thứ đó hơn hắn mà.

Cả đời này, ta quyết không đội trời chung với ngươi. Chết đi.

- Tính toong...- Vừa lúc đó, chuông cửa reo lên.

Tôi vác nguyên cái bộ dạng lôi thôi như cá trôi lồi mắt ra mở cửa. Sáng sớm bảnh mặt ra như thế này một là mấy đứa bạn bán báo chèn ép tôi mua báo hoặc không thì bà bác bán bánh đầu đường đến gạ tôi mua.

Nhưng cánh cửa vừa hé ra, đập vào mắt tôi là cái khuôn mặt đẹp trai nhìn là chỉ muốn đấm một phát cho tan nát của tên đáng ghét Vũ Nhật Minh kia. Nhưng không hiểu sao tim tôi đập nhanh hơn khi nhìn vào khuôn mặt của hắn. Không thể phủ nhận hắn sở hữu vẻ bề ngoài rất điển trai, một vẻ đẹp thu hút giống hệt một vampire lạc vào thế giới của con người, ma mị và bí ẩn. Tôi chưa bao giờ có thể đoán được hắn nghĩ cái gì khi nhìn vào đôi mắt hắn. Hắn là con người như thế nào?

- Sao nhìn tôi mặt đỏ vậy? Xấu hổ hả?- Hắn cười nửa miệng, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp làm khuôn mặt đẹp trai bừng sáng hơn.

Nhưng hắn lại khác. Hắn ta lại thừa sức để đoán được những người đối diện với hắn nghĩ cái gì. Ví dụ rất tiêu biểu là đây, hắn thừa sức biết đượct thái độ của tôi. Đúng thế, tình hình hiênn tại thì tôi đang rất xấu hổ. Vì hắn đã...hôn tôi mà, nụ hôn đầu đời của tôi. Tôi không phải là cái đứa mơ một đến nỗi hình thành cái quan niệm ngu ngốc nụ hôn đầu phải dành cho người mình yêu ở một nơi thật lãng mạn, nhưng hăs ta lại là tên tôi ghét nhất. Rất ghét.

- Anh tính đả kích tôi đấy à.- Tôi nhanh chóng lấy lại khuôn mặt đểu của một đứa con gái quậy phá, lém lỉnh.

Cái ý nghĩ vớ vẩn, biến đi.

Hăn cười nhẹ nhàng, sau đó tiến lại, ghé sát vào tai tôi, nói nhỏ:

- Cô tự đả kích mình mới đúng đấy, nhỉ, Lâm Vũ Quỳnh. Á...ÚI, cậu...cô dám.

Tôi không kiêng nể dùng lực co đầu gối lên, đáp chuẩn xác vào đúng vị trí "cậu bé" của hắn, khiến hắn đau đớn, lùi về sau, mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Đúng thế, cái chiêu này tôi sài lần đầu mà thấy hiệu quả đấy, phải thêm vào danh sách võ thuật của mình rồi. Mà công nhận, tôi vô duyên nhỉ, dám chơi chiêu đó.

Nhìn cái bộ dạng nhăn nhó vì đau đớn của hắn, tôi cười lớn, cười như một con điên trên trại cao nguyên mới về:

- Lần sau, nếu còn dám giở trò trêu trọc tôi, nhớ đeo áo giáp phòng bị cho bé trước nhé.- Trời đất ơi, Quỳnh ơi là Quỳnh, sao mày dám làm mấy cái trò ghê ghớm này chứ. Mất mặt quá đi mất, xấu hổ cho một đời gái.

- Cô, đồ vô duyên. Con gái mà dám đá vào chỗ đó hả.- Hắn nhăn mặt tức giận.

- Chỗ nào thì chỗ miễn hiệu quả là được, cảm ơn vì lời khen. - Tôi chuẩn bị sẵn bộ mặt tưng tửng chưng ra cho hắn xem.

Lâm Vũ Quỳnh, tao muốn tát mày một cái đau điếng quá.

- Cô, cô...

- Không lẽ "cậu bé" đau quá, nên não có vấn đề rồi không. Nói lắp không thôi.- Tôi vẫn có tình mạnh miệng, phun ra hàng tràng từ vô duyên vô cùng.- Mà thôi, anh đến đây làm gì mà đến sáng sớm thế này.

....................

- Cái này là cái gì đây. - Tôi đặt cốc nước lạnh xuống trước mặt hắn, thấy hắn đưa cho một cái hộp gì đó nhỏ hình vuông được bọc vải nhung rất đẹp.- Nhẫn à, đưa tôi làm gì?

