Môn Đồ Kinderheim 511

Chương 9: Nghệ thuật sản sinh những quái vật




Cặp song sinh của cô thông minh không bình thường và là những sinh vật đáng yêu dễ thương đến kì lạ. Cô tự hào về chúng như bao bà mẹ khác.

Nhưng ngay sau khi chúng bắt đầu bập bẹ nói, cô bắt đầu phát hiện những điều kì lạ nhất về chúng...

...hay đặc biệt hơn, về con trai cô...

Cậu bé nhỏ, thông minh là thế, nhưng không hiểu khái kniệm về "cái tôi"

Cô cho rằng đó là một phần lỗi của mình khi để cậu bé mặc quần áo như con gái và đó là tất cả, nhưng cho dù như thế, chắc hẳn đã có một giới hạn...

Với cậu, mọi thứ luôn luôn là "chúng ta" . Điều đó có nghĩa là cậu luôn lôi kéo bé gái đi cùng bất cứ khi nào trong đầu cậu nảy ra vài trò tinh quái...điều mà đáng tiếc thay xảy ra khá thường xuyên. Bất cứ nơi nào cậu đến, cô bé cũng phải ở đó. Bé trai nhấn mạnh rằng hai đứa bọn chúng chia sẻ mọi thứ...thậm chí là thức ăn của cậu. Không có thứ gì khiến bé trai vui vẻ hơn là đẩy thức ăn của cậu vào mồm bé gái...đặc biệt khi cậu trở lên cầu kì và không muốn tự mình ăn. Bé trai dường như nghĩ rằng đến chừng nào em gái cậu ăn xong, bằng một cách nào đó cũng sẽ kết thúc trong bụng mình.

...điều này giải thích tại sao cậu liên tục tống rau cải và gan vào cổ họng bé gái tội nghiệp.

Dù vậy, để công bằng, cậu làm hành động tương tự với bánh và kẹo hay những thứ cậu thích ; thực tế thì bé gái luôn phản ứng vô cùng tích cực.

Và cũng có một thói quen khóc nhè.

Bé trai hiếm khi khóc. Nhưng có một điều chắc chắn mang đến công việc đầy nước mắt là hình ảnh em gái cậu khóc. Lần trầm trọng nhất về nó là đôi lần, cậu không có một bằng chứng nhỏ nhất về điều khiến bé gái khóc. Tất cả những điều gì cậu biết là em gái đang khóc, và thế là cậu cũng đau khổ theo.

Cô biết nhiều đứa trẻ làm vậy đôi lần, nhưng với con trai cô nó diễn ra...từng...ngày.

Nó luôn là điều khủng khiếp khi phải giải quyết cùng một lúc hai đứa bé lập dị.

Hơn nữa bởi vì bất cứ khi nào cậu con trai bé nhỏ của cô trở lên đau khổ, bé thường có xu hướng trở nên vô cùng suy sụp.

"Con không phải là em gái, người đàn ông trẻ " Cô nói với bé, một ngày khi mà cô đã phải chịu đựng quá đủ điều này "Con là chính con, và em ấy là em ấy.Các con không phải là một người"

Bé trai nhìn cô chằm chằm với đôi mắt rộng mở, nước mắt dâng trào và mút sữa ra chiều không hiểu rõ. Sau đó một hồi, cậu cười theo cách mà cô có thể nhận ra như thể mỏ hồ chiếu cố, tiếp tục lờ cô đi, chạy đi tìm em gái và bắt đầu an ủi cô.

Không cần phải có một thiên tài cũng có thể đoán ra bé trai đã kết luận rằng mẹ bé thực sự khờ khạo.

Cô thở dài. Ít nhất cậu không còn bao giờ khóc nữa.

Cô tự an ủi bản thân với suy nghĩ bé trai dường như trưởng thành hơi sớm.

Cô chẳng biết, sau đó, cô đã sai lầm như thế nào.