Môn Khách Bất Đắc Dĩ

Chương 38




Công Tây Ngô cũng không phải từ bé đã bái sư Quỷ Cốc. Thực ra, khi còn rất nhỏ hắn đã chu du học tập khắp các nước, thăm viếng chư vị bách gia danh sư, lúc vào Vân Mộng Sơn bái Quỷ Cốc Tử làm thầy thì đã mười bốn, cũng là khi đó mới biết Hoàn Trạch.

Quỷ Cốc Tử Tê Nhượng vốn có gia đình hoà thuận hạnh phúc, nhưng tới tuổi trung niên thì gặp phải biến cố lớn, thê tử con cái trước sau rời ông mà đi, có lẽ đây chính là lý do ông quay về Vân Mộng Sơn bắt đầu thu nhận đệ tử.

Hoàn Trạch là cô nhi mà ông nhặt được hôm vào núi.

Cô đơn một mình, ông trời vậy mà lại tặng ông một bé gái, Tê Nhượng đương nhiên rất trân quý. Ông đối xử với Hoàn Trạch như nữ nhi ruột thịt của mình, chăm sóc chu đáo, đáng tiếc Hoàn Trạch trời sinh yếu ớt, thậm chí đại phu còn khẳng định khó mà nuôi nàng khôn lớn.

Vì chuyện cũ nên Tê Nhượng càng yêu thương nàng, gần như đặt toàn bộ tâm ý cùng áy náy đối với thê nhi đã mất lên người nàng, theo thời gian dưỡng thành tính cách kiêu ngạo ngang ngược của nàng ấy. Tính cách này bình thường ở trong núi không có người khác hiển nhiên không lộ rõ, nhưng sự xuất hiện của Công Tây Ngô đã khiến chúng có đối tượng để thể hiện.

Năm ấy Hoàn Trạch tám tuổi, đã quen độc chiếm sự sủng ái của Quỷ Cốc Tử, đột nhiên mọc thêm một người tới phân chia sự chú ý của phụ thân, sao nàng có thể nhịn được? Vì vậy ném bút mực của Công Tây Ngô, cắt y phục của hắn, dùng tất cả mọi thủ đoạn muốn đuổi hắn đi.

Công Tây Ngô không so đo với một đứa nhóc như nàng, tóm lại sẽ tránh tiếp xúc với nàng.

Tề Nhượng vẫn luôn xem Hoàn Trạch như nữ nhi mà dưỡng dục, vốn không có ý định thu nhận nàng làm học trò, huống chi sức khoẻ nàng không tốt cũng không thể chịu khổ. Nhưng Hoàn Trạch vì tranh sủng với Công Tây Ngô nên ầm ĩ muốn theo ông học hành, ông đành phải đồng ý.

Lúc ấy Công Tây Ngô tránh cũng tránh không được, chỉ có thể âm thầm ứng phó với đủ loại thủ đoạn đối địch của nàng.

Tình hình này cứ thế tiếp diễn hơn nửa năm. Một ngày nọ sau bữa cơm, Công Tây Ngô đột nhiên thượng thổ hạ tả, bệnh không dậy nổi.

Tê Nhượng kinh hoảng, đích thân cõng hắn xuống núi tìm y, đại phu nói hắn trúng độc, có điều may mà được đưa tới sớm, cứu được một mạng.

Lúc cõng hắn trở về núi, Tề Nhượng nhịn không được hỏi: “Con có thân phận gì giấu ta đúng không? Nếu không sao lại có người hại con?”

Công Tây Ngô ủ rũ gục trên lưng ông, lắc đầu không nói.

Sau khi trở về, hắn phát hiện Hoàn Trạch khác thường, dường như nàng rất sợ gặp hắn, cũng không gây chuyện như trước, đột nhiên trở nên an phận.

Sau này cuối cùng hắn biết được chân tướng, chén canh có độc trong bữa cơm thế nhưng lại do nàng tự tay bỏ vào.

Hoàn Trạch bị ép hỏi đến bật khóc, kể với hắn là có người nói với nàng, muốn đuổi sư huynh này đi rất dễ, để hắn chịu chút cực khổ là biết sợ thôi…Nàng khóc dữ dội, cơ thể từ bé đã gầy yếu lảo đảo chực ngã, nhìn như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Công Tây Ngô chỉ lạnh lùng nhìn nàng, không có bất cứ biểu cảm nào.

