Buổi tối lúc ăn cơm Đông Quách Hoài mới quay lại, vừa vào cửa đã hướng về phía Dịch Khương lắc đầu. Không đuổi kịp người đó.
Dịch Khương nhất thời không còn muốn ăn.
Kể từ sau khi đến Tần quốc, nàng vẫn luôn phái người tìm kiếm Triệu Trùng Kiêu, không muốn hắn làm chuyện ngốc nghếch mà vô duyên vô cớ mất mạng, có điều vẫn luôn không có kết quả.
Nếu hôm nay người này thật sự là hắn, vậy chính là bản thân hắn không muốn quen biết với nàng.
Cũng phải, nàng đã là tướng quốc Tần quốc, có mối gia thù với hắn, sao hắn còn có thể tới nhận người quen với mình cơ chứ? E là cả đời này hắn cũng sẽ không muốn gặp lại nàng nữa rồi.
Ở nơi khác, Ngụy Vô Kỵ cũng hết sức rối rắm.
Hắn xuất thân binh gia, không rành múa bút hành văn, thế nên đang vò đầu bứt tai đối với thượng sớ gửi Tần vương, thật khao khát Khuất Nguyên hãy còn tại thế thì tốt biết bao. Vốn nghe nói Bùi Uyên vẫn đang ở Tần, định nhờ hắn giúp, nhưng vừa nghe hắn đã làm quan Tề quốc, còn là Công Tây Ngô tiến cử thì nhất thời bỏ ý định.
Nhớ lại hôm đó lúc rời phủ tướng quốc chạm mặt Bùi Uyên, còn vô duyên vơ cớ bị hắn ai oán lườm một cái. Ngụy Vô Kỵ nhớ tới chuyện này còn bực mình hơn, trước đây Dịch Khương dẫn theo hắn ở lại Ngụy quốc rõ lâu, tốt xấu gì cũng quen biết nhau, sao chuyện cầu hôn Dịch Khương cứ như đang cướp người của hắn vậy?
Ngụy Vô Kỵ thở dài, tiếp tục vắt óc. Chuyện này không thể viết kiểu tình cảm ướt át mà cần viết sao cho đại nghĩa hào hùng, thuần túy xuất phát từ lợi ích thì mới có khả năng được Tần vương chấp thuận.
Cuối cùng viết xong văn thư gửi đi, thế nhưng rất lâu Tần vương vẫn không có hồi đáp.
Gần đây chung quy thuồng có khoái mã từ biên giới Hàn quốc chạy tới, ghé lại dịch trạm thay ngựa vào cung, mỗi lần tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên đều nhắc nhở Ngụy Vô Kỵ về nguy cơ của Ngụy quốc, khiến hắn tâm như nước bỏng.
Hắn không cam tâm, lại tiếp tục thúc giục vài lần, đút lót cho quan viên Tần quốc cũng không ít, nhưng không nhận được hồi đáp mới nào của Tần vương, Tần vương cũng chưa từng biểu thị muốn tiếp thu ý kiến của hắn. Có lúc truy hỏi dồn dập quá, quan viên bên dưới lấy lệ một câu: “Chiến sự trước mắt, sau này hẵng bàn.”
Trái tim Ngụy Vô Kỵ dần dần nguội lạnh. Buổi sáng vừa thức dậy lại ở trong dịch quán chờ tin, thị tùng bẩm báo nói Tần tướng đến thăm.
Hắn thu lại cảm xúc, mặt mày phơi phới ra ngoài nghênh đón. Lại có một khoái mã đưa thư chạy vào viện, hất lên một đống bụi mù, dưới ánh mặt trời phản chiếu có thể thấy rõ từng hạt bụi. Dịch Khương từ sau đống bụi đó cất bước đi tới, không mang theo tùy tùng, che mũi miệng bước chân vội vàng tiến vào sảnh đường. Bên trong dịch quán sớm có quan viên cúi đầu khom lưng tiến lên nghênh đón, nhưng nàng phất tay, tự mình đi về phía Ngụy Vô Kỵ.
“Cô đây là thay Tần vương tới chuyển lời?”
Dịch Khương nhấc tay: “Vào trong nói.”
Ngụy Vô Kỵ theo nàng vào phòng, còn chưa nóng chỗ đã nói: “Thái độ Tần vương như vậy, xem ra chuyến đi lần này của ta công cốc rồi.”
