Môn Khách Bất Đắc Dĩ

Chương 86




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch Khương nhận lời, thực ra bởi vì hai mươi vạn quân đồn trú kia của Tề quốc. Nếu nàng thắng, vậy có thể yêu cầu Công Tây Ngô rút quân về. Điều Tần vương cần là toàn bộ Triệu quốc chứ cũng không muốn chia phần với Tề. Đúng lúc vấn đề nan giải này không có cách giải quyết, hành động này của Công Tây Ngô không hẳn không phải là cơ hội cho nàng.

Mặc dù cách khoảng thời gian nàng tới Tề mới có mấy tháng nhưng nàng thực sự nhớ Vô Ưu, cảm giác tựa như đã qua rất rất rất lâu rồi. Trước đây bàn bạc xong nàng không chờ Công Tây Ngô mở lời đã chủ động rời đi, lần này thì không, nhưng cũng không trực tiếp hỏi tới Vô Ưu.

Công Tây Ngô hiển nhiên hiểu tâm tư nàng, nói với nàng: “Vô Ưu cũng đến, chẳng qua đây là thành Hàm Dương, đề phòng vạn nhất nên ta không dẫn con vào thành.”

Thật ra cũng vì Vô Ưu không tách khỏi Công Tây Ngô nổi, thiếu điều muốn tiễn hắn ra cửa. Nhưng đây là trong thành Hàm Dương, đông tai nhiều mắt, hắn không tiện mang Vô Ưu tới khách đi3m nên bảo Đam Khuy dẫn người cùng với thằng bé ở lại chỗ đã được sắp xếp ổn thỏa ở ngoại thành, chờ gặp xong Dịch Khương sẽ qua đó.

Dịch Khương gật đầu, nhiều lần định mở miệng nhắc đến việc đón Vô Ưu, nhưng nhìn gương mặt Công Tây Ngô rồi thì vẫn thu trở lại.

Thời cơ vốn vẫn chưa đủ chín muồi, tiếp tục chờ là được.

Công Tây Ngô chợt từ trong tay áo lấy ra một tấm vải lụa, đưa đến trước mắt nàng: “Lúc nhớ Vô Ưu có thể nhìn nó.”

Dịch Khương nhận lấy, mở ra xem. Ấy vậy mà lại là một bức họa, phác họa một cách tinh tế dung mạo của Vô Ưu, xét kỹ thì cũng không đặc biệt quá giống, nhưng nắm bắt thần thái cực chuẩn.

“Là huynh vẽ sao?”

“Ừm.”

Vô Ưu trong tranh toét miệng cười, tay nắm lại thành đấm, trên cổ tay còn đeo chiếc vòng tay mà lần trước nàng làm cho thằng bé, đã cao lên nhiều rồi, nhưng Công Tây Ngô ngay cả chi tiết này cũng miêu tả.

“Ta không biết huynh vậy mà còn biết vẽ.”

“Thư họa là hồi nhỏ cần phải học.”

Dịch Khương gật đầu, làm phiền hắn suy nghĩ chu toàn đến vậy. Nàng gấp tấm lụa cẩn thận, cất vào tay áo rồi đứng dậy nói: “Ta về trước đây, sư huynh lên đường cẩn thận.”

Công Tây Ngô đứng lên tiễn nàng, đại khái là nghe thấy lời nàng nói nên khóe miệng như có như không mang theo nét cười, chợt hỏi: “Có phải sư muội đã có tính toán cho sau này rồi?”

Dịch Khương không quay đầu lại, chỉ hỏi: “Sao lại thấy được?”

“Chuyện công Triệu muội không hề do dự, hiển nhiên đã có kế hoạch. Là lưu lại đường lùi cho mình sao?”

Dịch Khương không trả lời. Từ ngày đầu tiên nàng đặt chân lên đất Tần là đã trải đường lui cho mình, đây là điều hiển nhiên. Một khi Tần quốc đạt được mục đích sẽ không cần một nữ tử như nàng ở trên triều đường hoa chân múa tay. Vị trí tướng quốc là cảng tránh gió để nàng lẩn tránh Tề quốc, nhưng không cách nào dài lâu, huống chi nàng còn có Vô Ưu.

Nàng vẫn tưởng lần này gặp mặt, hắn ít nhất sẽ chất vấn vài câu về chuyện nàng lợi dụng hắn, nhưng tới giờ hắn một chữ cũng không nhắc.