Chuyện này hắn chưa từng kể với Tê Nhượng, chưa từng kể với Đam Khuy, chưa từng kể với bất kỳ ai, mặc dù hắn vì vậy mà mất đi vị giác.

Từ sau chuyện đó, thái độ của Hoàn Trạch đối với hắn thay đổi, ban đầu đại khái là vì cảm thấy áy náy với hắn, sau đó bất tri bất giác coi hắn như người của mình, sau nữa bắt đầu cả ngày bám dính lấy hắn.

Công Tây Ngô vốn không muốn tiếp xúc nhiều với nàng, huống chi cùng với tuổi tác dần tăng cũng biết rõ nam nữ khác biệt. Nhưng Hoàn Trạch không hiểu ý hắn, chưa từng có người từ chối nàng, hắn càng tránh nàng càng muốn quấn lấy, cuối cùng ngay cả Quỷ Cốc Tử cũng phát hiện không đúng.

Năm thứ ba Đam Khuy vào Vân Mộng Sơn. Bản thân Quỷ Cốc Tử không có thị tòng, thân là học trò há có thể dẫn theo người, nên Công Tây Ngô liền bảo hắn hầu hạ Tê Nhượng.

Tê Nhượng ngày trước chu du qua rất nhiều nước, sao nhớ được lúc nào đã từng thi ân với ai cơ chứ, còn thành thật tưởng rằng mình có ân với hắn, cũng tán thưởng tính cách khẳng khái bộc trực của hắn nên giữ lại.

Công Tây Ngô vốn cho rằng có Đam Khuy ở đây thì không cần ngày ngày đối mặt với Hoàn Trạch, nhưng nàng ấy vẫn như trước thích quấn lấy hắn. Hắn rất chán ghét cảm giác này, bao nhiêu năm qua, trong sinh hoạt của hắn chỉ có đọc sách, luyện kiếm cùng với chu du các nước, nhưng hiện giờ lại bị chuyện vụn vặt chẳng đáng này làm phiền.

Hắn vốn định ở Quỷ Cốc tĩnh tu năm năm, cuối cùng chỉ được bốn năm thì xuống núi. Trước khi xuất sư, Tê Nhượng đem thư tịch ông đúc kết cả đời giao cho hắn, cuối cùng căn dặn một câu: “Đừng nói với Hoàn Trạch con đi đâu.”

Công Tây Ngô từ biệt ân sư, nhân lúc trời tối lẳng lặng ra khỏi Vân Mộng Sơn.

Hắn ở Tề quốc hai năm, nhìn thấy Tề quốc từ khi có chút khởi sắc đến lúc hồi sinh mạnh mẽ, toàn bộ đều tiến hành theo như dự tính của hắn, thế nhưng Hoàn Trạch âm hồn bất tán lại xuất hiện trước mắt hắn.

Năm thứ hai sau khi hắn rời Vân Mộng Sơn, Tề Nhượng tạ thế, trước lúc lâm chung không ai có thể uỷ thác nên đành đem Hoàn Trạch giao phó cho Đam Khuy. Những điều này Công Tây Ngô đều biết, hắn cũng từng dặn Đam Khuy phải chăm sóc Hoàn Trạch chu đáo. Sức khoẻ nàng không tốt, Vân Mộng Sơn là nơi tốt nhất để tịnh dưỡng, không ngờ nàng vậy mà lại tìm tới hắn. Đã lâu không gặp, Hoàn Trạch thập phần vui vẻ, nhưng Công Tây Ngô thì không chút cảm xúc.

“Sư muội nên ở Vân Mộng Sơn tĩnh dưỡng.” Hắn ném lại một câu, muốn Đam Khuy đưa nàng về núi.

Tính khí bướng bỉnh của Hoàn Trạch nổi lên. Nàng vẫn luôn đi tìm hắn, khó khăn lắm mới ép được Đam Khuy dẫn nàng tới Tề quốc, sao có thể chịu đi chứ. “Không, ta muốn đi theo huynh!”

“Muội mới học được bao nhiêu chứ, sao có thể đủ để hạ sơn?”