Dịch Khương đáp: “Tần vương sẽ không để người khác đòi lợi ích từ chỗ mình. Ông ấy đã từng bày tỏ thái độ, có thể đồng ý, nhưng Ngụy quốc cần dùng mấy tòa thành trì làm sính lễ, hơn nữa sau khi thành than, ta không chỉ phải ở lại Tần quốc mà còn rất nhiều điều kiện hà khắc khác, e là tới lúc đó ông ấy đồng ý thì ngươi lại không đồng ý.”
Ý của Tần vương chính là mối hôn sự này nếu đã vì mục đích kết minh, vậy Dịch Khương hẳn nên toàn tâm toàn ý hướng về Tần quốc. Sau khi kết hôn, thân phận phu nhân Tín Lăng Quân cần dùng để thăm dò tình hình Ngụy quốc cùng nước đi sắp tới của Ngụy quốc, mà không phải tồn tại để Ngụy quốc có được lợi ích.
Dịch Khương sớm đã đoán được kết quả này. Hợp tác với Tần vương, không gì ngoài bảo hổ lột da.
“Chẳng qua trước mắt, ngăn cản lớn nhất của hôn sự không phải Tần vương,” Dịch Khương từ trong tay áo lấy ra một thư lụa đưa cho hắn: “Ngụy vương gửi Tín Lăng Vương, nói đã định một nhân duyên tốt cho ngươi, là ngươi tự mình chủ trương tới Tần quốc cầu thân, coi như không tính. Tần vương đương nhiên không hồi đáp ngươi làm gì.”
Ngụy Vô Kỵ vội vàng nhận lấy thư lụa đọc một lần. Bên dưới quả nhiên đóng dấu ấn của Ngụy vương, hắn mù mờ: “Sao lại như vậy?”
Dịch Khương ngồi xuống sau án, cầm ngọc bội hình phượng hắn đặt trên án lên đùa nghịch: “Nghe nói Công Tây Ngô hiện đang ở Ngụy quốc.”
Nét mặt Ngụy Vô Kỵ lập tức trở nên tức giận: “Thì ra là vậy, chẳng trách Vương huynh đột nhiên lại can thiệp vào hôn sự của ta!”
Công Tây Ngô biết Ngụy vương và hắn huynh đệ bất hòa chính là trợ lực của mình. Hắn trước giờ hành sự luôn nhanh chóng đạt mục đích, am hiểu nhất là tóm điểm trọng yếu.
“Xem ra ta vẫn luôn hiểu sai ý rồi. Hắn gấp gáp như vậy ngăn cản ta cưới cô, rõ ràng là có tình với cô.” Trên mặt Ngụy Vô Kỵ bớt đi vài phần âm u: “Người như Công Tây Ngô thế nhưng cũng sẽ đ ộng tình, thật khiến ta dụi mắt mà nhìn.”
Dịch Khương nhếch khóe miệng: “Tâm tư huynh ấy ai cũng không nhìn thấu được, ai biết là vì gì chứ.”
Ngụy Vô Kỵ thở dài một hơi, gục đầu: “Dù hận Công Tây Ngô giật dây, nhưng Vương huynh không tin tưởng ta như vậy cũng thật đáng hận.”
Hắn bỗng nhớ tới rất nhiều chuyện cũ. Bởi vì phụ vương sủng ái con út là hắn nên từ nhỏ, Vương huynh đã rất đề phòng hắn. Sau khi thành niên, hắn có thế lực của riêng mình thì càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí rất nhiều lần ở bên bờ vực bị ám sát hoặc cách chức.
Hắn mời gọi môn khách không giống như công tử nước khác, yêu cầu các môn khách chỉ trung tâm với một mình mình, trái lại, hắn cần họ trung thành với Ngụy quốc; hắn không chỉ một lần thay Ngụy quốc dẫn binh kháng địch, nhưng trong tay chưa từng có lấy một phần binh quyền; hắn nhiều năm không cưới vợ, sợ liên hôn với thế lực quyền quý sẽ càng khiến vương huynh hoài nghi, nhưng hiện giờ tự nguyện dùng hôn nhân của chính bản thân ra đổi chác một chút tương lai Ngụy quốc…
Bao nhiêu năm như vậy, hắn chưa từng làm việc gì có lỗi với Ngụy quốc, nhưng Vương huynh chưa bao giờ thật tâm đối đãi với hắn. Thế đạo quá bất công, mà đây chính là số mệnh của nhóm công tử vương thất.