Lúc ra khỏi cửa trời đã tối, bên trong khách đi3m lên đèn sáng trưng, bước chân nàng vội vã giẫm lên hành lang, chợt quay đầu lại nhìn. Công Tây Ngô vẫn đứng ở ngạch cửa, mắt dõi theo bóng nàng. Đúng lúc chạm phải ánh mắt hắn, nàng không khỏi thất thần, lại vội vàng thu hồi tầm mắt, cũng không ngừng rảo bước ra cửa.

Về tới phủ, vừa mới bước qua cổng lớn thì trông thấy một bóng người đứng trên hành lang, Dịch Khương đi qua hỏi: “Sao vậy, đang đợi ta à?”

Bóng người chầm chậm đi ra, được ánh lửa chiếu sáng, không phải Khước Hồ thì còn ai. “Phu nhân ra ngoài đã lâu, ta không an tâm.”

“Ngươi quan tâm ta nhiều hơn trước đây.”

“Ta dựa vào phu nhân để sống mà.”

Dịch Khương buồn cười: “Không cần xem mình thấp kém như vậy, ngươi dù gì cũng là Tả thứ trưởng.”

Khước Hồ bước lên trước sóng vai cùng nàng, nhưng lại ngại thân phận nên hơi dịch ra sau một bước, tự động chuyển đề tài: “Phu nhân dùng cơm chưa?”

“Vẫn chưa.” Dịch Khương nhìn nửa gương mặt hắn: “Tức Thường sẽ lo liệu những chuyện này, ngươi dưỡng thương cho tốt là được.”

“Ta không sao rồi.” Hắn cúi đầu, giọng nói khàn khàn hạ thấp: “Lần trước mạo phạm phu nhân, ta vẫn luôn thấy áy náy, muốn bù đắp một chút.”

“Không cần, ta không để bụng.” Dịch Khương đưa tay ngăn hắn lại rồi chuyển hướng đi về phía thư phòng.

Khước Hồ đứng đó, không một tiếng động, yên tĩnh tựa như cành trúc trong đêm mùa hạ đong đưa theo gió, mãi tới khi bóng Dịch Khương hoàn toàn biến mất, hắn mới quay đầu về phòng.

Sáng sớm hôm sau, chúng quan viên trên triều hội bắt đầu tôi một câu anh một câu phát biểu cách nhìn về việc công Triệu.

Dịch Khương có hơi mất tập trung, trong lòng nhớ thương Vô Ưu, cũng không biết Công Tây Ngô đã rời Tần quốc hay chưa. Hao tốn thời gian đi qua đi lại như vậy, dù nàng nhớ con nhưng cũng không hi vọng hắn bôn ba vất vả. Cuối cùng đánh một vòng lại nghĩ tới Công Tây Ngô, đương nhiên chỉ trong khoảnh khắc liền bóp ch3t ý nghĩ này.

Tan triều, mọi người tản đi, duy chỉ mỗi mình nàng bị giữ lại.

Trong thư phòng Tần vương nồng nặc mùi thuốc, Dịch Khương đi vào trước tiên dừng bước, ngẩng đầu thấy ông ta ngồi sau án, so với trước đây thì càng thêm mấy phần tuổi già sức yếu, chợt hiểu vì sao ông ta lại nôn nóng muốn công Triệu như vậy.

Hành lễ xong, Tần vương nói với nàng: “Tướng quốc là người thông thuộc Triệu quốc nhất, chuyện Triệu quốc không hỏi khanh thì không thể quyết định. Trước mắt hai mươi vạn quân Tề đang giàn binh tại Hàm Đan, Công Tây Ngô thao túng thế cục, quân Tần muốn ăn miếng thịt béo này khó càng thêm khó đây.”

Dịch Khương đáp vâng, đương nhiên không thể nói Công Tây Ngô hiện giờ có thể đang ở Tần quốc.

Tần vương khù khụ hai tiếng, từ trong tay thị tùng nhận lấy cái chén hớp ngụm nước thấm giọng, tiếp tục nói: “Bỏ đi, trước bàn chuyện chủ tướng. Bổn vương lần này không định bổ nhiệm Bạch Khởi.”

Dịch Khương ngẫm nghĩ: “Vương thượng suy tính chu toàn. Bạch Khởi trước đó ở Trường Bình chôn sống bốn mươi vạn tù binh, Triệu quốc ai ai cũng hận không thể ăn tươi nuốt sống ông ta, nếu như lại để ông ta lãnh binh, Triệu quốc hiển nhiên sẽ liều chết phản kháng, e là sẽ kéo dài chiến sự.”

Tần vương gật đầu: “Tướng quốc nhìn thấu sự việc, đúng thật là vậy, cho nên bổn vương muốn phong Khước Hồ làm chủ tướng.”