“Ta học đủ nhiều rồi!”

“Chứng minh thế nào?”

Hoàn Trạch cắn môi, chạy đi.

Công Tây Ngô tưởng nàng quay về núi, không ngờ rất nhanh lại nhận được tin của Đam Khuy, nàng vậy mà lại đi làm môn khách trong phủ Bình Nguyên Quân, vì đúng lúc Bình Nguyên Quân viếng thăm Tề quốc nên gặp nàng. Ông ta khéo ăn nói, dễ mềm lòng, nghe nói Hoàn Trạch là môn sinh của Quỷ Cốc Tử thì liền mời nàng làm môn khách cấp cao của mình.

Hoàn Trạch trước giờ sống trong thâm sơn, lớn như vậy nhưng chỉ mới tiếp xúc lác đác được vài người, không biến thế sự nông sâu, không chút hay biết việc làm của mình có bao nhiêu mạo hiểm. Công Tây Ngô dù không thích Hoàn Trạch, nhưng rốt cuộc nàng vẫn là sư muội hắn, hắn phải ăn nói với ân sư nên đành đích thân đến Hàm Đan, một lần nữa khuyên nàng về núi.

Hoàn Trạch ngồi xe sang ngựa tốt của phủ Bình Nguyên Quân tới ngoại thành gặp hắn.

“Ta làm bao nhiêu việc như vậy còn không phải vì sư huynh.”

Công Tây Ngô nhìn nàng: “Vì ta?”

Hoàn Trạch từ trên xe ngựa nhảy xuống chạy tới ôm hắn: “Ta ái mộ sư huynh, ta muốn cả đời này ở cạnh huynh, hoặc là huynh cùng ta về núi, hoặc là ta ở lại cạnh huynh.”

Công Tây Ngô cúi nhìn đỉnh đầu nàng ấy: “Muội mới bao lớn, sao biết được cái gì gọi là ái mộ.”

Hoàn Trạch không phục ngước lên: “Ta đương nhiên biết chứ! Ta muốn cả ngày đều ở bên huynh, đây chính là ái mộ mà trong sách viết!”

“Lão sư dạy muội nhiều như vậy, nhưng muội chỉ học được mấy thứ này?” Công Tây Ngô giằng khỏi cánh tay nàng, kéo giãn khoảng cách với nàng.

Hoàn Trạch không khỏi tức giận, cắn môi nhìn hắn hết nửa ngày rồi chợt nóng nảy nói: “Chi bằng sư huynh và ta tỷ thí một trận, ta thua liền về núi, nếu thắng, huynh phải giữ ta bên cạnh huynh!” Nàng tin chắc bản thân có thể thắng hắn, vì trước đây nàng bám lấy Công Tây Ngô tỷ thí, tóm lại hắn đều cố ý thua nàng, lần này nhất định cũng không phải ngoại lệ.

Nét mặt Công Tây Ngô nhìn hệt như đang nhìn đứa trẻ không biết trời cao đất dày năm đó: “Ta mười bốn tuổi mới vào núi, hạ sơn cũng đã hai năm, khoảng thời gian một trước một sau này đủ làm rất nhiều việc. Sư muội biết bản thân đang tỷ thí với người có bao nhiêu nhân mạch quyền lực sao? Đổi thành người khác, e là muội ngay cả mạng cũng không còn.”

Hắn đương nhiên sẽ không muốn mạng của nàng, chỉ đem nàng tống vào ngục, ngay cả Bình Nguyên Quân cũng không cách nào cứu được.

Hoàn Trạch ở trong ngục, tâm tình gần như sụp đổ, khóc lóc mắng mỏ, nhưng Công Tây Ngô chưa từng tới liếc nàng lấy một lần.

Phòng giam riêng biệt, được quét dọn hết sức sạch sẽ, đám ngục tốt đối với nàng cũng cung cấp đồ ngon thức tốt, thậm chí ngày ngày còn đưa tới lễ vật thuốc thang, nhưng nàng cự tuyệt hết thảy.

Công Tây Ngô nhận được tin liền biết nàng sẽ không chịu để yên, vì vậy lại đích thân viết một bức thư cho nàng, bảo nàng ra ngục về núi.