Trong chiếc hộp là một chiếc nhẫn, tôi lấy ra xem xét. Tôi không am hiểu mấy về đồ trang sức, nhưng chỉ nhìn qua cũng biết là hàng xịn, rất đắt tiền. Nhẫn trang trí khá đơn giản, chỉ có một vài hoa văn nhưng rất tinh tế.

- Cho cô. - Hắn nói ngắn gọn, đôi mắt nhìn tôi, hình như có vẻ dò xét.

Sao ánh mắt của hắn khác lạ so với bình thường thế nhỉ.

- Cho tôi? Sao lại cho tôi thứ đắt tiền này.- Tôi ngớ ngác nhìn hắn liệu có nhầm gì không.

Hăn nhìn tôi, đôi mắt đẹp của hắn chiếu thẳng vào khiến tôi chột dạ. Hắn gằn từng chữ rõ ràng:

- Cho cô với tư cách một người "vợ" của tôi.

- Ê, nhóc con, cô không có phản ứng gì à?

Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, chớp chớp mắt, vẻ khó hiểu:

- Phản ứng gì là phản ứng gì? Mà, tên kia, anh gọi ai là nhóc hả? Muốn oánh nhau đấy à?- Tôi vung tay nắm đấm trước hắn, gằm mặt.- Đừng tưởng hơn tôi hai tuổi là thích làm gì thì làm.

- Trời đất ơi, tôi chưa thấy người nào mà não nhỏ như cô đấy.- Hắn nhìn tôi, thở dài một cái, giơ tay lên ôm mặt.

- Não nhỏ? - Tôi trừng mắt nhìn hắn- Vũ Nhật Minh, biến ngay cho khuất mắt tôi.

Tôi tức giận túm cổ áo của hắn xách hắn lên. Đồ chết tiệt, dám rủa xả diện tích bộ não của tôi. Mặc dù nó có nhỏ hay không thì cũng không đến lượt hắn ta chê bai, thật không xứng đáng gì hết.

Cha chả, tức thế, tức...

- Cô bỏ tay ra đi, con gái con đứa động tí là tay chân, coi chừng rách áo tôi.

Và thế là một trận ẩu đả diễn ra trong căn phòng của tôi, không ai chịu ai...

- Rẹtttttt...

Trong phút chốc thời gian ngưfng lại, đông thành đá, tôi ra hắn trố mắt há hốc mồm, đứng nhìn nhau, bất động không nói thành lời.

Và trên tay tôi, mảnh mải màu trắng với cái hình dạng tơi tả đang ngự trị trên đó.

Ôi trời đất ơi, áo hắn bị rách một mảng to, và không ai khác thủ phạm phá hoại là tôi. Cái tình cảnh này giống như tôi là một nữ háo sắc dám đi ức hiếp đàn ông không bằng ấy.

Xấu hổ quá.

- Tôi xin lỗi, không cố ý, tôi đi lấy đồ cho anh.

...................

- Tôi hỏi thật, trong tủ đồ của cô chỉ toàn loại áo này thôi sao?

Hắn nhìn tôi, rồi chỉ vào chiếc áo phông hắn đang mặc trên người, mặt mũi ngu không chịu được.

- Vừa vặn thế còn ý kiến gì nữa.- Tôi hất mặt.

Đó là cái áo tôi mới mua, mặc mới một vài lần đi chơi. Cũng may là áo ở nhà của tôi toàn đồ nam nên kiếm một cái cho hắn mặc đỡ cũng không khó.

- Tôi đang tự đặt dấu hỏi chấm về giới tính của cô đấy?- Hắn nhìn tôi, lắc đầu.

- Ê, tên kia, tôi lấy kéo cắt cái áo này, cho anh cởi trần luôn bây giờ...

..........

Chiếc xe máy phân khối lớn lao vút trên con đường rộng lớn. Vũ Nhật Minh cứ thế cắm đầu mà vặn tay ga, không có ý định giảm tốc độ. Cứ tình trạng này, có thể sẽ bị cảnh sát bắt lại vì tôi vượt quá tốc độ mất thôi. Nhưng ai đó đâu có quan tâm, vì hắn đang rất tức giận...

"Hừ, Lâm Vũ Quỳnh, ít nhất cậu cũng phải hiểu ra chuyện gì khi tôi tặng nhẫn cho cậu chứ, cậu là đồ ngốc"

...........................

Ở trong căn phòng, tôi đang ngáp nguyên một cái dài thì tự nhiên hắt xì một cái nhiệt tình. Chậc, bị cảm rồi.

_