Dịch Khương nhìn dáng vẻ suy sụp của hắn, đặt ngọc bội xuống: “Nếu như thật sự do Công Tây Ngô nhúng tay, vậy ngươi và ta hẳn đều bị hắn theo dõi chặt chẽ.”
Ngụy Vô Kỵ thu lại cảm xúc, lập tức ngẩng đầu: “Cô yên tâm, ta từng đồng ý chuyện của cô nhất định sẽ tận hết sức lực, tuyệt đối không để hắn phát hiện Vô Ưu.” Nói rồi bước ra ngoài gọi thị tùng, căn dặn lập tức khởi hành về nước.
Dịch Khương tựa như có điều suy tư. Hiện giờ đọc tin tức của Hàn quốc, nếu lần này nàng có thể giúp Tần vương có được Hàn quốc, căn cơ như vậy có thể nói là vững chắc, Vô Ưu cũng có thể trở về bên cạnh nàng.
Vào thu, Bạch Khởi suất lĩnh đại quân công phá biên giới Hàn quốc, Bùi Uyên bắt đầu thuyết phục Thiếu Cưu theo mình rời đi. Hắn đã xin nghỉ nửa năm với Công Tây Ngô, còn tiếp tục rề rà thì chức quan này có thể không cần làm.
Tính tình Thiếu Cưu hắn rất rõ. Nàng là một đệ tử mà lý luận Mặc gia đã ăn sâu vào xương cốt, không thích nhất chính là chinh chiến tàn sát, nhưng ở lại nơi như Tần quốc, sau này chuyện như vậy sẽ rất nhiều, thế nên chuyện ngay cả Dịch Khương đề nghị nàng ấy rời đi cũng không khiến người khác bất ngờ.
Thiếu Cưu nghiêm mặt không đồng ý. Khoảng thời gian này nàng ấy vẫn luôn giam mình trong phòng không muốn ra ngoài, ngay cả ba bữa một ngày đều do Tức Thường đưa đến cho nàng. Hiện nàng đang ở trong phòng bận rộn dọn dẹp phòng ốc, hình như chỉ có bận rộn như thế mới có thể khiến tâm tình nàng thoải mái.
Bùi Uyên tựa vào cửa không dám đến gần, yếu ớt nói: “Ta biết cô khó chịu, nhưng chuyện đã tới nước này, nghĩ nhiều vô ích.”
Thiếu Cưu quay đầu trừng hắn, đột nhiên tìm túi vải bắt đầu thu dọn y phục.
Bùi Uyên thấy thế thì mừng rỡ: “Cô quyết định đi theo ta rồi?”
“Hứ!” Thiếu Cưu hung dữ nói: “Quả nhiên ngươi cũng có thái độ chẳng chút quan tâm như vậy, đó chính là quê nhà của chúng ta, ngươi không phải ở Tề quốc làm quan được mấy ngày thì ngay cả cố hương cũng không nhận đấy chứ!” Nàng tiện tay khoác hành trang lên vai, đi về phía cửa, “Ta muốn trở về giúp Hàn quốc hộ thành.”
Bùi Uyên cuống quýt níu nàng lại: “Nguy hiểm như thế, cô không cần mạng nữa hả?”
“Liên quan gì đến ngươi?”
“Ta không cho cô đi!”
Bình thường Thiếu Cưu có thể dễ dàng thoát khỏi hắn, nếu giữ không chặt ngược lại còn có thể khống chế hắn, nhưng lúc này vậy mà lại không được. Sức lực Bùi Uyên dường như nháy mắt mạnh hơn rất nhiều, nàng căn bản giãy không thoát. Nàng tức giận giậm chân: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Bùi Uyên phồng má: “Hoặc là cô đi theo ta, hoặc là ta đi cùng cô.”
Thiếu Cưu sửng sốt: “Ngươi là quan viên Tề quốc vậy mà muốn theo ta tới Hàn quốc hộ thành, ngươi bị đần à?”
“Thì ra cô biết đây là chuyện ngu ngốc, vậy mà cô còn đi?”
