Phong Phong có chuyện trong lòng, liền cùng Bạch Dạ Hàn uống đến say mèm, đến cuối cùng phải nhờ Bạch Dạ Hàn đưa về nhà.Khi Phong Phong tỉnh lại đã là chiều ngày hôm sau.Trợ lý đang ở phòng khách chờ anh tỉnh lại, sau đó sắp xếp hành trình hôm nay.Phong Phong vừa ngáp vừa bảo đi thẳng đến bệnh viện, anh phải nhanh đến xem người mà những kẻ đó muốn bắt là ai.Mà lúc này tại bệnh viện mới là ba giờ, Thủy An Lạc vừa xin nghỉ.Lúc này cô đang vừa gọi điện vừa đi ra ngoài: “Không cần phải đón em đâu, để em tự bắt xe đi.
Hôm nay tan làm sớm, chắc khoảng năm giờ là đến nơi rồi, anh chờ em ở cổng là được.” Thủy An Lạc nói xong liền ra khỏi bệnh viện.Sở Ninh Dực vẫn ở công ty chưa xuất phát, đang có một bản hợp đồng cần anh xử lý.“Bắt xe đi, nếu để anh biết em lại ngồi xe bus thì anh xử lý em đấy.” Sở Ninh Dực đột nhiên mở miệng nói.Bước chân đang hướng về phía trạm xe bus của Thủy An Lạc thoáng khựng lại một chút, cô cười ha hả: “Đâu mà, đâu mà.”“Bản thiếu gia không có tiền hay sao mà phải để vợ mình tiết kiệm như thế hả?” Sở Ninh Dực lạnh giọng nói.Thủy An Lạc cúi đầu mím môi, cô chỉ theo thói quen thôi mà.“Vậy em đến đó chờ anh trước nhé.” Thủy An Lạc đến bây giờ vẫn không biết xảy ra chuyện gì, cho nên muốn qua sớm xem sao.“Ừ, làm xong anh sẽ tới, đừng có chạy lung tung, đứng ở cầu vòm chờ anh.” Sở Ninh Dực nói.“Biết rồi, biết rồi, em đâu phải Tiểu Bảo Bối đâu mà.” Thủy An Lạc bắt xe, tỏ ra chán ghét làu bàu.“Hơ, em mà giống Tiểu Bảo Bối, anh đã chẳng phải nhọc lòng đến thế.” Sở Ninh Dực mở miệng nói, cúi đầu nhìn đồng hồ, “Năm mươi phút nữa anh sẽ gọi điện cho em, giờ phải đi họp rồi.”“Vâng.” Thủy An Lạc nói xong liền cúp điện thoại, cúi đầu nhìn đồng hồ, đến Hậu Hải dù không kẹt xe cũng phải hơn năm mươi phút.Cho nên mới bảo, Sở tổng thực sự rất biết coi bói mà.Thủy An Lạc nói địa điểm xong liền cất di động đi nhìn ra bên ngoài.
Hơn ba giờ chiều, trên đường cũng không có mấy người qua lại.Khi chiếc xe đến gần Hậu Hải, Thủy An Lạc dường như thấy được một bóng người rất quen.
Cô vội vàng ngồi bật dậy nhìn ra bên ngoài.“Ba, ba...” Thủy An Lạc cất tiếng gọi, cô cố ngoái lại nhưng bóng người kia đã đi xa.“Dừng xe.” Thủy An Lạc mở miệng kêu lên, trả tiền cho tài xế rồi xuống xe, đuổi theo bóng người kia.Trong lúc Thủy An Lạc đuổi theo lại nhận được điện thoại của Sở Ninh Dực, không đợi bên kia nói gì cô đã lên tiếng trước: “Anh Sở, hình như em nhìn thấy ba em rồi.
Lát nữa em nói chuyện với anh sau.”Sở Ninh Dực còn chưa mở miệng, điện thoại đã bị ngắt máy.Ba cô ấy?Sở Ninh Dực nhíu mày, Thủy Mặc Vân quay về thành phố A rồi sao?“Thiếu gia, đã đến giờ rồi.” Chú Sở đứng ở cửa mở miệng nói.“Được rồi.” Sở Ninh Dực cất di động đi, cầm áo khoác của mình đi ra ngoài, có điều đi mấy bước lại mở miệng nói: “Người được phái đi tìm Thủy Mặc Vân đã trở về chưa?”Chú Sở hơi sững sờ, cuối cùng lắc đầu: “Vẫn chưa, thiếu gia cần bọn họ trở về à?”“Không có gì.” Sở Ninh Dực nói rồi bước ra khỏi phòng làm việc, đi vào thang máy.Thủy An Lạc đuổi theo bóng lưng mỗi lúc một nhanh kia, cho đến khi bóng người kia rẽ vào một cái ngõ nhỏ cô mới dừng bước lại, không tiến về phía trước nữa, hình như cô...!bị lừa rồi!Thủy An Lạc nghĩ vậy, cả người bỗng trở nên căng thẳng, trong lòng sinh ra vài phần sợ hãi, là ai, thậm chí còn biết lợi dụng cả chuyện cô đang đi tìm ba mình?------oOo------.