Dịch Khương sửng sốt. Tướng tài Tần quốc cũng không ít, ngoài Bạch Khởi vẫn còn rất nhiều lựa chọn khác nhưng Tần vương lại chủ động nhắc tới Khước Hồ trọng thương vừa lành, thật sự khiến nàng kinh ngạc.

“Thứ cho thần nói thẳng, Vương thượng nhắc tới Khước Hồ, lẽ nào là có người tiến cử?”

“Đúng vậy.” Tần vương chỉ một cuộn trúc giản trên án: “Là Bạch Khởi tự mình đề cử, hắn biết bổn vương không muốn để hắn tấn công Triệu quốc liền đề xuất học trò của mình, bổn vương cũng không thể không cho hắn mặt mũi.”

Thực ra theo Dịch Khương thấy, tướng lĩnh quý ở tâm tính. Ví như Liêm Pha và Bạch Khởi, đều là những tướng lĩnh dày dạn kinh nghiệm chinh chiến sa trường, ổn định vững vàng, sẽ không tự mình làm loạn trận tuyến. Mà Khước Hồ tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm, chỉ thấy cái lợi trước mắt, trước đây cũng chính vì quá mức để tâm tới công trạng nên mới sập bẫy cơ quan, rơi vào tình huống thương thế khắp người  như vậy. Để hắn làm chủ tướng, nàng thực có chút không yên tâm. Chẳng qua hắn cũng có ưu điểm, ví dụ như lời hắn nói trước đây với nàng, ít ra sẽ không lạm sát.

“Sao vậy, tướng quốc hình như không muốn?”

Ánh mắt Tần vương mang theo thăm dò, Dịch Khương vội cười đáp: “Nào có, Khước Hồ với thần mà nói là người của thần, hắn có thể kiến công lập nghiệp, thần vui mừng còn không kịp.”

“Haha, vẫn là người trẻ tuổi các khanh tốt.” Tần vương cười đầy ái muội, phất phất tay: “Thế cứ quyết định vậy đi.”

Lúc mang tin này hồi phủ, Khước Hồ vừa uống thuốc xong, đang ngồi cạnh sạp nghiên cứu binh thư, thấy Dịch Khương bước vào lập tức đứng dậy đi tới.

“Vương thượng muốn bổ nhiệm ngươi làm chủ tướng công Triệu.” Dịch Khương đem văn thư sắc phong đặt trên bàn: “Là ngươi chủ động xin Bạch Khởi tiến cử ngươi?”

Khước Hồ cúi đầu: “Phải.”

Dịch Khương vốn định nói gì đó nhưng lại nuốt ngược trở về: “Vương thượng coi trọng trận chiến này, ngươi biểu hiện thật tốt là được. Lần này cẩn thận một chút, đừng để bị thương nữa.”

Khước Hồ vẫn cúi đầu như cũ, thấp giọng đáp lại: “Thì ra phu nhân quan tâm ta như vậy.”

Lẽ nào còn hi vọng hắn lần nữa trọng thương quay về à? Dịch Khương cười cười, xoay người ra khỏi phòng.

Hàm Dương càng vào cuối mùa hạ thì càng oi bức. Mấy ngày này trên đầu luôn âm âm u u một tầng mây đen, nhưng lại không mưa, thực sự khiến người ta buồn bực.

Dịch Khương ngồi sau án, một tay cầm cây quạt bện bằng cỏ lau quạt phành phạch, một tay cầm bút chấm đầy mực, mắt nhìn chằm chằm bản đồ trên bàn.

Tần vương hết sức tín nhiệm nàng, chuyện của Triệu quốc đều giao hết toàn quyền cho nàng bố trí. Vị trí ổn định thì người trên toàn thế giới xem ra đều hết sức thân thiện. Phủ tướng quốc vì vậy mà trở nên náo nhiệt, môn khách chen chúc đến vỡ đầu muốn vào phủ góp sức, chúng đại thần cũng thường xuyên tới lui, nàng trở thành “đại hồng nhân”, ai cũng muốn bợ đỡ nịnh nọt. Nhất là những tướng lĩnh muốn kiến công lập nghiệp, thật sự hận không thể tự hiến mình luôn.

Nhưng lúc này thư phòng nàng không một bóng người.

Chiến sự trên đà chuẩn bị, trận đấu đã bắt đầu. Thư phòng quả thực chỉ một mình nàng, nhưng dường như Công Tây Ngô đang ở ngay đối diện, có lẽ cũng giống như nàng đối mặt với tấm bản đồ, âm thầm mưu tính bố cục.