Hoàn Trạch hiển nhiên tưởng rằng đây là trao đổi, hồi âm nói muốn nàng ra ngoài cũng được, nhưng Công Tây Ngô nhất định phải đồng ý giữ nàng bên cạnh.

Công Tây Ngô tuyệt đối sẽ không giữ nàng. Kế hoạch của hắn tỉ mỉ mà vĩ đại, trong đó tuyệt không có chỗ cho kẻ không biết thế sự như nàng, sai lầm lúc nàng tám tuổi cũng quyết không thể tái phạm lần nữa. Tề Nhượng là người thông minh, sớm đã nhận ra điểm này, bằng không há có thể đem Hoàn Trạch giao phó cho Đam Khuy mà không phải giao cho hắn?

Cuối cùng chỉ có thể cưỡng ép nàng ra ngục. Để tránh k1ch thích nàng, Công Tây Ngô quyết định không tự mình lộ diện mà nhờ Tín Lăng Quân ra mặt cứu người. Thế nhưng ngày thứ hai sau khi thư gửi đi, hắn nhận được tin từ ngục tốt báo với hắn, Hoàn Trạch đột nhiên thay đổi.

Trong một đêm nàng như thể biến thành một người khác, ngơ ngơ ngác ngác, cẩn thận dè dặt, hoàn toàn không còn chút kiêu ngạo càn quấy trước giờ, ngay cả ngữ khí và từ ngữ khi nói chuyện cũng trở nên hết sức cổ quái.

Lúc đầu Công Tây Ngô cho rằng nàng bị k1ch thích quá lớn, lo lắng tình hình chuyển xấu liền gửi hai phong thư thúc giục Nguỵ Vô Kỵ. Nhưng khi đó đúng lúc Triệu vương bệnh nặng bên bờ hấp hối, Bình Nguyên Quân không rảnh rỗi lo liệu, chuyện Tín Lăng Quân uỷ thác tỷ tỷ đương nhiên cũng không cách nào tìm được cơ hội.

Mãi tới hơn hai tháng sau, lão Triệu vương qua đời, Bình Nguyên Quân vì địa vị của mình lo lắng bất an, lúc này thê tử ông ta nhắc tới kế hoạch sắp xếp Hoàn Trạch ở bên cạnh Triệu Trùng Kiêu.

Công Tây Ngô bảo Đam Khuy đi đón nàng, đừng kinh động đến nàng, bất kể chuyện lớn việc nhỏ gì đều phải báo cáo với hắn.

Hắn ở Tề quốc thông qua thư của Đam Khuy giám sát nàng từ xa, lúc đầu cảm thấy nàng đã học được cách ngoan ngoãn, trở nên thận trọng, nhưng rất nhanh liền cảm thấy không đúng. Cho đến khi trực diện gặp nàng, cảm giác này càng trở nên rõ ràng.

Hắn cố tình dẫn nàng đến Tắc Hạ học cung, cố tình dùng thư tịch ân sư để lại thăm dò, cố tình lúc nàng bị tống giam không ra tay cứu…mà mỗi lần, phản ứng của nàng đều khiến hắn phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Hoàn Trạch như vậy rất hợp với kế hoạch của hắn, nhưng hắn vẫn luôn tò mò về nguyên nhân thay đổi của nàng. Bất luận thế nào đi nữa, chung quy một người vẫn sẽ có chút gì đó dáng dấp ngày xưa, nhưng nàng thì không. Dường như nàng đã hoàn toàn biến thành một người khác, hoàn toàn quên đi bản thân trước đây. Nàng thậm chí không còn gọi Tê Nhượng là phụ thân nữa mà bắt chước theo hắn gọi lão sư, ngay cả cơ thể cũng tốt hơn nhiều so với ngày trước.

Hắn hãy còn nhớ vấn đề nàng từng hỏi hắn bên bờ Lâm Thuỷ: có một con sông, mỗi một lưu vực là một mùa, cá trong sông chỉ cần nương theo dòng sông này bơi về phía trước sẽ trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông, nhưng cá chỉ có thể bơi về trước mà không cách nào quay lại. Nhưng một ngày kia, một con cá theo dòng chảy lý ra trôi đến mùa hè, thế nhưng lại thụt lùi về lưu vực mùa xuân…

Hoàn Trạch của trước đây sẽ không suy nghĩ vấn đề không đầu không đuôi như thế, nhưng nàng của hiện tại lại bận tâm, tất nhiên là có lý do của nàng. Hắn vẫn luôn nghĩ liệu có phải có liên quan đến lý do mà nàng thay đổi.