“Ngươi….” Nàng vứt phăng túi xuống đất: “Được rồi, ta không đi đâu nữa hết!” Dứt lời quay đầu trở vào phòng, “RẦM” một tiếng đóng sập cửa.
Mũi Bùi Uyên hít bụi, cụp vai bất đắc dĩ.
Dịch Khương đứng ở hành lang thấy hết, lúc này mới từ từ rời đi. Huynh ấy cố ý để Bùi Uyên ở lại là để trấn an Thiếu Cưu, nhưng xem ra hiệu quả dường như rất nhỏ.
Đi chưa được mấy bước, Đông Quách Hoài đã vội vàng chạy tới, trong tay cầm một hộp gỗ* trao cho nàng.
Nguyên văn: mộc quan
Mở hộp lấy ra thư lụa bên trong, bên trên viến chiến báo mới nhất. Phía Hàn quốc thành trì đã mất, Bạch Khởi giết địch một vạn, tù binh một vạn, nhưng toàn bộ cũng bị giết sạch.
Nàng siết chặt thư lụa, trước đó đã ước định xong không tàn sát tù binh nữa, nhưng hắn lại xuống tay hạ sát!
“Tiên sinh.”
Dịch Khương giật mình, giấu thư vào tay áo quay đầu sang, Bùi Uyên đang đứng sau nàng.
Sắc mặt hắn khó coi, tự giễu nói: “Thiếu Cưu ta khuyên không được, nhưng ta thật sự không thể tiếp tục ở lại đây nữa, phải nhanh chóng về Tề quốc.”
Dịch Khương hơi lo lắng: “Nàng ấy không sao chứ?”
“Từ nhỏ nàng ấy đã thế, người bên cạnh nói đạo lý với nàng ấy cũng không thông, phải dựa vào bản thân nàng ấy tự hiểu rõ. Haizz, để nàng ấy suy nghĩ vậy.” Bùi Uyên nhấc tay cáo từ, nghĩ nghĩ không an tâm, lại bổ sung thêm một câu: “Nếu có bất cứ chuyện gì, xin tiên sinh nhất định phải kịp thời cho ta biết.”
Dịch Khương gật đầu.
Bùi Uyên đi được vài bước lại ngược trở về: “Hôn sự của tiên sinh và Tín Lăng Quân thế nào rồi?”
Dịch Khương cười bảo: “Chuyện này không bàn cũng được.”
Nét ủ rũ trên mặt Bùi Uyên bay sạch, còn tưởng ý là nói hôn sự của nàng và Tín Lăng Quân không bàn cũng thế, lập tức quyết định muốn đem tin tốt này báo cho Công Tây Ngô.
Dịch Khương nhìn hắn rời đi, lúc này mới lập tức đi về phía thư phòng, chuẩn bị viết thư cho Bạch Khởi, đồng thời căn dặn Đông Quách Hoài, tin tức chiến sự Hàn quốc tuyệt đối không được nói cho Thiếu Cưu.
Tần quốc khí thế bừng bừng đẩy mạnh đại quân, Tề quốc cũng nên sớm có chuẩn bị. Công Tây Ngô từ trong thành Đại Lương “công thành thân thoái”*, ra khỏi trạm dịch, căn dặn xung quanh khởi hành.
Sau khi đại công cáo thành thì lặng lẽ rút lui
Đam Khuy trở về vừa kịp lúc, xe ngựa vừa buộc xong thì hắn từ bên ngoài hấp ta hấp tấp đi vào viện của dịch quán, đứng trước mặt Công Tây Ngô tựa như một ngọn núi nhỏ chắn đi một mảng ánh nắng.
Giọng hắn thế nhưng lại rất khẽ: “Tiên sinh, nghe nói trước đây phu nhân ở lại thành Đại Lương hết một năm, thời gian đó quan hệ rất thân thiết với Tín Lăng Quân.”
Lưu lại một năm không kỳ lạ. Chưa giải quyết được Phạm Thư, Dịch Khương sẽ không tùy tiện vào Tần, chẳng qua chuyện này với quan hệ hết sức thân thiết với Ngụy Vô Kỵ dường như không liên quan gì.
Công Tây Ngô thay đổi chủ ý, phân phó tạm dừng khởi hành, “Tín Lăng Quân một năm nay làm những việc gì, toàn bộ đều điều tra thật kỹ.”