Hai mươi vạn binh mã của Tề quốc ở Hàm Đan không có động tĩnh, nhưng binh mã đồn trú tấn công Yên đã tiến tới biên giới Yên Triệu. Toàn bộ khu vực phía Đông Bắc Triệu quốc bao gồm Hàm Đan đều nằm trong sự khống chế của Tề, thế cục không mấy lạc quan.

Thả lại tấm bản đồ để bà con tham khảo (Nguồn ảnh: wiki)

ban do chien quoc

Đông Quách Hoài từ ngoài cửa đi vào, gửi tới tin mới.

Sau khi Dịch Khương xem xong, suy tư một lúc, cầm bút viết mệnh lệnh lên thẻ gỗ, phân phó hắn gửi đi.

Quân Tần trú đóng trên đất Hàn mượn đường Ngụy quốc tiến về Triệu quốc, bao vây phía nam Triệu quốc. Nàng lại từ trong đó tách ra một cánh quân, tiến công Đan Dương của Sở quốc.

Muốn nhận được tin mới ít nhất cũng mất mấy ngày, phải xem Công Tây Ngô ứng phó thế nào.

Dịch Khương cảm thấy càng lúc càng nóng, rõ ràng sắp vào thu nhưng lại tra tấn người ta như vậy. Nàng đứng dậy bước tới cạnh cửa sổ mở toang cánh cửa, nhưng lại không cảm nhận được tí gió nào.

“Phu nhân.”

Sau lưng chợt truyền tới âm thanh, nàng quay đầu nhìn. Khước Hồ đứng trước cửa, kiếm trong tay Đông Quách Hoài vẫn chưa ra khỏi vỏ, chắn trước người hắn.

“Vào đi.” Dịch Khương xoay người lại, Đông Quách Hoài thu tay để hắn vào trong.

Khước Hồ người mặc áo giáp. Tần quốc chuộng màu đen, khôi mũ áo giáp không cái nào không phải màu đen, mặc lên người trông càng nghiêm nghị lạnh lẽo. Hắn cách Dịch Khương vài bước thì dừng lại, đem mũ giáp kẹp dưới nách, người thẳng như cán bút, khẽ cúi mắt: “Khước Hồ tới từ biệt phu nhân lên đường.”

“Ừm, ngươi trọng thương vừa lành, cẩn thận mọi việc.”

“Được.”

“Ngoài ra ta còn vài việc muốn căn dặn ngươi, Tần quốc công Triệu, nhưng kẻ địch sau lưng lại là Tề quốc, trận chiến này ta toàn quyền giám sát, ngươi ở trên chiến trường phải toàn lực phối hợp với ta, không được tự mình hành động, cũng không được độc đoán chuyên quyền.”

“Khước Hồ chỉ hành động theo sai bảo của phu nhân.”

Dịch Khương gật gật đầu, vốn tưởng đã nói xong nhưng Khước Hồ lại không động đậy. “Còn chuyện gì sao?”

Khước Hồ tức thì ngước lên nhìn nàng, rồi lại thu hồi ánh mắt: “Phu nhân chú ý bảo trọng.”

Dịch Khương vốn không cảm thấy gì, nghe hắn nói vậy trái lại có chút tâm tình li biệt, nhất thời không nói.

Khước Hồ chắp tay, xoay người ra ngoài. Dịch Khương nhìn theo bóng lưng hắn, mỗi lần nhìn thấy bóng dáng này đều sẽ nhớ tới Triệu Trùng Kiêu, mặc dù so với Triệu Trùng Kiêu năm đó thì bóng lưng này dày rộng hơn nhiều.

Mấy năm nay từ lúc nàng tới Tần, Tần vương chưa từng ra ngoài du ngoạn, cũng chưa từng gặp thích khách. Hiện giờ sắp công Triệu, không biết hắn ở nơi nào, cũng không biết đang làm gì, liệu có còn như trước tìm cơ hội báo thù hay không. Biết được tin này, ắt hẳn sẽ nổi giận đùng đùng với nàng.

Cảnh còn người mất, đại khái chính là đạo lý này.

Nàng rút bức họa trong tay áo ra, cẩn thận soi dưới ánh sáng gương mặt điềm nhiên của Vô Ưu, chợt cảm thấy không đúng liền đem tấm lụa lật ngược trở lại, bên trên còn có một gương mặt khác. Bút pháp cực mảnh cực nhạt, đường nét mờ ảo, nếu không soi dưới sáng căn bản sẽ không nhìn ra. Cẩn thận quan sát, bức họa dường như là nàng.

Dịch Khương vo tròn bức vẽ nhét lại vào trong tay áo, Công Tây Ngô ngay cả phương pháp này cũng biết, thật sự là nhất nhật vạn lý.*

*Ngày đi vạn dặm.