“Không thực tập không cho tốt nghiệp.” Thủy An Lạc đang dỗ con cũng tò mò quay lại trả lời anh.“Còn gì nữa?” Sở Ninh Dực nói xong cuối cùng cũng chịu đặt đôi đũa trong tay mình xuống.Còn nữa?Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, nhìn Sở Ninh Dực rồi lại nhìn Tiểu Bảo Bối đang khóc lóc vật vã không thôi.Còn gì nữa?Vì Sở Thị là bệnh viện duy nhất trả lương cho sinh viên thực tập, còn cô thì lại cần tiền để nuôi con.Thủy An Lạc đi làm là vì Tiểu Bảo Bối, nhưng giờ có công việc rồi thì lại quên luôn cả con.Sở Ninh Dực muốn đánh thẳng vào vấn đề này của cô.Rõ ràng là vì con, nhưng đi làm rồi lại lơ là con cái, đây chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi hết cả rồi sao?Thủy An Lạc cúi xuống hôn lên má Tiểu Bảo Bối, sống mũi bỗng cay cay,“Được, hôm nay mẹ nghỉ ở nhà với con được không nào.”Tiểu Bảo Bối thút thít nhìn mami nhà mình, bàn tay nhỏ vẫn cứ tóm chặt lấy áo mẹ.
Đã nhiều ngày nhóc không được ở bên mẹ rồi.Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc bế con vào phòng khách, lấy khăn giấy lau mặt cho cu cậu.
Có vẻ như Tiểu Bảo Bối biết mẹ không đi nữa nên giờ cũng đã cười phá lên, rõ ràng nước mắt ngắn nước mắt dài nhưng lại vui vẻ vô cùng.Sở Ninh Dực đứng dậy đi tới, nhìn Tiểu Bảo Bối đang thể hiện bản lĩnh đứng của mình cho mẹ xem.
Anh đặt tay lên vai Thủy An Lạc, ngồi xuống nhìn cô, “Anh biết em cũng có sự nghiệp của mình, bảo em ở nhà trông con là thiệt cho em, nhưng Tiểu Bảo Bối vẫn còn nhỏ.
Chờ em tốt nghiệp, chờ thằng bé lớn hơn một chút, tới lúc đó em muốn làm gì anh cũng sẽ ủng hộ em.”Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn anh, “Anh nói vậy là có ý gì?” Thế là giờ không cho cô đi thực tập nữa à?Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc nhìn mình với ánh mắt phòng bị liền vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô, an ủi, “Anh chỉ muốn nói với em, em đừng ép mình quá, không phải em cứ tuân thủ nghiêm ngặt mọi quy định thì sẽ được người khác chấp nhận đâu.
Em không cần chèn ép bản thân mình như vậy.
Người phụ nữ của Sở Ninh Dực anh đi cửa sau, cũng là dựa vào năng lực của cô ấy.”Sở Ninh Dực biết Thủy An Lạc chưa bao giờ kể với anh về chuyện ở bệnh viện, nhưng cô vẫn để tâm tới chuyện đó.Giờ cô không thiếu tiền, nhưng cô lại sợ đi muộn, vì đây sẽ là cái cớ để kẻ khác chỉ trích cô.
Giờ cô không cần công trạng, nhưng cô lại luôn cố gắng trong tất cả mọi chuyện, đó là vì cô muốn được thừa nhận.Nhưng kể từ ngày cô là vợ trước của Sở Ninh Dực, từ ngày cô là vợ chưa cưới của anh, thì cô không thể dựa vào thực lực của mình để có được sự thừa nhận của tất cả mọi người nữa rồi.Tuy câu cuối của anh nghe có chút tự luyến, nhưng Thủy An Lạc vẫn cười.Thật ra anh vẫn luôn hiểu cô.“Sau này em sẽ học cách dành nhiều thời gian tâm sức vào con hơn, chứ không để tâm tới bọn họ nữa.” Thủy An Lạc cúi đầu nhận sai.“Để tâm tới con?” Sở Ninh Dực nhướng mày, sao nghe câu này cứ sai sai thế nhỉ?Tất nhiên là Thủy An Lạc hiểu ý anh, chỉ là cô cố tình không chịu nói ra mà thôi.“Ma ma~ ma ma~” Tiểu Bảo Bối lại bị ăn bánh bơ.
Nhóc tức giận đánh lên đùi Thủy An Lạc, sự tồn tại của con thật sự lu mờ đến thế cơ à?Thủy An Lạc vội cúi xuống nhìn con, nịnh nọt nói: “Tiểu Bảo Bối của mẹ giỏi quá, nào, tới chỗ mẹ đi nào.” Thủy An Lạc nói với Tiểu Bảo Bối đang cách cô tầm nửa mét.Sở Ninh Dực đứng dậy, nhìn hai mẹ con đang chơi đùa với nhau, khóe miệng bất giác cong lên.Nếu như có thể, anh muốn cả đời này sẽ giữ hai mẹ con cô lại trong phạm vi mà mình có thể nhìn thấy, nâng niu, chân trọng hai người thật chu đáo.------oOo------.