Hắn theo dõi một người như vậy biến đổi, trưởng thành, càng quen với nàng của hiện tại nên càng không momg muốn nàng trở về dáng vẻ trước đây. Nhưng hiện giờ nàng lại rõ rõ ràng ràng nói với hắn, Hoàn Trạch sớm đã không còn trên đời này nữa, thế gian này chỉ có nàng.

Nàng? Nàng là ai? Hoàn Trạch đã đi đâu rồi?

Hắn rất muốn hỏi, nhưng đôi tay kéo cổ áo hắn đã đẩy hắn ra, không cho hắn cơ hội lên tiếng.

Dịch Khương ngồi trên giường, nhìn gương mặt ngạc nhiên của hắn, bỗng cảm thấy thoải mái vô cùng: “Sư huynh về đi, không phải muốn đưa ta tới Tề quốc sao? Huynh quay về chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng được, ta ở đây chờ huynh.”

“Muội thật sự đồng ý?” Công Tây Ngô có chút bất ngờ.

“Lẽ nào ta còn có thể mọc cánh bay được ư?” Dịch Khương nằm xuống, quay lưng về phía hắn: “Không tiễn.”

Nhưng Công Tây Ngô không vội rời đi mà bước tới cúi đầu nhìn nàng, cứ như vừa mới biết nàng.

Cũng có thể hắn quả thực chỉ vừa mới quen biết nàng.

Lúc hồi phủ, từ tiền tuyến gửi tới tin tức Yên quốc lui binh, từ Triệu vương cung gửi tới tin Triệu vương tuyên bố tự mình chấp chính, các vấn đề đại sự này đều đang chờ hắn, nhưng Công Tây Ngô lại chẳng màng đến.

Một đêm này trằn trọc khó ngủ, cảnh tượng ngày xưa cứ ùa về trong tâm trí, nhưng ấn tượng sâu nhất vẫn là từng câu nói từng nụ cười hiện tại của nàng. Hắn đột nhiên tin lời nàng, nàng quả thực không phải Hoàn Trạch, quả thực là một người khác.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng hắn đã thức dậy, chuẩn bị ổn thoả mọi thứ, đích thân thúc ngựa tới phủ Á khanh đón người.

Nhóm người hầu đang quét dọn đình viện, vì để tang Triệu thái hậu nên trước cửa phủ treo dải lụa trắng, trừ bầu không khí hết sức tĩnh lặng trang nghiêm thì tất cả mọi việc vẫn như thường nhật, nhưng Công Tây Ngô lại cảm thấy khác thường.

“Tướng quốc, Á khanh không ở trong phủ.” Thị tòng tiến tới trước ngựa bẩm báo kết quả.

“Biết nàng đi đâu không?”

“Không biết.”

“Những người khác thì sao?”

“Ngoại trừ mấy hạ nhân này thì những người khác đều không thấy.”

Công Tây Ngô nhíu mày, xoay người thúc ngựa vào cung.

Triệu vương Đan hai mắt đỏ ửng ở thiên điện gặp hắn, nói với hắn: “Đêm qua Á khanh quả thực đã tới gặp bổn vương, nàng nói rất nhiều…Bổn vương cảm thấy mình hình như thật sự đã nghĩ oan cho nàng…” Hắn thở dài, như thể áy náy, “Cho dù thế nào, nàng ấy vẫn muốn thỉnh tội quay về đất phong, bổn vương không cách nào khuyên ngăn, nên để nàng đi rồi.”

Công Tây Ngô lại lập tức cáo từ rời cung, sai người đi Thù Do.

Thế nhưng tin tức gửi về lại nằm ngoài dự liệu, Thù Do cũng không có tung tích của nàng. Tựa như sự xuất hiện không hề báo trước của nàng, hiện giờ cũng không chút tiếng động cứ thế biến mất.